Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

“Cô ta không phải bạn gái Thường Hoằng
sao? Như thế nào lại quấn quýt lấy Hải Nhĩ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Kể từ đó, mẹ Thường Hoằng ấn tượng đối với Chu Tráng Tráng lại càng kém.

Chu Tráng Tráng cắn chặt môi dưới, để không phát ra tiếng nào.

“Tráng Tráng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em sao lại ở cùng với Hải Nhĩ.” Mĩ Địch đi tới, kéo Chu Tráng Tráng sang một bên hỏi.

Cho dù vị trí thay đổi, Chu Tráng Tráng vẫn như cũ là cái đích cho mọi người chỉ trích.

“Anh ấy hẹn nhóm bạn đi ngắm mưa sao băng, nhưng theo quy định mỗi người
phải đưa bạn gái theo, anh ấy không có cách nào nên nhờ em giả làm bạn
gái anh ấy.” Chu Tráng Tráng sợ hãi chậm chạp giải thích.

Nhưng bản thân cũng hiểu được lời giải thích này thực yếu ớt.

Nhiều người như vậy, vì cái gì cố tình lựa chọn nàng? Cố tình lựa chọn bạn gái của anh họ chứ?

“Ít nói nhảm đi, cô ta cả ngày chỉ biết nói dối, quỷ kế đa đoan, giả vờ bộ
dạng khờ ngốc đùa giỡn Thường Hoằng cùng Hải Nhĩ, thực ghê tởm!” Phó
Nguyệt Nguyệt lúc này phản bác: “Ngày đó tôi hỏi cô có đi cùng với Hải
Nhĩ hay không, kết quả cô thề son sắt là không có, nếu là quang minh
chính đại không thẹn với lương tâm, vì sao lúc ấy không dám thừa nhận,
tôi xem rõ ràng là trong lòng có quỷ, là đại quỷ! Dì à, hai người đừng
nghe cô ta nói sạo, cô ta chính là người gian xảo ah ^!”

Trong nhận thức từ trước tới nay, Phó Dương Dương bản chất luôn trầm ổn lúc
này cũng đã mở miệng: “Cũng khó trách, gần đây anh Thường Hoằng rất bận
rộn cho chuyện tốt nghiệp, không rảnh phân thân đi chăm sóc bạn gái, có
đôi khi cô đơn, muốn có người cùng đi ra ngoài shopping, người khác cũng không sao . . . . . . Nhưng không nên là Hải Nhĩ, dù sao cũng đều là
người một nhà a.”

Nàng nói chuyện
chậm rì, bộ dáng không tranh đua, nhưng trong từng câu, từng chữ lại làm cho người ta không khỏi hoài nghi dụng tâm hiểm ác của Chu Tráng Tráng.

Nếu Chu Tráng Tráng lúc này có thể ngẩng đầu cẩn thận quan sát nàng, sẽ
phát hiện tuy rằng Phó Dương Dương ngũ quan, bộ dáng cùng Phó Nguyệt
Nguyệt không khác nhau mấy, nhưng lại không có chút vội vàng xao động,
cả người đều là trầm tĩnh, mà cái loại trầm tĩnh này, có thể làm cho kẻ
địch phải sợ hãi. (hàm ý của tác giả đó)

Chu Tráng Tráng không có ngẩng đầu, bởi vì nàng đã không còn khí lực mà đi
chú ý cái khác, nàng đứng ở nơi đó, đợi mọi người phán xét.


Nàng sai rồi, quả thật đã làm sai rồi, nói cái gì vì đem cảm tình hai người
làm cho rõ ràng, nói cái gì là vì đối với Thường Hoằng phụ trách tốt sau này, nhưng thực tế thì sao, ở sâu trong nội tâm nàng, cũng bất quá là
vì ao ước một lần có thể cùng Hải Nhĩ một chổ, vì chứng minh hắn cùng
nàng cũng từng có cảm tình, vì làm cho chính mình thấy một khả năng khác trong đời — cho dù sau cũng không thể làm cái gì, một chút nhớ lại
cũng tốt.

Chính là nàng ích kỷ như
vậy, hoàn toàn không nghĩ đến tâm tình người khác, hoàn toàn không nghĩ
đến . . . . . . tâm tình Thường Hoằng.

Mà giờ phút này, Thường Hoằng đang tựa vào vách tường, lạnh lùng nhìn
quanh mình, tuy rằng từ đầu đến cuối không có nhìn về phía nàng, nhưng
đôi mắt kia, vẫn là rét buốt, đâm vào Chu Tráng Tráng mình đầy thương
tích.

“Thường Hoằng, con cũng đã thấy rồi đó, đâu có an hem nào lại rối rắm như vậy, muốn mất mặt lắm sao?”
Mẹ Thường Hoằng rốt cục nhịn không được: “Loại con gái như vậy, còn muốn làm cái gì, nhanh chóng cùng cô ta cắt đứt mới là đúng đắn!”

Chu Tráng Tráng cúi đầu, trong lòng trong mắt đều tràn ngập suy nghĩ về ánh mắt kia của Thường Hoằng, ánh mắt chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy.

Ngay khi sắp biến thành cho vạn người công kích, một cô y tá bước nhanh đi tới, hỏi: “Ai là người nhà của Hải Nhĩ?”

“Tôi là mẹ nó.” Mẹ Hải Nhĩ vẫn trầm mặc nãy giờ đứng dậy.

“Người bệnh luôn gọi Tráng Tráng, trong mọi người đây ai tên Tráng Tráng, đi
vào xem một chút.” Lời này của y tá làm cho ánh mắt mọi người đều tập
trung trên người Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập mờ mịt, vừa định nhấc
chân đi vào phòng bệnh, nhưng Phó Nguyệt Nguyệt lại một tay đẩy nàng ra: “Cô còn mặt mũi nào đi vào, tôi không cho phép cô lại đi gặp Hải Nhĩ,
cô là yêu tinh hại người, nếu cô còn cảm thấy một chút hổ thẹn, mau đi
khỏi đây giùm, nơi này không ai muốn nhìn thấy cô hết!”

Mẹ Thường Hoằng cũng hát đệm: “Đúng vậy, nhà chúng tôi không chào đón một cô gái như cô đâu, mời cô trở về đi.”

Chu Tráng Tráng đứng ở tại chỗ, chân tay luống cuống, giống như đứng ở trên sân khấu, trong bóng đêm chung quanh tất cả đều là đùa cợt cùng thù
hằn, cả thế giới, chỉ có một mình nàng.

Đúng lúc này, Thường Hoằng bên cạnh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Đừng náo loạn!”

Bốn phía bỗng nhiên im lặng xuống dưới, giờ phút này Thường Hoằng tựa như
trưởng giả trong gia tộc, lời nói ra làm cho người ta không khỏi thần
phục: “Hải Nhĩ hiện tại đang bị thương, muốn gặp nàng, ai cũng đừng ngăn lại.”


Nói xong, hắn hai ba bước đi đến bên người Chu Tráng Tráng, túm cánh tay của nàng, trực tiếp lôi kéo nàng đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Hải Nhĩ hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, sắc mặt so với
lúc trước càng thêm tái nhợt, yếu ớt như một khắc chạm vào sẽ vỡ. Cái
trán, cần cổ, ngực, tay, chân hầu như đều quấn băng vải — thương thế
thập phần nghiêm trọng.

Thấy Hải Nhĩ, Chu Tráng Tráng lại nhớ tới mỉm cưởi của hắn khi rơi xuống vách núi tối tăm kia, mỉm cười khắc khoải vẫn xoay quanh trong đầu óc nàng.

Còn có mưa sao băng đầy trời, cái nắm tay kia, cái ban đêm kia, tất cả đều
đan xen cùng một chỗ, làm cho nàng không thể suy nghĩ.

Mà giờ phút này, Hải Nhĩ trong hôn mê lại bắt đầu khẽ kêu: “Tráng Tráng … Tráng …”

Thanh âm kia suy yếu như thế lại vẫn kiên trì, làm cho Chu Tráng Tráng thân run nhè nhẹ.

“Xem ra, nó thật sự thích em.” Thường Hoằng vẫn đứng ở cạnh cửa bỗng nhiên mở miệng.

“Xem ra, nó thật sự thích em.” Thường Hoằng vẫn đứng ở cạnh cửa bỗng nhiên mở miệng.

Chu Tráng Tráng che miệng lại, cái gì cũng không nói nên lời.

“Em thì sao, cũng thích nó phải không?” Thường Hoằng tiếp tục hỏi, thanh âm kia căn bản không phải tiếng nói của hắn.

Chu Tráng Tráng nghĩ, giọng Thường Hoằng hẳn phải là trêu tức, mang theo ý cười, tuyệt đối không phải loại xa cách như thế này.

“Tôi vốn không nên hỏi vấn đề này, em sao lại có thể không thích nó chứ? Hai người sau lưng tôi hẹn nhau lên núi ngắm mưa sao băng, hết sức lãng mạn đi? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sẽ phát sinh cái gì? Để
tôi nghĩ xem, hai người sẽ lừa gạt tôi tiếp tục hẹn hò, sẽ bởi vì cảm
giác tội lỗi trong nội tâm vô cùng mới mè mà càng không thể quên cuối
cùng kìm lòng không đậu, hoặc là bị tôi phát hiện, hoặc là lén lút cùng
một chỗ, là như thế này đi, Chu Tráng Tráng.” Giọng Thường Hoằng thực
bình tĩnh nhưng từ nơi nào đó Chu Tráng Tráng cảm nhận được tình cảm đè
ép mạnh mẻ.

“Thật xin lỗi.” Chu Tráng Tráng rốt cục rơi lệ: “Thường Hoằng thật sự xin lỗi, tôi cũng không có
nghĩ đến sẽ như vậy, tôi cũng không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy.”

“Em không nghĩ, tôi không nghĩ, Hải Nhĩ cũng không nghĩ, chính là sự tình
đã muốn biến thành như vậy rồi.” Thường Hoằng chậm nói: “Có lẽ ở trong
lòng hai người, tôi mới là kẻ thứ ba phải không? Là tôi đối với em quấn

quýt càn quấy phiền hà em chết đi được, khiến em mất đi cơ hội cùng Hải
Nhĩ một chỗ, trong lòng em là nghĩ như thế này đi, Chu Tráng Tráng.”

“Bắt đầu có lẽ là đúng như thế, nhưng sau đó, sau đó suy nghĩ của tôi đã muốn thay đổi.” Chu Tráng Tráng giải thích.

“Thay đổi?” Thường Hoằng cười, nụ cười lần này cũng mỏng manh như vậy: “Chu
Tráng Tráng, tôi chỉ hỏi em một câu, em rốt cuộc có từng xem tôi trở
thành bạn trai em chưa?”

Chu Tráng Tráng như là bị xương cá đâm nghẹt, muốn nói cũng đau đớn vô cùng.

“Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, có hay không trong phút chốc em đem tôi trở thành bạn trai em?” Thường Hoằng hỏi.

Chu Tráng Tráng rốt cục mở miệng, dù khó khăn, nàng vẫn là đã mở miệng: “Có, đương nhiên là có.”

Đây là lời nói dối, nàng đối với tình cảm của Thường Hoằng luôn luôn không
hiểu rõ lắm. Chính là nàng phải nói chuyện, bởi vì lo sợ, không phải vì
sợ Thường Hoằng bạo lực, mà là sợ hãi hắn sẽ rời đi.

Thường Hoằng vẫn mỉm cười: “Tráng Tráng, em không giỏi che dấu, em rất đơn thuần, đơn thuần đến ngay cả nói dối cũng không đạt.”

Thoáng chốc này, Chu Tráng Tráng tựa hồ ý thức được cái gì, chính là cảm giác kia quá nhanh, nhanh đến nàng không thể bắt lấy.

Nàng bắt lấy tay Thường Hoằng, muốn nói cái gì nhưng suy nghĩ hỗn loạn, cái gì cũng không nói nên lời.

Mà lúc này đây, Hải Nhĩ trên giường bệnh có dấu hiệu tỉnh, lại bắt đầu thì thào gọi tên nàng. Chu Tráng Tráng không thể bỏ mặc, liền đi qua xem
tình trạng Hải Nhĩ, cũng ấn nút báo động đầu giường.

Lúc quay đầu lại tìm Thường Hoằng, phát hiện hắn không biết đã rời đi từ khi nào.

Lần này Thường Hoằng thật sự rất tức giận, Chu Tráng Tráng biết, đồng thời
cũng biết, hắn tức giận là đương nhiên, vì những việc nàng gây ra thật
là quá phận.

Nàng muốn gửi tin nhắn
hay gọi điện cho Thường Hoằng, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên lại
không biết nên nói gì đây, có lẽ bất cứ lời gì đều quá tẻ nhạt.

Dù sao Hải Nhĩ khi bị thương là ở cùng với mình, Chu Tráng Tráng vẫn kiên
trì mỗi ngày đều đi bệnh viện, nhưng vì tránh tạo thành cục diện không
thoải mái cho mọi người, nàng mỗi lần đến đều là thừa dịp không có ai,
trộm liếc mắt nhìn một cái.

Mấy ngày
trước đều thành công, nhưng người tính không bằng trời tính, lúc nàng
thăm Hải Nhĩ xong, chuẩn bị rời đi thì bị mẹ Hải Nhĩ ngăn lại.

Trên người mẹ Hải Nhĩ có một loại phong thái mạnh mẽ, bất luận kẻ nào đứng trước mặt bà cũng sẽ kinh sợ.

“Chu-tiểu-thư, ta muốn nói chuyện với cháu một chút.” Giọng nói mẹ Hải Nhĩ khiến người ta không thể cự tuyệt.


Cái gì nên tới cũng tới, lần này đào thoát còn có lần sau, huống chi chính
mình gây hoạ thì chính mình phải gánh chịu. Chu Tráng Tráng đáp ứng, đi
theo mẹ Hải Nhĩ đến một quán trà yên tĩnh bên cạnh bệnh viện.

Mẹ Hải Nhĩ gọi một bình trà Bích Loa Xuân, nước trà trong vắt, vào miệng hương thơm ngát.

“Những người trẻ tuổi các cháu chắc cũng không thích đến nơi thế này, ngại
loại địa phương này, chê tiết tấu quá chậm.” Mẹ Hải Nhĩ cách nửa ngày
mới lấy những lời này mở màn.

Chu Tráng Tráng chỉ có thể mỉm cười, nàng hiểu được mẹ Hải Nhĩ muốn nói không phải chỉ thế này.

Lại mất thêm thời gian nửa chén trà, mẹ Hải Nhĩ rốt cục bắt đầu nói đến
chính sự: “Chu-tiểu-thư, cháu có biết cha Hải Nhĩ làm sao mà qua đời
không?”

Chu Tráng Tráng lắc đầu, nàng thậm chí ngay cả chuyện cha Hải Nhĩ đã qua đời cũng không biết được.

Không ai nói qua, nàng cũng chưa bao giờ hỏi tới.

“Ông ấy bị bệnh tim bẩm sinh, khi 29 tuổi đã qua đời, loại bệnh này là bệnh
di truyền gia tộc, đàn ông trong gia đình họ không có ai sống quá 30
tuổi.” Giọng mẹ Hải Nhĩ thực bình tĩnh, một loại bình tĩnh do trải qua
tang thương một đời: “Nói cách khác, Hải Nhĩ cũng thế, nó cũng sống
không quá 30 tuổi.”

Những lời này
như một búa lớn hung hăng giáng xuống đầu Chu Tráng Tráng, nàng nhất
thời đầu óc choáng váng, trái tim đau không thể tả.

Hải Nhĩ, một người yếu ớt như vậy, một người hiền lành như vậy, một người
thông minh như vậy, nhưng sinh mệnh chỉ ngắn ngủi có như thế thôi.

Ông trời an bài vĩnh viễn đều tàn khốc thế sao.

Chu Tráng Tráng nàng không có gì tác dụng, từ nhỏ đến lớn lại một lần bệnh nặng cũng không có, thật nực cười.

“Hải Nhĩ cũng không biết chuyện này, ta cũng không hy vọng nó biết, nó còn
sống chừng nào nên có cuộc sống như một người bình thường chừng đó.” Ánh mắt mẹ Hải Nhĩ kiên nghị: “Nhưng đôi khi, ta cũng hy vọng cuộc đời nó
mỗi một phút đều được vui vẻ, ta nguyện ý trả giá tất cả.”

“Ý của dì rốt cuộc là cái gì?” Vì tin dữ này, Chu Tráng Tráng sắc mặt có điểm tái nhợt.

“Ta nhìn ra được là con ta thích cháu, mà cháu đối với nó cũng không phải
không có cảm tình, ta hy vọng cháu có thể cùng nó một chỗ, khiến cho nó
vui vẻ, đây là lời thỉnh cầu của một người mẹ.” Mẹ Hải Nhĩ chậm chậm
nói: “Chu *****, xin cháu chia tay Thường Hoằng đi, cùng Hải Nhĩ cùng
một chỗ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui