Hùng Ca Mạt Thế

Đón tiếp Kha Hùng là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bụi bặm, gương mặt góc cạnh nổi bật bởi vết sẹo dài, kéo dọc từ đuôi mắt phải xuống gần cằm. Hắn nhìn thấy Kha Hùng, nhếch mép mỉm cười, ồm ồm cất tiếng.

- Văn phòng thám tử Ngạo Thiên - hân hạnh phục vụ quý khách.

Kha Hùng lấy một sấp đô la dày cộp từ túi áo khoác, đặt lên trước mặt của người đàn ông trung niên.

- Mục tiêu gồm ba người: Phí Hoằng, Hoàng Nhược Hi cùng Đỗ Thế Hào, họ đều là cư dân thành phố A.

- Tốt. Vụ này ta nhận.

Nam tử mặt sẹo nhận lấy sấp đô la, khẳng khái nói. Kha Hùng đọc cho hắn một địa chỉ email cá nhân vừa thành lập. Sau đó quay người rời đi, đón xe, trở về khách sạn.

Người đàn ông vừa làm giao dịch với Kha Hùng trong văn phòng thám tử Ngạo Thiên – có biệt danh là Lão Hắc. Một kẻ trượng nghĩa, không sợ chết và rất trọng chữ tín. Đáng tiếc, người như thế, trong mạt thế, tồn tại hết sức khó khăn. Hắn cuối cùng là bị người bên cạnh đẩy vào đám tang thi. Tựa một vì sao, vừa lóe lên đã tàn lụi. Mặc dù Kha Hùng và hắn không nhiều tiếp xúc, nhưng dựa vào ký ức đời trước. Kha Hùng quyết tâm tin tưởng, nhờ vả hắn theo dõi đám người Đỗ Thế Hào.

Sáng hôm sau.

Sáu giờ ba mươi phút.

Chu Phong và Trần Tiểu An đã xuất hiện, dồn dập gọi cửa. Lúc tám giờ, Kha ảnh đế sẽ tham dự một buổi khai mạc festival Giao lưu văn hóa Á Châu. Buổi giao lưu này, không chỉ tập trung những vị tai to mặt lớn trong giới giải trí, những quan chức chính phủ, mà còn có cả những lão đại trong quân đội của thành phố C.

Kha Hùng thầm nghĩ. Nếu có thể kết giao với một vị tướng tá nào đó, biết đâu, việc chuẩn bị vũ khí sẽ trở nên đơn giản, dễ dàng hơn?

Mặc dù đây là chút tâm cơ nho nhỏ của Kha Hùng trong lúc rảnh rỗi, nhưng không ngờ, lại nhanh chóng trở thành sự thật.


Ba người ngồi trên chiếc xe mà Tiểu Chu đã thuê, chạy về phía Quảng trường trung tâm thành phố. Bộ trang phục mà Trần Tiểu An chuẩn bị cho Kha Hùng hôm nay là một bộ Piece Suit màu đen đầy lịch lãm. Trên túi của chiếc áo khoác bên ngoài, cài một chiếc khăn lụa trắng được gấp thành hoa hồng. Tao nhã mà không kém phần sang trọng.

Đường đến Quảng trường trung tâm thành phố sẽ đi qua một cây cầu dây văng, bắt qua một nhánh sông rộng. Trên cầu, kẻ đến người đi tấp nập. Không ít nam nữ trẻ tuổi còn leo lên thành cầu, đua nhau Selfie để thỏa thói quen sống ảo. Trần Tiểu An nhìn thấy, thở dài.

- Đặt bản thân vào nơi nguy hiểm để câu like. Điên thật!

- Tiểu An. Hay chúng ta cũng dừng lại, làm vài pô cho kịp trào lưu.

- Em còn yêu đời lắm!

Kha Hùng ngồi ở ghế sau, trông thấy bà xã của mình nói cười với nam nhân khác. Trong lòng chua như uống giấm. Hắn không đành lòng tiếp tục nhìn, đành lơ đễnh liếc mắt, quan sát phong cảnh bên ngoài cửa kính. Bỗng nhiên, tròng mắt hắn mở to.

- Dừng xe.

Tiểu Chu nghe thấy tiếng hét của Ảnh đế đại nhân, lập tức cho xe tấp sát vào hành lang trên cầu.

Lúc này, Kha Hùng đã cởi ra áo khoác ngoài và áo gi lê bên trong. Hắn lột giày và vớ trên chân. Lúc tông ra khỏi xe thì tay áo sơ mi đã xắn lên cao. Băng nhanh sang thành cầu phía bên kia. Nơi đó, có một người phụ nữ đang gào khóc thảm thiết vì hai đứa con của nàng ta vừa bị rơi từ trên thành cầu xuống dòng sông bên dưới.

Đám đông nhanh chóng tụ lại.

Kha Hùng vọt đến như lưu tinh. Hắn giẫm chân lên thành cầu rồi nhảy thẳng xuống sông trong tiếng la hét nhốn nháo của đám đông. Một bóng dáng khác cũng tức khắc nhảy theo. Kha Hùng nhìn qua, đó là nam nhân nửa thân trần, phía dưới mặc quần dài của quân đội.

Cũng tốt. Có tới hai đứa bé. Chỉ một mình hắn, e là không dễ dàng cứu được.


Kha Hùng và người đàn ông kia rơi xuống cách nhau chỉ hai giây. Vị trí của vị quân nhân đó gần với đứa bé trai hơn. Vì thế Kha Hùng ra hiệu cho hắn rồi cả người lặn ngụp xuống nước, tìm nạn nhân còn lại.

Dòng nước mùa đông lạnh buốt, nhiệt độ tiếp cận với 0 độ C. Mặc dù bản thân đã có sự chuẩn bị, nhưng khi cái rét theo nước, tràn vào từng lỗ chân lông, cả người Kha Hùng như bị đóng băng. Hệ hô hấp, hệ tuần hoàn đều trở nên đình trệ. Hắn phải đối mặt với vô hạn khó khăn, mỗi lần di chuyển đều như dùng toàn bộ ý chí và khí lực.

Tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Kha Hùng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh hai năm sinh tồn trong mạt thế, lẳng lặng cảm nhận dao động trong nước rồi dự đoán phương hướng, quyết đoán rẽ nước bơi tới.

Bé gái lúc này đã hôn mê. Không biết vì lạnh hay vì chấn thương. Nhưng mà, thân thể của nó bị dòng nước liên tục đẩy đi. Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc đều như kéo giãn ra. Kha Hùng phải dốc toàn lực mới đuổi kịp.

Sắp sửa chạm vào cơ thể của nó thì một lực đẩy thật lớn xuất hiện. Kha Hùng trong lòng chửi đổng một tiếng. Hai tay dùng lực, hai chân búng mạnh, cả người như con cá kiếm trờ tới. Một tay cố định cơ thể của đứa bé vào lòng, tay còn lại rẽ nước nước, từ từ trồi lên.

Quá trình cứu người này nguy hiểm cực kỳ. Nếu không phải có kinh nghiệm đời trước, cho dù có cho vàng Kha Hùng cũng chẳng dám liều lĩnh như thế. Dễ chết như chơi.

Lúc hắn ôm lấy đứa bé gái, lội lên bờ. Làn da bên ngoài của cả hai cũng đã tím xanh. Dân chúng xung quanh vội vã chạy tới tiếp ứng. Khăn lông ấm áp, từng lớp từng lớp phủ lấy hai người. Kha Hùng run rẩy, từng ngụm từng ngụm thở ra, bộ dáng vô cùng chật vật.

- Trời ạ. Là Kha ảnh đế.

Không biết ai đó tinh mắt, nhận ra Kha Hùng, tiếng hét đầy kinh ngạc lập tức đánh động tất cả những người xung quanh. Đám đông liền xôn xao, náo nhiệt.

- Kha ảnh đế.

- Kha ảnh đế.


Kha Hùng bị vây kín mít. Cái lạnh trên thân chưa kịp rút thì cảm giác choáng ngộp kéo tới ào ào. Cũng may, trước lúc hắn chịu không nổi mà ngất đi, tiếng còi xe cứu thương như tiên âm, xé tan bầu không khí hiện tại.

- Các người làm gì vậy. Mau tránh đường. Muốn kéo dài thời gian để giết chết người ta hay sao?

Một tiếng hét lớn vang lên sau lưng đám đông đang vây lấy Kha Hùng như xem xiếc khỉ, làm cho bọn họ nhanh chóng tách ra.

Người vừa lên tiếng là Tiểu Chu. Hắn kéo theo Trần Tiểu An nước mắt viền quanh. Phía sau hai người là đội ngũ bác sĩ từ xe cứu thương chạy xuống.

Đứa bé được đưa lên xe. Máy thở ô xi được chụp lên miệng và mũi, hệ thống sưởi ấm nhanh chóng giúp nhiệt độ trong cơ thể nó tăng lên.

Kha Hùng cũng bị bọn họ mãnh liệt yêu cầu theo đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe. Dù sao, bơi lội dưới sông trong thời tiết khắc nghiệt thế này, không thể chủ quan, vì đó là xem thường chính mạng sống của mình.

…………………………………………………………………………

Bệnh viện.

Kha Hùng được ưu tiên làm kiểm tra toàn diện, nhưng cũng phải một canh giờ sau mới hoàn thành tất cả các xét nghiệm. Hắn che bít bùng, một mình ngồi trong góc vắng, chờ đợi Trần Tiểu An và Chu Phong hoàn tất các thủ tục trước khi rời khỏi nơi đây.

- Không ngờ, thân thủ của Kha ảnh đế lại cao đến thế!

Thanh âm trầm thấp bất ngờ vang lên. Một thân ảnh cao to, ngược sáng, xuất hiện trước mắt của Kha Hùng.

Người tới chính là vị quân nhân đã cùng hắn nhảy xuống sông khi nãy. Hắn nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Kha Hùng.

- Cũng tàm tạm thôi. So với quân nhân chính hiệu vẫn còn cách một khoảng.

- Ha ha… Kha ảnh đế quá khiêm tốn rồi. Nếu có hứng thú, có thể gia nhập vào quân đội. Với thân thủ của huynh đệ đây, lăn lộn là không việc gì.


Nam tử nói xong thì giơ tay về phía Kha Hùng.

- Tôi là Nguyễn Hạ. Thiếu tướng của bộ binh chủ lực thành phố C.

- Kha Hùng. Hân hạnh làm quen.

Kha Hùng cũng giơ tay ra, mỉm cười thân thiện. Có trời mới biết, khi nghe vị thiếu tướng trước mặt giới thiệu tên. Trong lòng hắn đã mừng rỡ đến độ nào.

Mạt thế xảy ra. Nguyễn Hạ này là một đại nhân vật. Chỉ bằng lực lượng của bản thân, nhanh chóng quật khởi rồi trở thành tư lệnh của căn cứ thành phố C. Độ nổi tiếng của hắn không thua gì Kha Hùng trong lĩnh vực nghệ thuật thứ bảy.

Nguyễn Hạ cũng rất hồ hởi. Mặc dù hắn là Thiếu Tướng quân đội, nhưng cũng là một fan hâm mộ của Kha Hùng. Giờ, hai người lại có cơ hội làm quen với nhau. Trò chuyện vô cùng hợp rơ, thiếu điều muốn xưng huynh gọi đệ. Nhân sinh thật bất ngờ. Ha ha.

Cũng trong lúc này.

Truyền thông nước Z đã bị những tin tức giật gân thay nhau oanh tạc.

Mới đầu là tin tức “Phí Hoằng chơi ma túy đá trước khi lên sân khấu” trở thành Hot search số một. Nhưng mà, chưa đầy hai mươi bốn giờ, đã bị một số tin tức như “Kha ảnh đế quên mình cứu người giữa dòng nước rét lạnh”, “Kha ảnh đế là đại anh hùng”... chen nhau thay thế.

Hình tượng của Kha Hùng trong mắt khán giả và fan hâm mộ cứ thế tăng lên theo cấp số nhân. Truyền thông và dư luận quá ồn ào, thu hút được sự chú ý của cả Chính phủ và Quân đội.

Cao tầng công ty giải trí Nam Á và quản lý Cao Thắng – hạnh phúc sắp điên rồi. Kha Hùng là con gà đẻ trứng vàng. Hắn càng nổi tiếng càng tốt. Càng hồng càng tốt. Ha ha.

Những chuyện này, Kha Hùng không quan tâm tới. Hắn sau khi rời khỏi bệnh viện thì trở lại khách sạn. Bị Trần Tiểu An cứng rắn ép uổng. Nào là uống canh gừng, nào là xông lá bưởi… vất vả còn hơn phụ nữ sau sinh.

Chu Phong kinh ngạc nhìn Kha Hùng bị Tiểu An lăn tới lăn lui, không những không nổi cáu, ngược lại còn ngoan ngoãn phối hợp, khóe miệng hắn co rút mấy lần. Hùng Ca quá phân biệt đối xử. Khóc không ra nước mắt a.

…………………………………………………………………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận