Chiếc xe thể thao Lamborghini vừa dừng lại, ánh mắt của rất nhiều cô gái xung quanh đã bị thu hút nhìn qua đó.
Cửa xe mở ra, một chàng công tử trẻ tuổi đẹp trai anh tuấn bước xuống, phong thái hiên ngang mà phong độ lịch lãm, trên gương mặt còn thấp thoáng ý cười dịu dàng như ngọc, sự tôn tại này chính là bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn của phần lớn các nữ sinh.
Mà thực tế thì quả đúng là Trần Quân Thiên chính là bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của vô số nữ sinh đại học Giang Hải, xuất thân hiển hách, tuấn tú siêu phàm, con ông cháu cha đẹp trai nhiều tiền như thế đương nhiên là sẽ có được trái tim của vô số nữ sinh.
Một vài nữ sinh đang ở trong sân vây xem nhận ra Trần Quân Thiên, ai cũng không thể khống chế nổi sự kích động mà ầm lên...
"Đây có phải cậu cả Trần không? Đẹp trai quá đi!"
"Vừa đẹp trai vừa khiêm tốn, đúng là quá quyến rũ, quả không hổ là bạch mã hoàng tử của trường chúng ta mài"
"Dừng lại! Theo tôi thấy thì anh bảo vệ vẫn đẹp trai hơn, mấy tên ẻo lả này thì có gì đáng nhìn?"
"Đúng đó, anh bảo vệ mới đúng là đẹp trai nam tính, kiểu như anh bảo vệ mới có hương vị!"
"Hương vị gì cơ? Cậu ngửi được chưa?"
Một vài nữ sinh đang bàn luận, từ lúc nào mà mọi người đã lấy Diệp Quân Lãng và Trần Quân Thiên ra so sánh với nhau.
Mà lúc Trần Quân Thiên xuống xe, ánh mắt cậu ta xoay chuyển, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp tuyệt vời lẻ loi trước mắt, trong lòng cậu ta nóng lên, lập tức bước chân qua đó, lúc tới gần rồi mới nói: 'U Mộng, sao em lại tự đến trường thế này? Sao không nói anh đưa em đến trường nhập học?"
Tần U Mộng nhìn Trần Quân Thiên, cô ấy đáp: "Tại sao phải để anh đưa tôi tới? Tôi với anh thân nhau lắm à?"
Lời nói này suýt nữa làm Trần Quân Thiên nghẹn họng.
Chỉ là sắc mặt Trần Quân Thiên vẫn như bình thường, gương mặt tuấn tú mê người vẫn chứa đựng ý cười dịu dàng như ngọc như trước, cậu ta vừa cười vừa nói: "Dù gì thì anh với em cũng quen biết nhau mà. Em mới tới, có người đưa em tới cũng tốt."
"Nhập học thì có gì đâu mà phải đưa? Trần Quân Thiên anh tưởng tôi là đồ thiểu năng trí tuệ, đến cả việc đến trường nhập học cũng không biết hả?" Tân U Mộng hỏi vặn, lời nói lại càng chẳng khách sáo chút nào.
Trân Quân Thiên cười một tiếng đáp: "Anh không có ý đó. Dù sao U Mộng em cũng tới đại học Giang Hải với tư cách là trạng nguyên toàn tỉnh trong kỳ thi đại học, đến đây nhập học lại càng dễ dàng hơn. Chỉ là sau khi nhập hoc rồi cũng cần phải mua vài món đồ dùng hằng ngày, có một người đi cùng em cũng thuận tiện hơn một chút. Lỡ mà nhiều đồ quá em cũng không xách nổi."
"Thì ra là anh lo lăng chuyện này sao. Vậy thì không có gì phải lo cả... Tân U Mộng cười một tiếng, đôi mắt của cô ấy nhìn về phía Diệp Quân Lãng, đáp: "Sẽ có người xách đồ giúp tôi."
Diệp Quân Lãng lập tức có dự cảm không lành, thầm nghĩ chắc không phải là cô gái nhỏ này nhắm trúng hắn muốn để hắn làm cu li cho cô ấy đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Quân Lãng đã đáp ngay: "Ông Ngô, Tiểu Phi, hai người duy trì trật tự ở đây một lúc. Tôi đi tuần tra chỗ khác."
Nói rồi Diệp Quân Lãng quay người định rời đi.
"Này, anh không được đi, tôi vẫn còn lời chưa nói xong với anh mà!"
Quả nhiên, sau lưng vang lên những tiếng kêu dồn dập của Tần U Mộng.
Diệp Quân Lãng lại không dừng bước chân... Nói đùa gì thế, tên ông đây cũng không phải là "Này", ai mà biết là cô đang gọi ai?
Nhưng mà Diệp Quân Lãng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy quần áo bên hông bị một bàn tay kéo lại, hắn đành phải quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt ngọc ngà xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ.
"Tôi bảo này, cô gái như cô cũng hơi to gan quá rồi đó, đang ban ngày ban mặt lại tùy tiện lôi kéo quần áo đàn ông như thế thì còn ra thể thống gì?" Diệp Quân Lãng nói với giọng điệu nghiêm túc, hắn nói tiếp: "Cũng may mà đồng phục trường học phát chất lượng tốt, lỡ mà chất lượng kém hơn chút, cô kéo một cái rách toác, thế chẳng phải là thành ra nữ lưu manh hành xử khiếm nhã với thiếu nam nhà lành à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...