“Được, để cho em bắn phát súng đầu tiên đi.” Phó Dương Dương cầm lấy súng lục, chỉ vào Chu Tráng Tráng, như con mèo trêu chọc một con chuột: “Như vậy, bắn ở đâu thì tốt đây? Tay? Chân? Hay là, làm cho cô ta nhảy xuống dưới?”
Phải lựa chọn giữa súng lục với vách núi , Chu Tráng Tráng cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều đang run rẩy.
Phó Dương Dương ngón tay khẽ cuộn lại, Chu Tráng Tráng tất cả máu đều xông lên đầu.
Mà đúng lúc này, Phó Nguyệt Nguyệt đột nhiên xông lên, cầm tay Phó Dương Dương, thét chói tai: “Phó Dương Dương, chị còn muốn tiếp tục nữa hay sao?”
“Buông ra!” Phó Dương Dương dùng sức thoát khỏi cô em sinh đôi của mình.
“Chúng ta đã xong rồi, chẳng lẽ các người vẫn không rõ, Phó gia đã xong rồi, đã bị các người khiến cho tan nát, Hải Nhĩ cũng bởi vì các người mà chết, các người còn muốn thế nào! Còn muốn thế nào!” Phó Nguyệt Nguyệt như bệnh tâm thần kêu khóc .
Nhưng rất nhanh, đã bị Phó Lôi đạp ngã xuống đất.
Phó Lôi còn không cam lòng, đoạt lấy súng trong tay Phó Dương Dương, hừ lạnh: “Đồ vô dụng này, tôi giúp Phó gia xử lý cũng tốt.”
“Pằng” một tiếng, trước ngực Phó Nguyệt Nguyệt tràn ra một đóa hoa đỏ tươi.
Phó Dương Dương ngơ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng, bổ nhào vào trước mặt Phó Nguyệt Nguyệt, cả kinh không biết làm sao.
Trước ngực Phó Nguyệt Nguyệt giống như xuất hiện một dòng suối nhỏ, máu không ngừng từ bên trong phun ra, Phó Dương Dương lấy hai tay bịt lại, nhưng không ngăn được.
“Phó Lôi, anh điên rồi, nó là em của tôi!” Phó Dương Dương phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Nếu cô còn tiếp tục làm chậm trễ tôi cũng có thể làm vậy với cô!” Phó Lôi đứng lên, đem họng súng nhắm ngay Chu Tráng Tráng, người bị biến cố phát sinh liên tiếp làm cho ngây ngốc: “Kế tiếp chính là cô, muốn trách thì trách Thường Hoằng, ai bảo hắn coi cô như bảo bối, nói thật, tôi rất muốn chính miệng nói cho hắn biết, cô bị tôi giết chết như thế nào.”
Trên mặt Phó Lôi xuất hiện nụ cười tàn nhẫn, trong không khí xuất hiện hơi thở chết chóc, cùng với không khí cứng ngắt trước khi chết, tất cả hóa thành một cổ khí, đè xuống cả người Chu Tráng Tráng.
Cô sợ hãi đến muốn ngất đi, trong nháy mắt cô nhắm mắt lại, liền nghe tiếng súng vang lên.
Tiếng vang ở giữa rừng núi vang vọng, chấn động núi rừng, tầng tầng truyền đi xa.
Một khắc kia, Chu Tráng Tráng nghĩ tới rất nhiều người, cha mẹ, Hải Nhĩ, Tả Nhất, Tiểu Lâm Tử...
Nhưng cuối cùng còn lại trong đầu cô, đó là khuôn mặt ngăm đen tràn đầy dã tính.
Thường Hoằng, sau này gặp lại.
Chu Tráng Tráng nhẹ giọng nói.
Đau đớn tột cùng với hôn mê cũng không đến như cô dự liệu, cô nghe được một hồi âm thanh vật lộn.
Tiếp đó, cô nghe Phó Dương Dương lầm bầm gọi tên của một người.
“Thường Hoằng.”
Chu Tráng Tráng mở mắt ra, nhìn thấy Thường Hoằng đang cùng Phó Lôi đánh nhau.
Rốt cuộc, anh đến đây.
Mà lúc này, trời đột nhiên chuyển âm u, mây đen nhanh chóng bao phủ, phảng phất lúc nào cũng có thể có một trận mưa xối xả.
Thường Hoằng như dã thú khát máu, cùng Phó Lôi đấu tay không.
Chu Tráng Tráng buổi sáng đi ra ngoài nhưng không trở về bệnh viện, Thường Hoằng tìm khắp nơi vẫn không thấy, đang lúc vô cùng lo lắng, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Tráng Tráng.
Kỳ lạ là, giọng nói Chu Tráng Tráng cách xa cực kỳ.
Lại nghe thêm, con ngươi hắn chợt co rút.
“Phó Dương Dương, Phó Lôi, các người muốn trước mộ Hải Nhĩ ra tay với tôi sao... Không sợ anh ấy biến thành Quỷ Hồn hướng các người lấy mạng sao?”
Cô ấy gặp nguy hiểm!
Thường Hoằng lập tức báo cho cảnh sát, cũng dùng hết sức lực đuổi đến, vừa vặn trông thấy Phó Lôi muốn giết Tráng Tráng, hắn một bước dài xông lên, giật súng trong tay Phó Lôi, đè Phó Lôi xuống đất, nện lên người hắn ta.
Nói đến thân thủ, Phó Lôi cùng Thường Hoằng không phân cao thấp, lúc này hai người nhào vào nhau, như hai con báo săn, cắn xé cổ họng đối phương.
Tình hình chiến đấu quả thật thảm thiết, chỉ chốc lát, trên mặt hai người giống như bảng màu, hồng xanh lục lam chàm tím màu gì cũng có.
Chu Tráng Tráng nhìn đến ngây người, lại thấy Phó Dương Dương lặng lẽ nhặt súng rơi trên mặt đất.
Chu Tráng Tráng thoáng giật mình, lập tức nhào lên, cùng Phó Dương Dương giành lấy. Trong lúc giành giật, Chu Tráng Tráng đẩy, Phó Dương Dương không cẩn thận, bị trượt chân, rơi xuống vách núi.
Thật may là vào lúc cuối cùng, một tay bám được dây khô bên vách núi.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng, ngã xuống sẽ tan xương nát thịt, Phó Dương Dương lớn tiếng gọi : “Cứu, cứu tôi, cứu tôi với, tôi không muốn chết!”
Chu Tráng Tráng theo bản năng đưa tay đi nắm, nhưng khi hai cánh tay sắp chạm vào, cô dừng lại.
Cô nghĩ tới một tháng mình ở trong tù.
Gương mặt Phó Dương Dương méo mó: “Chu Tráng Tráng, cầu xin cô, cứu tôi!”
Cô nghĩ tới hai năm Thường Hoằng phải chịu thống khổ cùng khuất nhục.
Phó Dương Dương con mắt tràn đầy tia máu: “Tráng Tráng, tôi sẽ không hại cô nữa, tôi đã không còn gì cả, mau kéo tôi lên đi!”
Cô nghĩ tới hai ngày Hải Nhĩ bị bắt cóc.
Cô nghĩ tới lời nói của Phó Dương Dương.
“Cậu ta khi còn sống là một con mèo bệnh, chết bất quá cũng là một con quỷ bệnh, đừng nói đến chuyện quỷ thần, nếu như cậu ta thực có thể đi ra, tôi có thể một lần nữa khiến cho cậu ta hồn phi phách tán!”
Chu Tráng Tráng từ từ, từ từ, đứng dậy.
Cô nghe thấy “Rắc” một tiếng gãy lìa vang lên, cô nhìn thấy loại tuyệt vọng trong mắt Phó Dương Dương, cô nhìn thấy Phó Dương Dương biến mất trong vách đá.
Mộc lát sau cô quay đầu lại, Chu Tráng Tráng đem súng nhắm ngay Phó Lôi: “Dừng tay.”
Mệnh lệnh của cô.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Thường Hoằng lấy thắt lưng trói tay Phó Lôi thật chặt, xác định không thoát ra được, lúc này mới đi tới hỏi Chu Tráng Tráng: “Em có sao không?”
“Cô ta đương nhiên có sao, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy Phó Dương Dương xuống vách núi, cô ta giết người.” Phó Lôi cả khuôn mặt đã bị đánh cho sưng thành tím xanh một đoàn: “Mau thả tôi ra, như vậy, tôi sẽ không đem chuyện này nói với cảnh sát, chỉ cần để cho tôi đi, tôi cũng sẽ không trở về. Cậu xem, bọn cậu chết một người, bên chúng tôi đã chết hai người, các cậu thắng, có phải không?”
Chu Tráng Tráng toàn thân run lên, đúng vậy, vừa rồi là cô đẩy Phó Dương Dương xuống, là cô không đưa tay ra cứu viện, là cô giết Phó Dương Dương.
Cô sẽ ngồi tù.
Thường Hoằng cầm lấy súng trong tay Chu Tráng Tráng, đem đầu của cô ôm vào ngực, dịu dàng nói: “Tráng Tráng, đừng sợ, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào uy hiếp chúng ta.”
Mắt Chu Tráng Tráng bị lồng ngực Thường Hoằng che khuất, cô không thấy được gì, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Về sau, Phó Lôi không phát ra âm thanh nữa.
Về sau, Thường Hoằng một lần nữa bố trí hiện trường.
Về sau, cảnh sát đến đây, nhận định ban đầu là bọn họ giết người tự vệ.
Lại sau đó, Chu Tráng Tráng đứng ở trước mộ Hải Nhĩ, nhắm mắt, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại sao băng đêm hôm đó.
Bầu trời đen nhánh đột nhiên xuất hiện vô số ánh sáng, như ánh sao rơi xuống, kéo dài liên tục không ngừng hướng về mặt đất.
Một năm sau.
Chu Tráng Tráng mặc lễ phục trắng, đi trên mặt thảm rải đầy cánh hoa hồng, phía trước, một thân ảnh thẳng tắp đang chờ đợi. Chu Tráng Tráng đi đến trước bục cưới, đứng lại, nghe mục sư hỏi chú rể có nguyện ý cưới cô làm vợ hay không.
Chú rể mặt mày tươi sáng, đẹp trai tuấn tú: “Tôi nguyện ý.”
Mục sư lần nữa hỏi Chu Tráng Tráng có nguyện ý gả cho người đàn ông trước mặt hay không.
Chu Tráng Tráng gật đầu như bằm tỏi: “Tôi nguyện ý.”
Hai người trao đổi nhẫn cưới, mục sư tuyên bố: “Hiện tại, Hồng Tinh tiên sinh cùng Chu Tráng Tráng tiểu thư chính thức trở thành vợ chồng, Hồng Tinh tiên sinh, anh bây giờ có thể hôn cô dâu.”
Hồng Tinh cúi đầu, thong thả đến gần Chu Tráng Tráng, Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, nghênh đón Hồng Tinh.
Đang khi lúc hai người sẽ môi chạm môi, một giọng nữ ương ngạnh vang lên: “Tốt lắm, chẳng lẽ các người thật đúng là muốn làm trọn bộ sao? Chu Tráng Tráng, chồng bạn hữu không thể khi dễ, uổng phí Đồng Ý đối xử tốt với cậu như vậy, lại muốn ăn đậu hủ của ông xã người ta. Còn anh nữa, Hồng Tinh, chẳng lẽ anh không biết Chu Tráng Tráng là bạn tốt của Đồng Ý sao? Anh không sợ bị Đồng Ý phi đao đuổi giết? Còn ông nữa, vị mục sư này, mặc dù là luyện tập, nhưng xin không cần đùa giỡn như vậy, mong ông gọi đúng tên cô dâu, Đồng Ý, Đồng Ý, ngày mai ngàn vạn lần đừng kêu sai tên!”
Mục sư bày ra vẻ mặt bị tổn thương.
Người đến giáo đường kết hôn cũng nhiều, cũng sẽ tập luyện, nhưng không có chuyện cô dâu bận rộn, tìm phụ dâu đến sắm vai cô dâu tập luyện.
“Được rồi, Đại Kiều, cậu làm cho đầu óc mình loạn cả rồi.” Chu Tráng Tráng thay lễ phục phụ dâu ra, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Gần đây ăn rất tốt, không cẩn thận ăn nhiều, mặc bộ lễ phục đặt nửa tháng trước rõ ràng căng đến không thở nổi.
Đại Kiều đem Chu Tráng Tráng kéo đến một bên, thấp giọng nói: “Ôi chao, cậu nói Đồng Ý cũng thật là, trước khi kết hôn còn đi Hồng Kông công tác, ngay cả tập dượt hôn lễ cũng nhờ cậu hoàn thành, có phải hay không... không yêu anh chàng Hồng Tinh này?”
“Đừng nói lung tung, người ta là thanh mai trúc mã của cậu ấy.”
“Thôi đi, ai mà không biết ban đầu Đồng Ý là cùng hotboy kia? Về sau hotboy bị đào góc tường mới cùng Hồng Tinh này ở một chỗ ?”
“Nhưng bộ dạng Hồng Tinh so với hotboy cũng không kém.”
“Cũng đúng, nhưng con người không phải luôn yêu thích thứ mình không chiếm được sao?”
“Có sao?” Chu Tráng Tráng như có điều suy nghĩ.
Tập xong, Chu Tráng Tráng xách theo lễ phục về nhà. Ở trước nhà mình, Chu Tráng Tráng đang cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên bị một bàn tay từ sau bịt miệng.
Chu Tráng Tráng ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu lên đã bị người kia mở cửa đẩy mạnh vào rồi ôm ngã lên giường.
Nằm trên giường, người kia thỏa mãn thở dài, mà Chu Tráng Tráng vẻ mặt phẫn hận: “Thường Hoằng, về sau nếu anh lại dùng đến chiêu này, em liền thừa dịp lúc anh ngủ cắt ngay cái gây họa của anh!”
“Vợ à, đừng nóng giận, anh rất nhớ em, tự em nói bao lâu không đến thăm anh rồi?” Thường Hoằng nghiêng đầu, bắt đầu hôn phần da thịt chỗ cánh tay lộ ra ngoài của Chu Tráng Tráng.
“Gần đây công ty có hai công trình thiết kế, đều là em chịu trách nhiệm, hơn nữa phải giúp Đồng Ý chuẩn bị hôn lễ, làm sao có thời gian bay tới thăm anh?”
“Ngay cả Đồng Ý cuồng công việc cũng sắp kết hôn, em còn không đáp ứng lời cầu hôn của anh!” Thường Hoằng híp mắt nguy hiểm nhìn Chu Tráng Tráng : “Chẳng lẽ em còn muốn lựa chọn người khác?”
“Không phải là em không đồng ý, anh cũng biết lần trước hai nhà chúng ta gặp mặt rất lúng túng.” Chu Tráng Tráng buông tay.
Thường Hoằng đương nhiên nhớ rõ, bởi vì Phó gia suy sụp, hơn nữa Thường Hoằng ý chí kiên định, mẹ Thường Hoằng chỉ có thể đáp ứng Chu Tráng Tráng vào cửa. Nhưng tháng trước khi gặp mặt, mẹ Tráng Tráng nghe thấy mẹ Thường Hoằng nhắc nhở Chu Tráng Tráng chú ý đến lễ nghi dùng cơm, lúc này nổi giận, cùng mẹ Thường Hoằng làm rùm beng, mọi người tan rã trong không vui.
“Yên tâm, mẹ anh đã đáp ứng tự mình đến nhà em nói xin lỗi với mẹ em.”
“Sao? Anh đầu độc mẹ anh?”
“Đầu độc là biện pháp không có kỹ thuật tí nào, anh chỉ nhẹ nhàng nói cho bà ấy biết, anh đời này chỉ cùng em sinh con, nếu mẹ em không đồng ý em gả cho anh, vậy anh cũng không kết hôn thì bà ấy sẽ không có cháu nội ôm. Nói cách khác, sớm ngày xin lỗi, sớm ngày ôm tôn tử. Mẹ anh vài ngày này đang chuẩn bị lễ vật, chuẩn bị xong sẽ lên đường lao tới nhà em ngay.”
“Đúng là...” Chu Tráng Tráng chuyển động tròng mắt, nỗ lực nghĩ tới lý do từ chối.
“Chu Tráng Tráng, em ngứa da hả?” Thường Hoằng liên tiếp bị từ chối, cả người tản ra nồng đậm hơi thở nguy hiểm.
Chu Tráng Tráng cũng tức giận: “Em không lấy chồng, gả cho anh lại còn yêu cầu em theo quân, em không cần cả ngày đợi anh trong quân doanh, buồn bực lắm!”
“Em theo quân, chúng ta mỗi ngày gặp mặt chẳng lẽ không tốt?”
“Lâu ngày sinh chán ghét.”
“Chu Tráng Tráng, em không nên ép anh động thủ.”
“Anh dám!”
Một phút đồng hồ sau.
“Thường Hoằng, anh... thật sự dám...”
Mười phút sau.
“Thường Hoằng, em sai rồi...”
Một giờ sau.
“Đại ca, anh thả em đi!”
Hai giờ sau.
“... Nước... Cứu mạng... Ngừng lại đi...”
Hôm sau, khi Chu Tráng Tráng tỉnh lại, toàn thân đau nhức, giống như là bị xe lăn qua lăn lại, nhìn xem người đàn ông bên cạnh lúc ngủ còn mơ hồ mang theo nụ cười thỏa mãn, tức giận đến phổi muốn nổ tung.
Chu Tráng Tráng nhịn không được muốn đưa tay bóp chết hắn, nhưng nghĩ đến làm hắn tỉnh nói không chừng chính là làm tỉnh một con sư tử mạnh mẽ ngủ say, đến lúc đó chịu khổ chính là mình.
Nghĩ như vậy, chỉ có thể thất bại thở dài, bước vào phòng tắm thay quần áo chuẩn bị đến hôn lễ của Đồng Ý.
Thay đồ xong, Chu Tráng Tráng từ phòng tắm đi ra, trông thấy trên giường một chân của Thường Hoằng từ trong chăn thò ra ngoài.
Kể từ lúc hai người hợp lại, Thường Hoằng khi ngủ có chút kỳ lạ – luôn mang vớ khi ngủ.
Bất quá người đàn ông này có kỳ lạ nhiều hơn Chu Tráng Tráng cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay không biết như thế nào, đột nhiên cũng nhớ tới thật lâu trước đây Mỹ Địch đã nói qua một câu nói.
“Đúng rồi, chị chỉ cho em một chiêu, đi xem lòng bàn chân của nó, có đồ tốt đấy.”
Chu Tráng Tráng đi đến bên giường, rón ra rón rén cởi xuống chiếc vớ, nhìn lòng bàn chân Thường Hoằng, rõ ràng không có gì.
Lại vén chăn lên, tìm được cái chân còn lại, cởi xuống vớ cẩn thận nhìn, Chu Tráng Tráng mở to mắt.
Trên lòng bàn chân bên trái của Thường Hoằng, vẽ một con heo, là một con heo mập mạp.
Chu Tráng Tráng xem một hồi lâu, rốt cục tỉnh ngộ.
Heo mập, Chu Tráng Tráng.
Đứa nhỏ này lại đem tên mình khắc lên chân.
Chu Tráng Tráng nén không được cười lên, mà lại cười ra tiếng.
Thường Hoằng từ trong mộng bừng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Cười gì vậy?”
“Không có gì.” Chu Tráng Tráng bò lên giường, nằm cạnh người hắn, thỏa mãn mà mỉm cười hạnh phúc.
Nhắm hai mắt lại, cô nghĩ, kỳ thật đi theo huấn luyện viên theo quân cũng không tồi.
End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...