Kha Hùng ngủ một giấc đến khoảng ba giờ sáng thì thức dậy. Hắn với tay, tắt đi chuông báo thức trên điện thoại di động. Sau đó, cầm lấy miếng cổ ngọc, muốn thử lần nữa kết nối với không gian bên trong.
Ý niệm vừa lóe, Kha Hùng liền thấy bản thân xuất hiện tại một không gian xa lạ. Trên đầu là thái dương ấm áp. Mặt đất thảm cỏ xanh tươi. Mặc dù diện tích chỉ khoảng hai trăm mét vuông, nhưng mà môi trường không khí nơi đây không hề ngột ngạt. Ngược lại, còn trong lành, sảng khoái gấp mấy lần so với đứng ở công viên cây xanh đầu ngày.
Kha Hùng kinh hỉ bội phần. Thì ra, hắn thật sự có được không gian pháp bảo. Hạnh phúc quá đỗi bất ngờ. Ha ha.
Nhìn bốn phía sương mù trắng che khuất lối. Kha Hùng thử xông vào, nhưng lại bị một vách tường vô hình trong suốt, ngăn cản bước chân. Hắn thầm nghĩ, đợi tới lúc tu vi và thực lực của bản thân tăng lên, biết đâu, có thể đột phá được màn chắn nơi đây, càng ngày càng có thể nới rộng không gian ra vô hạn.
Kha Hùng suy nghĩ tới việc ra khỏi không gian cổ ngọc. Chớp mắt, bản thân lại xuất hiện trong phòng khách sạn của mình. Thời gian không mấy khác biệt.
Tiếp theo, hắn thử động ý niệm, đưa hộp gỗ đỏ, chứa đựng công pháp Kim Thân hỗn độn quyết vào không gian cổ ngọc. Hộp gỗ trên tay tự động biến mất, ngay tức thời xuất hiện bên trong không gian xa lạ. Kha Hùng chỉ cần suy nghĩ tới, nó lại lần nữa, yên tĩnh nằm trên tay.
Kha Hùng hưng phấn, thử di chuyển hết vật này đến vật kia. Mãi đến khi giọng nói khe khẽ của Trần Tiểu An vang lên bên ngoài cửa phòng. Hắn mới giấu kỹ ngọc phật vào bên trong cổ áo của mình, bước xuống giường, chuẩn bị trả phòng, rời khỏi thành phố C.
Trần Tiểu An kéo lấy rương hành lý, nhìn Kha Hùng, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi. Kha Hùng thấy thế, hờ hững hỏi.
- Chuyện gì?
- Hùng Ca, anh không muốn biết kết quả của Phí Hoằng sau vụ ám sát đêm qua sao?
- Chỉ cần trong một năm, hắn không xuất hiện trước mặt tôi là được.
Tội cố ý giết người có tổ chức. Mặc dù chưa đạt thành mục đích, nhưng theo luật pháp của nước Z, hắn nhất định bị phán không dưới năm năm. Mạt thế tới, hắn có thể sống được hay không, lại là một chuyện.
Trong lúc chờ đợi Tiểu Chu lái xe đến, Kha Hùng nhìn thấy một chiếc Hummer chống đạn, màu đen, hầm hố đỗ xịch trước mặt. Nguyễn Hạ mở cửa xe bước ra, hớn hở cười.
- Ha ha. May mà tới kịp. Cậu cũng quá vội vã rồi.
- Nguyễn đại ca. Công việc của em tới lui thường xuyên, vốn đã quen rồi. Để anh dậy sớm đưa tiễn như thế, em đây thụ sủng nhược kinh, cảm giác có chút không chịu nổi.
- Vớ vẩn. Cậu mà còn khách sáo với anh? Đây là đồ vật mà Bộ quân sự nhờ anh chuyển giao cho cậu. Phần thưởng cho hành vi dũng cảm cứu người và cả sáu trăm năm mươi nghìn đô la cống hiến trong buổi tiệc từ thiện đêm qua.
Nguyễn Hạ nói xong thì nhét một chiếc va li nhỏ vào tay của Kha Hùng. Hắn lập tức mở ra xem.
Chỉ thấy bên trong là hai tờ công văn của lãnh đạo quân đội tối cao. Quyết định khen thưởng ảnh đế đại nhân Huân Chương Vinh Dự cùng quân hàm Thiếu Tá Lục Quân.
Bên dưới hai tờ công văn này là quân phục Thiếu Tá, Huân Chương và một hộp đen đựng khẩu súng ngắn chuyên dùng cho quân đội – khẩu M17, sử dụng đạn 9x19mm cùng nhiều kích cỡ khác nhau.
Kha Hùng trong lòng chấn động. Ngoài mặt lại khó xử cự kỳ.
Nguyễn Hạ vỗ vỗ vai của hắn, giải thích.
- Quyết định thưởng nóng cho cậu đã được lãnh đạo thông qua. Đáng lẽ ra, sẽ tổ chức lễ trao huân chương công khai, nhưng mà, trước mắt, chưa tìm được thời gian thích hợp. Chịu chút ít thiệt thòi lại có thêm lá bài tẩy bảo đảm sinh mạng của mình. Cậu chấp nhận đi vậy.
- Việc này có được công khai không? - Chu Phong đứng bên cạnh, tò mò lên tiếng.
- Có chứ. Sẽ công khai với truyền thông. Còn mức độ thế nào, là do lãnh đạo sắp xếp. Tới lúc đó, Kha Hùng chỉ cần mặc quân phục, xuất hiện thật ấn tượng là được. Mọi người không cần bận tâm suy nghĩ làm gì.
Nguyễn Hạ nhìn đám người Kha Hùng, khẳng định.
- Nguyễn đại ca. Vấn đề làm làm thế nào để mang súng lên máy bay. Cái này đúng là làm khó em rồi.
- Thì không cần lên. Anh cũng có việc đến thành phố C. Con Hummer này, tốc độ không tệ.
Nguyễn Hạ vỗ ngực mình, tự tin nói khiến cho hai trợ lý của Kha Hùng ánh mắt sáng rỡ. Sống tới từng tuổi này, bọn họ còn chưa có ngồi qua chiếc xe nào “oách” tới vậy đâu a.
Kha Hùng bất đắc dĩ, lắc đầu cười trừ.
Một khắc sau, cả bốn người chất chồng lên con hắc mã của Nguyễn Thiếu tướng, hướng thẳng về thành phố A.
Nguyễn Hạ ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Trần Tiểu An tâm trạng rất không tệ, hắn cũng thấy vui lây.
- Sao vậy? Chê hoa hồng quá kiều diễm nổi bật. Thích hoa cúc trắng bình dị mà đa công dụng à?
- Anh cứ đùa.
- Fuck. Trên mặt cậu hiện rõ ràng thế kia. Còn chối. Không nhanh tay, bị cấp dưới cuỗm mất. Có mà khóc kêu trời.
Nguyễn Hạ và Kha Hùng nói chuyện đầy ẩn ý. Hai trợ lý nhỏ phía sau vốn chẳng quan tâm. Họ còn đang bận hưởng thụ cảm giác được ngồi trên con xe “ngon” nhất của quân đội nước Z. Cả người cứ bay bổng, lâng lâng.
- Cậu đã có quân hàm trên vai. Nếu muốn, cũng có thể tậu cho mình một con Hummer. Anh có thể giúp cậu đặt mua. An toàn của bản thân mới là trên hết.
- Phiền anh quá, em thấy ái ngại.
- Phiền gì. Anh không giúp không công đâu nhé. Cứ chuẩn bị một sấp hoa hồng thật dày vào. Đại gia như cậu, còn thiếu gì mấy đồng bạc lẻ.
- Ha ha. Quá thẳng thắng rồi. Nhưng mà vậy cũng tốt. Anh giúp em bán đi chiếc Mercedes S 350 AMG màu trắng. Em mới mua mấy tháng. Nội thất đảm bảo không con nào có thể qua.
- Tốt. Để anh liên hệ. Đảm bảo trong ba tháng, cậu sẽ được như ý.
Nguyễn Hạ một lời đáp ứng. Tiếp theo, hai người đều im lặng. Kẻ tập trung lái xe, người nhắm mắt dưỡng thần, đoạn đường này hơn năm trăm cây số. Dù xe tốt cỡ nào cũng phải mất mấy tiếng thời gian.
Có thể nói, Nguyễn Hạ là một tay lái cừ khôi. Chiếc Hummer vù vù lướt đi, trên nhiều địa hình khác nhau vẫn êm như lụa.
Bảy giờ sáng, bọn họ đã tiến vào địa phận tỉnh A.
Kha Hùng và hai trợ lý vốn ngủ ngon lành, theo đồng hồ sinh lý của bản thân cũng tự động tỉnh lại, mắt nhìn chăm chăm cảnh sắc bên ngoài.
Bỗng nhiên, trong một con hẻm vắng, họ phát hiện một tốp du côn đang xúm lại, tay đấm, chân đá, đánh hội đồng. Trên mặt đất, một thân ảnh co rút, ẩn hiện.
Nguyễn Hạ ngừng xe, hùng hổ bước xuống.
Kha Hùng kéo cao cổ áo khoác, đội mũ, đeo thêm chiếc khẩu bằng vải cũng đồng một màu đen, nhanh nhảu vọt theo.
Trong con hẻm. Bảy tám nam nhân lưng hùm vai gấu, thay nhau giẫm đạp một tên thiếu niên chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Trong miệng bọn chúng, lời thô tục không ngớt tuôn ra.
- Con mẹ nó. Ngươi ăn phải cám à. Có đưa đồ ra không thì bảo.
- Đánh chết nó đi. Dám trộm đồ của lão đại chúng ta, mười cái mạng như nó cũng không thể nào bù lại.
…
Thiếu niên co rút thân thể, ôm lấy đầu. Gồng người hứng chịu cơn hành hạ của đám cầm thú.
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
- Dừng tay lại. Làm loạn à?
Đám côn đồ quay lại. Nhìn thấy đối diện, không biết từ lúc nào mà xuất hiện hai kẻ xa lạ. Người đi trước khoác áo kaki, bên trong là áo thun trắng, quần túi hộp theo kiểu quân đội. Người đi phía sau thì che kín mít, một thân đen bóng từ đỉnh đầu tới gót chân.
Tên côn đồ có vết bỏng lớn trên mặt trợn mắt, hét lên.
- Không phải chuyện của chúng bây. Biết điều thì mau cút khỏi đây.
- Cứu … cứu với…
Thiếu niên lăn lộn trên mặt đất, nghe được có người đến, cố gắng kêu cứu. Giọng hắn suy yếu cùng cực.
Sắc mặt Nguyễn Hạ trầm xuống. Không nói không rằng, mạnh mẽ xông lên. Tên côn đồ mặt sẹo ra hiệu cho hai đồng bạn kề bên lên ngăn cản. Nhưng bọn chúng chưa kịp xuất kích. Đã thấy một trận gió lốc quét tới.
Nắm đấm của Nguyễn Hạ tống mạnh vào bụng hai tên côn đồ đối diện. Sau đó, xoay người, duỗi chân, một phát quét mạnh vào hông của bọn chúng. Chỉ hai chiêu, đã hạ đối thủ knock out.
Trên đà tiến tới. Nguyễn Hạ tấn công tên có vết bỏng lớn trên mặt. Ánh mắt của hắn lúc này như một đầu lang hung dữ. Tuyệt không tìm thấy chút độ ấm nào.
Tên thủ lĩnh móc ra con dao bấm trong thắt lưng, nhào lên đón đỡ. Lưỡi dao lóe lên, vẽ trên không trung một vòng cung rồi rơi xuống bả vai Nguyễn Hạ.
Nguyễn Thiếu Tướng nghiêng người tránh thoát. Tay trái thủ thế, tay phải vung lên, tạo thành lưỡi đao, chém mạnh vào cổ tay cầm hung khí của đối thủ. Tiếng xương rạn nứt vang lên. Con dao bấm rơi trên đất, văng về chỗ của thiếu niên, bị hắn giấu đi trong kín kẽ.
Đám côn đồ còn lại, thấy thủ lĩnh bị áp chế, ào ạt xông lên. Hai tên chạy về chỗ Nguyễn Hạ. Ba tên khác móc dao bấm, chen đến, tấn công Kha Hùng.
Kha Hùng khẽ nhếch mép. Đám côn đồ này so với đám tang thi biến dị thì giống như sói con so cùng hổ dữ. Hắn giựt hai tay về phía sau một phát, các khớp xương kêu răng rắc. Sau đó chạy tới.
Nắm đấm và cùi chỏ, phân biệt rơi xuống bụng và quai hàm của tên thứ nhất, thứ hai. Chân phải tung ra, đạp mạnh vào lưng tên còn lại.
Đám côn đồ ăn đau. Đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi. Hướng đầu mũi dao nhọn hoắc, chia ra ba hướng, trái phải và chính diện, một lần nữa tấn công.
Kha Hùng nghiêng người về sau một góc ba mươi độ, tránh đi. Sau đó, một tay chống đất, duỗi thẳng chân, mũi chân quét một vòng tròn, khiến cho ba tên côn đồ theo quán tính, chưa kịp dừng lại, tên loạng choạng, tên ngã chổng vó.
Kha Hùng tranh thủ thời cơ, bật dậy. Dùng đầu gối, giáng mạnh xuống lưng tên té sấp. Hắn hự lên một tiếng, ngất đi. Hai tên còn lại, bị nắm đấm thôi mạnh vào thái dương. A a vài tiếng rồi ngã sõng soài. Im bặt.
Nguyễn Hạ bên kia cũng giải quyết xong ba đối thủ của mình. Tên thủ lĩnh mặt thẹo bị khóa chặt tay ra sau. Chiếc còng sắt phát ra ánh sáng bàn bạc.
…………………………………………………………….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...