Hùng Dạng Độc Thần Y

“Ha ha ha ha……” Tiếng cười điên cuồng không ngừng phát ra từ miệng một nam tử khôi ngô tuấn tú, thậm chí cười tới chảy nước mắt.

“Phượng bá phụ… Trời ơi! Ha ha ha…..” Phong Thiện Dương cười tới mức đau cả bụng, cứ thế mà tiếp tục cười không nể nang gì, chỉ cần nghĩ tới câu nói vừa nghe lúc nãy thì càng cười càng lớn.

Không thể nhịn được nữa, Phượng phủ nắm tay lại, hung hăng đấm vào bụng hắn một cái, “Đủ chưa?”

Tiếng cười lập tức ngưng bặt, thay vào đó là tiếng thét thất thanh, “A…… Ui….. Ngươi đánh thật ư!” Phong Thiện Dương ôm lấy bụng đau, nhe răng trợn mắt.

Ngân Bình Nhi đỏ mặt, lúng túng không biết nên nói gì mới tốt, “Mạc thúc, Phượng phủ không phải là thần y thiếu niên sao?” Nàng nhớ rõ đại ca nói như vậy mà!

Hóa ra người trước mặt này chính là Phượng phủ, nhưng hắn căn bản không phải “thiếu niên” nha! Nàng cứ tưởng rằng Phượng phủ sẽ là người so với nàng tuổi không lớn hơn là bao.

Mạc Ngôn vừa định trả lời thì Phong Thiện Dương đã giành nói trước một bước: “Mười năm trước miễn cưỡng lắm còn có thể gọi là thiếu niên, có điều bây giờ nên gọi hắn là đồ mặt gấu mới đúng!” Chắc chắn là bị bầm rồi, tên mặt gấu đáng chết này, ra tay nặng thật.

“Hả…….” Ngân Bình Nhi cực kỳ xấu hổ, không biết nên nói gì, len lén liếc nhìn nam nhân râu ria xồm xoàm đầy mặt. Mặt hắn không chút cảm xúc, thật sự không nhìn ra được hắn có phải vì sự thất lễ của nàng mà không vui không.

“Mặt gấu, nể tình cô nương nhà người ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi, giúp đỡ người ta đi”. Phong Thiện Dương thở hổn hển, tự động rót ly trà uống. Xem như tiểu cô nương này đã đem trò vui tới cho hắn, hắn có lòng tốt giúp đỡ chút thôi.

Phượng phủ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, “Có bản lĩnh thì ngươi đi đi.”

Phong Thiện Dương bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, nếu hắn biết y thuật, còn cần phải nói những câu này sao? Đi! Quỷ hẹp hòi, như thể xuống núi có thể lấy mạng hắn hay sao ấy.

“Phượng thần y, rốt cuộc phải làm thế nào thì người mới đồng ý xuống núi cứu phụ thân ta?” Ngân Bình Nhi nắm chặt hai tay.

“Nàng chắc chắn người nàng muốn tìm là Phượng thần y thiếu niên sao?” Phong Thiện Dương đứng một bên nhịn không được nói chen vào.

Ngân Bình Nhi gật gật đầu, “Đúng vậy, đại ca đã nói với ta như vậy.”

Phượng phủ và Phong Thiện Dương hai người rất nhanh trao đổi ánh mắt với nhau. Lông mày Phượng phủ không nhúc nhích, một lúc sau mới cất giọng, “Đại ca ngươi nhớ sai rồi, trên núi này trước giờ không có thần y, chỉ có độc y.”

Ngân Bình Nhi sững sờ, nhất thời không hiểu được ý hắn, “Nhưng, nhưng đại ca nói……. đại phu ở thành Lạc Dương nói, bệnh này chỉ có người mới chữa được……” Độc y? Nàng không hiểu…….

Nhìn dáng điệu bị đả kích của nàng, Phong Thiện Dương có lòng tốt vỗ vai nàng an ủi: “Tiểu cô nương, trên núi này từ trước đến giờ không có thần y, cái mà hắn học”, chỉ chỉ vào quái vật to lớn bên cạnh, “là độc dược”. Tiếp theo lại tiến đến bên tai Phượng phủ nhỏ giọng hỏi: “Thần y thiếu niên không phải là cái tên họ Băng sao?”

*Thần y thiếu niên họ Băng là nam chính trong bộ Tà Ngọc Thần Y, bạn nào chưa đọc có thể tìm đọc thử ^^

Phượng phủ gật nhẹ đầu, đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hắn căn bản là không mang nổi danh hiệu này. Huống hồ mặc dù hắn bái sư nhưng rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, có thể nói căn bản không phải người giang hồ.

Phong Thiện Dương nhìn tên mặt gấu bên cạnh, hắn từ nhỏ đã bái diệu thủ độc quân Kỷ Khải làm sư phụ. Nghe đồn Kỷ Khải không những y thuật cao minh mà đến cả độc thuật cũng là số một, tính tình thất thường, là một lão ngoan đồng. Tên mặt gấu này đương nhiên cũng học cả y thuật và độc thuật, chỉ có điều hắn chuyên tâm nghiên cứu về độc dược hơn. Năm năm trước, đột nhiên Kỷ Khải muốn ngao du bốn biển, liền bắt Phượng phủ ở lại Thương Sơn. Hỏi ông nguyên nhân, Kỷ Khải chỉ trả lời một câu “Ta thích!”, cứ như vậy phủi mông bỏ đi.

Nhưng cái tên ngu ngốc kỳ quặc Phượng phủ này, cũng vì một câu tùy tiện của lão ngoan đồng lại ở trên Thương Sơn thật, cũng đã ở được nhiều năm như vậy.

Có điều hắn cũng không hẳn lúc nào cũng ở trên núi, chỉ là ở một thời gian ngắn mà thôi. Chỉ khi có một số loại thảo dược đặc biệt mới được gieo trồng, đang trong thời kỳ quan trọng cần được chăm sóc thì hắn mới ở trên núi; nếu không thì ngày thường sẽ ở tại biệt viện lớn trên trấn Lạc Thủy.

Lời nói của bọn họ làm đầu óc đơn thuần của Ngân Bình Nhi bị rối loạn. Ai nha, dù, dù sao độc thần y cũng là thần y, đại ca nói cũng không sai, cho nên Phượng phủ vẫn có thể cứu được phụ thân nàng.

“Ta tin đại ca nói như vậy nhất định có cái lý của huynh ấy. Xin người xuống núi cứu phụ thân ta đi!”


Phượng phủ không ngờ đã nói rõ như vậy rồi, nàng vẫn còn cố chấp, “Ta không chữa cho người ngoài, ngươi đi đi.”

“Mặt gấu, ngươi…..” Phong Thiện Dương không nghe nổi nữa, cự tuyệt tiểu cô nương đáng yêu như vậy, Phượng phủ thật sự là tuyệt tình.

Cắn nhẹ môi dưới, Ngân Bình Nhi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được lý do, “Mạc thúc….” Nàng bất lực nhìn Mạc Ngôn.

“Tiểu thư, nếu đã nói như vậy, chúng ta cũng không nên làm khó người ta nữa”. Hắn không chịu trị bệnh, vừa hay trúng với ý muốn của Mạc Ngôn, hắn làm sao có thể nói giúp chứ.

Phượng phủ nhìn hắn một cái, có chút suy nghĩ hiện lên trong đầu, chòm râu che lấp cái miệng hơi hơi nhếch lên. Vì nguyên nhân gì mà làm cho một tên hạ nhân ngay cả thử cũng không thử liền từ bỏ không cứu chủ tử của mình? Lại là nguyên nhân gì lại để một tiểu nha đầu tự mình đi mời độc đại phu đến cứu phụ thân của mình?

Ngân Bình Nhi không nói lời nào, không chữa cho người ngoài? Đột nhiên một ý nghĩ chợt loé, “Vậy, vậy người nhận ta làm đồ đệ, như vậy ta sẽ không còn là người ngoài nữa.”

Phong Thiện Dương vừa mới uống một ngụm trà chưa kịp nuốt vào, nghe thấy lời nàng nói xong thì ho sặc sụa một trận, trợn to mắt nhìn nàng, đầu óc nha đầu này thật nhanh nhạy nha!

Phượng Phủ cũng ngẩn người, ý của hắn là không muốn chữa trị, nàng thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ ngu ngốc?

Ngân Bình Nhi vỗ tay, cao hứng đến trước mặt hắn, “Chỉ cần người nhận ta làm đồ đệ, vậy thì phụ thân ta không tính là người ngoài rồi đúng không?” May mắn là nàng nghĩ ra biện pháp thông minh này.

Phượng phủ đột nhiên cảm thấy bàn tay có chút ngứa ngáy, rất muốn bóp lấy cái cổ trắng ngần trước mặt “Tại sao ta lại phải thu nhận ngươi làm đồ đệ?” Nàng bằng lòng, cũng phải nhìn xem hắn có muốn nhận hay không.

“Bởi vì người nói người không chữa cho người ngoài.” Ngân Bình Nhi trả lời.

Nàng nói cứ như lẽ dĩ nhiên vậy, giống như hắn vốn nên nhận nàng làm đồ đệ. Đối phó với kiểu người đơn thuần đến gần như ngu ngốc này, Phượng phủ quyết định đổi sang cách khác “Được, chỉ cần ngươi có thể làm được việc này, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ”. Gân xanh bên thái dương giựt mạnh, thở sâu một hơi, hắn bình tĩnh nhìn nàng.

Phong Thiện Dương đứng một bên giả làm mặt quỷ, tên mặt gấu chết tiệt này muốn kêu tiểu cô nương làm một việc không thể làm được, hắn quá hiểu tên mặt gấu chết tiệt này mà. Ngẫm nghĩ trong chốc lát, tên mặt gấu này bái làm môn đệ của lão ngoan đồng bao nhiêu năm rồi, tính cách ít nhiều cũng bị lão ngoan đồng ảnh hưởng, chỉ có một từ có thể hình dung – kỳ quái.

“Được, chỉ cần người nói ra, ta sẽ cố gắng làm được”. Ngân Bình Nhi vui vẻ gật đầu, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Phượng phủ cười đáp lại nàng, nhìn thấy rõ ràng là hắn đang cười cũng nhờ hắn có một hàm răng trắng, nếu không thì râu tóc đầy mặt thì làm sao mà thấy được nụ cười đó. Sau đó, hắn chậm rãi đi ra ngoài.

Ngân Bình Nhi mang vẻ mặt mong chờ theo sau, Mạc Ngôn thở dài, mặc dù là bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể theo sau bọn họ. Về phần Phong Thiện Dương ưa thích chuyện náo nhiệt, đương nhiên cũng không bỏ qua dịp này.

Ba người đi theo phía sau tên mặt gấu, sáu con mắt nhìn hắn đầu tiên là đi vòng vòng trước nhà, sau đó chọn một cái cây to lớn rồi đứng bên cạnh “Muốn làm đồ đệ của ta cũng được, việc ta sắp nói tới đây, chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Nếu ngươi làm không được thì lập tức rời khỏi đây”. Tốt, cái cây này đủ nặng rồi.

“Được!” Ngân Bình Nhi gật đầu đồng ý.

Phượng phủ vỗ vỗ thân cây rắn chắc, “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi nhổ cây này lên, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ”. Ha ha, ngay cả người luyện võ công như hắn còn không có cách nào làm được, một cô nương liễu yếu đào tơ như nàng làm sao có thể làm được.

“Cái gì?” Nghe vậy, cả ba người cùng đồng thanh hô to, chỉ có điều giọng điệu hoàn toàn không giống nhau.

“Cái gì” của Phong Thiện Dương nghe có vẻ là tuyệt đối không thể nào, Phượng phủ căn bản là gây khó dễ người ta. Còn “Cái gì” của Mạc Ngôn lại là không dám tin, tại sao lại có thể đơn giản như vậy. Về phần “Cái gì” của Ngân Bình Nhi đương nhiên là vui sướng vô cùng, ngạc nhiên vì “đề khó” mà hắn đưa ra lại dễ dàng như vậy.

Kỳ thực thử thách này không hề dễ dàng chút nào, đừng nói là một nam nhân to lớn bình thường, ngay đến cao thủ luyện võ cũng không có khả năng nhổ lên được một cái cây thô ráp to bằng một vòng tay người ôm. Phượng phủ cho rằng lúc này nàng sẽ biết khó mà lui, nhưng sự thật chứng minh, sự tình không đơn giản như hắn đã nghĩ….

Mạc Ngôn một tay vỗ trán lắc đầu, nhắm mắt lại, không dám nhìn sự việc xảy ra tiếp theo.


“Chỉ cần nhổ cây này lên, người sẽ nhận ta làm đồ đệ?” Chuyện này đối với nàng mà nói là chuyện dễ vô cùng, Ngân Bình Nhi không dám tin nên phải xác nhận lại một lần nữa.

“Mặt gấu, ngươi đây không phải cố tình gây khó dễ cho cô nương nhà người ta sao?” Phong Thiện Dương nhíu mày khinh bỉ.

“Câm miệng nhà ngươi lại.” Hắn liếc y một cái rồi quay lại gật đầu với Ngân Bình Nhi, “Chỉ cần ngươi có thể nhổ cây lên, ta sẽ cho ngươi ở lại đây. Nhưng mà, ngươi chỉ được một mình động thủ, tìm người khác giúp đỡ hoặc dùng bất kỳ dụng cụ nào xem như không tính.”

“Được!” Ngân Bình Nhi vẫy vẫy hai tay, đi thẳng đến cái cây, đứng im quan sát một chút xem phải đứng vị trí nào thì tương đối dễ ra tay.

Phượng phủ lùi lại vài bước, cảm thấy cô nương này thật là ngây thơ, nàng thực sự nghĩ là mình có thể nhổ cây lên sao? Không có sức mạnh trời cho thì tuyệt đối không thể nào làm được.

Phong Thiện Dương dùng ánh mắt trách cứ không tán thành nhìn Phượng phủ, có điều có chút kỳ quái, người bình thường nghe thấy điều kiện như vậy, không phải đều lộ sắc mặt khó coi hoặc tức giận hay sao? Sao phản ứng của tiểu cô nương này không giống như đang khó xử, lại có chút giống như…. đang vui sướng? Hơn nữa thái độ của tên hộ vệ kia cũng rất kỳ quái, tại sao cũng không ra mặt bảo vệ chủ tử?

Chỉ thấy Ngân Bình Nhi đi vòng quanh cái cây vài vòng, chọn được vị trí, sau khi đứng lại, đầu tiên thở mạnh một hơi, sau đó kéo hai tay áo lên cao, hai cánh tay trắng mịn nhẹ nhàng vòng qua thân cây.

Phong Thiện Dương ngửa mặt lên trời, ánh nhìn khinh thường, tiểu cô nương này thật sự là muốn thử, nghĩ thôi đã biết không thể rồi!

Chỉ có điều màn diễn ra sau đó làm Phượng phủ từ lúc lọt lòng mẹ tới nay phải hoảng hồn ------

Ngân Bình Nhi hít thở sâu, cánh tay dùng lực, lá trên ngọn cây phát ra tiếng xào xạc. Tiếp theo, nàng lắc nhẹ cây qua hai bên trái phải để bùn đất long bớt ra, “Y a” hô to một tiếng, sau đó------

“Rì rào rì rào……. Y a---” Kế đó hàng loạt tiếng động lớn liên tục phát ra, cả thân cây cứ như vậy bị nhổ lên, trong phút chốc bụi đất tứ tung, cành lá rơi xuống như mưa.

Phượng phủ và Phong Thiện Dương nghẹn lời nhìn trân trối, vẻ mặt hoảng hồn ngây ngốc.

“Trời ơi…..” Phong Thiện Dương theo quán tính lùi lại mấy bước, hai mắt vẫn trợn to.

Phượng phủ cũng rất muốn kêu trời, chỉ là bây giờ hắn cũng không nói nên lời. Đôi mắt đen láy từ từ chuyển hướng nhìn sang tiểu cô nương chỉ dùng hai tay mà có thể dễ dàng nhấc cây đại thụ lên, hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, hoảng sợ này tới hoảng sợ khác, kia là kiểu khí lực gì vậy?

Ngân Bình Nhi làm được dễ dàng liền cười đắc ý, cây đại thụ kia trong tay nàng dường như không có chút trọng lượng. Nàng lại còn dùng hai tay nâng cây đại thụ lên vài lần, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nhẹ nhàng đặt cây đại thụ xuống hốc đất vừa nhổ lên.

Mạc Ngôn sớm đã biết rõ mọi chuyện, đối với biểu cảm của hai người họ cảm thấy rất quen thuộc. Cách đây không lâu, hắn cũng đã từng dùng ánh mắt đó nhìn tiểu thư.

“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ đệ một lạy!” Ngân Bình Nhi cất bước tới trước mặt Phượng phủ, khom lưng chắp tay cúi lạy.

Phượng phủ giật giật khóe miệng, mây đen cuồn cuộn trên đầu. Thảo nào lúc hắn vừa nói ra, vẻ mặt của nàng không những không bị khó xử, ngược lại còn vui vẻ…. Thảo nào lúc nãy khi nàng kéo tay áo hắn, hắn không có cách nào giật ra.

“Ô, giờ ngươi không chịu nhận cũng không được rồi.” Phong Thiện Dương ngây ngốc nhìn Ngân Bình Nhi, đúng là năm nào cũng có chuyện kỳ quái, năm nay đặc biệt nhiều.

“Sư phụ?” Ngân Bình Nhi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Phượng phủ đang không có một chút phản ứng nào.

Phượng phủ ngây người một hồi lâu mới lấy lại được giọng của mình, mở miệng nói: “Không, không nghĩ tới, ngươi thật sự làm được.” Hắn chưa bình tĩnh hẳn, từ lúc sinh ra tới giờ không ngờ có thể thấy được tình cảnh này. Ánh mắt không chút dấu vết đánh giá cô nương xinh xắn lanh lợi trước mặt này, không thể nghĩ ra được, thân hình nàng nhỏ nhắn như vậy, lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp như thế?

“Vậy bây giờ ta là đồ đệ của người rồi, người có thể cùng ta xuống núi cứu phụ thân ta không?” Đề bài sư phụ đưa ra đối với nàng mà nói quá đơn giản rồi.


“Ta chỉ nói nhận ngươi làm đồ đệ chứ không có nói sẽ xuống núi chữa bệnh cho phụ thân ngươi.” Phượng phủ không ngờ tới là nàng có thể làm được, may là lúc nãy hắn không hứa sẽ xuống núi.

“Cái gì? Người, sao người lại có thể như vậy?” Ngân Bình Nhi tức giận cứ thế giậm chân, bĩu môi, cái miệng nhỏ tiếp tục làm ồn.

“Tiểu thư, lúc nãy Phượng công tử đích thực không có nói sẽ xuống núi.” Mạc Ngôn không thể không ra mặt nói một câu công đạo.

“Mạc thúc!” Ngân Bình Nhi tức đến hai má đỏ lên. Rốt cuộc là Mạc thúc đang giúp ai vậy, cứ liên tục tát nước lạnh vào mặt nàng, bây giờ lại còn nói giúp người ngoài, chẳng lẽ ngay cả chủ tử của mình bệnh nặng cũng không quan tâm sao?

Mạc Ngôn cúi đầu không dám đối mặt với nàng, “Vâng…… nhưng lời ta nói là sự thật.” Tiểu thư, có lỗi với người rồi…..

“Mặt gấu, ngươi như vậy có chút quá đáng rồi.” Phong Thiện Dương cảm thấy bất bình thay cho tiểu cô nương. Mặc dù Phượng phủ không nói sẽ xuống núi, nhưng ý của hắn lúc nãy rất giống như là nhận đồ đệ sẽ chữa bệnh.

Phượng phủ đưa tay ngăn lại Ngân Bình Nhi còn đang muốn kháng nghị, “Ta không xuống núi, nhưng ta có thể chữa bệnh cho phụ thân ngươi”. Nàng có thể làm được điều kiện hắn đưa ra thì hắn cũng có thể ngoại lệ một lần.

“Nhưng mà, bệnh của phụ thân ta rất nặng, căn bản không có cách nào lên núi được.” Ngân Bình Nhi tưởng là hắn muốn nàng quay về Lạc Dương, đưa phụ thân nàng đến.

Đừng nói là phụ thân bệnh nặng như vậy, cho dù ông không bị bệnh, muốn ông trèo đèo lội suối vào sâu trong núi cũng đã khó rồi.

“Không cần phải vội, vào nhà trước rồi nói.” Phượng phủ dám nói như vậy, đương nhiên cũng có mười phần nắm chắc.

Ngân Bình Nhi thấy thế, cũng chỉ có thể cắn môi, bực mình theo sau hắn vào nhà.

Phượng phủ vào nhà xong, đi vào trong phòng lấy giấy mực ra rồi trở lại phòng khách. Ba người đều đã ngồi trên ghế trúc đợi hắn, hắn thở hắt ra, ngồi xuống trong cái nhìn chăm chú của mọi người, “Nói cho ta biết bệnh trạng của phụ thân ngươi.” Đổ chút nước xuống nghiên mực khô, cầm lấy cây mài mực mài nhẹ, chấm bút lông mềm cho ngấm đầy mực.

Phong Thiện Dương gật đầu, thế này cũng được, mặc dù không thấy người, nhưng nếu có thể tỉ mỉ mô tả bệnh trạng, tên mặt gấu này dường như cũng có thể biết là bệnh gì, bốc thuốc đúng bệnh.

“Hả, bệnh trạng……” Ngân Bình Nhi sửng sốt, vấn đề này có chút làm khó nàng.

Đôi lông mày rậm có chút không kiên nhẫn nhíu lên, Phượng phủ trừng mắt nhìn nàng, “Bệnh trạng, ngươi nghe không hiểu sao?” Hắn còn nhiều việc phải làm, không rảnh lãng phí thời gian với mấy người này.

Ngân Bình Nhi do dự gật đầu một cái, “Bệnh trạng…. sắc mặt của phụ thân ta rất trắng, cái này có tính không?”

Quăng cho nàng ánh mắt xem thường, Phượng phủ hít thở thật sâu, không ngừng tự nói bản thân, hắn không quăng được cô nương trước mặt, nên bỏ đi ý nghĩ quăng nàng ra ngoài, “Phụ thân ngươi bệnh lâu chưa? Ăn cái gì, uống cái gì? Ngoài sắc mặt trắng ra, sắc môi thế nào? Mở miệng ra có mùi hôi không? Những thứ này ngươi cẩn thận nghĩ xem.”

Ngân Bình Nhi chớp chớp mắt, khuôn mặt đáng yêu đều nhăn lại, cố gắng nhớ lại, “Bệnh…. hai ba ngày rồi, ăn uống đều rất bình thường, chỉ hơi xanh xao, cả gương mặt phụ thân ta đều trắng nhợt…..” Đột nhiên một hình ảnh hiện lên trong đầu, “Đúng rồi, ngoài sắc mặt trắng ra, màu da của phụ thân ta đều bình thường, miệng thì.…..” Hôm đó nàng đến gần sát giường, có nắm lấy tay phụ thân, “không có mùi khó chịu. Ba ngày trước, lúc phụ thân ta ăn tối còn ăn tới 2 chén lận!” Nhớ lại một ngày trước khi mẫu thân nói với nàng bệnh tình nguy kịch của phụ thân, nàng còn thấy phụ thân ăn hai chén cơm lớn, bây giờ nghĩ lại, không phải chính là hồi quang phản chiếu như người ta nói sao?

Phượng phủ càng nghe mày càng nhíu chặt, tầm mắt chuyển hướng sang nam nhân kêu Mạc thúc, không biết từ lúc nào đã ngồi sát cửa, một đầu đầy mồ hôi, khẩn trương nhìn hắn.

Hắn vốn nghĩ người này đối với chủ tử có tâm tình bất chính cho nên mới không muốn tiểu thư nhà mình đi tìm đại phu, nhưng lúc nãy với vài ba câu nói đã có thể nghe ra rất rõ ràng, chủ tử của người này căn bản không có bệnh. Vậy thì tại sao lại muốn nàng chạy đến nơi xa xôi như vậy để tìm đại phu? Ánh mắt lại chuyển về người đang ngồi cạnh bàn, đôi mắt mở to sáng lấp lánh, chăm chú nhìn hắn. Cũng chỉ có đồ ngốc này mới bị lừa đến ngây ngô như vậy.

Mạc Ngôn trong lòng đã biết bị lộ tẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn thấy ánh mắt dò xét của Phượng phủ, giật giật khóe miệng. Việc này, hắn thật là bị phu nhân hại thảm rồi.

Không khí phảng phất có chút ngưng trệ, cánh tay to cường tráng của Phượng phủ cuối cùng cũng từ từ di chuyển, nhấc bút lên, viết đơn thuốc xuống tờ giấy lụa Tuyên Thành. Chòm râu che khuất khóe môi, lộ ra tia cười dữ tợn, không có việc gì lại muốn gây chuyện? Vậy hắn sẽ tác thành cho bọn họ!

Không lâu sau, hắn cầm lên đơn thuốc đã viết xong, đưa cho người vốn đã đứng cạnh bàn đợi hắn, “Theo đơn thuốc này mang về cho phụ thân ngươi uống, liên tục trong nửa tháng, bệnh của ông sẽ khỏi.”

Nhận đơn thuốc như nhặt được bảo bối, Ngân Bình Nhi thổi khô nét mực trên giấy, đôi mắt vui sướng đến đỏ lên, “Mạc thúc, tốt quá rồi, phụ thân được cứu rồi!” Thật không uổng phí nàng cực khổ đến đây một chuyến.

Mạc Ngôn tiến đến bên cạnh Ngân Bình Nhi, cúi đầu nhìn xuống tờ giấy nàng cầm trên tay, trong lòng buồn bực. Phượng phủ có lẽ đã nghe ra được lão gia căn bản là giả bệnh, tại sao còn đồng ý kê đơn thuốc?

“Được rồi, có đơn thuốc rồi, các ngươi có thể cút đi.” Nên chấm dứt vở kịch khôi hài này thôi. Phượng phủ cười lạnh một tiếng, một tay chỉ về hướng cửa, lộ rõ ý muốn đuổi người.

Ngân Bình Nhi cẩn thận xếp đơn thuốc lại, đưa cho Mạc Ngôn, “Mạc thúc, thúc mau chóng mang về Lạc Dương.”


Mạc Ngôn đưa tay nhận, “Tiểu thư, ý của người là muốn ta đem về? Còn tiểu thư thì sao?” Hắn nghi hoặc hỏi.

“Ta sẽ ở lại chỗ sư phụ, nếu phương thuốc không có cách nào trị khỏi, thúc lại gửi tin cho ta. Ta sẽ nhờ sư phụ kê đơn thuốc mới.”

“Đợi chút, ai cho phép ngươi ở lại đây?” Sắc mặt Phượng phủ tối sầm lại. Nữ nhân này muốn một mình cùng hắn ở trên núi? Là hắn nghe nhầm hay là nàng nói nhầm vậy? Nữ nhân bây giờ đều phóng khoáng thế sao?

“Sư phụ, lỡ như đơn thuốc của người không trị khỏi cho phụ thân ta, ta ở trên núi cũng có thể lập tức nói cho người biết, sau đó lại lấy đơn thuốc. Vả lại, ta là đồ đệ của người, sao có thể không học được gì đã bỏ đi rồi.” Ngân Bình Nhi có mấy lời không nói ra được, nàng sợ nếu lúc này cùng Mạc Ngôn đi rồi, Phượng phủ sẽ quỵt nợ. Sau này nếu phương thuốc không chữa khỏi bệnh cho phụ thân, Phượng phủ cũng sẽ không giúp đỡ nữa.

“Ngươi…..” Sự nhẫn nại của Phượng phủ đã đến mức cực hạn, “Cút!” Bước tới trước mặt nàng, gào thét một tiếng. Hắn quyết định không cần phải khách khí nữa.

Ngân Bình Nhi bịt tai lại lùi xuống vài bước, giọng hét của hắn làm nàng ong hết cả tai, “Không được, người lại giở trò xấu xa rồi!” Nàng biết mà, cho dù thế nào, đánh chết nàng cũng không đi.

“Ta giở trò? Ta giở trò gì?” Phượng phủ phẫn nộ cúi đầu, cả gương mặt như muốn dán chặt lên Ngân Bình Nhi.

Sợ hãi nuốt nước miếng vài cái, “Người, người đã nói, nói sẽ nhận ta làm đồ đệ…. giờ ta muốn ở lại học y thuật, người lại giở trò đuổi ta đi.” Nàng càng nói càng thấy tủi thân, cả mắt với mũi đều đỏ lên.

Tình huống này giống như một tên ác bá bắt nạt một tiểu cô nương, ai nhìn vào cũng cho là như vậy, nhất là người lúc nào cũng nâng niu che chở cho nữ nhân như Phong Thiện Dương, bây giờ thật sự nhìn không được nữa rồi. “Này, mặt gấu, ngươi đừng có quá đáng, lời là do ngươi tự nói, cô nương nhà người ta làm được rồi, ngươi hiện tại không phải giở trò thì là gì?” Lấy ra khăn tay sạch sẽ, hắn không đành lòng thay nàng lau nước mắt, “Đừng khóc nữa, nói tiếng người với tên mặt gấu này vốn dĩ có chút khó khăn.”

Cơ bắp toàn thân Phượng phủ căng cứng lại, một cước đá vào mông Phong Thiện Dương, “Ngươi nói cái gì?!” Tên chết tiệt này, còn thấy hắn không đủ phiền phức sao? Ngày tháng của hắn có một tên Phong Thiện Dương đã đủ rồi, lại thêm một nữ nhân ngu ngốc sức mạnh vô biên…. hừ, hắn tuyệt đối không cần.

“Tuy rằng ngươi đánh ta, nhưng ta vẫn phải nói một câu công đạo, bây giờ tiểu cô nương là đồ đệ của ngươi, ngươi đương nhiên phải dạy nàng y thuật.” Phong Thiện Dương không sợ thế lực xấu xa, dũng cảm nói thẳng.

“Ngươi…”

Trừng mắt hung dữ nhìn Ngân Bình Nhi, Phượng phủ còn muốn nói gì đó, nhưng lời bị tắc trong cổ họng không nói ra được. Bởi vì Ngân Bình Nhi đã khóc tới đỏ mặt tía tai, mặt đầy nước mắt nước mũi, nhìn rất giống tiểu tức phụ bị bắt nạt. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của hắn, miệng mở to càng khóc dữ dội hơn.

“Hu hu hu……. Người là đồ xấu xa…….. hu hu hu! Người xấu, xấu, xấu,….. hu hu hu” Nói nàng gào khóc để hình dung có phần hơi nhẹ, bộ dạng của nàng hiện giờ, nói có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.

“Tiểu thư à, đừng khóc nữa.” Mạc Ngôn chịu không nổi bịt tai lại.

“Hu Hu Hu…………” Ngân Bình Nhi càng khóc càng thương tâm, quay người dựa vào cánh cửa lớn, “Hắn là đồ xấu xa…..hu hu hu.” Vừa khóc lớn, tay nhỏ bé đồng thời nắm lại, nện vào cánh cửa.

“Không được ------“

Phượng phủ chậm một bước, vừa mới hét lên một tiếng, cánh cửa đã bị nàng nện lủng một lỗ.

Ngân Bình Nhi vừa nghe thấy hắn la lớn “Không được”, khóc thút thít quay đầu lại nhìn hắn, đôi chân nhỏ tiến lại vài bước, quyết định thay đổi chỗ khóc. Nằm úp lên cái bàn lúc nãy hắn mới viết đơn thuốc, bàn tay nhỏ cũng vung mạnh, khóc lớn.

“Phang! Phang! Phang!” Cái bàn gỗ nhỏ làm sao chịu được sức lực của nàng, vừa bị đập vài cái liền sập xuống.

Phượng phủ nhất thời có chút choáng váng, xem ra lần này hắn thật sự chọc phải sát tinh rồi. Nhìn thấy nàng đứng lên lại muốn đổi chỗ tiếp tục khóc, hắn lập tức rống to, “Dừng tay! Ta đồng ý với ngươi, dạy ngươi y thuật.” Lời là hắn nói, hắn biết rõ, chỉ cần nữ nhân này không phá hoại căn nhà tự tay hắn dựng lên là được.

“Thật không? Người không lừa ta đó chứ?” Ngước gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, Ngân Bình Nhi trong lòng mong chờ nhìn hắn.

Nhìn cánh cửa bị nện lủng một lỗ lớn, cái bàn bị phá huỷ, đôi mắt đen của Phượng phủ đối diện đôi mắt to ngấn lệ của nàng, “Thật.” Muốn làm đồ đệ của hắn phải không, vậy cũng đừng trách hắn!

Phong Thiện Dương nhịn cười, quả nhiên là người khắc người mà! Bảo bối của tên mặt gấu này chính là căn nhà gỗ hắn tự tay sửa chữa này, trong phút chốc đã bị hủy đi hai đồ vật, nhìn thấy hắn đau lòng, thật sự là buồn cười quá!

“Hả? Tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu…..” Lần này tới lượt Mạc Ngôn nhức đầu. Hắn vốn dĩ cho rằng Phượng phủ không thể nào đồng ý, không ngờ hắn tự nhiên nhận thua!

Dùng tay áo lau nước mắt lung tung trên mặt, nhất thời biểu tình của Ngân Bình Nhi trở nên vui mừng sung sướng, so với gương mặt đau khổ của Mạc Ngôn đúng là đối lập, “Mạc thúc, thúc mau đem đơn thuốc về đi, con ở trên núi đợi tin tức của thúc.” Nàng ngây thơ cười nói.

“Tiểu thư….” Mạc Ngôn thở dài thật mạnh, không thể nào, tiểu thư thật sự muốn một mình ở lại đây? Trời ạ, phu nhân à, bây giờ phải làm sao mới được. Lúc đầu bà đâu có nói cho hắn biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy đâu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui