Húng nhại

11.
Cái gì sẽ đánh gục tôi đây?
Đó là câu hỏi cứ quẩn quanh tâm trí tôi suốt ba ngày sau trong lúc đợi được phóng thích khỏi nơi giam giữ an toàn này. Cái gì sẽ đánh gục tôi hoàn toàn đến nỗi không thể phục hồi, chẳng còn hữu dụng? Tôi không đề cập chuyện này với ai, nhưng nó khiến tôi thao thức không yên và cứ len lỏi khắp những cơn ác mộng kinh hoàng.
Có thêm bốn tên lửa boong ke nữa phóng xuống trong thời gian này, tất cả đều là tên lửa hạng nặng có sức công phá dữ dội, nhưng chưa thấy lệnh khẩn cấp nào được ban bố. Những vụ đánh bom lan rộng suốt nhiều giờ liền để rồi ngay lúc ta tưởng cuộc không kích đã chấm dứt, thì một vụ nổ khác lại bùng lên khiến ruột gan ta nôn nao chao đảo. Có cảm giác cuộc tấn công nhằm ép chúng tôi duy trì lệnh đóng cửa hơn là hủy diệt Quận 13. Làm tê liệt quận này, đúng vậy. Để lại cho người dân bao việc cần làm nếu mong đưa nơi này trở lại hoạt động bình thường. Nhưng phá hủy nó ư? Không. Về điểm này thì Coin đúng. Người ta không phá hủy thứ mình muốn chiếm đoạt trong tương lai. Tôi cho rằng tạm thời thứ chúng thực sự muốn là ngăn chiến dịch Cướp Sóng và ngăn tôi xuất hiện trên truyền hình Panem.
Chúng tôi hầu như không nhận được tin tức gì về diễn biến sự việc. Màn hình chẳng bao giờ sáng lên và chúng tôi chỉ được Coin cập nhật vắn tắt qua loa truyền thanh về tính chất của trái bom. Hẳn chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, nhưng tình hình ra sao thì chúng tôi không rõ.
Trong boong ke, nhất thiết phải có sự hợp tác. Chúng tôi tuân thủ lịch trình hết sức chặt chẽ về ăn uống, vệ sinh, luyện tập và ngủ nghỉ. Chút thời gian giao lưu cũng được thêm vào cho đỡ buồn tẻ. Chỗ chúng tôi thành ra rất được mến chuộng vì cả người lớn lẫn trẻ con đều mê tít Hũ Bơ. Nó nổi danh với trò chơi buổi tối mang tên Mèo Điên mà tôi đã tình cờ nghĩ ra vài năm trước trong một tối mùa đông mất điện. Ta chỉ cần lia ánh đèn pin quanh sàn là Hũ Bơ sẽ cố vồ bằng được. Tôi cũng đủ nhỏ mọn để khoái trò này vì tôi nghĩ nó làm Hũ Bơ trông thật ngớ ngẩn. Thế mà ở đây ai cũng thấy Hũ Bơ thông minh thú vị mới lạ chứ. Tôi thậm chí còn được cấp một bộ pin đặc biệt – cực kỳ lãng phí – để sử dụng cho mục đích này. Công dân Quận 13 đúng là đói giải trí.
Chính đêm thứ ba, giữa buổi tiêu khiển, tôi đã tìm ra lời đáp cho câu hỏi cứ gặm nhấm mình mấy ngày qua. Mèo Điên trở thành hình ảnh ẩn dụ cho hoàn cảnh của tôi. Tôi là Hũ Bơ. Peeta, thứ mà tôi muốn giành được đến phát điên, là ánh đèn. Chừng nào Hũ Bơ còn cảm thấy nó có cơ hội chụp gọn ánh đèn khó bắt dưới móng mình thì nó còn xù lông hung hăng. (Như tôi từ hồi rời khỏi trường đấu, với Peeta còn sống.) Khi ánh đèn tắt ngắm, Hũ Bơ tạm thời bối rối, bấn loạn, nhưng rồi nó cũng bình thường trở lại và chuyển sang chơi thứ khác. (Chuyện sẽ xảy ra nếu Peeta chết.) Nhưng thứ hạ đo ván Hũ Bơ chính là chiêu bật đèn nhưng lại lia quá tầm với của nó đến vô vọng, cao tít trên tường, dù nhảy lên cũng không vồ được. Nó đi đi lại lại dưới chân tường mà rên rỉ, bứt rứt, quẫn trí. Nó cứ vô dụng như thế đến khi tôi tắt đèn. (Điều mà hiện giờ Snow đang tìm cách làm với tôi, chỉ có điều tôi không biết ông ta chơi theo kiểu nào.)
Chắc Snow chỉ cần tôi nhận ra có thể. Nghĩ đến việc Peeta bị ông ta khống chế và tra tấn hòng moi tin nổi dậy đã tồi tệ lắm rồi. Nhưng nghĩ đến việc cậu bị tra tấn chủ yếu nhằm vô hiệu hóa tôi thì thật quá sức chịu đựng. Và chính bởi phát hiện đó đè nặng mà tôi thực sự suy sụp.
Sau trò Mèo Điên, chúng tôi được lệnh đi ngủ. Điện lúc có lúc không; đôi khi đèn sáng đủ độ, đôi khi chúng tôi phải nheo mắt nhìn nhau trong ánh lờ nhờ. Vào giờ đi ngủ, chúng tôi vặn đèn xuống nấc gần như tối om và mỗi chỗ đều bật đèn bảo an. Prim, sau khi đi đến kết luận rằng mấy bức tường sẽ trụ vững thì ôm chặt Hũ Bơ vào lòng mà ngủ nơi giường dưới. Mẹ tôi ngủ ở giường trên. Tôi tỏ ý muốn ngủ giường, nhưng mẹ và em bắt tôi ngủ dưới nệm sàn vì khi ngủ tôi cứ quẫy đạp liên hồi.
Giờ tôi không quẫy đạp nữa, bởi cơ bắp đã cứng đờ vì lúc nào cũng phải căng ra cố giữ tỉnh táo. Nỗi nhức nhối nơi trái tim quay trở lại, và tôi tưởng tượng ra những khe nứt tí xíu từ đó lan khắp cơ thể. Qua thân trên, xuống cánh tay, cẳng chân, lên khắp mặt, để lại những vết rạn ngang dọc. Chỉ cần một chấn động mạnh của tên lửa boong ke là tôi vỡ vụn thành những mảnh sắc kỳ dị, sắc như dao cạo.
Khi phần lớn những người trằn trọc thao thức đã yên giấc, tôi rón rén ra khỏi chăn, nhón chân xuyên qua hang đến chỗ Finnick, không rõ vì sao nhưng tôi có cảm giác là anh sẽ hiểu. Anh đang ngồi thắt dây dưới ánh đèn bảo an trong chỗ mình, thậm chí còn chả buồn giả vờ nghỉ ngơi. Khi thì thào kể anh nghe về việc phát hiện ra kế hoạch đánh gục tôi của Snow, tôi chợt ngộ ra một điều. Chiêu này đúng là cũ rỉ rì ri với Finnick. Đấy chính là thứ đã đánh gục anh.
“Chúng cũng lấy Annie ra mà làm thế với anh, phải không?” tôi hỏi.
“Ừm, chúng bắt cô ấy không phải vì cô ấy là mỏ thông tin về phiến quân,” anh đáp. “Chúng biết anh sẽ không bao giờ dám liều kể cho cô ấy nghe bất cứ thứ gì như thế. Vì chính sự an toàn của cô ấy.”
“Ôi Finnick, em xin lỗi,” tôi nói.
“Không, anh mới cần xin lỗi. Vì không hiểu sao anh lại không cảnh báo em,” anh bảo tôi.
Một ký ức đột ngột trồi lên. Tôi bị buộc vào giường, cuồng loạn vì thịnh nộ và đau khổ sau khi được giải cứu. Finnick đang cố xoa dịu tôi tôi về chuyện Peeta. “Rồi chúng sẽ mau chóng nhận ra cậu ấy chẳng biết gì cả. Và chúng tôi cũng sẽ không giết cậu ấy nếu nghĩ có thể sử dụng cậu ấy để chống lại em.”
“Anh đã cảnh báo em rồi mà. Trên tàu bay ấy. Chỉ có điều khi anh nói chúng sẽ lợi dụng Peeta để chống lại em thì em cứ nghĩ anh muốn nói đến mồi nhử. Dụ em vào bẫy Capitol bằng cách nào đó,” tôi nói.
“Lẽ ra anh không nên nói cả điều ấy. Lúc đó đã quá muộn, có nói vậy cũng chẳng giúp gì được em. Vì anh đã không cảnh báo em trước Huyết trường Tứ phân, đáng lẽ anh nên ngậm miệng về kế hoạch của Snow mới phải.” Finnick giật mạnh một đầu dây, và nút thắt tinh xảo bỗng chốc lại trở thành đường thẳng. “Chỉ là có điều này anh không hiểu khi gặp em. Sau kỳ Đấu trường đầu tiên em tham gia, anh tưởng toàn bộ trò yêu đương lãng mạn là màn kịch của em. Bọn anh tất cả đều mong em sẽ tiếp tục chiến lược đó. Nhưng đến khi Peeta va phải trường lực suýt chết thì anh...” Finnick ngập ngừng.

Tôi nhớ về trường đấu. Về chuyện tôi đã nức nở ra sao khi Finnick làm Peeta hồi sinh. Vẻ mặt bối rối của Finnick. Cách anh viện vào lối cư xử của tôi, đổ lỗi cho việc tôi giả vờ mang thai. “Thì anh sao?”
“Thì anh biết mình đã đánh giá sai em. Rằng em thực sự yêu cậu ấy. Anh không định nói là theo kiểu nào. Có lẽ em không hiểu chính mình đâu. Nhưng bất cứ ai để ý cũng thấy em quan tâm cậu ấy nhường nào,” anh nhẹ nhàng nói.
Bất cứ ai? Khi ghé qua nhà tôi trước chuyến Diễu hành Chiến thắng, Snow đã thách tôi xóa bỏ mọi nghi ngờ về tình yêu tôi dành cho Peeta. “Thuyết phục tôi đi,” Snow đã nói vậy. Có vẻ như dưới bầu trời hồng nóng rực ấy, với Peeta ở lưng chừng sự sống và cái chết, cuối cùng tôi đã làm được. Và khi làm vậy, tôi đã cho ông ta thứ vũ khí ông ta cần để đánh gục tôi.
Finnick và tôi ngồi im lặng hồi lâu, nhìn những cái nút hết thắt vào lại tung ra, rồi tôi hỏi, “Làm sao anh chịu nổi chuyện đó?”
Finnick nhìn tôi sửng sốt. “Anh không làm được, Katniss ạ! Hiển nhiên là anh không làm được. Mỗi sáng anh lôi mình ra khỏi ác mộng, thấy có thức cũng chẳng nhẹ nhõm gì.” Mặt tôi lộ vẻ gì đó khiến anh ngưng lại. “Tốt hơn là chịu thua đi. Hàn gắn bản thân còn lâu gấp mười lần so với để nó tan nát.”
Hẳn là anh biết. Tôi hít sâu, gồng lên giữ mình không tan vỡ.
“Em càng khiến bản thân sao nhành thì càng đỡ hơn,” anh nói. “Ngay sáng mai chúng ta sẽ kiếm cho em sợi thừng riêng. Từ giờ cho đến lúc đó cứ dùng cái của anh.”
Cả buổi tối còn lại tôi ngồi trên nệm thắt nút như kẻ bị ám ảnh, giơ lên cho Hũ Bơ xem xét. Nếu cái nào trông có vẻ đáng ngờ, nó vụt hú họa rồi nhay vài lần xem thứ đó đã chết thật hay chưa. Đến sáng, ngón tay tôi nhức nhối hết cả, nhưng tôi vẫn tiếp tục.
Sau hai tư giờ bình lặng, Coin cuối cùng cũng thông báo rằng chúng tôi được phép rời khỏi boong ke. Chỗ ở cũ của chúng tôi đã bị bom tàn phá. Ai nấy đều phải theo chỉ dẫn chính xác đến phòng mới. Theo lệnh, chúng tôi dọn dẹp chỗ ở mấy ngày qua rồi nghiêm chỉnh xếp hàng đi ra cửa.
Mới đi được nửa chừng, Boggs đã xuất hiện kéo tôi ra khỏi hàng. Ông ra dấu cho Gale và Finnick đi theo. Mọi người dạt sang bên nhường lối cho chúng tôi. Có người thậm chí còn mỉm cười với tôi vì xem ra trò Mèo Điên đã khiến tôi trở nên đáng yêu hơn. Ra khỏi cửa, lên cầu thang, men theo hành lang tới một trong những thang máy đa hướng, cuối cùng đến Ban Phòng thủ Đặc biệt. Suốt dọc đường đi không có gì bị phá hủy cả, nhưng chúng tôi vẫn xuống rất sâu.
Boggs dẫn chúng tôi vào một căn phòng gần giống y hệt Bộ Tư lệnh. Coin, Plutarch, Haymitch, Cressida và mọi người khác ngồi quanh bàn đều khoác vẻ rệu rã. Ai đó cuối cùng cũng lôi cà phê ra – dù tôi chắc nó chỉ được xem như chất kích thích khẩn cấp – và Plutarch thì khum chặt hai tay quanh tách cà phê như sợ nó bị cướp mất bất cứ lúc nào.
Không có màn chào hỏi xã giao nào. “Chúng tôi cần cả bốn người thay đồng phục lên mặt đất,” thống đốc nói. “Mọi người có hai giờ để quay những tổn thất do trận đánh bom để lại, xác minh rằng đơn vị quân sự của Quận 13 không những duy trì được chức năng mà còn chứng tỏ ưu thế vượt trội, và quan trọng nhất rằng Húng nhại vẫn còn sống. Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Cho chúng tôi xin tách cà phê được không?” Finnick nói.
Những chiếc tách nghi ngút khói được trao tay. Tôi ghê tởm nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đen lấp loáng, chưa bao giờ mê món này, nhưng có lẽ nó sẽ giúp tôi trụ vững. Finnick đổ ít kem vào tách tôi rồi với lấy bát đường. “Làm một viên không?” anh hỏi với giọng quyến rũ ngày xưa. Ngày ấy Finnick mời tôi ăn đường, thế là thành quen nhau. Được vây quanh bởi những cỗ xe ngựa, hóa trang và tô vẽ nhằm mua vui cho đám đông trước khi trở thành đồng minh. Trước khi tôi manh nha biết về động cơ của anh. Kỷ niệm đó quả thực đã dỗ tôi mỉm cười. “Đây, uống ngon hơn đấy,” anh nói bằng giọng thật, thảy ba viên vào tách của tôi.
Khi tôi quay bước chuẩn bị đi thay trang phục Húng nhại thì bắt gặp Gale đang nhìn tôi và Finnick vẻ không vui. Giờ sao đây? Anh nghĩ là giữa chúng tôi có chuyện thật à? Chắc anh thấy tôi đến chỗ Finnick đêm qua. Hẳn là tôi đã đi qua chỗ nhà Hawthorne. Có lẽ vì thế mà anh cáu. Tôi không tìm anh mà lại tìm Finnick bầu bạn. Ờ thì, được thôi. Ngón tay tôi đang đau rát, mắt hầu như không mở nổi, còn đội quay phim đang đợi tôi làm gì đó ra trò. Snow lại đang giữ Peeta. Gale muốn nghĩ gì thì tùy.
Trong Phòng Tái tạo mới của tôi ở Ban Phòng thủ Đặc biệt, đội chuẩn bị vội vàng tròng vào người tôi bộ đồ Húng nhại, chỉnh trang lại đầu tóc và thoa một lớp trang điểm thật nhẹ trước cả khi cà phê của tôi kịp nguội. Trong vòng mười phút, toàn bộ đoàn làm phim của ĐTT tiếp theo đã vòng vèo lê bước ra ngoài. Tôi vừa đi vừa xì xụp cà phê, phát hiện ra kem và đường đúng là làm dậy vị hơn hẳn. Khi tôi nốc đến lớp cặn đóng nơi đáy tách, một cảm giác rân rân nhè nhẹ bắt đầu lan khắp tĩnh mạch tôi.
Sau khi trèo lên nấc thang cuối cùng, Boggs gạt một cái cần làm cánh cửa lật mở ra. Không khí tươi mới ùa vào. Tôi hít từng ngụm lớn và lần đầu tiên cho phép mình cảm thấy ghét boong ke đến nhường nào. Chúng tôi lên mặt đất vào rừng, và tôi lướt tay qua đám lá trên đầu. Có lá đã bắt đầu chuyển màu. “Hôm nay là ngày mấy?” tôi hỏi vu vơ. Boggs bảo tôi một tuần tới là sang tháng Chín.

Tháng Chín. Tức là Peeta đã nằm trong tay Snow được năm, mà cũng có khi là sáu tuần rồi. Tôi ngắm kỹ một chiếc lá trong lòng bàn tay, thấy mình đang run rẩy. Tôi không thể bắt mình dừng lại được. Tôi đổ lỗi cho cà phê và cố tập trung thở chậm lại, với tốc độ hiện tại thì tôi thở quá nhanh rồi.
Những đống đổ nát bắt đầu xuất hiện rải rác trên thảm rừng. Chúng tôi đến chỗ hố bom đầu tiên, rộng chừng ba mươi mét còn sâu bao nhiêu thì tôi không dám chắc. Cực sâu. Boggs nói rằng bất kỳ ai ở mười tầng đầu tiên cũng sẽ mất mạng. Chúng tôi đi vòng qua cái hố tiếp tục hành trình.
“Chúng ta có thể xây lại không?” Gale hỏi.
“Trước mắt thì chưa. Chỗ đấy không quan trọng lắm. Vài máy phát điện và một trại gia cầm,”Boggs đáp. “Chúng ta chỉ niêm phong lại thôi.”
Cây cối biến mất khi chúng tôi tiến vào một khu vực bên trong hàng rào. Bao quanh các hố bom là những đống gạch vụn lẫn lộn cả cũ cả mới. Trước trận đánh bom, Quận 13 hiện thời chỉ có vài công trình trên mặt đất. Mấy trạm gác. Khu huấn luyện. Khoảng ba mươi phân tầng trên cùng của khu chúng tôi ở - nơi cái cửa sổ dành cho Hũ Bơ nhô ra – với vài mét thép phía trên. Kể cả nó cũng chỉ chịu được một cuộc tấn công bề mặt là cùng.
“Lời cảnh báo của cậu bé kịp được bao phần?” Haymitch hỏi.
“Khoảng mười phút trước khi hệ thống riêng của chúng tôi đáng lẽ phải phát hiện ra tên lửa,” Boggs nói.
“Nhưng nó cũng có ích chứ, phải không?” tôi hỏi. Tôi không chịu nổi nếu câu trả lời của ông là không.
“Hẳn rồi,” Boggs đáp. “Công dân được sơ tán đâu vào đấy cả. Khi bị tấn công thì thời gian tính bằng giây. Mười phút tức là cứu sống được rất nhiều mạng người.”
Prim. Tôi nghĩ. Và Gale. Họ vừa vào boong ke được vài phút thì quả tên lửa đầu tiên giáng xuống. Peeta có lẽ đã cứu sống họ. Và tên họ lại được bổ sung vào danh sách những món nợ tôi không bao giờ trả hết cho cậu.
Cressida có ý tưởng ghi hình tôi trước đống đổ nát xưa là Tòa Tư pháp, quả là hài hước vì Capitol từng sử dụng nó làm phông nền cho những mẩu tin giả hàng bao năm trời, để chứng tỏ quận này không còn tồn tại. Giờ đây, với cuộc tấn công vừa xong, Tòa Tư pháp nằm cách miệng hố bom mới khoảng chục mét.
Khi chúng tôi tiến đến nơi từng là cổng lớn, Gale chỉ ra một thứ, cả đoàn liền đi chậm lại. Ban đầu tôi không nhận ra vấn đề nhưng rồi thấy dưới đất rải đầy hoa hồng nhung và hồng cánh sen tươi. “Đừng chạm vào chúng!” tôi hét lên. “Chúng là để cho tôi đấy!”
Thứ mùi ngọt đến lợm giọng xộc lên mũi tôi, và tim tôi bắt đầu đập thình thịch vào lồng ngực. Vậy là không phải tôi tưởng tượng. Bông hồng trên bàn phấn nhà tôi. Trước mắt tôi là món quà chuyển phát thứ hai của Snow. Những bông hoa đẹp thân dài tươi sắc đỏ và hồng, y hệt những bông hoa trang trí sân khấu nơi Peeta và tôi từng thực hiện cuộc phỏng vấn hậu chiến thắng. Hoa không phải dành cho một người, mà cho một cặp tình nhân.
Tôi cố giải thích nó rõ ràng hết mức. Soi kỹ thì thấy chúng có vẻ vô hại, dù là hoa được tăng cường gen. Hai tá hồng. Hơi héo. Nhiều khả năng đã được ném xuống sau trận bom cuối cùng. Một nhóm mặc trang phục đặc biệt thu nhặt chỗ hoa mang đi. Tuy vậy tôi cảm thấy chắc chắn họ sẽ không phát hiện ra điều gì khác lạ ở chúng. Snow biết rõ ông đang làm gì với tôi. Như đã lệnh nện Cinna nhừ tử trước mặt tôi khi đó đang đứng trong cái ống trụ đưa vật tế lên trường đấu. Nhằm làm tôi suy sụp.
Như hồi đó, tôi cố lấy lại tinh thần mà chống trả. Nhưng khi Cressida bảo Castor và Pollux vào chỗ thì tôi lại thấy bồn chồn. Tôi quá mỏi mệt, quá nôn nao, không thể nào tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài Peeta từ lúc nhìn thấy đám hoa hồng. Cà phê đúng là một sai lầm nghiêm trọng. Tôi đâu cần chất kích thích chứ. Người tôi run bần bật và tôi dường như không thể lấy lại hơi được. Sau bao ngày trú trong boong ke, giờ đi theo hướng nào tôi cũng nheo mắt, và ánh sáng làm tôi nhức nhối. Giữa gió lạnh mà mồi hôi vẫn chảy ròng ròng trên mặt tôi.
“Vậy chính xác mọi người lại cần gì ở tôi?” tôi hỏi.
“Chỉ nói mấy câu ngăn ngắn cho thấy cô còn sống và vẫn chiến đấu,” Cressida đáp.

“Được rồi.” Tôi vào vị trí rồi nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ. Chằm chằm. Chằm chằm. “Tôi xin lỗi, tôi chẳng biết nói gì cả.”
Cressida tiến lại chỗ tôi. “Cô ổn chứ?” Tôi gật đầu. Chị lấy trong túi ra một cái khăn nhỏ chấm chấm mồ hôi cho tôi. “Thế chúng ta làm màn Hỏi Đáp trước nhé?”
“Vâng. Chắc là được.” Tôi khoanh tay giấu vẻ run rẩy. Liếc sang Finnick thấy anh giơ ngón tay cái lên động viên. Nhưng chính anh cũng khá run.
Giờ Cressida đã trở lại vị trí. “Nào Katniss. Cô đã sống sót sau trận bom Capitol giáng xuống Quận 13. Cô có so sánh gì với chuyện cô từng trải qua trên mặt đất Quận 8?”
“Lần này chúng tôi xuống khá sâu dưới lòng đất nên không có nguy hiểm đáng kể nào. Quận 13 vẫn còn, bình an và tôi...” Đến đây giọng tôi khô khốc rin rít không nói tiếp được nữa.
“Thử nói lại câu đó nào,” Cressida bảo. “Quận 13 vẫn còn, bình an và tôi cũng vậy.”
Tôi hít một hơi, cố dồn không khí xuống cơ hoành. “Quận 13 vẫn còn và tôi...” Không, nhầm rồi.
Tôi thề rằng mình vẫn ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.
“Katniss à, nốt câu này thôi là hôm nay cô xong việc. Tôi hứa đấy,” Cressida nói. “Quận 13 vẫn còn, bình an, và tôi cũng vậy.”
Tôi lắc tay để thả lỏng cơ thể. Đặt nắm tay lên hông. Rồi buông xuống bên mình. Nước bọt túa ra đầy miệng với tốc độ nhanh đến nực cười và tôi cảm thấy gây gây buồn nôn nơi cuống họng. Tôi nuốt mạnh, hé môi đẩy câu nói ngớ ngẩn đó ra ngoài cho xong để còn trốn vào rừng và... đúng lúc ấy thì tôi bật khóc.
Không thể nào làm Húng nhại. Không thể nào nói trọn vẹn dù chỉ một câu này. Vì giờ tôi biết mình có nói gì cũng khiến Peeta bị giận cá chém thớt. Khiến cậu bị tra tấn. Nhưng điểm đến cuối cùng không phải là cái chết, không, được thế đã tốt. Snow chắc chắn sẽ cho cậu sống không bằng chết.
“Cắt,” tôi nghe Cressida khẽ nói.
“Cô ấy sao vậy?” Plutarch thì thào hỏi.
“Cô ấy đã phát hiện ra Snow lợi dụng Peeta,” Finnick đáp.
Có gì đó nghe như tiếng thở dài cùng chung nỗi niềm thương tiếc phát ra từ nhóm người xếp theo hình bán nguyệt đang dãn ra trước mặt tôi. Vì giờ tôi đã biết điều đó. Vì sẽ chẳng còn cách nào để tôi không biết được nữa. Vì hơn cả cái thế bất lợi quân sự do việc mất Húng nhại gây ra, tôi đã suy sụp.
Vài đôi cánh tay sẵn sàng ôm tôi. Nhưng cuối cùng, người duy nhất mà tôi thực lòng muốn ai ủi mình lại là Haymitch, bởi ông cũng yêu quý Peeta. Tôi bước lên tìm ông, ông nói gì đó như tên ông và rồi ông ở đó, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng. “Không sao. Sẽ không sao đâu, cháu ngoan.” Ông đỡ tôi ngồi xuống dọc một cây cột cẩm thạch gãy đổ, vẫn vòng tay quanh người tôi trong khi tôi nức nở.
“Cháu không làm thế được đâu,” tôi nói.
“Ta biết,” ông đáp.
“Cháu chỉ nghĩ đến... những gì ông ta đang làm với Peeta... bởi vì cháu là Húng nhại!” tôi bật nói.
“Ta biết.” Cánh tay Haymitch lại siết chặt tôi hơn.

“Bác thấy rồi chứ? Cậu ấy hành xử kỳ quặc thế nào? Chúng... đang làm gì cậu ấy?” Tôi hớp hớp không khí giữa những hồi nức nở, nhưng vẫn cố nói được ra câu cuối cùng.
“Tại cháu!” Rồi tôi lên cơn kích động, rồi một mũi tiêm được cắm ngay vào tay tôi và tôi chìm vào vô thức.
Dù họ tiêm cho tôi thứ gì chăng nữa thì nó hẳn rất mạnh, vì tôi đã mê mệt trọn một ngày mới tỉnh. Dù vậy giấc ngủ của tôi cũng chẳng bình yên. Tôi có cảm giác như đang thoát ra khỏi hàng đống những nơi tăm tối ma ám mình phải đơn độc đi qua. Haymitch ngồi trên chiếc ghế bên giường tôi, da dẻ nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu. Tôi nhớ đến Peeta và lại bắt đầu run rẩy.
Haymitch nhoài tới bóp vai tôi. “Ổn cả rồi. Chúng ta sẽ tìm cách cứu thoát Peeta.”
“Gì cơ?” Nghe mà chẳng hiểu gì.
“Plutarch sẽ cử đội giải cứu đi. Ông ta có tay trong. Ông ta tin rằng chúng ta có thể mang Peeta sống sót trở về,” ông nói.
“Sao lúc trước chúng ta không làm?” tôi hỏi.
“Việc đó hao tổn nhiều lắm. Nhưng giờ ai cũng nhất trí làm. Đó cũng chính là lựa chọn mà chúng ta đã đưa ra ở trường đấu. Làm bất cứ việc gì để hỗ trợ cháu. Giờ chúng ta không thể mất Húng nhại được. Còn cháu thì chẳng làm gì nổi trừ phi biết Snow không thể trút giận lên Peeta nữa.” Haymitch đưa cho tôi một cái tách. “Đây, uống chút gì đi.”
Tôi từ từ ngồi dậy hớp ngụm nước. “Bác nói hao tổn là có ý gì?”
Ông nhún vai. “Mọi vỏ bọc sẽ lộ hết. Mọi người có thể sẽ chết. Nhưng hãy nhớ rằng họ đang chết dần chết mòn mỗi ngày rồi. Mà không chỉ có Peeta; chúng ta sẽ cứu cả Annie cho Finnick nữa.”
“Anh ấy đâu rồi?” tôi hỏi.
“Sau tấm màn kia, khi nào rã thuốc an thần sẽ tỉnh lại thôi. Cậu ấy lên cơn hoảng loạn ngay sau khi chúng ta tiêm cho cháu bất tỉnh,” Haymitch đáp. Tôi thoáng mỉm cười, cảm thấy đỡ yếu mệt hơn. “Phải rồi, đúng là một mũi tiêm ra trò. Trong khi hai đứa li bì thì Boggs đã sắp xếp nhiệm vụ giải cứu Peeta rồi. Chúng ta đã chính thức tái đấu.”
“Ừm, nếu Boggs chỉ huy thì đúng là lợi thế,” tôi nói.
“Ồ, ông ấy kiểm soát hết. Lấy tinh thần tình nguyện, thế mà ông ấy lại giả vờ không thấy ta vẫy tay,” Haymitch nói. “Thấy chưa? Ông ấy đã tỏ ra biết cách nhìn nhận rồi đấy.”
Có gì đó không ổn. Haymitch đang khiên cưỡng cố làm tôi vui. Không giống phong cách của ông chút nào. “Thế còn ai xung phong nữa ạ?”
“Ta nghĩ tổng cộng là bảy người,” ông đánh trống lảng.
Vùng lõm thượng vị của tôi nhộn nhạo. “Còn ai nữa hả bác Haymitch?” tôi dồn ép.
Haymitch cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ ông bác đôn hậu. “Cháu biết người đó là ai mà Katniss. Cháu biết ai là kẻ bước lên đầu tiên mà.”
Tất nhiên là tôi biết.
Gale.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui