Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Trên thế giới này, có một loại sức mạnh thần kỳ, gọi là, Quyền Lực.

“Quyền lực làm tha hóa con người!” Sáng sớm, à không, không sớm, nhưng đối với những kẻ thời gian sinh hoạt làm việc sắp xếp bậy bạ thì, mười giờ, là quá sớm.

Ông Dục Kiệt vừa từ trong phòng Tổng giám đốc đi ra, còn chưa về chỗ ngồi, đã cáu kỉnh rồi.

“Lại bị nữ ma đầu phóng điện rồi!” Quỷ tinh linh của văn phòng Tô Tiểu Đại duyên dáng nháy mắt, trêu chọc.

“Mấy hôm nay tính khí bà ấy nóng nảy quá thể.”

“Tám mươi phần trăm là đến kì đó!”

Một nhân viên nam trẻ tuổi khác kinh ngạc: “Cái gì? Không phải bà ta là đàn ông à?”

Mọi người lại ồn ào.

Không để ý trêu chọc của đồng nghiệp, Ông Dục Kiệt chán nản ngồi vào chỗ, cái mũi còn không ngừng thở phì phì: “Chỉ là đến họp muộn hai phút! Bà ấy không lẽ không biết tám giờ sáng thang máy cũng phải xếp hàng à? Mà dù gì cũng phải ngồi im mất nửa tiếng đầu, bà ấy và khách hàng không phải đang nói chuyện phiếm sao… A đúng rồi! Bà ấy rất để ý thời gian đúng không, tôi thấy có khi công việc của bà ấy là chỉnh chúng ta thì đúng hơn!”

“Đừng nóng, đừng nóng, lần sau ra ngoài sớm một chút đi!”

“Ngày nào mà tôi chả đi sớm! Nhà tôi ở tận khu Thiên Mẫu đấy, đến đây cũng phải mất một tiếng, bà ấy không biết “thông cảm nhân viên” viết thế nào hả…”

“Nhà anh ở Thiên Mẫu á!” Tô Tiểu Đại mở tròn mắt. “Chỗ đó đi đường không tiện nhỉ?”

“Ở được!” Ông Dục Kiệt thả lỏng tay. “Nhà anh ở đây lâu lắm rồi, bố anh bán đất ruộng xong, buôn bán cũng kiếm không ít, liền mua một khu nhà trọ ở chỗ này cho thuê, anh trước mắt ở đây, còn thực ra bố mẹ anh hầu như đều ở Nghi Lan, hai người bảo chỗ đó phong cảnh tốt phù hợp người già, nhưng nhà anh còn có ở Trung, Nam Bộ mấy căn biệt thự nữa, thường ngày không ở, cho người ta thuê…”

“Oa nha, vậy anh không phải là điền kiều tử (đại gia nhà đất)sa, chỉ cần ngồi chờ thu tiền đút túi có hơn không?”

“Đúng là thế,” Ông Dục Kiệt thở dài, phẩy phẩy tay. “Anh cũng muốn vậy lắm, nhưng bố anh nói anh vẫn còn trẻ, nên đi tìm công việc tử tế mà làm đi, cái gọi là công việc tử tế, còn không phải là bị người bắt nạt, bị người mắng mỏ hay sao? Hừ, nữ ma đầu kia, tiền lương một tháng còn chưa số lẻ tiền thuê nhà anh thu đâu! Lần sau bà ấy dám xoi mói anh đi, xem anh có cầm tiền đến đập chết bà ấy không!”

Các đồng nghiệp ngồi xung quanh khóe miệng rút rút, không nói lời nào tiếp tục làm việc. Mấy năm gần đây, cái loại trẻ trâu này càng lúc càng nhiều…


“Ha ha,” Tô Tiểu Đại nghiêng đầu cười, “đến lúc đó chắc là hoành tráng lắm nhờ.”

Ông Dục Kiệt uốn éo ghế ngồi dưới mông, lập tức trượt đến cạnh cô. “Á, bạn trai em hôm nay lại không đến hả?”

“Vâng,” cô nàng nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười. “Anh ấy nói có chút việc khó giải quyết, phải mất chút thời gian.”

“Là chuyện khẩn cấp gì vậy?”

“Em cũng không biết, anh ấy nói lúc sau lại liên lạc với em sau.”

Đột nhiên cười quỷ dị, Ông Dục Kiệt nhân cơ hội gây chia rẽ: “Chắc chắn cậu ta có người mới rồi, không dám cho em biết đó.”

“Sao vậy được!” Tô Tiểu Đại đẩy hắn ra. “Hách Quân mới không dám đâu!”

“Phải phải, Từ Hách Quân không dám vậy đâu!” Một chú đứng tuổi đứng bên phụ họa, “Tiểu tử đó, ngay cả đi uống xã giao cũng không, lần trước một đứa tiếp viên ngồi trên đùi nó, nó sợ đến mức đẩy cả con gái nhà người ta xuống đất mà!”

Nhớ đến vẻ hốt hoảng vội vàng của Từ Hách Quân, cả văn phòng vang lên tràng cười vang dội.

Tô Tiểu Đại cong cong môi, bất mãn kêu, “Mọi người sao lại mang Hách Quân đến cái chỗ như thế hả?”

“Ái chà! Ghen rồi kìa, không có không có, đấy là từ lâu lắm rồi, từ lúc nó mới vào công ty, mọi người lôi nó đi uống mấy chén, là chuyện rất lâu trước đây rồi, Tiểu Đại không nên tức giận!”

Tô Tiểu Đại là nguồn sinh lực của cả phòng làm việc đấy nhé, vì có cô, ít ra cũng làm cho phòng kinh doanh vốn nam nhiều nữ ít không khí không quá nặng nề, toàn bộ phòng kinh doanh, trừ nữ ma đầu Tổng giám đốc ở trên ghế đầu đàn ra, tất cả mười một nhân viên, cũng chỉ có bốn nhân viên nữ, trừ Tô Tiểu Đại, một cái đã lấy chồng, một cái vừa tốt nghiệp đại học, cái gì cũng không biết, một cái quá ít nói, hơn ba mươi rồi ngay cả một tên bạn trai cũng không có. So sánh với đám ấy, Tô Tiểu Đại trẻ trung hoạt bát, dễ thương lại cởi mở đượng nhiên trở thành đối tượng theo đuổi của đám Vương lão ngũ quanh đây.

Chỉ có điều, cách đây không lâu một cái tin chấn động làm tan vỡ tâm can tất cả đám Vương lão ngũ này chính là, tên Từ Hách Quân ừ thì có tí bằng cấp nước ngoài lấp lánh lắm, nhưng chả khác gì đứa mới ra xã hội, vừa bướng vừa hay làm liều, ấy thế mà đã cướp được đóa hoa xinh đẹp trong lòng mọi người đi mất!

Cái tên kia, trình độ dĩ nhiên là kinh người, loại bằng cấp đến thế vào Khai Thạc cũng không có gì lạ, nghe nói hắn là từ công ty con ở nước ngoài gửi đến – công ty con ở nước ngoài chỗ trống không nhiều, nhưng chỗ nào cũng kiếm được nhiều tiền, ngoài bằng cấp và kinh nghiệm làm việc ra, còn có chân trong và thủ đoạn cũng phải mạnh. Thường thì người được ngồi trên ghế bên ấy, không phải là thanh niên tài giỏi đẹp trai năng lực cao cường, cũng phải là đẳng cấp quản lý lắm kế nhiều mưu lại lắm tâm cơ. Dù sao cơ hội như thế cũng không dễ có, có thể từ lúc còn trẻ đã ra được nước ngoài học hỏi như vậy, nếu là người bình thường, đã sớm bám chắc lấy cơ hội đó không buông rồi.

Chỉ kỳ lạ là, hắn trúng tuyển rõ ràng là phải vào công ty con bên ấy chứ, sao lại quay về Đài Loan cướp miếng ăn với bọn họ? Hơn nữa chức vị và đãi ngộ của hắn so với đồng nghiệp bọn họ hẳn là gấp đôi ấy chứ! Vậy mà so tiền lương của đám tốt nghiệp đại học chuyên ngành thông thường bọn họ lại không khác lắm, bọn họ đoán, tiểu tử kia 80% là chọc giận lãnh đạo nào rồi, mới đẩy hắn sang Cạnh Tường – công ty con khác của Khai Thạc, làm trợ lý Tổng giám đốc.


“Cười cười cười, có nhiều chuyện đáng cười quá nhỉ!”

Nữ ma đầu đẩy cửa ra, sát khí bén nhọn theo ánh mắt quét qua bốn phía, đem kẻ lười biếng cuối cùng lén lút chuồn về bàn làm việc trừng đến nỗi kêu cha gọi mẹ, cô mới đưa mắt tập trung đến chỗ ngồi trước mặt —

“Từ Hách Quân đâu? Hôm nay phải nộp báo cáo cho tôi cơ mà, bây giờ còn chết ở chỗ nào rồi?”

“Tổng giám đốc, hôm nay cậu ấy xin nghỉ phép.”

“Lại xin nghỉ?” Cô như có suy nghĩ gì nhìn chăm chăm vào chỗ ngồi trống không của Từ Hách Quân, mắt lóe lên rồi tắt, “Hôm nay khách hàng sẽ đến công ty, vậy mà cậu ta dám xin nghỉ!”

Mọi người ngồi tại chỗ mình, đầu cúi thật thấp, không dám ngẩng lên tí nào mạo phạm tôn nhan… Chỉ dám anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng cũng không có ai dám nói thay hắn câu nào.

“Qua chủ nhật còn chưa thấy cậu ta đi làm, vậy bảo cậu ta khỏi cần đến nữa.” (Dip thật á, chị chắc chắn chị sẽ đuổi việc anh thật á) Cô híp mắt một cái, chuyển sang người đàn ông trung tuổi bên cạnh. “Rick, chú đọc qua hồ sơ khách hàng, chiều nay đi tiếp khách với tôi.”

“Vâng…”

“Tuyết Phân, trước ba giờ chuẩn bị xong phòng họp, chuẩn bị sáu phần cà phê và bánh ngọt.”

“Vâng.”

“Denny, trước nghỉ trưa gọi điện cho Đông Quang xác nhận lịch làm việc của giám đốc bọn họ, đúng hai giờ tới công ty bọn họ đón người.”

“Vâng.”

“Tiểu Đại, mang thuốc đau đầu vào cho tôi… Ở ngăn kéo của Hách Quân… Ừm, chờ một chút, thôi Sharon cô cầm vào cho tôi! Tôi muốn gấp đôi liều, giúp tôi pha cà phê nóng, không cho đường không cho sữa…”

Từng nhiệm vụ vốn thuộc phận sự của Từ Hách Quân nhanh chóng được phân công, nữ ma đầu xoay giày cao gót, về phòng làm việc.

Mọi người lập tức thở phào, lại tiếp tục anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bất đắc dĩ cười ra tiếng.


Nữ ma đầu là vậy, một khắc cũng không cho bọn họ nhàn rỗi.

“Tiểu Đại”, Ông Dục Kiệt lại ngồi ghế trượt đến chỗ cô, động tác phi thường thuần thục. “Nếu Hách Quân hôm nay không ở cùng em được, có muốn đi ăn tối với anh không?”

Tô Tiểu Đại không phải đồ ngốc, đương nhiên biết thừa tất cả đàn ông trong phòng đều nghĩ cái gì, cô đưa tay nâng má, bĩu môi, “Em cũng muốn lắm, nhưng em định tan làm đến nhà Hách Quân tìm anh ấy rồi!”

“Không thì, chúng ta đi ăn tối trước, sau đó mang đồ ăn đến cho cậu ấy?”

Nhìn mặt hắn, tung hoành tình hải nhiều năm như cô đương nhiên biết thừa Ông Dục Kiệt có ý gì, mặc dù cũng có chút ngại ngần với Hách Quân, nhưng… Còn chưa kết hôn, thử nghiệm thêm một chút, thêm vài lựa chọn, ai nói cô làm sai được đây?

“Được.”

Chín giờ tối, Tô Tiểu Đại và Ông Dục Kiệt mỗi người cầm một hộp đồ ăn, tìm được khu nhà trọ cũ kỹ Từ Hách Quân thuê, ấn chuông, bọn họ khẳng định hắn ở trong nhà, cũng nghe được tiếng ở trong, nhưng cũng phải hồi lâu sau mới thấy người.

“Là hai người hả,” cách cánh cửa kéo, Từ Hách Quân liếc mắt nhìn ra bên ngoài, mở cửa cho Tô Tiểu Đại đi vào, nhưng lại ngăn Ông Dục Kiệt ở bên ngoài. “Cám ơn cậu đưa cô ấy đến đấy, đến tối tôi sẽ đưa cô ấy về.”

“Ấy ấy, Hách Quân cậu như vậy là không được! Tôi…”

“Tôi có việc muốn nói với Tiểu Đại, hôm khác lại mời cậu ăn cơm, bye.”

Từ Hách Quân hiếm khi quyết liệt đóng cửa, quay lại nhìn Tô Tiểu Đại vẻ mặt nghi ngờ, thở dài.

“Vào đi! Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Tiểu Đại ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Nhà hắn cô đã đến hai lần, đồ đạc không nhiều lắm, thoạt nhìn cũng cũ kỹ, cô thấy tình trạng kinh tế của hắn cũng không mua nổi hàng xa xỉ, sô-pha nhà hắn thậm chí còn là lấy từ nhà bên cạnh, còn bếp điện, quạt, tủ giày, bàn,… tất cả đề là hàng qua tay hắn mua được ở chợ bán đồ cũ…

Có lúc nàng cũng không chịu nổi hắn, tại sao cái thứ gì cũng phải dùng hàng secondhand vậy? Hắn nói như thế này tiết kiệm được chút, nhưng mà, như cái bồn rửa bát, có hơn trăm tệ một cái, dùng có đến hai mươi năm mới hỏng được, thế mà hắn còn đòi tiết kiệm cái gì!

Thực sự là vắt cổ chày ra nước.

Nhưng mà, chờ chút, vật trong phòng khách kia là gì?

Chính giữa phòng khách thừa ra thêm một cái vốn không nên thuộc về Từ Hách Quân, không, phải nói, không nên thuộc về một người đàn ông, nhất là một người đàn ông độc thân —

Một cái giường trẻ con cũ nát không thể chấp nhận được, song sắt xung quanh đã gỉ gần hết, còn khuyết vài song, còn chưa kịp hỏi hắn tại sao lại đi mua giường cũi làm gì, từ bên trong đã truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe, hoàn toàn chấn động cô.


“Ngoan, ngoan, không khóc, nhờ…” Từ Hách Quân lập tức ôm lấy đứa bé trên giường, dùng một biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa khó xử mà nhìn cô.

Nhìn bạn trai ôm một bé con khóc oe oe, lại với một tư thế ôm vô cùng mất tự nhiên, nhoáng cái cho uống sữa, nhoáng cái thay tã, màu sản phẩm vàng vàng dính đầy tay, hình tượng bạn trai vốn coi như đẹp trai nhã nhặn, trong nháy mắt điểm tụt đến đáy.

“Con ai vậy?”

“…Anh.”

“Của anh?” Tô Tiểu Đại kêu lên thành tiếng. Hắn sinh con từ bao giờ thế này?

Cũng hiểu phản ứng của cô không xem là bất thường, Từ Hách Quân rất kiên nhẫn giải thích.

“Tin anh đi, anh so với em còn hoảng hơn.”

“Sao lại thế này?” Cô chỉ chỉ đứa bé, rồi lại chỉ chỉ hắn.

“Sáng sớm hôm qua, nó xuất hiện ở cửa nhà anh.”

“Cái gì?”

“Lúc đó trên người nó có một bức thư, nói đứa bé này là của anh.” Hắn móc ra từ ngăn tủ bên cạnh một tờ giấy đưa cho cô.

Tô Tiểu Đại mặc dù kinh ngạc, nhưng nhanh chóng xem lướt qua nội dung bức thư một lần, tiếp theo tỉnh táo đưa lại cho hắn. “Những thứ trong thư này viết, anh tin sao?”

“Anh vốn không tin, nhưng…” Từ Hách Quân ánh mắt buồn bã. “Đây là thật.”

“Cái gì?”

“Anh đã đi kiểm tra ADN, anh và nó chính xác có quan hệ cha con.”

Nói cách khác, hai ngày nay hắn không đi làm, là vì bận việc này sao?

_______________________________

Mình đang khó hiểu mấy cái tên công ty :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui