"Sao tôi lại thấy lời nói này cứ như muốn đánh người ta ấy nhỉ?"
"Giả vờ giỏi quá đói"
Giữa sân, phàm là những ai nghe thấy câu nói của Diệp Quân Lãng thì đều nghẹn họng trợn mắt há hốc mồm.
Đám bảo vệ Ngô Văn Minh, Lý Phi thì lại càng ước gì có thể thay thế Diệp Quân Lãng, trong lòng bọn họ đều đang hú hét... Anh Lãng, nếu anh không thích thì có thể đổi thành tôi được không, tôi tình nguyện bị cô gái này lôi kéo, cho dù có kéo hỏng quần áo luôn cũng không sao!
Có thể nói, chỉ cần là đàn ông mà nghe thấy câu nói này của Diệp Quân Lãng là đều có cảm giác bị nội thương đến nỗi phụt máu, một thiếu nữ tuyệt đẹp không vương chút bụi trần đến mức tựa như bước ra từ bức họa chủ động tiến tới lôi kéo làm quen, không biết ơn thì thôi đi, lại còn nói người ta là nữ lưu manh, khiến dư luận không khỏi phẫn nộ.
Tân U Mộng lại không phản đối, cô ấy cười duyên dáng, nói: "Tôi gọi anh, anh lại không thèm để ý đến người ta, nên mới đành phải níu anh lại."
"Vừa nãy cô gọi tôi? Nhưng mà tên tôi không phải là
"Này".
"Được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta chính thức làm quen nhau được không?" Tân U Mộng cười một tiếng, cô ấy nhìn Diệp Quân Lãng chăm chú, nói tiếp: "Xin chào, tên tôi là Tân U Mộng"
"Rồi sao?"
"Tôi bảo này, anh là đồ đầu gõ hay là không biết phép lịch sự thế? Người ta đang tự giới thiệu đó, anh cũng phải có qua có lại chứ?" Tân U Mộng buồn bực đáp.
Diệp Quân Lãng mới chợt hiểu ra, hắn nói: "Vậy sao, tôi tên là Diệp Quân Lãng... Tôi nói này cô Tần, cách bắt chuyện của cô có vẻ cũ rích lắm rồi."
Cô Tần? Cũ rích?
Dù là Tân U Mộng có được dạy dỗ tốt thì khi nghe thấy những lời như vậy cũng bị chọc tức tới nỗi nghiến răng, nhưng đôi mắt cô ấy chợt di chuyển, rồi vừa cười vừa nói: "Vậy được thôi, hay là chúng ta làm quen lại một lần nữa đi. Chú Diệp thể hiện chút cho tôi xem cách bắt chuyện không cũ rích của chú đi, được không?"
Chú Diệp?
Gương mặt Diệp Quân Lãng sa sầm, hắn bị dọa tới mức vội vàng sờ tay lên mặt mình... Ừ, làn da săn chắc không chảy xệ, cũng chỉ là có một ít râu lởm chởm lộ ra do hắn không cạo
thôi, như này sao có thể bị kêu là ông chú được?
"Không được, không được chút nào." Diệp Quân Lãng nghiêm túc đáp.
"Vì sao chứ?"
"Tôi mất chén cơm cô nuôi tôi à? Tôi làm bảo vệ, đang đi làm lại đi bắt chuyện với nữ sinh là sẽ bị sa thải." Diệp Quân
Lãng ăn ngay nói thật.
"Phụt...'
Tân U Mộng lại bật cười một tiếng, nụ cười đẹp như hoa, đẹp như sao tụ trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, cô ấy nói: "Vậy được thôi, anh để tôi cùng đi làm công việc của anh đi."
Diệp Quân Lãng nghe không hiểu ý của lời nói này lắm, hắn đang định hỏi lại thì thấy Trần Quân Thiên ở đằng trước đang lạnh lùng bước tới.
Bên cạnh Trần Quân Thiên là ba nam sinh bị hắn đạp bay chỉ với một cú đá.
Diệp Quân Lãng hiểu ra ngay, Trần Quân Thiên chính là ông chủ của mấy tên này.
Thấy sắc mặt lạnh lùng ấy của Trần Quân Thiên, đôi mắt lạnh lùng khi nhìn hắn thì lóe lên ánh mắt "tôi muốn chơi chết anh", Diệp Quân Lãng lập tức hiểu ra đối phương đến đây tính sổ.
Khóe miệng Diệp Quân Lãng nhếch lên, nở một nụ cười ý nghĩ sâu xa, hắn còn đang rất muốn xem thử xem cái tên ẻo lả này có thủ đoạn gì đây.
Trần Quân Thiên cùng đi tới, trong lòng ứ nghẹn một cơn lửa giận, sắc mặt lạnh lùng tái xanh, không phải chỉ vì ba nam sinh đi theo cậu ta kia lên án với cậu ta đủ mọi hành vi của Diệp Quân Lãng.
Mà nguyên nhân to lớn hơn là, Tân U Mộng mà cậu ta mến mộ bao lâu nay luôn mang thái độ lạnh lùng hững hờ như người lạ, nhưng cái tên bảo vệ Diệp Quân Lãng này rõ ràng mới gặp mặt lần đầu tiên mà cô ấy lại nhiệt huyết như lửa, thậm chí còn thay đổi tính cách cao ngạo lạnh lùng thường ngày mà đi chủ động làm phiền.
Như này thì Trần Quân Thiên sao mà chịu nổi?
Có thứ gọi là không có so sánh thì không có đau thương.
So sánh thái độ của Tân U Mộng với cậu ta và với Diệp Quân Lãng, trong lòng cậu ta đã tức đến nỗi muốn bùng nổ, đương nhiên là cậu ta sẽ dồn hết mọi cơn giận lên phía Diệp Quân Lãng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...