Nguyễn Hạ nghe đám thuộc hạ nhao nhao lên, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Muốn thu phục tên tiểu tử đó… ha ha.
Kha Hùng giết chết con zoombie đang giao chiến với mình thì thu lại Huyết Chiến Đao, tiêu sái bước về phía Trần Tiểu An và nhóm quân nhân đến từ căn cứ thành phố C. Tươi cười lên tiếng.
- Nguyễn đại ca. Đã lâu không gặp.
- Tên tiểu tử chết tiệt cậu. Vậy mà thức tỉnh dị năng không gian a.
Haha. Chắc là, thanh Huyết Chiến Đao đột nhiên biến mất khiến cho Nguyễn Hạ hiểu lầm. Kha Hùng cũng không cần thiết giải thích. Hắn đưa mắt nhìn đám zoombie bên trong công xưởng đã bị hai anh em Quách Vũ cùng Lão Hắc tiêu diệt, âm thầm hài lòng.
- Nguyễn đại ca. Tang thi bên trong đã được xử lý. Mọi người cũng nên làm việc của mình đi thôi.
- Cậu không vào chung sao?
- Bọn em ở ngoài đây canh gác. Đề phòng lại có tang thi cấp cao xuất hiện.
- Được. Làm phiền cậu!
Nguyễn Hạ dứt khoát nói. Sau đó, hắn ra lệnh cho mấy chục thuộc hạ phía sau, khẩn trương vào bên trong công xưởng gốm sứ mỹ nghệ kiểm tra.
Đợi đến lúc mọi người đi khỏi. Kha Hùng khoanh tay, tựa vào cổng bảo vệ, mắt cảnh giác, nhìn bốn phía xung quanh. Nhóm Quách Vũ thì tranh thủ dọn dẹp chiến trường, thu gom tinh hạch.
Lão Hắc phàn nàn thành tiếng.
- Thủ lĩnh. Thứ lôi châu của anh quá phá của. Nguyên một bầy zoombie đều bị đốt thành tro bụi. Tinh hạch cũng chẳng còn.
- Phải đó. Lỗ nặng, lỗ nặng rồi. Lần sau đề nghị anh “nương tay” một chút. Chúng ta nghèo lắm a.
Kha Hùng nghe bọn họ càu nhàu, trong lòng cười khổ. Dị năng tăng tiến, không chỉ lôi điện của hắn lợi hại mà ngay cả lôi châu do Không gian sản xuất cũng “nước lên thì thuyền lên”.
Lúc trước, quăng lôi châu ra, “đốt xác, còn tinh”, bây giờ quăng lôi châu, chỉ còn lại một nhúm bụi tro bay phất phơ trong không khí. Trừ khi là tinh hạch cấp ba, cấp bốn mới giữ lại được. Không biết nên khóc hay nên cười. Haiz…
Toàn bộ mớ tinh hạch mà nhóm Lão Hắc, Quách Vũ thu nhặt được đều chuyển cho Tiểu An rửa sạch. Cô nàng vừa xong việc, cũng là lúc nhóm người Nguyễn Hạ từ trong công xưởng đi ra.
Kha Hùng nhướng mày, nhìn gương mặt xám xịt của Nguyễn Hạ, cười hỏi:
- Xong rồi?
- Phải. Cứ xem như vô công một chuyến.
- Vậy kế hoạch tiếp theo của bên anh là gì?
Nguyễn Hạ sầu não nhìn nhìn đám huynh đệ sau lưng. Nghĩ nghĩ, trả lời.
- Lần này lọt ổ phục kích của đám zoombie. Tổn thất quá nhiều. Phải quay lại biệt thự bổ sung đạn pháo. Sau đó mới đi kiểm tra mục tiêu tiếp theo.
- Được. Để tụi em hộ tống. Đi thôi!
Kha Hùng khẳng khái đáp. Nguyễn Hạ nghe thế, vẻ mặt liền hớn hở, lớn tiếng hô hào đám thuộc hạ nhanh chóng lên xe, trở lại căn cứ tạm thời.
Có sự gia nhập của một nhóm dị năng giả. Đám huynh đệ của Nguyễn Hạ đều hào hứng, xông xáo hẳn lên.
Nửa tiếng sau.
Trong căn biệt thự rộng lớn được lựa chọn làm căn cứ chỉ huy. Hai người đàn ông châu đầu, bá cổ trước tấm bản đồ khoanh chi chít chữ đỏ chữ xanh của trấn Nguyệt Đầu. Kha Hùng nhìn mấy số thứ tự bị người nào đó đánh dấu, nhíu nhíu cặp mày, lên tiếng.
- Anh định đi kiểm tra tất cả các địa điểm này để tìm ra Nhà Kho Quân Dụng?
- Biết sao được. Tin tức nhận được quá ít ỏi. Đành dựa vào vận may thôi.
- Mẹ nó. Dựa vào vận may thì có mà tay trắng. Đám người bên căn cứ thành phố E cũng đánh chủ ý lên mớ súng đạn này. Anh biết một người tên Tề Lâm chứ?
Nghe nhắc đến Tề Lâm. Nguyễn Hạ có chút kinh ngạc.
- Tề Lâm. Hiện giờ là Thiếu tá quân đội của căn cứ thành phố E. Dị năng giả hệ Kim. Một kẻ máu lạnh nổi tiếng trong giới. Cậu đụng độ với hắn à?
- Không. Chỉ vô tình gặp được. Giờ này, có lẽ hắn cùng đám thuộc hạ cũng đã có mặt tại trấn Nguyệt Đầu.
Nói tới đây, Kha Hùng nhướng mày, nhìn một lượt từ đỉnh đầu tới gót chân vị đại ca kết nghĩa của hắn. Một tay khoanh trước ngực, một tay vuốt vuốt cằm, bộ dáng hết sức nham nhở.
- Móa nó. Cậu thu lại bản mặt vô sỉ đó cho anh? Nhìn… quá đê tiện!
- Ặc. Anh không cần căng thẳng. Em chỉ muốn biết. Anh và Tề Lâm đó, ai lợi hại hơn.
- Không biết. Chưa giao đấu. Hơn nữa, lão tử là dị năng giả hệ Băng. Còn tên điên kia hệ Kim. Hoàn toàn không thể so sánh.
- Phụt!... Ha ha… Em dù chưa nói chuyện với hắn, nhưng ấn tượng cũng không đến nỗi kém. Còn anh, mở miệng ra. Nào là “tên điên”, “kẻ máu lạnh”… Nguyễn Đại Ca. Hắn giành gái với anh à?
Kha Hùng không khách sáo. Ngả ngớn cười. Mặc dù chỉ là nói giỡn. Nhưng nào ngờ, lại chọc đúng vào nỗi đau của người nào đó. Nguyễn Hạ tru tréo, kêu lên.
- Con mẹ cậu. Có mà giành gái với cậu đó. Chỉ giỏi đoán mò. Anh không cho cậu một trận thì không gọi là Nguyễn Hạ. Đến. Đến!
Hai người thoắt cái cuộn vào nhau. Tay đấm chân đá, giao lưu tình cảm.
Nhóm người Tiểu An, Lão Hắc và đám huynh đệ “kém cỏi” của Nguyễn Hạ nhìn thấy, trợn to mắt. Hai vị thủ lĩnh của bọn họ cũng quá rảnh rỗi rồi.
Đúng lúc này, một tiểu binh của Nguyễn Hạ hớt hơ hớt hải xông vào phòng khách chính của biệt thự. Giọng nói khẩn cấp vang lên.
- Nguyễn tướng quân. Đại đội hai của chúng ta đang đụng độ với một nhóm quân nhân từ bên ngoài đến. Tình hình có chút khó khăn. Xin đợi lệnh.
Nguyễn Hạ buông người đàn ông siêu cấp tuấn mỹ trong tay ra. Đứng đối diện với người đến báo tin. Sắc mặt trầm lại. Lạnh lùng nói.
- Tiểu Ngô chạm trán với kẻ nào?
- Họ nói là quân nhân của căn cứ thành phố E.
- Ha ha… vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới. – Kha Hùng vô sỉ nói. Ánh mắt của hắn nhìn Nguyễn Hạ ngoài khiêu khích cũng là khiêu khích.
Nguyễn Hạ cắn răng, rít lên!
- Dẫn đường.
Tiểu binh nhận lệnh, vội vã dẫn đường cho Nguyễn Hạ. Kha Hùng quăng ra một đống mì gói, xúc xích, lạp xưởng rồi phân phó Tiểu An và Quách Ngữ hỗ trợ mọi người trong biệt thự chuẩn bị cơm chiều. Sau đó, cũng xách đít chạy theo xem náo nhiệt.
- Đi xe của em đi!
- Cậu theo làm gì?
- Xem kịch.
- Móa. Rảnh thiệt!
Mặc dù lớn tiếng chửi. Nhưng mà Nguyễn Hạ cũng rất tự nhiên. Leo lên chiếc Hummer mới vừa lấy ra từ không gian của huynh đệ kết nghĩa.
Kha Hùng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe vun vút lao đi.
Chưa đầy mười phút. Bọn họ đã đến nơi. Cảnh tượng trước mắt là hơn sáu mươi người, chia thành hai phe, trợn mắt há mồm, nhìn nhau tóe lửa.
Nguyễn Hạ mở cửa xe nhảy xuống.
- Tiểu Ngô. Chuyện thế nào?
- Đại ca. Bọn họ cướp vật tư của chúng ta.
Nguyễn Hạ im lặng nghe Ngô Tiểu Bảo giải thích. Sau khi rõ đầu đuôi, hắn cười lạnh. Tiến lên vài bước, nhìn người đàn ông khoanh tay, vắt chân ngồi trên ghế mộc ở giữa đám quân nhân đối diện. Dõng dạc nói.
- Tề thiếu tá. Rõ ràng là người của tôi đến trước. Cũng là họ cất công tiêu diệt zoombie trong siêu thị này. Nên vật tư trong siêu thị, phải thuộc về chúng tôi nha.
Tề Lâm hất mặt lên, tùy ý nói.
- Nhưng con tang thi cấp ba đó là do bên tôi tiêu diệt. Nếu không có tôi. Thuộc hạ của cậu cũng đâu còn mạng. Thay vì buộc mọi người lấy thân báo đáp. Tôi chỉ lấy những thứ thuộc về mình. Đây là chuyện hiển nhiên.
Kha Hùng không lộ diện. Hắn ngồi trong xe, đồng thời mở Kim Nhãn, Kim Nhĩ theo dõi tình huống ngoài kia. Khóe môi câu lên yêu dã.
Ai cũng có lý của mình. Không biết chuyện này, Nguyễn đại ca sẽ giải quyết thế nào đây a?
Nguyễn Hạ lúc này cũng đang rất kiềm chế. Hắn đè xuống dục vọng đấm vỡ mặt tên Tề Lâm khốn nạn đó, suy nghĩ giây lát rồi đưa ra quyết định được cho là hợp lý nhất đối với tình huống của hai bên.
- Như vậy thì vật tư cưa đôi.
- Có mọi người làm chứng. Phương tiểu thư đã giao ra vật tư. Nhưng nhóm người bên anh không nhận. Chó cắn Lã Động Tân. Lòng tốt của chúng tôi bị từ chối. Hết cách rồi.
Tề Lâm lắc lắc hai tay. Ảo não nói.
Tiểu Ngô thấy đối phương vô sỉ, một bụng tức giận không chỗ thoát. Hét lớn.
- Đại ca. Bọn họ lấy hết thịt phẩm đông lạnh và những thứ ép chân không. Chỉ cho chúng ta giấy vệ sinh, mì gói với ít đồ linh tinh khác.
Phương Tuệ nghe nhắc tới mình, nhanh chóng từ sau lưng Tề Lâm nhảy ra. Ả vênh mặt, hất cằm. Giọng nói chói tai đầy miệt thị.
- Nè. Theo lý, tôi không cần phải chia bất cứ thứ gì cho các anh. Nếu không phải Tề chỉ huy tốt bụng, thì ngay cả một gói mì tôi cũng không bố thí ra ngoài. Mèo chê mỡ. Tôi khinh a!
Ha ha… chuyện càng lúc càng vui rồi. Phương Tuệ là dị năng giả không gian. Là kho trữ hàng di động của đám người đến từ căn cứ thành phố E. Ả giấu đồ riêng, trừ khi tự nguyện, nếu không, sẽ chẳng có ai đoạt được.
Tề Lâm ngoài mặt thì ngang tàng, hống hách. Còn nội tâm của hắn, hiện tại cũng bất đắc dĩ vô cùng. Phương Đại Tiểu Thư này… đúng là, bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành đại minh tinh được vạn chúng chú mục. Không biết nên khen ả là gan dạ, dũng cảm. Hay phải chê ả ngu ngốc, não tàn.
Kha Hùng nhìn Phương Tuệ - quả nhiên là nhân tài. Nếu không phải ả, mâu thuẫn nhỏ giữa hai phe cũng đã không căng thẳng đến vậy. Hắn cười cười, mở cửa xe, bước đến sóng vai cùng Nguyễn Hạ.
- Nguyễn đại ca. Nếu Phương đại tiểu thư đã muốn nuốt riêng, chúng ta cũng không cần giành đồ với họ. Mọi người đã chuẩn bị cơm chiều. Về thôi!
- Nhưng vật tư…
- Phải đó. Kha ảnh đế. Vất vả lắm mới tìm được một ít vật tư. Chúng ta không thể để họ chiếm đoạt hết được.
Ngô Tiểu Bảo nhìn thấy Kha Hùng xuất hiện, kinh hỉ vô cùng. Ha ha…. Từ lúc chứng kiến tuyệt kỹ “mười viên qua một lỗ” của vị ảnh đế này. Hắn đã trở thành fan não tàn của Kha Hùng, cùng với một vài đám huynh đệ kém cỏi còn lại.
Đồng dạng với sự hâm mộ của hắn. Phương Tuệ một giây trước còn đanh đá, khắc nghiệt. Nhưng khi tròng mắt phản chiếu gương mặt đẹp như thần của người đàn ông mới tới, bộ dáng ả quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nỉ non lên tiếng:
- Kha ảnh đế. Chúng ta lại gặp mặt a.
………………………………………………………………………….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...