Hôm nay, Dung Hoa ngồi trong một chiếc kiệu được trang hoàng lộng lẫy. Nàng nhìn toàn thân mình đều là màu đỏ của giá y và màu vàng óng ánh của trang sức. Ánh mắt muôn phần vỡ vụn.
Đến lúc này, nàng mới hiểu tại sao y muốn đưa nàng về Hoa Lư. Y nhìn xa trông rộng, chắc đã dự được ngày này sẽ xảy ra. Chỉ không ngờ được nó lại xảy ra quá sớm. Cuối cùng nàng vẫn phải trở thành vợ của một nam nhân nàng chưa từng biết, ở một thời đại vẫn còn xa lạ với nàng.
Nàng đã thấy được số phận của mình qua tương lai của Cẩm Tú. Dù có vẫy vùng cũng chẳng thể thay đổi đươc thiên mệnh, cho nên nàng đã không trốn khỏi mối hôn sự này. Trước, là để Ngô Tuấn không bị cha nàng làm khó, sau, là vì chính Đại Cồ Việt.
Điều nàng có thể làm là tìm ra chiếc trâm đó, tìm hiểu được quá khứ của nó. Hoặc có thể, nàng sẽ giúp những người xứng đáng, để họ đưa Đại Cồ Việt đến bến bờ thịnh trị, an yên. Để kiếp này, không phải hối tiếc.
Dung Hoa vén màn lớn, nhìn ra trước mắt. Đoàn phu kiệu vẫn không hay, vẫn chăm chỉ đưa nàng vào cấm cung.
Người ta nói, cửa cung sâu như biển, quả có sai đâu. Từng lớp từng lớp, đều là một mảnh tình.
Ngô Tuấn, sẽ ra sao?
Tiếng nhạc kèn vang lên vui, tiếng trống da vang vọng cả bầu trời, người người đứng nô nức khắp sân rồng, ai ai cũng xúng xính lễ phục. Lần này lập Thái tử phi, Hoàng đế Thái Tông ban cỗ cho trên dưới đại thần và gia quyến, cũng là để cho Dương Đức Uy nở mày nở mặt, chứng tỏ người cũng xem trọng ông ta, hoặc là buộc phải xem trọng ông ta.
Ngô Tuấn một thân hoàng phục, viên lĩnh màu xanh sẫm thêu hoàng ấn trước ngực và hai vai, tay áo thêu hoa văn nhật nguyệt, y lẳng lặng đi đến chỗ đứng chầu dưới Long trì, cạnh em trai mình là Thường Hiến.
-Anh, đừng để đau lòng hiện lên mặt?
Y lắc đầu, cố nén suy nghĩ, chấn chỉnh sắc mặt. Dẫu sao cũng là ngày đại hỉ của bằng hữu.
Tiếng trống rền vang vỗ từng nhịp vọng đến thiên thu, tất thảy mọi người đều đứng ngay hàng thẳng lối, hướng mắt về phía tam cấp trên cao.
Phía trên đài, Hoàng đế Thái Tông* xuất hiện sau cánh cửa lớn, người đã độ tuổi trung niên, mang theo nét mặt vạn phần uy vũ, đôi mắt phảng chiếu thái dương, chính là Đại Cồ Việt Thiên tử. Theo cùng bên cạnh chính là Thiên Cảm hoàng hậu, bà hoàng được vua vô cùng sủng ái, người đã đem nhà họ Dương lên đến đỉnh cao quyền lực. Và hôm nay, bà sẽ giúp cho quyền lực ấy tiếp tục nối truyền bằng cách tác hợp cho mối lương duyên này.
*Chính là Lý Đức Chính trong Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư.
Thái tử Lý Nhật Tôn theo sau, trên người vận hoàng bào sáng chói, thêu rồng trước ngực và thái dương trên vai, chính là Thiên tử kế thừa đại thống. Y đưa mắt xuống bốn bể sân rồng, cười phúc hậu. Ngô Tuấn biết, nụ cười đó không phải dành cho tân Thái tử phi ngày hôm nay, nụ cười đó là cho quyền lực tối cao mà mai đây y sẽ được kế thừa.
Người ta nói, nếu thử một lần đứng trên đài cao nhìn xuống sân rồng, sẽ luôn nỗ lực tìm mọi cách để leo lên đó.
Ngô Tuấn cười nhìn bằng hữu được hô vạn tuế, nét mặt không khỏi tự hào. Từ lúc cùng Thái tử lớn lên, y chưa từng cùng Thái tử dự những buổi lễ có nhiều triều thần như thế này, hô vang khắp sân rồng như thế này. Đã có lúc cùng hắn tâm sự, y đã quên mất hắn là Thái tử.
-Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Đại Cồ Việt hưng thịnh, triều Lý vững bền. Triều đình có vững mạnh, cốt là để an ổn thiên hạ cho bách tín nước Nam. Nay, Thái tử tư chất đã hội đủ, nhưng cung Long Đức vẫn quạnh hiu. Chiếu cho nước Nam mưa thuận gió hoà, hoàng thất phải có người thừa tự, trẫm ban hôn cho Thái tử Lý Nhật Tôn cùng Thiên kim Dương Hồng Hạc, con gái của Lại bộ Tham tri Dương Đức Uy, kết thành phu thê, cũng là điều trẫm mong mỏi....
Tổng quản nội quan người đang tuyên đọc thánh chỉ, Ngô Tuấn nhớ năm đó lần đầu gặp chỉ là một nội quan theo hầu Thái tử trẻ tuổi, nay đã là người đứng đầu nội quan trong cung, mái tóc cũng đã pha sương sau lớp mão. Nhưng những gì nội quan tổng quản đọc sau đó, Ngô Tuấn không nghe nữa, chỉ nghe tiếng kèn hiệu rước người đến. Trái tim y, như vỡ tung thành trăm mảnh, xé tan giấc mơ y đã cùng nàng xây nên.
Một nữ nhân giá y đỏ rực, thêu vân phượng uốn lượn hoà vào nhau trên vai, bên ngoài khoác viên lĩnh bằng voan tơ thượng hạng, lấp lánh dưới ánh dương, lại mong manh như mây trời. Nữ nhân ấy búi phượng kế, trên nền tóc đen đính một chuỗi kim sa lấp lánh như hàng nghìn tấm gương phản chiếu, phượng quan bằng vàng uốn lượn hình đuôi phượng đan vào nhau, khuyên tai vàng nạm ngọc cao quý lắc lư theo từng bước chân. Trên lớp áo viên lĩnh bằng voan đỏ, chiếc hương anh bằng ngọc khảm liên hoa, càng tôn lên vạn phần quyến rũ.
Cả sân rồng đều lặng đi, còn nàng chỉ biết tiến về phía trước, nơi thềm cao nhưng ngỡ như vạn thước, nàng buộc phải leo lên.
Đôi mắt nàng u buồn, là một đôi mắt mùa thu.
Dương Hồng Hạc.
Ngô Tuấn lại khẽ cười bản thân. Gì mà Dung Hoa, là y vẫn luôn lừa dối chính mình rồi. Điều y lo lắng nhất vẫn xảy ra, nàng vẫn chính là Dương Hồng Hạc mà Thái tử Lý Nhật Tôn sẽ kết thành phu thê, ở bên trọn kiếp này. Y đến sau cùng vẫn không thể vùng dậy khỏi số phận mình đủ nhanh để có thể đường đường chính chính cầu hôn nàng. Đến cuối cùng, vẫn là y không phải họ Lý.
Nàng tiến từng bước đến gần y, lại khiến trái tim y vỡ nát. Y muốn nắm lấy bàn tay nàng, kéo nàng bỏ trốn đi. Nhưng y làm cách nào đây, khi nàng chính là Thái tử phi. Nàng từng nói, nàng sẽ theo y về Hoa Lư một ngày không xa. Nàng từng nói, nàng muốn ở bên một người yêu mình, cùng trải qua một đời một kiếp. Chẳng phải ngần ấy mong ước của nàng sẽ như gió như mây sao? Nàng từng bắt y hứa, sẽ dùng cả đời y đối đãi chân thành.
Dung Hoa cố không nhìn y, đôi mắt nàng trải trên những bậc tam cấp kia, đi lên đài cao nơi Thái tử đang đứng đợi. Nàng chỉ là một cô sinh viên đến chính trị là gì còn không biết, nàng làm sao đứng vững giữa tranh đấu hậu cung, dù nàng có là Chính cung hoàng hậu đi chăng nữa.
-Dung..
Tiếng nói toan bật ra nơi đầu môi, khi nàng lướt qua y. Vẫn là hương hoa nàng thích, nhưng nàng không còn là Dung Hoa nữa rồi.
Người đã bước lên cao, khuất khỏi tầm mắt y. Y chỉ có thể tưởng tượng ra, nàng đến bên Nhật Tôn, nắm lấy bàn tay Thái tử, mỉm cười bằng nụ cười ấy.
Phải, nàng chính là Thái tử phi, Dương Hồng Hạc.
_____________
-Anh trai ngươi đâu?
Thái tử đã có chút men say, y lại gần, hỏi Thường Hiến.
-Bẩm, anh ấy không khoẻ, đang ở ngoài hóng gió.
Nhật Tôn lấy làm lạ. Bình thường đều là Ngô Tuấn thích uống rượu say khướt mới thôi. Hôm nay lại còn trốn ra ngoài.
Ngô Tuấn đứng trên cầu cửu khúc, nhìn ra một lượt cung Long Đức hôm nay ngập trong tiếng nhạc kèn chúc mừng. Nàng đang ở đó, trong tư phòng của Thái tử, chờ người đến. Y đã vạn lần mơ đến ngày nàng cùng y cử hành hôn lễ, nàng và y vận y phục phu thê, đầu bạc răng long sống đến hết kiếp này.
Y lại chạnh lòng. Y nhớ nhung nàng. Giờ đây nàng lại là người y không được phép nhung nhớ nhất cả Cấm thành này.
-Thường Kiệt!
Thái tử gọi, bất ngờ khoác vai y.
-Trốn ra đây thẫn thờ cái gì?
-Người say rồi sao?
-Hôm nay ta vui.
Thái tử ngồi xuống bộ bàn đá giữa cầu, nhìn ngắm những chiếc đèn lồng treo dọc hành lang. Y cũng ngồi, lẳng lặng nhìn bằng hữu.
-Ngươi cũng thấy vậy có đúng không?
Ngô Tuấn quay sang, hơi chau mày.
Chẳng lẽ Thái tử biết y có quen với nàng.
-Cảnh tưởng tuyệt mỹ ấy, cả đời ta sẽ không bao giờ quên được.
Y gật gù. Phải, ngày nàng đẹp nhất, nhưng lại không phải là cùng y.
-Phải, người đã lấy được mỹ..
-Cảnh tưởng tất thảy triều thần hô vang ta, vạn tuế vạn tuế!
Y lại lần nữa cau mày, nhìn sang Nhật Tôn đang thả hồn ra xa, nét mặt chuếnh choáng say.
-Ta có cảm giác như, tất thảy những lòng trung thành đó đều là niềm tin, niềm tin nhà Lý có thể gánh vác non sông Đại Cồ Việt, niềm tin ta, có thể đem Đai Cồ Việt trường tồn, ấm no cho vạn dân.
Ngô Tuấn mới biết là mình nông cạn đến nhường nào. Khi mình chỉ đang đắm chìm trong tình cảm nam nữ, Thái tử đã nghĩ được cho núi sông.
-Phải, quả là một cảnh tưởng khó quên.
Lúc này Thái tử quay sang vỗ vai y.
-Cho nên là, ta sẽ cần ngươi đồng hành cùng ta trong trận chiến sắp tới. Ngai vàng, quyền lực, sẽ có lúc ta quên đi bản ngã của cuộc đời, hãy nhắc cho ta nhớ.
-Được.
Ngô Tuấn đáp rất ngắn gọn mà chắc nịch. Người bằng hữu này đã cùng y lớn lên, y hiểu rõ hơn ai hết. Nhật Tôn là thiên tử xứng đáng nhất, không ai có thể thay thế. Vậy hà cớ gì y còn phải buồn. Dung Hoa, nếu nàng quên đi được y thì tốt. Mãi mãi quên đi y, cũng là giúp nàng không phải gặp những trở ngại đến từ tình cảm của y, bình bình an an ở bên thiên tử trọn kiếp này. Rốt cuộc vẫn như y đã nói, y sẽ là người yêu nàng nhiều hơn.
Cũng tốt, nếu so giữa y và Nhật Tôn, chẳng phải người nàng nên lấy là Thái tử hay sao...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...