– Ngoại trừ hộp sọ thì thịt, xương, nội tạng của Ngô Đào đều được cắt chính xác thành một khối lập phương có kích thước 1 centimet.
Lư Tiểu Hà lấy ra ba tấm ảnh, sắp xếp theo thứ tự.
– Đây là xương, thịt và mỡ đã được chia ra.
Trong đó thịt và mỡ bị phân hủy nên đã biến dạng, các đồng chí pháp y phải tốn rất nhiều thời gian mới phát hiện ra quy luật này.
Xương thì rõ ràng hơn, nhìn xem, từng hạt từng hạt tách rời nhau.
Đống xương hình lập phương trên ảnh bóng loáng, hình dạng vô cùng tiêu chuẩn, so với xương người thì nó càng giống một loại chế phẩm công nghiệp hơn.
Ân Nhận nghĩ mãi mà không ra loại tà vật nào có sở thích quái dị thế này, y kéo kéo Chung Thành Duyệt:
– Khoa học kỹ thuật hiện đại có thể làm đến bước này rồi à?
– Theo lý thuyết thì nếu đông lạnh người đến một mức độ nhất định thì có thể cắt được như vậy.
Con người hiện đại đáng sợ quá, Ân Nhận lẩm bẩm ngoài miệng.
Lư Tiểu Hà khen ngợi:
– Đúng thế, nhưng cơ thể Ngô Đào không có dấu vết đông lạnh, hiện trường cũng không có điều kiện làm như vậy.
– Có thể gây nên tội ác thế này, chắc hẳn hung phạm không chỉ nhất thời nảy sinh suy nghĩ.
Chị… chị Lư, chúng ta có thể xem mối quan hệ xã hội của Ngô Đào không.
Theo như những gì Tôn Khánh Huy đã nói, cho dù cách thức ra sao, chỉ cần hung thủ là người sống, vậy thì động cơ giết người của anh ta hoặc cô ta sẽ không khác với kẻ giết người bình thường.
Rất có khả năng hung thủ đã tiếp xúc với Ngô Đào thông qua một con đường nào đó.
– Điểm mà cậu hỏi tới có lẽ cũng là điểm khiến cảnh sát đau đầu.
Khóe miệng Lư Tiểu Hà chùng xuống:
– Ngô Đào nợ tiền không trả, lừa lọc tài sản thường như cơm bữa.
Kẻ thù trên phương diện tiền bạc không có mấy chục cũng có cả trăm.
Mấy vụ đánh lộn ở Hải Cốc này thì không thiếu phần gã được.
Tên này làm đủ chuyện ác, đắc tội với rất nhiều người.
– Còn có chuyện ghê tởm hơn, tên súc sinh này thường trêu ghẹo các cô gái.
Gã chuyên nhằm vào những cô gái vào thành phố kiếm sống, đầu tiên chuốc say làm nhục, sau đó ép buộc dụ dỗ, giả vờ giả vịt qua lại với người ta mấy ngày, sau đó kiếm cớ đá người ta.
Ân Nhận:
– Tại sao gã còn chưa bị bắt?
– Tên đó là khách quen của trại tạm giam, khôn lắm.
Gã biết rõ những cô gái kia tính cách bảo thủ, không biết giữ chứng cứ.
Người đơn thuần thì bị miệng lưỡi trơn tru của gã lừa gạt, chỉ coi như yêu xong chia tay.
Người thông minh hơn một chút cũng biết có vấn đề, nhưng sợ đám du côn bạn Ngô Đào trả thù, không dám lên tiếng.
Không có người báo án, không có chứng cứ, cảnh sát rất khó bắt gã.
Nói đến người chết này, trên mặt Lư Tiểu Hà chẳng hề mang vẻ tiếc thương.
– Cảnh sát Tôn phá án rất chắc tay.
Chắc hẳn bây giờ bọn họ đang đi điều tra camera giám sát quanh đây và điều tra những người có liên quan đến Ngô Đào.
– Chung Thành Duyệt nói – Chúng ta có thể tạm thời tập trung sang vấn đề khác trước.
Dứt lời, hai vị trí khoa học đồng thời quay sang nhìn Ân Nhận.
Ân Nhận: “?”
Lư Tiểu Hà:
– Tôi không hiểu về phương diện huyền học, tiếp theo xin mời Ân đại sư phát ngôn.
Chung Thành Duyệt:
– Ân Nhận, cậu là người phát hiện ra xác côn trùng, cậu có suy nghĩ gì không?
Ân Nhận vừa mới định rút điện thoại ra tìm kiếm đông lạnh người, lại hậm hực rụt tay về, cào cào tóc:
– Có thể là Dịch Thi Nhân.
– Gì cơ?
– Em không biết rõ cách cắt vụn người sống như thế nào, nhưng Dịch Thi Nhân có thể thao túng xác côn trùng.
Lúc em làm kiểm tra sức khỏe, trong đạo cụ kiểm tra “ba phần trời” của Thức An cũng có xác côn trùng.
Lư Tiểu Hà trượt ghế về trước máy tính, gõ lạch cạch một dòng chữ, kết quả nháy mắt xuất hiện kín màn hình trên tường.
– Hiện tại Dịch Thi Nhân chỉ còn một chi kế thừa duy nhất là nhà họ Đàm ở Trung Nam.
Tổng cộng cả tập đoàn Thức An có 79 người đăng ký Dịch Thi Nhân, trong đó tại phân bộ Hải Cốc chỉ có bốn người, tất cả bọn họ đều họ Đàm.
Đợi đã…
Lư Tiểu Hà kéo danh sách nhân viên ra, nhanh chóng xác định mục tiêu là một người trong đó.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, chưa tới mười giây, một người đàn ông trung niên diện mạo như khóc tang xuất hiện trên màn hình:
– Lư Tiểu Hà hả?
– Chào anh Đàm, bên bọn em có chuyện cần tư vấn, bây giờ anh có tiện thảo luận không ạ?
Phía sau người đàn ông trung niên truyền tới vài âm thanh quái dị không rõ ràng, một dòng máu đen bắn phọt lên gò má anh ta.
Anh ta liếc mắt sang, ống kính rung lắc dữ dội:
– Đợi tôi một lát, tôi tìm chỗ nào tránh trước đã… ừ, được rồi, chuyện gì?
– Hiện tại bên em đang tham gia một vụ án, khả năng có liên quan đến Dịch Thi Nhân.
– Gì dợ, cô có biết tình huống của nhà họ Đàm không vậy.
Dịch Thi Nhân nhà chúng tôi vốn đã chẳng còn nhiều, bây giờ bị Thức An kéo đi hết rồi.
– Anh Đàm nóng nảy, buột miệng hai từ địa phương – Ngày nào cũng phải làm việc, làm sao mà ra ngoài gây sự được.
– Có khi nào là Dịch Thi Nhân bên ngoài?
Anh Đàm:
– Không thể nào.
Dịch Thi Nhân có thiên phú thôi còn chưa đủ, phải được giáo dục nữa.
Trong nước chỉ còn nhà chúng tôi thôi, bao nhiêu năm nay không nhận đệ tử rồi, chúng tôi còn không giữ nổi người trong nhà ấy chứ.
Ân Nhận tò mò:
– Chẳng phải Dịch Thi Nhân giỏi lắm sao, tại sao không giữ được?
Một nghìn năm trước, có mười bảy, mười tám gia tộc nuôi thi thể để điều khiển làm ngành chính.
Các loại thi thể chiến đấu được phân loại kỹ càng đến nam, nữ, già, trẻ, cùng đủ các thể loại thuật dịch thi phổ biến.
Nào ngờ thương hải tang điền, một nghìn năm trôi qua, tập trung cả ngành này lại còn chưa nổi một trăm người.
Nghề gia truyền xuống dốc, nhưng thoạt nhìn anh Đàm chẳng tiếc tí nào:
– Bây giờ hỏa táng phát triển, pháp luật còn có tội xâm phạm thi thể.
Phần lớn kỹ năng tổ tiên truyền không thể sử dụng được.
– Hơn nữa nhà tôi có một số thuật pháp, nói thế nào nhỉ, rất thông dụng.
Lớp trẻ bây giờ một nửa đi làm bác sĩ khoa xương, một nửa đi làm bác sĩ vật lý trị liệu, làm ăn cũng khấm khá.
Chỉ còn một phần ba học dốt như tôi thì bị ép kế thừa nghề gia truyền.
– Anh Đàm xòe ngón tay đếm, lộ ra vẻ mặt ước ao.
Chung Thành Duyệt: Anh biết thế nào là học hành không tốt rồi.
Lư Tiểu Hà:
– Cảm ơn anh Đàm, em biết rồi, vậy bọn em…
– Này, đợi đã, tôi sực nhớ ra một chuyện, trước đây hình như thực sự có Dịch Thi Nhân không thuộc gia tộc nào.
Anh Đàm vỗ đầu mình một cái.
– Tôi nghe bà nội nói, bà nội cũng nghe bố của bà kể lại.
Gần một trăm năm trước, có một người ngoài biết dịch thi đến địa bàn của nhà họ Đàm.
– Người kia không hiểu tiếng người cũng không biết nói chuyện.
Không ai biết ông ta đến từ đâu, chỉ biết ông ta ngày ngày nắm tay một thi thể đi khắp nơi, tiểu đại tiện luôn trong quần.
Bố của bà nội nói rằng người kia bị điên, rất nhanh sau đó người kia cũng bệnh chết.
Ân Nhận vừa suy nghĩ vừa nghịch đuôi tóc.
Một nghìn năm trước y cũng từng nghe chuyện một Dịch Thi Nhân “tự học thành tài”, trùng hợp làm sao, người trong ví dụ ấy cũng là một kẻ điên.
Bên cạnh y, Chung Thành Duyệt đang nghiêm túc ghi chép.
– Nếu thực sự là Dịch Thi Nhân ngoài gia tộc gây án, khả năng trạng thái tinh thần của gã không ổn định, đồng thời năng lực cũng rất mạnh, ít nhất có thể chế tạo được hiện trường giết người như vậy trong một khoảng thời gian ngắn… – Chung Thành Duyệt mím môi – Nhưng hiện trường giết người như vậy có ý nghĩa gì?
– Tôi có một ý tưởng… tôi đến thư viện lấy ít đồ, hai cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.
– Lư Tiểu Hà đứng dậy, đi về phía cửa.
Bấy giờ hai người mới phát hiện chân phải Lư Tiểu Hà hơi khập khiễng.
Giày thể thao của cô được cải tạo đặc biệt, hai bên đế không cân xứng.
Bước đi của cô hơi ngắn và chậm hơn người bình thường, cơ thể sẽ vô thức nghiêng sang bên trái.
Lư Tiểu Hà cất bước thoải mái nhẹ nhàng, ngẩng cao đầu, bóng lưng của cô nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của hai người.
Chung Thành Duyệt cúi đầu, đang định tiếp tục sắp xếp lại ghi chép, một nắm tay đột ngột xuất hiện trước mắt anh.
Chung Thành Duyệt ngẩng đầu:
– Sao thế?
– Tối qua anh đã giúp em sửa điện thoại mà, em đã nói là phải đáp lễ rồi.
– Ân Nhận mở tay ra, để lộ chiếc móc chìa khóa.
Trên móc chìa khóa treo một chú Hamster màu kem, hai móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt tấm biểu ngữ nền đỏ “Tiền vào đầy túi”.
Chỉnh thể của chiếc móc chìa khóa hơi thô, nhưng không lệch hình, thoạt nhìn chất phác đáng yêu.
Ân Nhận giữ lại chiếc “May mắn đầy kho”, đã treo trên điện thoại của mình.
Quỷ vương đại nhân không mấy quan tâm đến tiền, y kiên trì cho rằng mình cần may mắn hơn.
– Tặng tôi à? – Chung Thành Duyệt nhận lấy chiếc móc chìa khóa bằng cả hai tay, biểu cảm có vẻ bất ngờ.
Ân Nhận:
– Ừa.
Em đã sử dụng thuật pháp mà Thức An dạy xử lý qua rồi, có thể tránh tà.
Anh không thích à? Không thích có thể đổi kiểu khác.
Chung Thành Duyệt vuốt ve món trang sức nhựa kia một lát, sau đó cẩn thận treo nó vào điện thoại.
Ân Nhận còn tưởng rằng người này sẽ nói mấy câu kiểu như “vị trí khoa học không bị ảnh hưởng”, chẳng ngờ lần này Chung Thành Duyệt lại phối hợp như vậy.
Lý do mà Ân Nhận chuẩn bị sẵn từ trước không thể sử dụng.
– Hóa ra anh cũng thích kiểu này.
– Ân Nhận rất vừa lòng với gu thẩm mỹ của mình – Anh xem, hợp biết bao.
– Trước đây chưa ai tặng quà kiểu này cho tôi hết.
Ân Nhận: “…”
– Không đến mức ấy chứ.
– Đồng chí Chung Thành Duyệt đâu đến mức không có bạn.
– Bố mẹ sẽ tặng quà sinh nhật.
– Chung Thành Duyệt quan sát chiếc móc chìa khóa đã treo – Nhưng nó khác.
– Bạn bè anh không tặng à?
Chung Thành Duyệt nghiêm mặt:
– Từ lúc học mẫu giáo đến khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi không có một người bạn thân thiết nào.
Có một vài người theo đuổi sẽ tặng quà, quà của bọn họ có điều kiện, tôi sẽ không nhận.
– Không phải, rốt cuộc khi anh còn đi học…
– Tôi chưa làm bất cứ việc gì trái với quy định, tôi luôn cố gắng học tập.
– Chung Thành Duyệt tự tin nói.
Ở trường mầm non, có rất nhiều những đứa trẻ đánh nhau vì thanh gỗ đồ chơi, anh đọc sách.
Lên cấp một, mấy nhóc học sinh khoe trò sưu tầm, anh học tập.
Từ cấp hai đến cấp ba, có biết bao thiếu nam thiếu nữ tình đầu chớm nở, chơi trò mập mờ, anh tiếp tục nắm bắt tất cả thời gian để học tập.
Hành vi này tiếp tục cho tới khi anh học thạc sĩ.
Chung Thành Duyệt thăng cấp lên làm học sinh xuất sắc của đại học A.
Vốn dĩ với gương mặt tuấn tú kia phải được thêm điểm, có điều lại bị hành vi “hai chiếc màn thầu ăn qua ba bữa cơm, ngâm mình ở thư viện cả ngày” trừ xuống còn âm điểm.
Nhưng trọng điểm đi học không nằm ở “học tập” sao? Dù sao Chung Thành Duyệt cũng không hứng thú với chuyện chơi bời, cho đến nay anh vẫn không cảm thấy mình làm sai ở đâu.
Tất nhiên, không phải anh không có bạn bè bình thường, chẳng qua vì một vài nguyên nhân, anh và “bạn bè” cùng lắm chỉ ở trạng thái xã giao.
Trong tình huống ấy, anh chỉ nhận được tin nhắn trong nhóm Wechat mỗi ngày lễ tết.
– Có lẽ do tính cách tôi không tốt.
– Chung Thành Duyệt tổng kết.
– Vậy hả? – Ân Nhận nghi ngờ – Tôi cảm thấy anh rất tốt mà.
Đối với người bình thường mà nói, thằng nhóc này đúng là không phù hợp với đám đông, nhưng “không hợp” không có nghĩa rằng anh “tệ”.
Quỷ vương đại nhân hồi tưởng lại hàng xóm trước đây của mình.
Chúng chuyên môn phát ra những âm thanh kỳ quái, dẫn đến đủ kiểu tai nạn, hoặc bận rộn giết chóc kẻ yếu, hoặc tìm đối thủ cắn xé ẩu đả lẫn nhau.
Tất nhiên, những kẻ dám lao tới trước mặt Ân Nhận sinh sự thì cơ bản đều sẽ trở thành thực phẩm cho ba bữa sáng, trưa, tối của y cả rồi.
Chung Thành Duyệt biết nghỉ ngơi đúng giờ, biết quý trọng sinh mệnh, không giành đồ ăn với y, thậm chí còn chủ động giúp y sửa điện thoại.
Vậy mà bây giờ đồng chí này lại nói tính cách mình không tốt!
– Chỉ cần học cách chung sống với người khác thì anh sẽ rất được hoan nghênh.
– Ân Nhận ẩn ý.
– Nhưng tôi không cần được hoan nghênh.
– Chung Thành Duyệt xoa xoa móc chìa khóa – Hơn nữa tôi và cậu ở chung cũng rất tốt.
Thằng nhóc ngốc này, bởi vì tôi không phải con người.
Ân Nhận thầm thở dài trong lòng.
Y sống trong trạng thái tỉnh táo gần bốn trăm năm, nếu như còn không lừa được một thằng nhóc con, vậy thì bao nhiêu năm qua sống cũng uổng.
– Tóm lại, bước đầu tiên khi muốn ở chung với người khác là đừng ngang.
– Quỷ vương đại nhân tiếp tục ẩn ý.
***
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Thức An.
Việc truy vết hung sát đã dừng một khoảng thời gian, cuối cùng thì sắc mặt Phù Hành Xuyên cũng khá hơn nhiều.
Ông ta nằm trên sofa văn phòng, úp quyển tạp chí “Cảnh đẹp du lịch thế giới” lên mặt.
– Cậu thấy thế nào?
Giáo sư Lý không ở trong văn phòng, đối tượng mà ông ta đang hỏi là Hạng Giang.
Hạng Giang vẫn ăn mặc kiểu như người vô gia cư kia, tỉnh bơ ngồi xuống ghế tiếp khách, cúi đầu nghịch lon cà phê.
– Thấy cái gì thế nào?
– Tất nhiên là thằng nhóc Ân Nhận kia rồi.
Sau chuyện Cao Mộng Vũ, tôi lại sắp xếp một bài kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu ta.
Đầu óc cậu ta không có bất cứ vấn đề gì, về cơ bản thì có thể xác nhận nguyên nhân mất ký ức là do tâm lý.
Phù Hành Xuyên uể oải mệt mỏi.
– Nếu như cậu ta thực sự mất trí nhớ thì…
Hạng Giang:
– Nếu chú muốn tìm tôi để xác nhận lần hai, tôi có thể kết luận một điều, Ân Nhận không có dấu hiệu bị ác quỷ ám vào người.
– Đúng thế, tôi cũng không nhìn được ra.
– Phù Hành Xuyên than thở – Ngoại trừ ký ức, tình huống của người này khá đặc biệt.
Không tìm thấy gương mặt trùng khớp trong kho tài liệu, không có bất cứ vụ án mất tích nào phù hợp với cậu ta.
Tôi đã phải tìm người chuyên nghiệp bên ngoài xem thử, gương mặt của cậu ta không có dấu vết dao kéo.
– Ân Nhận rất am hiểu nói chuyện, chắc hẳn đã từng tiếp xúc với xã hội.
Với diện mạo kia, không thể có chuyện trên mạng không có dấu vết của cậu ta được.
Nhưng trước mắt chúng ta không tìm được bất cứ video, ảnh và bài viết nào liên quan đến cậu ta.
– Cho nên chắc hẳn cậu ta đã tiếp xúc với xã hội từ lâu, tuy nhiên trong thời kỳ trưởng thành, vì một nguyên nhân nào đó mà không thể lộ mặt.
Cơ thể cậu ta không có dấu vết ngược đãi, da trắng nhợt bất thường.
Không đến mức bị nhốt xâm hại, có thể cậu ta đã bị nhốt ở một nơi nào đó trong thời gian dài… hơn nữa chuyện này, rất có khả năng có sự nhúng tay của người liên quan.
– Người trong giới huyền học… nuôi người để cúng tế? Chế tác thi ngẫu? Di hồn? – Cuối cùng Hạng Giang cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt khẽ thay đổi.
– Không rõ nữa, bây giờ còn quá ít manh mối.
Nhưng nhìn con dao găm của cậu ta xem, nếu nói thuận tay nhặt được thì mấy nhà khảo cổ phải đánh hội đồng tôi mất.
– Có thể âm trầm điều tra.
– Đang điều tra rồi.
Trên danh nghĩa Ân Nhận chính là Ngự Quỷ Sư.
Cậu là đàn anh của cậu ta, không thể thiếu được phần giao lưu, cậu giúp tôi chú ý hơn một chút.
Tôi cũng đã nói trước với Hách Văn Sách rồi, cậu ta sẽ theo sát định vị GPS Ân Nhận, lịch sử từ khóa tìm kiếm, hoạt động nội bộ của tập đoàn và tài liệu mượn đọc.
– Vâng.
– Hai người bàn bạc với nhau, mỗi tuần đưa ra một báo cáo tổng hợp gửi cho tôi.
– Phải theo sát bao lâu?
– Câu hỏi hay đấy.
– Phù Hành Xuyên nhấc quyển tạp chí trên mặt mình lên, xoa xoa cái cằm lún phún râu – Theo sát đến khi nào xác nhận cậu ta là ai mới dừng.
Hạng Giang uể oải “vâng” một tiếng:
– Phía Hách Văn Sách đã có tiến triển gì chưa?
– Trước mắt chỉ nhận được một hiệu ứng ngược.
– Phù Hành Xuyên lại chậm rãi đắp tạp chí lên mặt mình.
– Gì cơ?
– Sau khi Ân Nhận vào làm việc, lượng thịt tiêu thụ của nhà ăn tăng lên 2%.
Hôm qua nhà ăn còn hỏi bộ phận hậu cần rằng “có manh mối gì không”.
Hạng Giang: “…”
Bởi vì ngày hôm nay chỉ làm mỗi buổi chiều, nháy mắt đã đến giờ tan làm.
Hung thủ của “sự kiện thịt nhà ăn bốc hơi” vừa mới hớn hở ăn xong bữa tối, còn đang hồi tưởng lại vị ngon của món thịt chiên và thịt kho tàu, điện thoại đột ngột vang lên một tiếng “gâu” uể oải.
Chuyện quái gì thế này, chẳng phải tiếng chuông chỉ có mỗi đoạn “gâu” cứng nhắc ư, tại sao thứ này còn biết tự động biến điệu như vậy.
Ân Nhận nhanh nhẹn móc điện thoại ra, nhìn thấy Đinh Quan Tài có thêm ba tin nhắn mới.
[Hồ Đào: Ông chủ, đã tan làm chưa?]
[Hồ Đào: Thức An ở đường Giang Tuyết hả, tôi nhớ gần đó có một quán ăn, mang bánh chà bông rong biển, sữa viên và bánh tart về cho tôi nhé.]
[Hồ Đào: @Ân Nhận ]
Ân Nhận: “…”
Tại sao y cảm thấy định vị của App này hơi lệch nhỉ.
Ngự Quỷ Sư truyền thống người ta đều đốt bùa gọi ác quỷ theo một chiều, ngoại trừ điều này ra thì rất ít trao đổi chuyện khác.
Đây là cái giá phải trả của cách làm việc bỏ giấy tờ đi sao?
[Hồ Đào: Nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng là nhân viên đầu tiên của cậu, phải cho phúc lợi công ty chứ Ngự Quỷ Sư, tôi thấy cậu đọc rồi đấy nhé.]
[Hồ Đào: Tôi là người bản địa, biết được chỗ nào có đồ ngon.
Cậu có muốn biết không? Chị đây có thể giới thiệu cho cậu đó nha~]
[Ân Nhận: Ghi lại cả rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua.]
[Hồ Đào: ]
– Anh về trước đi, em thuận đường đi mua ít đồ ăn vặt.
– Nhớ tới thời gian biểu sét đánh cũng không lay động của Chung Thành Duyệt, Ân Nhận tinh tế bày tỏ – Em biết ngồi tàu điện, cũng nhớ rõ địa chỉ nhà chúng ta.
Chung Thành Duyệt:
– Tôi đi với cậu.
– Mặc dù em chỉ được tiêu tiền khi có mặt anh, nhưng cũng không đến mức phải làm nghiêm túc thế đâu.
Em đã gọi đồ ăn ngoài mấy lần, cũng biết rõ vật giá rồi.
Ân Nhận rất tự tin vào khả năng thích nghi với xã hội của mình.
Y mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất cũng sẽ không bị người ta lôi muôn vàn thế võ ra kéo xuống nước.
Chung Thành Duyệt:
– Tôi muốn đi chung với cậu.
– … Để học tập kỹ năng giao tiếp à?
– Ừ, ít nhất cũng phải đáp ứng đủ yêu cầu công việc.
Cho dù động cơ vẫn là động cơ thường thấy của Chung Thành Duyệt, nhưng Ân Nhận hoàn toàn không quan tâm.
Hai người không đi thẳng tới trạm tàu điện ngầm như trước đây mà chậm rãi đi bộ qua hai con phố, tìm kiếm cửa hàng kia.
Thành phố ngựa xe như nước, người tới người đi không dứt.
Biển hiệu hai bên đường chen chúc nhau, ánh đèn neon chớp nháy, tiếng tuyên truyền và âm nhạc ồn ào vang lên qua loa.
Sau khi Ân Nhận suýt nữa đã bị quán hạt dẻ ngào đường câu mất hồn, Chung Thành Duyệt quyết định nắm cổ tay y.
Ân Nhận: Tuy rằng y cảm thấy không có vấn đề gì, ấy vậy mà ánh mắt người qua đường có gì đó lạ lắm.
Xem ra người của một nghìn năm sau cũng không thoáng được như vậy, y thầm lắc đầu trong lòng.
– Tôi nhìn thấy cửa hàng kia rồi.
– Chung Thành Duyệt ngó lơ người qua đường, mục tiêu của anh vô cùng rõ ràng.
Có rất đông người xếp hàng phía trước, cửa hàng tỏa ra mùi nướng thơm nức.
Ân Nhận hít sâu một hơi mùi thơm này, quyết định mua mỗi loại mấy phần.
Chung Thành Duyệt đứng im lặng sau lưng y, ra vẻ như không có gì.
Cho dù khẩu trang đã che mất phân nửa gương mặt, nhưng mái tóc dài và đôi mắt của Ân Nhận vẫn thu hút sự chú ý của người qua đường.
Đến lượt y mua, các bác trai bác gái bên cạnh nhiệt tình ríu rít đề cử các món kinh điển.
Ân Nhận không từ chối bất cứ ai, mua tới mức nhân viên cửa hàng cười tít cả mắt.
Trả tiền xong.
Hai tay Ân Nhận toàn là túi giấy, Chung Thành Duyệt thuận tay chia sẻ một phần gánh nặng với y.
Ân Nhận nhân cơ hội nhón lấy một chiếc bánh tart trứng, khoa tay với Chung Thành Duyệt:
– Mọi người đều nói bánh vừa nướng xong là ngon nhất, anh có muốn nếm thử một miếng khi còn nóng không?
Vẻ do dự thoáng qua trên gương mặt Chung Thành Duyệt:
– Thứ này không tốt cho sức khỏe lắm.
– Cho dù có là thuốc độc thì cũng phải xem mình đã ăn vào bao nhiêu.
– Nụ cười trên gương mặt Ân Nhận vẫn vậy – Huống hồ miếng đầu tiên ngon nhất, vui nhất, cái giá phải trả cũng nhỏ nhất… tâm trạng tốt cũng quan trọng như sức khỏe vậy, này.
Chung Thành Duyệt không kiên trì thêm nữa.
Anh cúi đầu, cơ thể hơi nghiêng về trước, cắn một miếng bánh tart trứng.
Rắc.
Lớp vỏ bánh tart trứng giòn rụm, nhân mềm mại ngọt thơm, vị nướng bùng nổ trong khoang miệng.
Hương thơm ngọt kia cuốn lấy nụ vị giác, giống như chiếc lông thiên nga nhẹ nhàng lướt qua não bộ.
Chung Thành Duyệt lau khóe miệng:
– Ngon lắm.
– Tất nhiên.
– Ân Nhận nhét thẳng nửa bánh còn lại vào miệng mình, mơ hồ nói chẳng rõ chữ – Tâm trạng tốt hơn nhiều đúng không?
– Ừ.
– Chung Thành Duyệt gật đầu chắc chắn – Chuyện này có ích gì với học tập giao lưu…?
Ân Nhận liếc nhìn anh, đeo khẩu trang vào:
– Con người sống trên đời, có thể vui đã là một chuyện tốt rồi, đâu cần phải nhiều ý nghĩa đến thế.
Nếu bắt buộc phải nói thì… có một số việc bản thân anh phải trải qua rồi mới hiểu người khác, khụ, suy nghĩ của người khác hơn.
Chung Thành Duyệt chợt ngừng lại:
– Trao đổi kinh nghiệm à?
– Anh đoán xem? – Ân Nhận cười cong mi.
– … Khi nào về chúng ta đi mua hạt dẻ ngào đường nhé.
– Anh hiểu nhanh thật đấy.
– Tôi ăn một hạt thôi, còn lại coi như học phí.
– Dù sao vừa nãy nhìn Ân Nhận có vẻ rất muốn ăn.
– Không hổ là học sinh giỏi được Thức An thừa nhận, Chung…
Sắc mặt Ân Nhận đột ngột thay đổi, bàn tay không xách gì lẳng lặng run lên, một điểm đen nhỏ vừa vặn bị y nắm trong tay.
– Sao thế?
– Không sao hết, chỉ là con côn trùng thôi.
– Một con ruồi giấm chết nằm chính giữa lòng bàn tay Ân Nhận, xác nó khô quắt, rõ ràng đã chết một khoảng thời gian rồi.
Xác ruồi này vừa rồi đã bay quanh bọn họ một lúc lâu, thấy hai người nói chuyện chuyên tâm quá nó mới len lén đến gần, ý đồ chui vào chiếc túi Ân Nhận đang xách.
Trên xác côn trùng có sát khí vô cùng nhạt, trình độ khống chế của người kia rất kém, chẳng thể nghi ngờ gì nữa, là một người mới.
Song, vấn đề nằm ở một nơi khác…
Trong sát khí còn có một hơi thở không rõ ràng.
Giây phút Ân Nhận bắt được con ruồi, hơi thở ấy nhanh chóng tiêu tán.
Đó là hơi thở mà Ân Nhận chưa từng tiếp xúc bao giờ, nó khiến lồng ngực y run lên, tóc gáy dựng đứng.
Tuyệt đối xa lạ, lại vô cùng quen thuộc.
Là một con hung sát thiếu kinh nghiệm vừa mới ra đời, Ân Nhận phải mất rất nhiều thời gian mới xác nhận được nguồn gốc của cảm giác bất thường này.
Hơi thở ấy lay lắt mỏng manh, mục ruỗng vô cùng, tựa như tia lửa vùi tận sâu trong đống tro tàn, có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.
Nhưng không thể nghi ngờ, nó đến từ đồng loại của y.
…Trên xác con côn trùng ấy, phảng phất “hơi thở” của một con hung sát khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...