Chu Tráng Tráng lập tức giống như đánh
trống mở cờ, ông trời không đến nỗi bạc đãi nàng, chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi trong tay Thường Hoằng.
Chu Tráng Tráng nhìn về phía Hải Nhĩ, vẻ mặt chờ mong, nàng tin tưởng Hải
Nhĩ cũng thích mình —— ít nhất cũng sẽ thích mình mua bánh tiên bao cho
hắn.
Dưới áp lực của hai cỗ ánh mắt,
Hải Nhĩ cúi gầm khuôn mặt xuống, trong ngày thu ấm áp mang ánh nắng lạnh tựa hồ có thể xuyên thấu da thịt hắn. Chu Tráng Tráng cảm thấy cả quán
lẩu đều trở nên yên lặng, chỉ còn lại có tiếng sôi “phốc phốc phốc” của
một lớp ớt dày đặc bốc mùi cay nồng trong nồi vang lên.
Dường như thời gian trôi qua rất lâu rồi, Hải Nhĩ ngẩng đầu lên, nói với Chu
Tráng Tráng: “Tráng Tráng, sinh tiên em vừa mua cho anh ăn thật ngon, có thể đi mua cho anh thêm một ít nữa không?
Chu Tráng Tráng nháy mắt cảm thấy mình cùng Hải Nhĩ đúng là trời sinh một
đôi, vào thời điểm khẩn trương như vậy mà đứa nhỏ này cư nhiên còn muốn
ăn, quả nhiên có khí phách của nàng.
Tâm hồn đồng cảm, Chu Tráng Tráng ngay tức khắc liền đáp ứng: “Anh chờ em, lập tức mua trở về.”
Sau khi nói xong, Chu Tráng Tráng liền bước chạy đi, thẳng đến tiệm bán sinh tiên.
Tiệm bánh kia kỳ thật không xa, chạy qua hai con đường là tới, lúc Chu Tráng Tráng tới, trước mình còn có một bác gái đang mua một túi lớn, chỉ có
thể chờ chủ tiệm làm. Trong khi chờ đợi, Chu Tráng Tráng buồn chán sắp
chết, nhìn người đi đường, đúng là Chủ Nhật cuối tuần, có không ít cặp
tình nhân trẻ dạo phố, tình cảnh ngọt ngào kia thật khiến người ta đố
kỵ.
Chu Tráng Tráng cũng không khỏi
bắt đầu ảo tưởng về sau nếu mình cùng Hải Nhĩ thành đôi, địa điểm hẹn hò tuyệt đối sẽ ở mấy nơi đại loại phải có thức ăn ngon, đến lúc đó, hai
người anh đút em một ngụm bánh, em đút anh một gắp mì chua cay, không
biết cỡ nào mãn nguyện đâu.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tin nhắn đến, là của Hải Nhĩ gửi tới.
Lúc này, sinh tiên đã làm xong, Chu Tráng Tráng trả tiền, cầm theo sinh
tiên, vừa qua đường vừa mở tin nhắn. Màn hình chỉ có một câu: “Tráng
Tráng, thật xin lỗi, vui vẻ cùng một chổ với anh họ đi, anh ấy thật rất
tốt.”
Chu Tráng Tráng cẩn thận nhìn
kỹ, tổng cộng mười chín chữ, tuy nàng vẫn đọc được, hiểu được từng chữ
nhưng khi hợp lại một câu, cũng không biết gì, hoặc là nói không muốn
hiểu.
Cho đến khi tiếng còi ô tô thét chói tai vang lên đem nàng bừng tỉnh, Chu Tráng Tráng lúc này mới phát
hiện, đã đèn đỏ, mà chính mình vẫn còn đứng ở giữa đường. Người đi đường chung quanh ném đến những ánh mắt khác thường, vô số ô tô ở bên người
nàng gào thét chạy qua, nổi lên cuồn cuộn bụi.
Chu Tráng Tráng chậm rãi đi tới, vẫn trở về quán lẩu kia, nàng hy vọng có gặp Hải Nhĩ, nhưng nơi đó chỉ có Thường Hoằng.
“Ăn đi, anh lại gọi thêm hai đĩa thịt bò nè.” Thường Hoằng làm giống như cái gì cũng chưa xảy ra tiếp đón Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng ngồi xuống, cũng không động đến thịt bò, chính là cầm lấy
sinh tiên, ngồi lặng người ăn bánh. Tuy là mỹ vị, nhưng vào đúng thời
khắc này, trong đầu Chu Tráng Tráng chỉ có một thành ngữ —— lạt như nước ốc.
Tiên bao cảm thấy thực ủy khuất ah.
Thường Hoằng ngồi yên ở đối diện, bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, rốt cục
nói: “Chu Tráng Tráng, chuyện này cho tới bây giờ chúng ta coi như chưa
hề phát sinh qua.”
Chu Tráng Tráng
không có trả lời, mà cứ tiếp tục ăn sinh tiên, cho đến khi đem một túi
lớn sinh tiên ăn hết, uống một hớp nước, nàng ngẩng đầu hỏi Thường
Hoằng: “Có phải anh buộc Hải Nhĩ rời đi không?”
“Không phải.” Thường Hoằng phủ nhận.
“Nói dối.” Chu Tráng Tráng không tin.
“Chu Tráng Tráng, em tự tin Hải Nhĩ sẽ thích em sao?” Thường Hoằng nhìn chằm chằm nàng.
“Cho dù không thích, từ từ cũng sẽ thích, tôi là nói, nếu không có câu nói
của anh.” Chu Tráng Tráng dũng cảm đón ánh mắt hắn: “Thường Hoằng, tôi
chán ghét anh.”
Khuôn mặt Thường
Hoằng bình tĩnh tựa hồ nước, gió thổi qua một lớp bụi, trên mặt hồ liền
phủ kín một tầng mỏng manh: “Về điểm ấy, anh cũng không phải thiên tài
số một làm sao biết.”
“Tôi ghét anh
bá đạo, tôi ghét anh thô lỗ, tôi chán ghét anh không thể câu thông, nói
chung, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Sau khi nói xong, Chu Tráng
Tráng đứng dậy chạy ra khỏi quán lẩu.
Chu Tráng Tráng chạy theo lối đi bộ, chạy vào cửa sau trường học, chạy vào
rừng cây nhỏ —— đây là khuôn viên xanh trong trường học, trong đó có
không ít ghế tre, chung quanh có đủ loại cây xanh.
Ngay tại lối đi ra khỏi rừng cây nhỏ, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng
bước chân cấp tốc mà vững vàng, lập tức cánh tay Chu Tráng Tráng đã bị
giữ chặt, cả người đỗ về phía sau. Cái ngã này áp vào trong một khuôn
ngực, Chu Tráng Tráng nhận ra thân hình này, hương vị —— mang theo dã
tính.
“Thường Hoằng, anh buông ra,
tôi về sau cũng sẽ không để ý anh, cũng sẽ không để anh tuỳ ý khi dễ!”
Chu Tráng Tráng càng không ngừng đánh tay vào ngực Thường Hoằng.
“Anh khi nào thì khi dễ em?” Trong yết hầu Thường Hoằng truyền đến cái cười trầm.
“Anh hẳn là nên hỏi, anh khi nào thì không có khi dễ ta!” Chu Tráng Tráng buồn bực.
“Chu Tráng Tráng, đủ náo loạn ầm ĩ rồi, đi, anh dẫn em đi chơi trò chơi.” Thường Hoằng xuống nước dỗ dành.
Chu Tráng Tráng dừng động tác phản kháng lại, nhìn thấy Thường Hoằng, nói:
“Cho dù tôi không thể cùng một chỗ với Hải Nhĩ, tôi cũng sẽ không cùng
một chỗ với anh.”
“Vì cái gì?” Thường Hoằng nhếch miệng cười: “Chẳng lẽ một người bạn trai như anh đây không đủ tốt?”
“Anh căn bản không phải muốn làm một người bạn trai, anh căn bản không thực
sự nghiêm túc, Thường Hoằng, nói chuyện yêu đương không phải là việc
chuyển nhà, cho dù anh không quan tâm đến cảm xúc của bản thân mình thì
cũng phải quan tâm đến cảm xúc của tôi. Cái tôi cần chính là một người
bạn trai bình thường, một phần cảm tình bình thường mà không phải giống
như anh trêu chọc, đùa cợt nói yêu đương.” Chu Tráng Tráng hít không
khí: “Thường Hoằng, anh căn bản chưa nghiêm túc cùng tôi, anh chính là
đang đùa, chính là đang chơi, anh cùng những người phong lưu nhân phẩm
thấp không có gì khác nhau, tôi sẽ không lãng phí thời gian với anh, tôi rất nhanh sẽ tìm được bạn trai mới, cũng xin anh không cần lại quấy rầy cuộc sống của tôi, cám ơn hợp tác!” (nói cho nhiều vào …)
Sau khi Chu Tráng Tráng nói hết ra, sau khi suy nhĩ lại nhất thời cảm thấy
vừa rồi khí thế mình vẫn rất hào hùng, ít khi gặp được a. (hả hê cho
nhiều vào…). Đang đắc chí, đã thấy Thường Hoằng sắc mặt không đúng,
trong thâm trầm mang theo cơn lốc lặng im. (giờ mới biết sợ sao???hehe)
Dựa vào bản năng động vật, Chu Tráng Tráng cảm giác được nguy hiểm, đang
định xoay người chạy trốn, nhưng Thường Hoằng lại giống như một tòa núi
lớn đè xuống, trực tiếp đem nàng đặt trên mặt cỏ, thân thể cử động day
dưa khẽ chạm cây hoa, đoá hoa vàng nhạt không biết tên gì khẽ lung lay,
mơn trớn đuôi lông mày Thường Hoằng.
Lúc này đúng là giữa trưa, trong rừng cây nhỏ không có người đi qua, chung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Chu Tráng Tráng bị không khí như vậy dọa sợ, nhất thời quên phát ra tiếng
kêu cứu, chỉ có thể sững sờ nhìn thân thể Thường Hoằng đề xuống, nhìn
thấy hắn đem môi áp đè lên môi chính mình. (Anh Hoằng phản công rùi, lấy “im lặng” chế trụ “nói nhiều”, hehe 2nd kiss nha)
Đây là lần thứ hai hai người hôn môi, không giống như nụ hôn bất ngờ trên
sân khấu lần đó, nụ hôn lần này càng như là tình nhân hôn nhau, bá đạo
mà ôn nhu.
Chu Tráng Tráng cảm thấy
môi mình tê dại, ẩm ướt giống như phủ đầy nhựa cây, nàng nhớ tới đoá hoa màu vàng nhạt kia, rể cây sung mãn.
Thường Hoằng áp chế khối cơ thể cứng nhắc của hắn, tràn ngập sức mạnh nam
tính, bản năng thiếu nữ làm Chu Tráng Tráng khuất phục, quên chống cự.
Nàng nằm ở trên mặt cỏ mềm mại, ngửi được mùi hương thơm ngát của đoá
hoa không mùi, nhận nụ hôn thứ hai trong cuộc đời mình.
Chu Tráng Tráng ngửa đầu, giờ phút này tầm mắt nàng ngoại trừ bầu trời xanh thẳm còn có ánh mắt thâm thuý của Thường Hoằng.
Nàng nghe thấy hắn giống như thở dài nói một câu.
“Chu Tráng Tráng, như thế này em không hiểu sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...