Lúc này lời nói của Tiểu Vương truyền đến tai Diệp Quân Lãng, anh nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy mình đã đi đến trước một sân nhỏ, trong sân nhỏ có hai căn nhà lợp ngói, gạch xanh và ngói tráng men, nhìn qua có vẻ cổ kính.
Trong sân trồng những cây trúc xanh, những cây trúc xanh như những thanh kiếm, đứng thẳng tắp vút lên cao, trông rất tươi tốt, điểm xuyết cho hai gian nhà mái ngói cổ kính này, khiến nơi đây trở thành một nơi vô cùng yên tĩnh và dễ chịu.
Diệp Quân Lãng chú ý đến trước sân có một tấm bảng, anh nhìn kỹ thì thấy - Thính Trúc Tiểu Trúc!
Có lẽ đây chính là tên của sân này.
Đúng thật là rất có ý thơ, cứ tưởng tượng giữa đêm hè ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng gió thổi xào xạc trong rừng trúc ngoài cửa sổ, đó phải là cảnh tượng lôi cuốn thật hấp dẫn như thế nào?
Chỉ là Diệp Quân Lãng tự nhận mình là kẻ thô tháo, cho nên loại ý cảnh nghệ thuật này cũng chỉ suy nghĩ trong đầu thôi.
Tiểu Vương dẫn Diệp Quân Lãng đến căn nhà ngói bên phải trước rồi nói: “Anh Diệp, đây là nơi ở do nhà trường sắp xếp cho anh, đây là chìa khóa nhà, anh có thể vào trong và cất hành lý trước, sau đó anh có thời gian thì tới tòa nhà hành chính ở tầng hai, tìm Triệu trưởng phòng của Phòng bảo vệ để làm thủ tục nhận chức là xong rồi."
"Được rồi, trên đường thật sự đã phiền toái cho cậu." Diệp Quân Lãng cười nói.
Tiểu Vương vội vàng xua tay nói: "Không phiền, không phiền. Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi đi trước. Nếu anh Diệp còn có chỗ nào không hiểu, anh có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."
"Được!"
Diệp Quân Lãng gật đầu và nhận chìa khóa vào nhà.
Tiểu Vương tạm biệt rồi rời đi, Diệp Quân Lãng cũng mở cửa nhà, đẩy cửa vào.
Trong nhà có sự ngột ngạt, có lẽ là do không có người sống trong một khoảng thời gian, hơn nữa không khí không được lưu thông khi cửa sổ bị đóng kín.
Ngôi nhà được trang bị đầy đủ giường, bàn ghế và các thiết bị gia dụng cũng như phòng tắm và phòng bếp nhỏ, về cơ bản có thể đáp ứng mọi nhu cầu sinh hoạt.
"Thật không ngờ phúc lợi của trường đại học Giang Hải lại tốt như vậy, ngay cả bảo vệ cũng được xếp chỗ ở?"
Diệp Quân Lãng tự lẩm bẩm, sau đó đi tới mở cửa sau của căn nhà ra, vừa mở ra, hai mắt anh không khỏi sáng lên, nơi này còn có cả sân sau, ở sân sau còn có một khu rừng trúc, hoàn cảnh rất tao nhã.
Bỗng nhiên, Diệp Quân Lãng chú ý đến sân sau đã được ngăn cách, giữa hai gian nhà ngói có một hàng rào tre phân cách, nếu hai gian nhà ngói đều có người ở, thì tách ra như vậy cũng sẽ không làm phiền nhau, có nhiều không gian riêng tư hơn.
Trong lúc lơ đãng, Diệp Quân Lãng vô tình liếc nhìn về phía sân sau của ngôi nhà bên trái, vừa nhìn thấy, anh đã trợn tròn mắt!
Anh đã nhìn thấy cái gì?
Ở sân sau bên trái đang phơi những mảnh quần áo của phụ nữ, chẳng hạn như đồ lót loại trong suốt, loại cột dây, loại quần lót có dây treo, tung bay trong gió dưới ánh nắng, thể hiện một sự nhiệt tình cháy bỏng.
"Thật sự có cả T-back à?"
Diệp Quân Lãng đã nhìn thấy với đôi mắt nhạy bén, anh sửng sốt trong giây lát, có thể nói không có nhiều phụ nữ dám mặc áo T-back, điều này không chỉ đòi hỏi sự tự tin mà còn cần một thân hình đủ chuẩn để tôn lên sự quyến rũ gợi cảm.
"Chậc chậc..."
Diệp Quân Lãng tặc lưỡi vài cái, đôi mắt phát sáng, anh có nhiều kinh nghiệm đến mức có thể tính toán kích thước cúp ngực gần đúng từ chiếc món đồ lót đang treo trên đó, đó cũng là lý do khiến anh phải khiếp sợ.
"Ít nhất đây cũng phải là cỡ D? Có vẻ như sống bên cạnh không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà còn là một người người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ! Đánh giá từ kiểu dáng của những bộ quần áo này, cá tính của người đẹp này hẳn là rất táo bạo, rất phù hợp với khẩu vị của mình..."
Diệp Quân Lãng không khỏi châm một điếu thuốc hút, nheo mắt ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Nắng vàng, gió thổi tới, đủ loại nội y màu sắc sặc sỡ tung bay trong gió, như muốn thể hiện sự nhiệt tình và phóng khoáng của chủ nhân, cám dỗ người ta không kiềm được mà bước tới để ngửi mùi hương còn sót lại trên đó.
Bùm!
Đột nhiên, cửa sau của căn nhà bên trái bị người đẩy ra, sau đó một giọng nói mang theo bảy phần lạnh lùng, ba phần xấu hổ vang lên...
"Tên dê xồm từ đâu tới vậy? Không biết xấu hổ mà tự làm xấu mặt mình ở đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...