20.
Như thể trong nháy mắt, ô cửa sổ sơn vẽ vỡ tan tành, để lộ thế giới xấu xí đằng sau nó. Tiếng cười biến thành tiếng hét, máu vấy tung tóe khắp những viên đá nhạt màu, khói thật nhuộm đen cả thứ hiệu ứng đặc biệt để quay phim.
Phát nổ thứ hai như rạch nát không trung để lại trong tai tôi những tiếng ong ong. Nhưng tôi không đoán ra nổi nó phát ra từ đâu. Tôi tới chỗ Boggs trước, cố xem xét tình trạng của lớp thịt nát tươm, đôi chân bị mất, để tìm thứ gì đó cầm dòng máu đỏ xối xả tuôn ra từ cơ thể ông. Homes gạt tôi sang một bên, vặn mở bộ đồ sơ cứu. Boggs nắm chặt cổ tay tôi. Mặt ông, xám ngoét vì hấp hối và tro tàn, có vẻ càng lúc càng nhợt nhạt. Nhưng những lời tiếp theo của ông là mệnh lệnh. “Ảnh nổi.”
Ảnh nổi. Tôi lồm cồm bò quanh, đào bới khắp đống gạch lát nhầy nhụa máu, rùng mình khi chạm phải những mẩu thịt ấm. Thấy nó văng vào lồng cầu thang với chiếc ủng của Boggs. Tôi lấy nó ra, lau sạch bằng tay không rồi đưa lại cho chỉ huy.
Homes băng chỗ cụt trên đùi trái của Boggs bằng một loại băng nén, nhưng máu vẫn thấm ra. Anh cố buộc ga rô trên đầu gối phải. Những người còn lại trong đội quây lại thành một lớp phòng vệ quanh đoàn phim và chúng tôi. Finnick cố hồi sức cho Messalla vừa nãy bị hất văng vào tường do vụ nổ. Jackson gào vào máy liên lạc chiến trường, hoài công cố gắng báo động cho doanh trại cử cứu thương đến, nhưng tôi biết đã quá muộn rồi. Hồi nhỏ xem mẹ làm việc, tôi đã học được rằng một khi máu chảy thành vũng lớn đến mức nào đó thì không còn cứu vãn được nữa.
Tôi quỳ bên Boggs, chuẩn bị lặp lại vai trò mà tôi làm với Rue, với bà nghiện Quận 6, cho ông một người để nương tựa lúc từ giã cõi đời. Nhưng cả hai tay Boggs lại loay hoay với Ảnh nổi. Ông gõ lệnh, ấn ngón cái vào màn hình để nhận diện vân tay, nói một chuỗi chữ cái và số để phản hồi dấu nhắc. Một tia sáng xanh lá phóng ra từ Ảnh nổi chiếu sáng mặt ông. Ông nói, “Không phù hợp với vai trò chỉ huy. Chuyển giao chứng nhận an ninh tối cao cho Chiến binh Đội 451 Katniss Everdeen.” Ông dồn hết hơi sức xoay Ảnh nổi hướng vào mặt tôi. “Nói tên cháu đi.”
“Katniss Everdeen”, tôi nói vào tia sáng xanh lá. Đột nhiên, tôi bị mắc kẹt trong ánh sáng đó. Tôi không nhúc nhích nổi hay thậm chí chớp mắt khi những hình ảnh lấp loáng vun vút trước mặt. Rà quét tôi? Ghi hình tôi? Làm tôi lòa mắt? Rồi nó biến mất, và tôi liền lắc đầu xua sạch nó đi. “Bác vừa làm gì vậy?”
“Chuẩn bị rút lui!” Jackson hô vang.
Finnick hét gì đó đáp trả, ra hiệu về cuối khu nhà chúng tôi đã bước vào. Từ trên phố, chất dầu màu đen tóe ra như giếng phun, cuộn lên giữa các tòa nhà, tạo thành bức tường đen bất khả xâm phạm. Xem chừng đó không phải chất lỏng hay khí, cơ học hay tự nhiên. Nhưng chắc chắn là độc hại. Không thể lui ra bằng lối chúng tôi đã vào nữa.
Tiếng hỏa lực đinh tai nhức óc vang lên khi Gale và Leeg 1 cho nổ tung mảnh đường bên kia lớp đá hướng về cuối khu nhà. Tôi không biết họ định làm gì cho đến khi một quả nữa, cách khoảng mười mét, phát nổ, tạo thành hố sâu giữa phố. Rồi tôi nhận ra đó là phép thử thô sơ nhằm rà phá bom mìn. Homes và tôi xốc Boggs lên kéo ông đi theo Gale. Cơn đau trào lên khiến ông kêu gào thống khổ và tôi muốn dừng lại để tìm ra cách nào tốt hơn, nhưng màn đen đang dâng khắp các tòa nhà, cồn lên, cuộn về phía chúng tôi như sóng.
Tôi bị kéo giật lại phía sau, tuột Boggs khỏi tay, ngã rầm xuống đã. Peeta nhìn xuống tôi, loạn trí, điên dại, rơi trả lại trạng thái bị bắt hồn, cậu giơ súng lên cao quá đầu tôi, hạ xuống định nện vỡ sọ tôi. Tôi lăn đi, nghe tiếng báng súng bổ xuống đường, thấy những cơ thể lộn nhào qua khóe mắt khi Mitchell túm lấy Peeta ghì xuống đất. Nhưng Peeta, vốn đã khỏe mạnh sẵn, giờ còn thêm phần kích động do bị nọc độc bắt-là-cắt phát tác làm cho phát điên, luồn chân vào dưới bụng Mitchell đá anh ra xa hơn.
Một tiếng tách khá to vang lên khi cái kén kích hoạt. Bốn sợi cáp gắp dưới lối đi của các tòa nhà bung qua lớp đá, kéo tấm lưới bọc gọn Mitchell lên. Đến khi thấy những cái ngạnh chĩa ra từ tấm lưới thép bọc gọn anh, chúng tôi mới vỡ lẽ sao anh lại túa máu tức thì đến vậy. Tôi hiểu ngay. Thứ này từng trang trí phía trên hàng rào bao quanh Quận 12. Khi tôi thét bảo anh đừng cử động, tôi nôn khan vì mùi của màn đen kia, đặc quánh, tựa hắc ín. Sóng cồn lên và bắt đầu ụp xuống
Gale và Leeg 1 bắn xuyên qua ổ khóa cửa trước của tòa nhà góc phố, rồi nã đạn vào những sợi cáp giữ tấm lưới giam cầm Mitchell. Những người khác giờ đang kìm giữ Peeta. Tôi nhao về phía Boggs, cùng Homes kéo ông vào trong căn hộ, qua phòng khách trải thảm nhung hồng và trắng, xuôi theo hành lang treo những bức ảnh gia đình, đến sàn bếp cẩm thạch thì sụm xuống. Castor và Pollux, mỗi người một bên, xách theo Peeta đang quằn quại. Bằng cách nào đó, Jackson đã còng được tay cậu, nhưng chỉ tổ khiến cậu thêm rồ dại và họ buộc phải nhốt cậu trong tủ.
Cửa trước nện rầm rầm, mọi người la hét trong phòng khách. Rồi tiếng bước chân thình thịch chạy dọc hành lang khi sóng đen ầm ào quét qua tòa nhà. Từ trong bếp, chúng tôi nghe thấy cửa sổ rung bần bật rồi vỡ vụn. Mùi hắc ín độc hại nồng nặc trong không khí. Finnick dìu Messalla vào. Leeg 1 và Cressida loạng choạng vào phòng sau họ, ho rũ rượi.
“Gale!” tôi thét.
Anh kia rồi, sập cửa bếp lại sau lưng, nghèn nghẹn thốt ra được một từ “Khói!” Castor và Pollux vồ lấy khăn, tạp dề nhét vào các khe hở trong khi Gale nôn khan vào cái bồn rửa màu vàng tươi.
“Mitchell?” Homes hỏi. Leeg 1 chỉ lắc đầu
Boggs ấn Ảnh nổi vào tay tôi. Môi ông mấp máy, nhưng tôi không hiểu nổi lời ông. Tôi ghé sát tai vào miệng ông nghe lời thì thầm khàn đặc. “Đừng tin họ. Đừng quay trở lại. Giết Peeta. Làm những gì cháu định làm.”
Tôi lùi lại nhìn mặt ông. “Gì cơ ạ? Boggs? Boggs?” Mắt ông vẫn mở, nhưng đờ dại. Được nhét trong tay tôi, dính chặt vào tay tôi bởi máu của ông, là Ảnh nổi.
Tiếng chân Peeta đạp sầm sập vào cửa tủ làm ngắt quãng tiếng thở đứt đoạn của những người khác. Nhưng ngay lúc chúng tôi lắng nghe, cậu chừng như cũng đuối sức dần. Những cú đạp thưa dần thành tiếng bộp bộp rời rạc. Rồi im hẳn. Tôi tự hỏi có phải cậu cũng chết rồi không.
“Ông ấy đi rồi à?” Finnick hỏi, nhìn xuống Boggs. Tôi gật đầu. “Ta cần ra khỏi đây. Ngay bây giờ. Ta mới kích hoạt một loạt kén đường phố rồi. Chắc chắn chúng đã theo dõi ta qua băng giám sát.”
“Chuẩn.” Castor lên tiếng. “Tất cả các con phố được lắp đầy camera giám sát. Tôi cá là chúng đã kích hoạt sóng đen bằng phương pháp thủ công khi thấy chúng ta quay ĐTT.”
“Máy liên lạc bằng radio của ta chết gần như tức khắc. Có lẽ là thiết bị xung điện từ. Nhưng tôi sẽ đưa chúng ta quay lại doanh trại. Đưa tôi Ảnh nổi nào.” Jackson vươn tay lấy chiếc máy, nhưng tôi ôm khư khư nó trước ngực.
“Không. Boggs trao nó cho tôi rồi,” tôi nói.
“Đừng dở hơi thế,” bà gắt. Tất nhiên bà nghĩ nó là của mình. Bà là chỉ huy phó mà.
“Đúng đấy,” Homes nói. “Ông ấy đã chuyển giao chứng nhận an ninh tối cao cho cô ấy trong lúc hấp hối. Tôi đã chứng kiến.”
“Tại sao ông ấy lại làm thế?” Jackson chất vấn.
Thực sự thì tại sao? Đầu óc tôi rối ren với những sự kiện khiếp đảm xảy ra trong năm phút vừa qua – Boggs bị cụt chân, hấp hối, chết, Peeta nổi cơn sát khí, Mitchell bê bết máu bị mắc lưới rồi bị cơn sóng đen độc hại nuối chửng. Tôi quay sang Boggs, tha thiết cần ông sống. Bỗng chắc chắn rằng ông, và có lẽ chỉ mình ông thôi, là hoàn toàn đứng về phía tôi. Tôi nhớ lại mệnh lệnh cuối cùng của ông…
“Đừng tin họ. Đừng quay trở lại. Giết Peeta. Làm những gì cháu định làm.”
Ý ông là gì? Đừng tin ai? Phiến quân ư? Coin? Những người lúc này đây đang nhìn tôi? Tôi sẽ không quay trở lại, nhưng ông cần phải biết rằng tôi chẳng thể nào xuyên đạn qua đầu Peeta được. Liệu tôi có thể không? Có nên không? Boggs có đoán ra điều tôi thực sự định làm là bỏ trốn và tự mình giết Snow không?
Giờ tôi không thể nghĩ thông tất cả những chuyện này nên tôi chỉ quyết định thực hiện hai mệnh lệnh đầu tiên: không tin ai cả và tiến sâu hơn vào Capitol. Nhưng sao tôi có thể biện minh được đây? Để họ cho tôi giữ Ảnh nổi ấy?
“Vì tôi đang thực thi nhiệm vụ đặc biệt cho Thống đốc Coin. Tôi nghĩ Boggs là người duy nhất biết điều đó.”
Cớ này không đời nào thuyết phục được Jackson. “Làm gì?”
Sao không nói thật với họ nhỉ? Điều này cũng hợp lý như bất cứ cớ gì tôi nghĩ ra. Nhưng nó phải mang dáng dấp của một nhiệm vụ thực sự chứ không phải trả thù. “Ám sát Snow trước khi tổn thất sinh mạng trong cuộc chiến khiến dân số của chúng bất ổn định.”
“Tôi không tin cô,” Jackson nói. “Là chỉ huy hiện tại của cô, tôi ra lệnh cho cô chuyển giao chứng nhận an ninh tối cao sang tôi.”
“Không,” tôi kiên quyết. “Làm thế là vi phạm trực tiếp tới mệnh lệnh của Thống đốc Coin”
Súng nhất loạt chĩa ra. Một nửa vào Jackson, một nửa vào tôi. Sắp có ai đó phải mất mạng thì Cressida lên tiếng. “Đúng đấy. Thế nên ta mới ở đây. Plutarch muốn truyền hình trực tiếp cảnh này. Ông ấy cho rằng nếu ta có thể ghi lại cảnh Húng nhại ám sát Snow thì sẽ chấm dứt được chiến tranh.”
Điều này khiến ngay cả Jackson cũng ngập ngừng. “Thế tại sao cậu ta lại ở đây?”
Bà bắt thóp được tôi rồi. Tôi không tài nào nghĩ ra một lý do hợp lẽ cho việc Coin phái một thanh niên bất ổn tới, được lập trình để giết rôi, song hành cùng một nhiệm vụ trọng yếu nhường này. Nó làm câu chuyện của tôi lỏng lẻo hẳn. Cressida lại giải vây cho tôi lần nữa. “Vì hai cuộc phỏng vấn hậu Đấu trường với Caesar Flickerman được quay tại nhà riêng của Tổng thống Snow. Plutarch cho rằng Peeta có thể đỡ một tay bằng cách hướng dẫn đường đi lối lại ở nơi mà ta không biết rõ lắm.”
Tôi muốn hỏi tại sao Cressida lại nói dối vì tôi, tại sao chị lại đấu tranh cho chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ do tôi tự chỉ định. Giờ không phải là lúc.
“Ta phải đi thôi!” Gale nói. “Tôi sẽ theo Katniss. Nếu mọi người không muốn thì hãy quay lại doanh trại. Nhưng phải đi thôi!”
Homes mở tủ vác Peeta đang bất tỉnh lên vai. “Sẵn sàng.”
“Boggs?” Leeg 1 hỏi.
“Ta không mang theo ông ấy được đâu. Ông ấy sẽ hiểu thôi,” Finnick nói. Anh lấy súng khỏi vai Boggs, đeo dây qua vai mình. “Dẫn đầu đi, Chiến binh Everdeen.”
Tôi không biết phải dẫn đầu thế nào. Tôi nhìn Ảnh nổi tìm chỉ dẫn. Nó vẫn được kích hoạt, nhưng đồng thời cũng là một cỗ máy chết dẫu nó mang lại cho tôi biết bao tiện ích. Không còn thời gian loay hoay với mấy cái nút cố tìm ra cách vận hành. “Tôi không biết cách sử dụng cái này. Boggs nói bà sẽ giúp tôi,” tôi bảo Jackson. “Ông ấy nói có thể trông cậy vào bà.”
Jackson quắc mắt, giật Ảnh nổi khỏi tay tôi và gõ lệnh. Một giao lộ hiện lên. “Nếu ta đi theo lối cửa bếp sẽ thấy một cái sân nhỏ, và mặt sau của một chung cư nằm ở góc phố. Ta sẽ thấy toàn cảnh bốn phố cắt nhau ở giao lộ.”
Tôi cố định vị trong khi chăm chú nhìn phần giao nhau của tấm bản đồ nhấp nháy bẫy ngầm ở mỗi hướng. Mà đó mới chỉ là những cái kén mà Plutarch biết thôi đấy. Ảnh nổi không chỉ ra rằng khu nhà mà chúng tôi vừa rời khỏi bị đặt mìn, có mạch phun chất đen hay tấm lưới được làm từ dây thép gai. Ngoài ra còn phải đương đầu với bọn Trị an viên, giờ chúng đã biết chỗ chúng tôi. Tôi cắn mặt trong môi, cảm thấy mọi ánh mắt đều chĩa về phía mình. “Đeo mặt nạ lên. Chúng ta sẽ ra ngoài bằng lối đã vào.”
Phản đối ngay tắp lự. Tôi cao giọng át đi, “Nếu sóng mạnh đến thế thì có khả năng nó đã kích hoạt và vô hiệu bớt các kén khác trên đường đi của chúng ta.”
Mọi người ngừng lại cân nhắc, Pollux ra hiệu nhanh với anh trai, “Có thể nó cũng đã vô hiệu hóa cả camera,” Castor diễn giải, “Phủ đen ống kính.”
Gale chống một bên ủng lên quầy, săm soi những vết đen loang lổ trên mũi giày. Lấy con giao làm bếp khỏi ngăn đựng trên quầy mà cạo, “Không phải chất ăn mòn. Tôi nghĩ thứ này nhằm làm người ta ngạt thở hoặc đầu độc ta.”
“Có lẽ là cách tốt nhất rồi,” Leeg 1 nói.
Mặt nạ được đeo lên. Finnick chỉnh mặt nạ trên khuôn mặt bất tỉnh của Peeta. Cressida và Leeg 1 dìu Messala lử đử giữa hai người.
Tôi đang đợi người đưa đến điểm định vị thì nhớ ra giờ đây đó là việc của mình. Tôi mở cửa bếp ra mà không gặp trở ngại nào. Một lớp chất nhờn đen dày độ hơn một phân từ phòng khách lan ra khoảng ba phần tư hành lang. Khi rón rén di mũi ủng lên, tôi thấy chất này dính như keo. Tôi nhắc chân lên và sau khi miết nhẹ thì chất này bật trở về chỗ cũ. Tôi bước ba bước vào lớp keo rồi ngoái lại. Không có dấu chân. Đây là điều tốt đầu tiên xảy ra hôm nay. Chất keo trở nên hơi đặc hơn khi tôi băng qua phòng khách. Tôi khẽ mở cửa trước, nghĩ bụng sẽ thấy hàng lít keo tràn vào, nhưng nó vẫn giữ nguyên dạng.
Khu nhà màu hồng và cam có vẻ như đã bị nhúng trong lớp sơn đen bóng bắt đầu khô dần. Đá lát đường, các tòa nhà, kể cả mái đều bị phủ keo. Một giọt lệ lớn lơ lửng trên phố. Hai hình thù chìa ra từ đó. Một nòng súng và một bàn tay người. Mitchell. Tôi đợi nơi vỉa hè, chằm chằm nhìn anh cho tới khi cả đội ra cùng.
“Nếu ai cần quay lại, vì bất kỳ lý do nào, thì đây là lúc đấy,” tôi nói. “Không tra hỏi, không giận dữ.” Xem ra không ai có ý thoát lui. Vì thế tôi bắt đầu tiến vào Capitol, biết rằng chúng tôi không có nhiều thời gian. Ở đây keo sâu hơn, chừng mươi, mười hai phân, cứ lép nhép mỗi lần ta nhấc chân lên, nhưng nó vẫn che phủ dấu vết của chúng tôi.
Cứ nhìn mấy khu nhà phía trước bị ảnh hưởng thế nào thì sóng hắn là lớn lắm, kéo theo cường lực tàn phá. Dù đi đứng cẩn thận, tôi nghĩ bản năng của mình đã mách bảo đúng về việc các kén khác bị kích hoạt. Một khu nhà rải rác xác vàng của bầy bắt-là-cắt. Hẳn là chúng đã được phóng thích chỉ để rồi chết vì khói. Xa hơn tí chút, cả một khu chung cư đổ sụp thành ụ đất đá bên dưới lớp keo. Tôi chạy nước rút sang giao lộ, giơ tay lên ra hiệu cho những người khác chờ trong khi tìm xem có bất trắc nào không, nhưng có vẻ con sóng đã phá kén tốt hơn hẳn bất cứ đội phiến quân nào.
Đến khu nhà thứ năm, có thể nói rằng chúng tôi đã tới nơi sóng bắt đầu suy yếu. Lớp keo chỉ còn sâu khoảng hai phân rưỡi, và tôi thấy những mái nhà xanh nhạt lấp ló bên kia giao lộ kế tiếp. Ánh chiều tàn dần, và chúng tôi cần vô cùng một nơi trú ẩn mà lên kế hoạch. Đi được hai phần ba khu nhà thì tôi chọn một căn hộ. Homes nạy khóa và tôi ra lệnh cho những người khác vào trong. Tôi nấn ná trên phố chừng một phút, nhìn những dấu chân cuối cùng của chúng tôi mờ phai, rồi mới đóng cửa lại sau lưng.
Đèn pin gắn ở súng của chúng tôi chiếu sáng một phòng khách lớn với những bức tường lắp gương phản chiếu khuôn mặt của chúng tôi ở mỗi góc rẽ. Gale kiểm tra cửa sổ, không thấy dấu vết hủy hoại nào, và anh bèn tháo mặt nạ ra, “Ổn cả rồi. Vẫn ngửi thấy mùi nhưng không nồng lắm.”
Căn hộ này xem ra được bài trí giống hệt căn đầu tiên chúng tôi ẩn náu. Phía trước, keo đã chặn đứng bất cứ tia sáng ngày tự nhiên nào, nhưng chút ánh sáng vẫn le lói trườn qua cửa chớp trong bếp. Nằm dọc sảnh là hai phòng ngủ có buồng tắm. Cầu thang xoắn ốc trong phòng khách dẫn lên một không gian thoáng đãng bao gồm phần lớn tầng hai. Ghế và sofa bọc nhung lông nằm rải rác khắp phòng. Đây là nơi chúng tôi tập trung lại, ngồi sụp xuống đi văng, cố lấy hơi.
Jackson vẫn chĩa súng vào Peeta dù cậu vẫn bị còng và mê man bất tỉnh, nằm soài trên chiếc sofa xanh sẫm mà Homes đặt cậu xuống. Tôi biết làm cái khỉ gì với cậu đây? Với bộ sậu này? Với tất cả mọi người, thành thật mà nói, ngoài Gale và Finnick? Bởi có hai người bọn họ cùng lần ra dấu Snow cũng vẫn hơn. Nhưng tôi không thể dẫn mười người xuyên khắp Captitol trong một nhiệm vụ tưởng tượng, dù tôi có đọc được Ảnh nổi chăng nữa. Tôi có nên, tôi có thể cho họ về khi có cơ hội không? Hay làm thế là quá nguy hiểm? Cả với cá nhân họ và với nhiệm vụ của tôi? Có lẽ tôi không nên nghe lời Boggs, bởi biết đâu ông bị ảo giác lúc lâm chung. Có lẽ tôi cứ nên nói thật, nhưng rồi Jackson sẽ nắm quyền và kết cục là chúng tôi sẽ trở lại doanh trại. Ở đó tôi lại phải giải trình với Coin.
Ngay khi mớ bòng bong rối ren mà tôi đã kéo mọi người vào bắt đầu làm não bộ tôi quá tải thì một chuỗi vụ nổ từ xa vang lại khiến cả phòng rung lên.
“Không gần đâu,” Jackson trấn an chúng tôi. “Cách độ bốn năm khu nhà cơ.”
“Chỗ chúng ta để Boggs lại,” Leeg 1 nói
Dù không ai điều chỉnh gì, cái ti vi vẫn vụt bật lên phát ra một tiếng bíp chói lói, khiến phân nửa số nguời trong chúng tôi bật dậy.
“Không sao đâu!” Cressida nói to. “Chỉ là chương trình khẩn cấp thôi. Tivi nào ở Capitol cũng tự động được kích hoạt để phát cái đó hết.”
Chúng tôi xuất hiện trên màn hình, ngay sau trận bom cướp đi mạng sống Boggs. Một giọng nói vang lên thuyết minh cho khán giả biết tình hình họ đang xem khi chúng tôi cố tập hợp lại, phản ứng với lớp keo đen phun ra từ đường phố, mất kiểm soát tình huống. Chúng tôi quan sát cảnh hỗn loạn kèm theo sau đó cho đến khi sóng đen làm vấy bẩn camera. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Gale, một mình trên phố, cố bắn đứt sợi cáp treo Mitchell lơ lửng.
Phóng viên xác định danh tính chúng tôi là Gale, Finnick, Boggs, Peeta, Cressida và Katniss.
“Không có cảnh trên không nào. Boggs hẳn đã đúng về khả năng dùng tàu bay của chúng,” Castor nói. Tôi đã không chú ý tới điểm này, nhưng có lẽ đó là chi tiết mà một tay máy sẽ nhận ra.
Bản tin được nối tiếp với cảnh khoảnh sân sau căn hộ mà chúng tôi ẩn náu. Bọn Trị an viên dàn dọc mái nhà bên kia nơi trú ẩn cũ của chúng tôi. Đạn pháo được phóng vào dãy căn hộ, tạo nên chuỗi vụ nổ mà chúng tôi vừa nghe thấy, và tòa nhà sụp xuống thành đống gạch bụi tung mịt mù.
Giờ đến màn tiếp sóng trực tiếp. Một phóng viên đứng trên mái nhà cùng bọn Trị an viên. Đằng sau cô ta, khu chung cư đang bốc cháy. Lính cứu hỏa cố kiểm soát ngọn lựa ngùn ngụt bằng vòi rồng. Chúng tôi được tuyên bố là đã chết.
“Cuối cùng cũng có chút may mắn,” Homes nói
Tôi đoán là anh đúng. Chắc chắn là tốt hơn bị Capitol truy đuổi. Nhưng tôi cứ tưởng tượng tin này sẽ phát lại ở Quận 13 thế nào đây. Nơi đó có mẹ tôi và Prim, bác Hazzee và lũ trẻ, Annie, Haymitch, và bao người dân Quận 13 nghĩ rằng họ vừa thấy chúng tôi chết.
“Bố tôi. Ông ấy đã mất em gái tôi, giờ lại…” Leeg 1 nói.
Chúng tôi cứ theo dõi chúng phát đi phát lại cảnh này. Say sưa trong chiến thắng của chúng, đặc biệt là chiến thắng trước tôi. Tạm rời màn hình để dựng đoạn phim Húng nhại lên nắm quyền nổi dậy – tôi nghĩ chúng đã chuẩn bị phần này một thời gian rồi, vì nó có vẻ khá trau chuốt – rồi cho phát sóng để vài phóng viên có thể thảo luận về kết cục thảm khốc đáng kiếp dành cho tôi. Chúng hứa lát nữa Snow sẽ phát biểu chính thức. Màn hình mờ dần chỉ còn nhúm sáng.
Phiến quân không hề tìm cách phát sóng trong suốt chương trình, việc này khiến tôi tin rằng họ cho đây là sự thực. Nếu vậy thì chúng tôi thực sự đơn độc rồi.
“Vậy giờ chúng ta chết rồi, bước tiếp theo sẽ là gì?”
“Chưa rõ ràng sao?” Không ai mảy may biết Peeta đã tỉnh lại. Tôi không biết cậu đã quan sát bao lâu, nhưng nhìn vẻ mặt tang thương của cậu thì thấy hẳn cậu đã theo dõi đủ lâu để thấy chuyện xảy ra trên phố. Cậu đã phát điên ra sao, cố nện vỡ đầu tôi và hất văng Mitchell vào cái kén thế nào. Cậu đau đớn vực mình ngồi dậy, trả lời thẳng cho Gale.
“Bước tiếp theo… là giết tôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...