Chu Tráng Tráng vốn nghĩ Thường Hoằng sẽ tức giận, sẽ náo loạn, sẽ làm nàng khó xử, nhưng sự thật chứng minh hắn không có như thế. Mãi cho đến khi cuộc dã ngoại chấm dứt, trừ bỏ trầm
mặc kỳ lạ, Thường Hoằng không có những phản ứng khác.
Lúc quay về, Chu Tráng Tráng không có can đảm ngồi ở ghế lái phụ mà chuyển qua ngồi ghế phía sau, hơi thu cơ thể lại.
Nàng cũng biết, mình quả thật hơi quá đáng.
Thường Hoằng chuyên chú lái xe, chẳng nói câu nào, không khí bên trong xe nặng nề khiến người ta muốn tự sát.
Thật sự chịu đựng không nổi, Chu Tráng Tráng cố lấy dũng khí, nhỏ giọng giải thích: “Thường Hoằng. . . . . . Thực xin lỗi a.”
Bóng lưng Thường Hoằng thẳng đứng, không có chút phản ứng gì.
“Tôi không phải cố ý nói xấu sau lưng anh đâu, tôi cũng biết bản thân mình
làm điều này thật không có phẩm chất. Nói như thế nào, dù sao tôi thật
sự có thể không phải là cô gái thích hợp với anh, hiện tại đều trở nên
thế này rồi, về sau rất gượng gạo a. Nếu không, chúng ta cứ như vậy coi
như chấm hết đi, đương nhiên anh là người vứt bỏ tôi, tôi sẽ nói như vậy với Đại Kiều cùng mọi người, anh đừng lo lắng dư luận. Nói thật, cho dù tôi nói tôi bỏ anh người ta cũng không tin đâu đúng không? Ha ha ha.”
Thường Hoằng thân mình giống như thạch cao, không hề nhúc nhích.
“Thường Hoằng cầu xin anh nói câu gì đi, thật sự tôi không xứng với anh, cùng
một chỗ với anh tôi bị áp lực quá lớn, dễ dàng mất cảm giác ngon miệng
a. Còn chuyện vừa rồi thật không liên quan đến Hải Nhĩ, anh ấy cũng
không hề có ý tò mò chuyện của chúng ta, đều tại tôi lẳng lơ tiếp cận
tới. Tôi về sau sẽ không lại quấy rầy hai người, anh yên tâm đi, chỉ cần một câu của anh, tôi tuyệt đối sẽ biến mất trong cuộc đời anh . . . . . . A!”
Chu Tráng Tráng còn chưa nói
xong, xe đột nhiên dừng lại, bởi vì quán tính, cả người Chu Tráng Tráng
lao về phía trước đập vào thành ghế, nhất thời mắt nổi đom đóm, còn chưa kịp phản ứng cửa phía sau bổng nhiên bị Thường Hoằng mở ra, hắn một tay kéo Chu Tráng Tráng đẩy ngã trên ghế, khuôn mặt hoàn toàn có thể dùng
từ xanh mét để hình dung: “Em cho đến bây giờ còn muốn giúp Hải Nhĩ, là
sợ tôi làm hại nó? Em lo lắng nó bị thương như vậy, em có nghĩ tới tôi
cũng sẽ bị thương hay không? Chu Tráng Tráng, em tốt quá, em thật tốt
quá!”
“Thường Hoằng, anh có bao giờ
nghĩ, anh sở dĩ có chút ý tứ với tôi kỳ thật cũng bởi vì tôi không mê
luyến anh, điều này làm cho người luôn có vệ tinh trăng sao vây quanh
như anh cảm thấy mới lạ. Thật ra, anh cũng chẳng có tình cảm gì với tôi, cho nên căn bản không cần phải tức giận.” Khi Chu Tráng Tráng nhìn thấy Thường Hoằng nổi lên cơn giận, khuôn mặt dã tính nồng đậm, hít sâu ngửi được một hương vị mồ hôi tràn ngập hormone nam tính.
Thường Hoằng giam hai cánh tay Chu Tráng Tráng, cắn răng nhìn chằm chằm nàng,
hung hăng nói: “Chu Tráng Tráng, con mẹ nó em vì sao cái gì cũng không
chịu hiểu!”
Nói xong, hắn cúi xuống
thân mình, nặng nề mà hôn nàng, nụ hôn này kỳ thật càng giống cắn hơn,
mang theo phẫn nộ ủy khuất, mang theo kiêu ngạo cố gắng giữ gìn tự tôn,
cứ như thế hung hăng cắn, cắn cánh môi nàng, cắn đầu lưỡi nàng, cắn răng nanh nàng, dù làm nơi nào có thể chạm đến thì cắn nơi đó.
“Đau!” Chu Tráng Tráng mơ hồ không rõ khóc kêu, đồng thời dùng sức đẩy hắn ra
nhưng tên đàn ông đè trên người cứ như một toà điêu khắc, vừa cứng vừa
nặng, sức lực nàng không mảy may gì đối với hắn.
“Tôi đau, em cũng phải đau.” Thường Hoằng nói thấp.
Thường Hoằng giằng co hôn như cắn xé một hồi lâu, lâu đến nổi Chu Tráng Tráng
chảy nước mắt khóc ướt cả tóc, lâu đến nổi nàng đau cả người phát run,
lâu đến nổi hắn cảm thấy người khóc dưới thân hơi thở gần như sụp đỗ,
lúc này mới chấm dứt.
Thường Hoằng
rời môi khỏi nàng nhưng thân thể vẫn đè trên như cũ, trên môi hắn có
máu, giống con hổ vừa mới cắn xé da thịt con mồi xong: “Chu Tráng Tráng, em thật sự chán ghét tôi như vậy sao?”
Chu Tráng Tráng trên môi vẫn còn thấy đau, nước mắt nàng còn tràn ngập
trong viền mắt khiến nàng không nhìn rõ biểu tình của Thường Hoằng.
“Đúng!” Chu Tráng Tráng tức giận thốt ra từ này.
Nàng cảm giác được đôi tay đang giam cầm mình trong tít tắc run rẩy, có lẽ
không chỉ có đôi tay kia mà còn cả thân thể kia cũng vậy.
Thình lình xảy ra, Chu Tráng Tráng cảm thấy một chút xót xa, chổ nào đó trong tim vì một giây yếu đuối của Thường Hoằng mà bủn rủn, đầu tiên là một
chút, lại thêm một chút nữa, dần dần lan rộng ra toàn thân.
Ngay khi chuẩn bị khuếch tán đến trái tim, tâm lý biến hóa này bị một câu
kiên định đình chỉ: “Cũng tốt, quả thật em nói rất chính xác, tôi thật
ra không có thích em.” —— Chu Tráng Tráng nghe thấy Thường Hoằng nói như vậy.
Hắn buông nàng ra, một lần nữa
đứng ra bên ngoài xe, dường như không có việc gì đem nút áo ở cổ tay
chỉnh sửa lại, rồi nói: “Tôi là con độc nhất đời thứ ba, từ nhỏ đã được
người lớn trong nhà nuông chiều, muốn cái gì được cái đó, sau khi lớn
lên, cho dù là cô gái kiêu ngạo xinh đẹp nhất trong trường, không quá ba ngày đã bị tôi thu phục. Chu Tráng Tráng, kỳ thật tôi kiên quyết buộc
em phải làm bạn gái tôi là bởi vì tôi chưa cưa đỗ được em, tôi cảm thấy
mới lạ cùng với không cam lòng. Chính là hiện tại tôi đã suy nghĩ cẩn
thận, tôi đối với em căn bản không phải tình yêu nam nữ, đối với tôi, em chỉ là một món đồ chơi bình thường, không có gì đặc biệt, chẳng qua là
vì được đặt trên cái gác cao nhất, tôi lấy không được khiến phát cáu,
kiên quyết muốn bắt, chính là sau khi lấy được, tôi rất rõ ràng tính
cách mình, không quá ba giây sẽ nhàm chán, cho nên vì lo cho trái tim
thiếu nữ mỏng manh kia của em, vẫn là quên đi.”
“Cái gì … quên đi?” Chu Tráng Tráng nuốt nước miếng.
“Tôi nói,” Thường Hoằng hai tay chống cửa xe, hơi khom thân mình, mỉm cười:
“Tôi là nói, chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, yên tâm,
tôi Thường Hoằng thề, tôi nếu tới tìm em, ra cửa sẽ bị xe tải tông tàn
phế, sao đó còn đâm đầu vào xe lu trực tiếp đem tôi cán thành bánh thịt
đi.”
Lần này cười, không hề lộ ra răng nanh.
Đây là lần đầu tiên Chu Tráng Tráng nghe thấy lời thề ác độc như vậy.
Thường Hoằng lần này là hạ quyết tâm.
Trong lòng Chu Tráng Tráng từng chút từng chút rã rời, nàng gật gật đầu: “Tốt, cám ơn anh.”
(Thế là: Tạm biệt Huấn Luyện Viên)
——————————————–
Lúc sau, Thường Hoằng đưa nàng về trường học, chờ chân Chu Tráng Tráng
vừa đạt xuống đất, liền khởi động xe chạy đi, không một tia lưu luyến.
Hắn nói được thì làm được, từ đó đến nay hắn không đến tìm Chu Tráng Tráng lần nào nữa.
Chu Tráng Tráng bắt đầu thấy vui vẻ, cảm thấy chính mình cuối cùng cũng
thoát khỏi chuỗi ngày phiền phức đáng ghét, chính là dần dần, mỗi khi
Chủ Nhật cuối tuần đến, từ trong ổ chăn tỉnh lại nhìn thấy phòng ngủ
trống rỗng, trái tim lập tức trống rỗng.
Có thể thói quen cũ còn chưa quay lại, nàng an ủi chính mình như vậy.
May mắn thời gian thoáng cái đã tới thi cuối kỳ, vì có thể có được học bổng để mua thật nhiều đồ ăn vặt, Chu Tráng Tráng đem toàn bộ tinh lực dồn
vào việc ôn tập, rất ít khi suy nghĩ về chuyện tình cảm, cùng Thường
Hoằng với Hải Nhĩ trong lúc đó tựa hồ đã kết thúc như vậy.
Tuy rằng nàng cái gì cũng chưa nói, nhưng Đồng Ý trong phòng ngủ vẫn nhìn
ra một chút manh mối, hôm nay khi ăn cơm, Đồng Ý cố tình mời khách lấy
nhiều thịt băm nhỏ sốt tỏi và thịt kho tàu thêm một tí, thuận tiện hỏi
chân tướng sự tình rõ ràng.
Hỏi xong, Đồng Ý thở dài một tiếng, nói: “Tráng Tráng, trong mắt mình, tình cảm của cậu rất không thông suốt.”
“Chỉ giáo cho?” Chu Tráng Tráng vừa nuốt thịt kho tàu vừa hỏi.
“Cậu cho rằng cậu thích Hải Nhĩ, kỳ thật cũng không phải. Cậu cho là cậu
chán ghét Thường Hoằng, thật ra cũng không hẳn.” Đồng Ý dường như đang
nói kinh Phật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...