Olivia quả thật rất sợ hãi nhưng trong lòng nàng lại cực kì kiên định, tình cảm của nàng đối với Trâu Lượng là một chuyện, nhưng đôi khi đối với phụ nữ tình cảm và loại vận động nào đó không hề có liên quan trực tiếp. Các cô gái khác là kiểu gì không biết, nhưng Olivia chính là loại hình hiếm thấy này.
Nàng biết sắp xảy ra chuyện gì, nói thẳng, nàng không hề có khao khát làm chuyện này nhưng nàng lại biết khát vọng của đàn ông đối với chuyện này, đàn ông muốn dùng chuyện này để chiếm hữu, để tuyên bố quyền lực của chính mình.
Cho nên nàng sẵn lòng, hơn nữa nàng muốn làm tốt.
Tay Trâu Lượng đặt trên vai Olivia, bàn tay hắn đã bị bàn tay trắng nõn của Olivia giữ chắc, không hề có sức mạnh nhưng Trâu Lượng cũng không vội, hắn nhìn Olivia, nếu như Olivia thật sự không muốn thì hắn cũng sẵn sàng nhịn.
Đàn ông phải chủ động nhưng không thể ép buộc, nhất là đối với người phụ nữ mình thích.
"Anh có thể dạy em không?" Nói rồi Olivia nhẹ nhàng kéo vai áo ra.
Chiếc áo trôi xuống, hiện ra trước mắt Trâu Lượng là nghệ thuật của cái đẹp, nghệ thuật làm cho hắn hoàn toàn si mê.
Olivia ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, Swan khác các tộc khác, báo nữ gợi cảm nhiệt tình, xà nữ dâm đãng lẳng lơ, mèo nữ thẹn thùng nhu mì, còn Swan chính là thuần khiết và kiêu ngạo.
Đây cũng là lí do việc chinh phục Swan là niềm tự hào của mỗi người đàn ông, đó là một tượng trưng cho sự hấp dẫn của mình.
Mà trước mặt Trâu Lượng là tiểu công chúa Swan Olivia, một cô gái thậm chí sẵn lòng từ bỏ tôn nghiêm và ngượng ngùng vì hắn.
Trâu Lượng vừa hạnh phúc lại vừa cảm động, hắn cẩn thận ôm thân thể hoàn mỹ của Olivia vào lòng, ánh mắt đã hoàn toàn không thể di động.
Làm ra động tác lớn mật nhất trong đời, kỳ thực Olivia cũng hơi bồn chồn, nàng không biết Trâu Lượng có thích hay không, "Chỗ đó của em...không lớn bằng chị Lộ Dao..."
Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve nhưng Trâu thần côn lại nghe rất rõ ràng, Trâu Lượng cảm thán trong lòng, mình tài gì đức gì mà có thể làm cho Olivia như thế.
"Tiểu công chúa của anh, em có vẻ đẹp độc nhất vô nhị của chính mình, bây giờ để anh chiếm giữ thánh địa thuộc về anh này nhé!"
Trâu Lượng hôn lên môi Olivia, tiểu công chúa bị động đáp lại. Nàng quả thật không biết nên làm thế nào nhưng Trâu Lượng có thể cảm nhận được sự phối hợp của Olivia. Mặc dù thiếu một chút chuyên nghiệp nhưng lại đủ để kích thích một trái tim cầm thú. Text được lấy tại
Trong lòng Trâu Lượng có một loại cảm giác muốn giày vò thân thể Olivia nhưng lúc hành động hắn lại vô cùng dịu dàng, từ cặp môi đỏ mê hoặc hắn hôn xuống cái cổ mềm mại. Thân thể Olivia căng cứng, ngón nhân khép chặt, nàng cảm thấy cả thân thể đều cứng đờ, làn da nơi cổ trắng như tuyết đã biến thành màu hồng nhạt. Trâu Lượng không có dừng lại, cũng không có cách dừng lại, hắn tiếp tục xuống dưới, sau đó bàn tay hắn vuốt ve nụ hoa mềm mại. Olivia kêu lên sợ hãi, Trâu Lượng nhẹ nhàng xoa, quả thật không lớn nhưng lại như nụ hoa sắp nở tràn ngập vô hạn mê hoặc.
Trâu Lượng cúi xuống nhẹ nhàng ngậm lấy, Olivia run rẩy tựa hồ không thể khống chế sự căng thẳng và kích thích trong lòng, nàng cảm giác mình đã sắp mất tri giác.
Trâu Lượng cũng không nghĩ tới bé con này lại nhạy cảm như vậy, nhìn chân váy bên dưới, Trâu Lượng chậm rãi đưa tay cởi ra, bảo bối như vậy hắn phải hưởng thụ tử tế, mỗi một tấc da đều không thể buông tha, hắn phải chiếm hữu hoàn toàn, chiếm hữu triệt để tiểu công chúa của mình.
Nhưng đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vọng tới.
Tiếng gõ cửa này như tiếng sấm vọng vào trong đầu Trâu thần côn và Olivia, mặc dù da mặt Trâu Lượng không thể dày hơn tường thành nhưng cũng đủ để lát đường, tuy nhiên Olivia thì không thể, nàng như một con thỏ con bị hoảng sợ vội vàng mặc váy áo vào.
Cảm giác đầu tiên của Trâu thần côn là hắn phải liều mạng với thằng nào gõ cửa, nhưng khi cảm nhận được hơi thở ngoài cửa Trâu Lượng chỉ có thể thở dài từ bỏ ý nghĩ này.
Cửa mở rồi, là Tuyết nữ.
Cho dù Trâu thần côn muốn liều mạng cũng không phải đối thủ của người ta.
Olivia không nói lời nào, mặc dù biết Tuyết nữ không phải Emma nhưng da mặt tiểu thiên sứ rất mỏng, nàng không biết phải nói gì.
Bây giờ Trâu Lượng đã có thể đối xử khác biệt với Emma và Tuyết nữ, mặc dù dùng chung một thân thể nhưng lại không phải một người.
"Khụ khụ, có chuyện gì không?"
"Không ngủ được", ánh mắt Tuyết nữ vẫn lạnh như băng, tựa hồ không hề cảm thấy nàng đã phá hoại sự nghiệp chói lọi của Trâu thần côn.
Trâu thần côn toát mồ hôi, không ngủ được? Tuyết nữ cũng có lúc không ngủ được?
"Ta dạy cho ngươi một biện pháp, đếm cừu, một con cừu, hai con cừu... cứ đếm rồi sẽ ngủ được".
Tuyết nữ hiển nhiên không cần khách sáo với Trâu Lượng, nàng ngồi xuống giường, "Ngươi đếm cho ta nghe".
Trâu Lượng có cảm giác muốn đâm đầu vào tường nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tuyết nữ hắn đành phải đè cảm giác muốn giải thích xuống, đó là đàn gảy tai trâu.
"Em về đi ngủ đây", bầu không khí đã hoàn toàn bị phá hoại, dũng khí không dễ có được của Olivia đã bị Tuyết nữ phá hoại gần hết, hơn nữa đối mặt với Emma Olivia luôn hơi thẹn thùng.
Kỳ thực nàng mới nên là người đầu tiên của Trâu Lượng, nhưng đỡ sao được khi số của tên dâm côn đó quá đỏ. Emma và Olivia đều có thể thông cảm cho đối phương, càng có thể thông cảm cho Trâu Lượng, nhưng thông cảm quá mức ngược lại khiến Trâu dâm côn không thể hạ thủ.
Olivia chạy nhanh như chớp, tựa hồ đã dùng tới thân pháp. Trâu Lượng thậm chí không kịp giữ lại.
Trâu Lượng đương nhiên sẵn lòng dỗ Emma ngủ, phương pháp gì cũng được, nhưng dỗ Tuyết nữ...
Tuyết nữ không hề khách khí nằm trên giường, cả người co lại, "Bắt đầu đếm đi".
Trâu Lượng bất đắc dĩ chỉ có thể bắt đầu đếm, một con cừu... hai con cừu...
Biết Tuyết nữ đến gây sự, Trâu Lượng chỉ có thể hóa giải bất mãn trong lòng làm cho mình bình tĩnh lại. Đã luyện tập cả ngày, vừa bình tĩnh lại hắn đã cảm thấy mệt mỏi. Mắt Tuyết nữ vẫn tròn xoe mà Trâu Lượng đã ngủ rồi.
Trời tờ mờ sáng, đồng hồ sinh học của Trâu Lượng đã tự động tỉnh giấc. Lúc này hắn mới phát hiện mình ngủ quên, Tuyết nữ bên cạnh thì vẫn co tròn, xung quanh lạnh buốt. Trâu Lượng thầm nghĩ nếu không có khả năng miễn dịch băng hàn thì có lẽ mình đã bị lạnh chết rồi.
Nhanh tay nhanh chân rời khỏi, vừa ra cửa Trâu Lượng đã khôi phục thần thái sáng láng, với tốc độ phản ứng của Hồng y đại chủ tế thì hôm nay có lẽ phiền phức sẽ tới nhà.
Mà trên thực tế phiền phức còn lớn hơn tưởng tượng của Trâu Lượng, trên thế giới này Trâu Lượng không phải kẻ gan to hơn trời đầu tiên, cũng không phải kẻ cuối cùng.
Trâu thần côn tự nhiên là luyện tập sáng như thường lệ rồi ăn điểm tâm, đương nhiên bữa điểm tâm này rất đặc biệt, Olivia một câu đều chưa nói, tựa hồ đầu cũng không ngẩng lên được làm cho Lộ Dao còn tưởng rằng Olivia bị Arthur bắt nạt. Đương nhiên Trâu thần côn biểu thị mình vô tội.
Kỳ thực bi kịch nhất là hắn, một người đàn ông trưởng thành đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, sau đó cảm xúc bị bóp chết nghẹt, cảm giác đó người nào từng trải qua đều hiểu.
Cả buổi sáng Trâu Lượng nhìn Olivia như diều hâu nhìn chim nhỏ, có điều dũng khí của Olivia hôm qua tựa hồ đã hết sạch, nàng luôn bám sát Lộ Dao. Mà hôm nay ngay cả Gina cũng tới làm phiền, tựa hồ tất cả đều muốn đối nghịch với hắn.
Trâu thần côn không nói gì, mình trêu ai chọc ai chứ?
Không biết Trâu thần côn có trêu chọc người đẹp hay không nhưng chắc chắn hắn đã trêu chọc Hồng y đại chủ tế Thilo.
Mà phản ứng của Hồng y đại chủ tế cũng làm mọi người cứng lưỡi, Thilo không hề có định trả tiền phạt, Trâu thần côn hành hung Haron và đám kỵ sĩ một trận đồng thời gửi hóa đơn phạt cho Thilo, hắn biết đối phương nổi giận là bình thường, tới làm khó cũng bình thường. Nhưng hắn nhận được tin tức là Hồng y đại chủ tế Thilo dẫn đoàn kị sĩ Giáo đình năm nghìn người ngày đêm thần tốc chạy tới thành Doran, đi theo còn có một trong những chiến tướng cấp vàng sáng của đế quốc Mông Gia, Sima Harrington, dòng chính của Hội trưởng Công hội chiến sĩ Monphistle Harrington, sự kiêu ngạo của tộc Bear. Theo quan hệ họ hàng thì Sima là cháu Monphistle, cũng là nhân vật tiêu biểu trong thế hệ tiếp theo của gia tộc Harrington.
Cùng là Hồng y đại chủ tế nhưng Thilo và Thomas bất đồng, dù sao Thomas cũng là một Hồng y đại chủ tế mới lên đài, chưa có bao nhiêu vốn liếng, còn Thilo thì là phái thực quyền thâm căn cố đế, hơn nữa cướp đoạt của cải khắp nơi. Khi cướp đoạt của cải thì nguy cơ cũng sẽ gia tăng, cho nên đoàn kị sĩ dưới tay Thilo tương đối mạnh mẽ. Nghe nói thực tế quân đội dưới tay Thilo còn nhiều hơn, trong tay hắn khống chế nhiều đoàn lính đánh thuê kỳ thực đều là binh lực của chính hắn, có điều vì sợ bên trên bất mãn nên mới phải tồn tại dưới hình thức đoàn lính đánh thuê. Như vậy còn có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cái khác không nói còn chiêu thức ấy thì Thilo rất thành thạo.
Mặc dù trên danh nghĩa Sablanca là Shaman nhưng nói thẳng, sức khống chế của Sablanca đối với địa bàn của Thilo không mạnh. Hồng y đại chủ tế đã có tư cách vào nguyên lão hội rồi, mà tại nguyên lão hội Thilo cũng có người. Nhìn Sima Harrington có thể trở thành đoàn trưởng đoàn kị sĩ của hắn thì có thể thấy ít nhất hắn cũng có quan hệ với Hội trưởng Công hội chiến sĩ, mà sợ rằng quan hệ này còn không hề nhạt.
Kỳ thực lợi nhuận tứ đại gia tộc thành Doran thu được qua chợ đen đều phải trích một phần dâng lên Thilo. Đương nhiên Bran chỉ biết một chút còn việc này vốn không phải do hắn phụ trách.
Ai ngờ Thilo lại giận dữ trực tiếp phát binh?
Lúc đoàn kị sĩ đi qua mấy thành phố xung quanh các Đại chủ tế và Quan cầm quyền đều câm như hến. Quyền uy của Thilo ở đây đã được xác lập hơn mười năm, thật không có ai muốn trực tiếp đối nghịch với hắn. Thilo có một điểm mạnh là xử lí quan hệ với cấp trên rất tốt làm cho Sablanca cũng không làm gì được hắn. Mà đối với cấp dưới Thilo tuyệt đối bá quyền, hắn căn bản mặc kệ Quan cầm quyền hay là Thần miếu, chỉ cần cho hắn lợi ích thì hắn sẽ nâng đỡ.
Mà thằng gấu nhóc con này đến địa bàn của hắn lại dám độc chiếm, nhưng Thilo cũng là cáo già, hắn rất rõ ràng Arthur cũng hơi khó chơi cho nên cũng thả lỏng một thời gian để đối phương hiểu rõ tình huống ở đây. Có lẽ sau đó thằng nhóc này sẽ biết cách làm người, nhưng hắn đã hoàn toàn sai. Thằng nhóc này dám phạt roi con trai mình công khai, đây là nhục nhã, là nhục nhã đối với hắn. Nếu không cho nó một bài học thì sau này hắn còn khống chế hơn mười thành phố phía bắc kiểu gì?
Nuôi quân ba năm dùng quân một giờ, hắn phải cho Arthur một bài học nhớ đời.
"Sima, lần này không cần khách sáo, phải giải quyết thật tàn nhẫn". Thilo dặn Sima, bọn hắn đã sắp đi vào điah phận thành Doran rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...