-Hồi Thái hậu.
Nàng cung nữ e dè cúi đầu, lại trông lên Dung Hoa ngồi tĩnh lặng trên chiếc ghế tre bên hồ Thượng Dương. Thái hậu đã tứ tuần, ánh mắt vẫn đơn sơ, mái tóc vẫn đen nhánh.
Người ta nói Thượng Dương Thái hậu trường sinh bất lão, là vì không có điều chi vướng bận lo lắng.
Thật sao?
-Có Thái phi đến vấn an người.
Dung Hoa nhấc hàng mi nặng trịch, khẽ rung rinh, như một dự cảm.
-Hãy mau trang điểm cho ta.
Nàng cung nữ cơ hồ khó hiểu, nhưng thấy Dung Hoa đứng dậy đi vào trong thì cũng làm theo. Đáy mắt Dung Hoa lắng xuống.
Thái phi được Thái hậu trao quyền nhiếp chính đường triều, tà hoàng bào rực rỡ lết đất, nàng trông vẫn trẻ như cô thôn nữ năm nào, chân mang hài phượng bước vào gian phòng thơm mùi mạt ly, phất ống tay áo thêu chỉ lấp lánh, ngồi xuống chiếc ghế bên tả.
-Thái hậu đâu?
Lê Yến quay sang hỏi cung nữ. Nàng ta chưa kịp đáp, màn châu đã vén lên. Dung Hoa gương mặt sắc lạnh, từ trong bước ra, lại mang theo hương thơm mạt ly ngào ngạt, cuốn theo nét ngài khuynh thành. Dung Hoa dẫu lớn tuổi hơn Lê Yến, nhưng nhiều năm qua, mỹ mạo của Thái hậu đương triều chưa từng tàn phai, vẫn luôn như mặt hồ tĩnh lặng.
Lê Yến thầm nhớ. Khi xưa nàng nhập cung, lần đầu nhìn thấy Thượng Dương Hoàng hậu, nàng đã muốn vị trí cao cao tại thượng đó, phải là của nàng. Ngay từ đầu, vẻ tĩnh lặng này của Chính cung lại khiến nàng chán ghét.
Đôi môi đỏ của Thái phi hơi nhếch lên, đứng dậy hành lễ trang nghiêm.
Tông nội quan thấy thế thì gièm pha.
-Thái phi, người chấp chính triều đình, cần chi hành lễ trang trọng như vậy?
Dĩ nhiên đều lọt tới tai Dung Hoa, nàng điềm nhiên ngồi xuống vị trí chính toạ, phất tà phượng bào thêu chỉ vàng óng ánh, ban bình thân.
-Ngươi nói như vậy là phạm lễ nghi. Thái hậu là trung cung ta là phi thiếp, tất nhiên phải thi lễ rồi.
Câu nói mang theo ý gì đó sâu xa lắm. Dung Hoa không muốn hiểu, nàng mệt rồi.
-Sáng nay mây mù che kín tầng tầng cấm cung, giờ gió lớn lại thổi qua hồ Thượng Dương cung, đúng là đã đưa Thái phi đến đây.
Chỉ thấy đôi môi đỏ kia cười lạnh. Nàng ta chưa kịp nói gì, Dung Hoa đã phất tay cho cung nữ Thượng Dương cung lui cả.
-Gió thổi sương tan, thiên hạ phồn hoa. Thái phi lặn lội đến đây thăm ta là có chuyện gì?
Lê Yến ngồi xuống ghế, lại nở nụ cười tuyệt mỹ.
-Chỉ là tiếp chuyện thưởng trà với thần thiếp, thái hậu việc gì phải tầng tầng lớp lớp ý họa như vậy?
Dung Hoa vẫn nhìn nàng ta không rời. Ánh mắt nàng ngập trong tưởng nhớ năm tháng ấy. Lê Yến vẫn còn trẻ, vẫn còn đẹp, vẫn còn sức chống trả nàng. Suy cho cùng vẫn là nàng già rồi. Năm đó, Lê Yến nhập cung cùng hơn mười cung nhân khác, khép nép chào nàng. Giờ đây thời gian khắc nghiệt chảy qua tay, Lê Yến trước mặt nàng lại quá đỗi nhẫn tâm rồi. Dầu cho mai đây Lê Yến chững chạc hơn, nàng sẽ là một Thái hậu quyền lực, thương dân như con. Có lẽ, chính nàng mới có thể đưa Lê Yến về đến con đường vì Đại Việt đó.
-Thái phi chấp chính mệt nhọc, vẫn là nên an tâm nghỉ ngơi, không cần đến vấn an ta.
-Vấn an người?
Thái phi cười, xoay xoay tách trà trong tay.
-Lễ vấn an này, bổn cung cũng đã làm quá lâu rồi.
Mắt phượng của Chính cung không khỏi bần thần. Nàng nhìn nữ nhân trẻ tuổi.
-Đem vào đi.
Tông nội quan tức tốc chạy ra, trở vào bê theo một khay đựng một dải lụa trắng xếp thẳng tắp.
Dung Hoa không nói lời nào, lẳng lặng buông tiếng thở dài. Nàng trầm mặc nhìn ra cửa điện, nhìn khoảng trời xanh, nhìn về phía cổng cung, nhìn về phía ngôi nhà nhỏ giữa ngọn đồi mạt ly.
-Thái phi, vẫn là đi đến ngày hôm nay.
Dung Hoa vì Lê Yến, vì Tiên đế, vì Càn Đức, vì Ngô Tuấn, vì cả Đại Việt mà làm biết bao chuyện ở hậu cung. Đến cuối cùng, vẫn là nhận kết cục này. Thật ra ngay từ đầu, nàng đã nhận ra bản thân mình trong lịch sử, cái kết không thể xoay chuyển của chính nàng.
Đợi Tông nội quan đặt khay lụa xuống bàn, Lê Yến mới cất lời.
-Thần thiếp xưa nay luôn vì đại cuộc, mong thái hậu hiểu cho.
-Vì đại cuộc?
Dung Hoa chán ghét lý do này quá đỗi. Nàng cười lạnh. Thế gian này, còn có muôn kẻ vì đại cuộc ngoài kia. Vì sao nàng không chịu hiểu đạo lí này mà sống một cuộc đời an yên. Tiên đế cũng đã từng nói, chẳng lẽ, trên đời này chỉ có một mình nàng vì đại cuộc hay sao?
-Nàng muốn làm Thái hậu đến thế ư?
Thái phi đứng dậy, hít một hơi dài đi lững thững về phía ô cửa sổ, trông ra hồ Thượng Dương.
-Chỉ có khi ta trở thành Thái hậu, sau này mới có thể cùng Tiên đế an táng ở Thọ Lăng, gặp lại người ở suối vàng.
Dẫu sao, Nguyên phi Ỷ Lan cũng từng là sủng phi của Lý Thánh Tông. Còn Thượng Dương Hoàng hậu vốn chỉ là một chính cung vô sủng.
Chính cung cười chua chát.
-Làm sao nàng biết Tiên đế muốn không? Người nằm xuống rồi, nàng lại đan tâm muốn sắp xếp chuyện thứ bậc?
Lê Yến nhếch bạc môi nhỏ. Người mà Tiên đế ở bên phút cuối đời không phải Thái tử, không phải Nguyên phi Ỷ Lan, mà lại chính là Thượng Dương Hoàng hậu người cả đời vô tâm.
-Vậy Thái hậu nghĩ Tiên đế muốn gặp lại người ở suối vàng ư?
Chính câu nói này lại khiến Lê Yến chạnh lòng. Nếu có một nữ nhân khờ đến mức ngô nghê không nhận ra tình cảm của đế vương dành cho mình trong suốt thời gian dài như vậy, chắc chỉ có thể là Dương Hồng Hạc thôi. Lê Yến cắn răng, nàng muốn hỏi Thái hậu kia, rằng sao có thể nhìn thấy được tình cảm đến từ Lý Thường Kiệt, lại cố chấp chối bỏ tình cảm của người cả thiên hạ không thể không cúi đầu.
Nhưng nàng hận, nàng hận Dương Hồng Hạc này quá đỗi may mắn, cả đời lại được hai nnam nhân yêu như sinh mệnh, nàng bất quá, cũng chỉ là một mảnh ghép rời rạc trong cuộc đời của Tiên đế mà thôi. Nàng hận, nàng thề sự thật về tình yêu của Tiên đế dành cho Thượng Dương Hoàng hậu, cả thế gian này chỉ một mình nàng biết, và nàng sẽ vĩnh viễn không thừa nhận với Dung Hoa nàng biết chuyện đó, vĩnh viễn.
-Thái hậu nếu đã không hướng lòng về Tiên đế, hà cớ gì lại muốn cùng người chung huyệt? Người mà Thái hậu ngày đêm thương nhớ, chẳng phải là người khác sao?
Hàng mi Dung Hoa hơi dao động. Lê Yến tiến tới gần nàng, hạ giọng.
-Chỉ có khi Thái hậu chết đi, Lý Thường Kiệt mới không còn điểm yếu.
Đến lúc này, Dung Hoa mới thấy lòng mình đau. Nàng siết chặt bàn tay mình.
-Thái hậu đừng tưởng ta không hay biết. Trận chiến ở Chiêm Thành năm đó, quân Chiêm tung tin bắt được Thái hậu, Đô uý liền mất cảnh giác mà làm mình bị thương nặng. Nay sắp tới giặc Tống muốn lăm le bờ cõi, Lý Thường Kiệt nhất định không thể phạm sai lầm.
Phải, năm đó, là nàng khiến y bị thương. Nay Ngô Tuấn đã ngũ tuần rồi, không còn được như xưa nữa, lỡ như y có bề gì, xã tắc có bề gì. Làm sao nàng dám đối diện với Tiên đế.
Dung Hoa chết lặng. Nàng biết, Tiên đế đi rồi, nàng cũng không nợ gì thế gian này kia mà. Người nàng nợ, là Ngô Tuấn thôi.
-Nàng dám ban chết cho Hoàng Thái hậu, chẳng lẽ không sợ quả báo hay sao?
-Ta bây giờ, quyền nghiêng thiên hạ.
Ánh mắt Lê Yến trở nên tối tăm, không còn lấp lánh như lần đầu Dung Hoa gặp nàng, là một Ỷ Lan phu nhân tuổi trẻ hoạt bát. Nàng thoáng sững sờ đoái niệm thời gian.
Lê Yến là Thái phi, đáng lẽ không được can chính, nhưng nhờ Lý Thường Kiệt mà có thể đứng vững trong hậu cung.
-Ta muốn ai chết, không kẻ nào được cản.
Nàng gằn giọng nói từng chữ. Phải rồi, cái gọi là nhân quả, thực là thứ nên tin.
Dung Hoa cắn răng.
-Nàng đừng quên, ta là Hoàng Thái hậu.
Lê Yến cảm thán. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng thấy một Thượng Dương Thái hậu quyết liệt với nàng nhường này. Nhưng suy cho cùng, mục đích đến đây hôm nay, nhất định phải đạt được.
-Cũng chỉ hôm nay nữa thôi. Thượng Dương Thái hậu, chúng ta ở hậu cung tranh đấu chục năm, rốt cuộc chẳng phải là vì để xem ai cuối cùng được nằm cạnh Tiên đế, ngàn đời khắc ghi hay sao? Nếu người đã không muốn, hà cớ gì phải đoái tiếc.
Dung Hoa biết. Nàng biết hôm nay nàng nhất định phải chết. Nàng chỉ muốn kéo dài thời gian, đợi Ngô Tuấn. Không phải đợi y đến cứu nàng, mà là gặp nàng lần cuối.
-Càn Đức, có biết chuyện này không?
Lê Yến cười khổ. Lúc này rồi vẫn lôi đứa con trai của nàng ra làm đòn trả đũa nàng. Dù Càn Đức yêu kính dưỡng mẫu, nhưng không thể cãi lại mẹ ruột của mình.
-Chuyện này, người nghĩ nếu bệ hạ không gật đầu, ta có thể thuận tiện ra tay như thế này sao?
Dung Hoa hiểu. Đã đành Càn Đức thuận theo mẹ ruột, bức tử nghĩa mẫu. Nàng không trách. Bệ hạ suy cho cùng cũng là tròn chữ hiếu với Lê Yến. Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy, chỉ mới bảy tuổi đã bị Lê Yến cho đối mặt với chuyện chết chóc như thế. Quả thật đau lòng.
-Thái hậu, dù sao đó vẫn là con trai của ta.
Dung Hoa gật gù, cử chỉ chậm rãi.
-Mấy chục năm binh biến hậu cung, chắc là cũng nên rời khỏi rồi.
Nụ cười nàng chua chát, nước mắt chảy dài. Tà phượng bào quay vào trong, ánh mắt nàng thẫn thờ nhìn về ánh sáng ở cuối cửa cung đã tối đèn.
Trượng phu của nàng tim chứa cả thiên hạ, nhưng lại nhẫn tâm với nàng. Nam nhân vì nàng, lại bị nàng hại cả đời tuyệt tự.
Chiêu Vy Hoàng hậu, tình như ruột thịt. Nếu năm đó không vì hậu cung tranh sủng, chắc giờ nàng sẽ không cô đơn nhường này.
Nàng nghĩ đến Lý Thánh Tông, cả tuổi trẻ chẳng đoái hoài nàng, đến khi gần đất xa trời, nàng mới thấu tình cảm của vua.
Nàng nghĩ đến Lý Thường Kiệt, người nàng nợ cả cuộc đời này.
Phía bên ngoài truyền đến tiếng kêu la của hàng chục cung nữ. Dung Hoa hiểu, họ cũng phải chịu chung số phận như nàng.
Lệ nàng tuôn, đến phút cuối cùng, nàng không muốn liên luỵ người khác.
Quý Sửu, Thái Ninh năm thứ 2, 1073
Giam Hoàng thái hậu họ Dương, tôn Hoàng thái phi làm Linh Nhân hoàng thái hậu.
Linh Nhân có tính ghen, cho mình là mẹ đẻ mà không được dự chính sự, mới kêu với vua rằng: "Mẹ già khó nhọc mới có ngày nay, mà bây giờ phú qúy người khác được hưởng thế thì sẽ để mẹ già vào đâu?". Vua bèn sai đem giam Dương thái hậu và bảy mươi hai thị nữ vào cung Thượng Dương, rồi bức phải chết chôn theo lăng Thánh Tông.
Sử thần Ngô Sĩ Liên nói: Nhân Tông là người nhân hiếu, Linh Nhân là người sùng Phật, sao lại đến nỗi giết đích thái hậu, hãm hại người vô tội, tàn nhẫn đến thế ư?
***
Lý Đô uý lao đến Thượng Dương cung, lúc này đã không còn một bóng cung nữ hầu hạ. Y ào vào trong, đã thấy một thân ảnh thướt tha.
Nàng đứng trên lầu cao bên hồ Thượng Dương, nàng vẫn vận phượng bào rực rỡ, như là ánh dương trên cao kia, cao cao tại thượng. Tay nàng cầm dải lụa trắng. Mái tóc nàng chất cao, chiếc trâm vàng trắng chạm hoa mạt ly, vẫn tuyệt mỹ như lần đầu tiên y cài nó lên mái tóc nàng năm mười tám tuổi.
-Dung Hoa!!
Ngô Tuấn hét lên khi thấy nàng lao xuống lầu. Y đạp đất lao đến, hữu lực hai tay đem nàng ôm sâu vào lòng.
Hệt như ba mươi năm về trước, nàng nằm trong vòng tay y, hai đôi mắt chạm nhau, y chẳng nghe thấy thanh âm ầm ầm của sấm chớp, chỉ nghe tiếng nước mắt của nàng.
Y ôm nàng đáp đất, không phải là cái loạng choạng của một Ngô Tuấn lần đầu tiên ôm nàng, mà là cái bàng hoàng của một Lý Thường Kiệt đã sợ mất nàng biết bao.
Dung Hoa đôi chân vô lực, lần này không như xưa, nàng ngã rạp xuống, y sợ hãi đỡ lấy nàng gối trong lòng.
-Anh...đến rồi.
-Dung Hoa, có ta ở đây rồi. Ổn cả rồi, nàng đừng sợ.
Nàng cười hiền nghe giọng y run rẩy, mắt y như có làn sương phủ lấy, mờ đặc. Dung Hoa chỉ lặng lẽ đoái niệm, lặng lẽ cười.
-Anh có biết, em thích nghe anh nói câu gì nhất không?
Ngô Tuấn khổ sở lắc đầu, y cúi gần nàng hơn, sợ sẽ đánh rơi mất phút giây quý báu ngắn ngủi ở bên nàng.
Bàn tay nàng vỗ vỗ lên cánh tay y, đôi mắt níu giữ thanh xuân.
-Dung Hoa, nàng đừng sợ, có ta đây.
Ngô Tuấn lặng lẽ gục xuống mái đầu nàng, y ôm nàng rất chặt, đôi mắt y nhắm nghiền.
-Ta không cho phép nàng đi.
-Em có một chuyện muốn hỏi anh?
Y nhìn nàng, gật đầu mà đánh rơi một nỗi đau vô thanh.
-Nếu được quay lại ba mươi năm trước, anh có muốn cùng em bỏ đi không?
Y vuốt lọn tóc rối loạn trên trán nàng, mỉm cười mà nước mắt toan rơi.
-Tất nhiên là muốn, ta sẽ đưa nàng đi thật xa, thật xa. Sẽ không còn Lý Thường Kiệt, không còn là Thượng Dương Thái hậu, chỉ có Ngô Tuấn, Dung Hoa. Tồn vong của giang sơn thì có liên quan gì đến chúng ta, người tài khắp nơi, không là ta thì sẽ là một người khác.
Nàng cười, ánh mắt như hàng ngàn vì sao đêm.
-Đúng vậy...Anh cài lên tóc em vòng hoa dại, chúng ta lênh đênh giữa mây trời ngắm hoa rơi.
Ngô Tuấn vòng tay ấm áp, ôm nàng trong lòng, như bao nhiêu năm qua, vẫn ôn nhu yêu thương nàng. Y khẽ hạ giọng, mỉm cười trong cơn nghẹn ứ nơi cổ họng.
-Rồi, dưới ánh chiều tà, ta họa tranh cho nàng, họa nàng một bức xuân đồ. Ta nắm tay nhau cùng đi dưới ráng chiều đỏ rực, không cần lo nghĩ điều chi.
Nụ cười hạnh phúc của nữ nhân, ba năm nay chưa từng tắt. Ở bên y, nàng luôn cảm nhận được cả thế gian này y đều biến thành những điều thi vị nhất, ngọt ngào nhất dành cho nàng.
-Chẳng sợ tóc mai bạc trắng, chẳng sợ năm tháng trôi qua.
-Như vậy, chắc hẳn lúc này chúng ta đã có rất nhiều con cái.
Nước mắt Dung Hoa lăn dọc gò má, mặn chát nơi khoé môi. Y đau lòng ôm chặt lấy nàng hơn.
Bỗng, nàng dúi vào tay y một lọ thuốc, nàng nắm chặt tay y, lắc đầu.
-Hãy có thật nhiều con cháu, hứa với em.
Y bần thần nhìn lọ thuốc. Lê Yến đưa cho nàng thuốc giải, nàng đã trao đổi với nàng ta.
Rồi từ miệng nàng, máu sẫm đổ ra, lăn trên khoé môi xuống chiếc cằm nhỏ. Dung Hoa đưa đầu ngón tay vẫn còn vết đâm của kim lớn, rồi lại nhìn mảnh lụa trắng kia còn nguyên chiếc kim khâu đã ngả màu đen gắn chặt. Ở lâu trong hoàng cung, Ngô Tuấn rất nhanh cũng đã hiểu.
Nàng đã lấy mạng mình mà trao đổi với Lê Yến.
Dung Hoa cười, khóe môi như hoa mai đỏ.
-Lần này, chúng ta lại chậm hơn Thái phi một bước rồi.
Ngô Tuấn thẫn thờ, phải, y đã chậm rồi, đã chậm không thể cứu nàng rồi.
-Mai kia, sẽ là Hoàng thái hậu rồi.
Nàng nói nhẹ tênh, như thể cái chức vị Hoàng thái hậu này của nàng vốn vô cùng tầm thường, ai muốn làm, nàng đều sẽ cho người đấy.
-Thái sư cũng sẽ gặp nguy rồi.
Lý Đạo Thành một lòng phò trợ đích xuất, tôn nàng làm Thái hậu, chắc chắn sẽ gây ra hiềm khích với Hoàng thái phi. Nay Ỷ Lan thái phi đã ra tay với nàng, chẳng lẽ còn không tiện tay dẹp bỏ thế lực chống đối hay sao?
-Em xin lỗi, đến cuối cùng vẫn không thể cùng anh đi hết một đời an nhiên, ngắm trời xuống trăng lên, ngắm xuân qua đông đến, ngắm thế gian đổi thay.
-Dung Hoa, ta làm tất cả để nàng được vui. Đánh đông dẹp bắc, phò tá Tiên đế, tất cả đều là vì nàng. Xin nàng, xin nàng đừng đi.
Y nói khẽ bên tai nàng, nước mắt giàn ra trên gương mặt vốn đã phong ba trải đủ của y. Nàng mỉm cười nhẹ tênh, lại đưa tay vuốt mái tóc y đã bạc.
-Chúng ta, đã già thế này rồi. Ngần ấy năm sống giữa binh biến lục cung, chẳng phải chút đau thương này đều sẽ trôi qua hay sao?
Y hiểu, càng thấu hiểu thời gian. Nhưng nàng là điều y lưu tâm nhất cuộc đời này, lại sắp rời xa y.
-Đừng buồn, lưu danh hậu thế, uy danh của anh...còn ở phía trước.
Y lắc đầu thống khổ. Nàng từng bắt y hứa, hứa sẽ bảo vệ Đại Việt như nàng đã từng thấy trong tương lai.
-Ngô Tuấn, kiếp sau gặp lại, liệu chúng ta có thể ở bên nhau không?
Câu nói ly biệt làm đau rát cả trái tim y. Đến lúc nàng gần sắp rời đi, y mới biết mình bất lực đến nhường nào.
Được, nếu kiếp sau gặp lại, y sẽ không để nàng phải khổ như kiếp này.
Dung Hoa khó khăn gằn giọng, nước mắt tràn khỏi khoé mi, lại là thanh âm như con dao cứa vào thăm thẳm trái tim nam nhân.
-Hứa với em, nhất định ở kiếp sống của em, phải tìm thấy em.
Ngô Tuấn gật đầu mặc nước mắt rơi lên chiếc trâm vàng trắng đơn sơ. Y chưa từng rơi lệ nhiều đến nhường này trong suốt mấy chục năm qua. Trong lòng y dọc ngang muôn nỗi yêu hận đan xen, không cách nào phân rõ. Y hận cha nàng, cô nàng, cũng yêu nàng đến thấu tâm can. Y hận số phận này, đã khiến nàng và y khổ nhau một đời.
Lúc này, cảm nhận hơi thở Dung Hoa yếu dần, Ngô Tuấn mới gắt gao ôm chặt lấy nàng, gục đầu trên mái tóc nàng mong manh, khóc nức nở thành tiếng.
-Dung Hoa, dù có là kiếp nào, ta cũng nhất định tìm thấy nàng.
Giờ đây, đáp lại y chỉ có tiếng gió rít thê lương, tiếng chim đập cánh bay đi, tiếng quạ kêu chiều.
Nàng, Dung Hoa y cả đời yêu thương, đã mãi mãi đi rồi. Y khổ sở, đau thương. Mãi mãi, Ngô Tuấn không bao giờ gặp lại nàng được nữa.
-Dung Hoa, hứa với ta, kiếp sau ở lại.
Trường tương tư hề, trường tương tư,
Trương tương tư hề, vô tận cực.
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
Hồi bất đương sơ mạc tương thức
(Tương tư hoài, dài tương tư
Tương tư dài, dài khôn xiết
Sớm biết nỗi đau lòng
Xưa đừng cùng quen biết.)
Năm đó, tiểu thư Dung Hoa y gặp ở lớp học Lễ, hồn nhiên êm đềm tĩnh lặng.
Năm đó, Thái tử phi Dương Hồng Hạc y gặp ở Long Trì, đôi mắt u buồn.
Năm đó, chính cung Thượng Dương hoàng hậu y đứng từ xa nhìn nàng chịu uỷ khuất, lòng đau thương khó ai cảm được.
Năm đó, Thượng Dương Hoàng Thái hậu qua đời. Chẳng có lấy một tang lễ, một lăng tẩm ra hồn.
Nàng tiến từng bước lên đài cao, lên hậu vị, lại khiến trái tim y vỡ nát. Y muốn nắm lấy bàn tay nàng, kéo nàng bỏ trốn đi.
Nàng từng nói, nàng sẽ theo y về Hoa Lư một ngày không xa. Nàng từng nói, nàng muốn ở bên một người yêu mình, cùng trải qua một đời một kiếp. Chẳng phải ngần ấy mong ước của nàng sẽ như gió như mây sao? Nàng từng bắt y hứa, sẽ dùng cả đời y đối đãi chân thành.
Hứa với ta, kiếp sau ở lại, ở lại bên ta, Dung Hoa.
____________________________________
Thái hoàng thái hậu đang quỳ trong chánh điện, nhìn lên tượng Phật bằng đồng trên cao. Bỗng dưng cánh cửa mở toang, bà giật mình ngoái đầu.
Ấu đế đứng ở cửa, gương mặt trắng bệt, thất thần. Nội quan đi đến dìu bà dậy. Thái hậu lo lắng nhấc váy đi đến bên cậu bé vẫn còn chưa đầy mười tuổi đã phải bước lên ngai vàng.
-Hoàng đế, cháu sao thế? Sao mặt mày nhợt nhạt thế kia.
Cậu bé lúc này mới bám lấy tay bà, rơi nước mắt như mưa, nhưng gương mặt lại trơ trọi không bật nửa tia cảm xúc.
-Hoàng tổ mẫu, Thượng Dương mẫu hậu...Thượng Dương mẫu hậu...
Bà bỗng cảm thấy bất an, vội ôm lấy hai vai cậu, vuốt tấm lưng run rẩy.
-Dương Mẫu hậu con làm sao?
Bà vội ngước mắt ra ngoài, cột cờ chính điện đã kéo cờ tang lên cao. Thái hậu mới biết, điều bà lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
-Hoàng đế, không sao cả. Có tổ mẫu thương con, không cần sợ.
-Tổ mẫu, là con, là con đã gật đầu cho phép. Là con, là con hại Dương mẫu hậu.
Bà thương tâm, Thái phi thao túng quyền triều, muốn dẹp bỏ đi Chính cung, đành đoạn đẩy con trai mình đến bước đường này, thật nhẫn tâm biết bao.
-Con đã thấy, con đã thấy mẫu hậu ngã từ trên cao xuống...
Bà ôm chầm lấy ấu đế, giữ chặt lấy cơ thể nhỏ đang run lên từng cơn, giọng nói cậu nặng nề, hơi thở sâu và gấp rút.
Bà sợ, đứa trẻ này mai đây sẽ có những tổn thương không thể lành, sẽ ám ảnh hoàng đế cả cuộc đời này.
-Cháu ngoan, đừng sợ, Dương mẫu hậu con không sao cả. Chỉ là Dương mẫu hậu con nhớ Tiên hoàng, muốn đến gặp người mà thôi.
-Dương mẫu hậu lại không cần con nữa sao?
Cậu bé khóc rất thương tâm, bà cũng vội lau nước mắt lăn trên gò má đã nhăn lại. Năm đó Thượng Dương trao lại Thái tử khi đó đã hơn ba tuổi cho Nguyên phi, thằng bé nhớ nhung mẫu hậu, khóc suốt mấy ngày mấy đêm. Mẫu hậu nó rời cung, nó luôn lui đến Thượng Dương cung đợi người về. Cách biệt mấy năm, mẫu hậu nó quay về nhưng cũng lại bỏ nó mà đi.
-Cháu ngoan, Dương mẫu hậu con vì sao lại không cần đứa bé ngoan như con chứ? Chẳng phải mẫu hậu con đã nói, muốn nhìn thấy con ngồi trên ngai vàng, trị vì bách tính hay sao? Con phải làm thật tốt, để sau này có gặp lại mẫu hậu, mới có thể để mẫu hậu tự hào vì con.
Ấu đế khuỵu ngã trong lòng bà, hình hài nhỏ bé vẫn không thể hết run rẩy. Những ám ảnh tâm lý này sợ sẽ vĩnh viễn như bóng ma, đi theo cậu bé đến khi trưởng thành. Bà lo lắng xiết bao. Nhưng đến lúc này bà cũng đã gần đất xa trời, bà còn có thể làm được gì cho con cháu nhà họ Lý bây giờ.
__________________________
Lý Đô úy nghe Thái hoàng Thái hậu cho vời mình, vội vàng nhập cung diện kiến.
-Đô úy đại nhân đến đấy à.
Bà ngồi trong buồng, rèm che kín bưng. Ngô Tuấn khuỵu xuống trước bà.
-Thần, Lý Thường Kiệt, khấu kiến Thái hoàng Thái hậu.
Bà thở dài, tiếng thở dài trông mệt mỏi biết nhường nào.
-Hoàng đế ốm rồi. Nó là một đứa trẻ đáng thương, vừa lên ngôi đã phải cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Nó chỉ mới bảy tuổi đã tận mắt chứng kiến dưỡng mẫu của mình ra đi mãi mãi.
Y cắn răng, lòng bàn tay siết chặt. Dung Hoa vì đâu mà phải ra đi, y đều biết, nhưng y không thể làm gì. Dành lại công bằng cho nàng sao? Bằng cách lật đổ Lê Yến? Nếu vậy Ấu đế bơ vơ, giặc Tống sẽ lăm le bờ cõi.
-Là thần bất tài, không thể bảo vệ chu toàn cho Thái hậu và bệ hạ.
-Không phải ngươi bất tài. Mà ngươi quá yêu Hồng Hạc.
Y ngẩng mặt nhìn bà. Bà ở trên cao, nhìn xuống chuyện của những người trong hậu cung này suốt chục năm qua.
-Ta yếu rồi. Ta muốn đại nhân giúp đỡ Thái phi, phò trợ Tân đế, bảo vệ Tân đế trước những biến cố cuộc đời. Hồng Hạc lúc còn sống cũng vô cùng yêu thương Tân đế, hãy thay nàng thương yêu đứa con không phải máu mủ ruột thịt này.
Y cúi gằm mặt, nhắm đôi mắt cả đời lo toan. Nàng cũng từng bắt y hứa, cả đời này, xin hãy bảo vệ đứa con trai nuôi của nàng thật tốt. Dù cho hoàng đế không phải là con ruột của nàng, dù cho hoàng đế nhắm mắt làm ngơ với quyết định của Thái phi, dù cho tất cả,...
*
Từ đây, chẳng còn Ngô Tuấn nữa, chỉ còn một Lý Thường Kiệt vang danh thiên hạ mà thôi.
Nàng nói, uy danh của y vẫn còn phía sau. Nửa đời sau này, y thật sự giành được quá nhiều chiến công, lưu danh thiên cổ.
Đánh Tống bình Chiêm, đối với y lúc này không còn quan trọng nữa.
Y đứng trong cốc động năm xưa, nay đá trên cao đã bị lũ cuốn sạt xuống hết, đem cốc phơi ra ánh sáng, không còn là nơi của riêng y và nàng. Ngô Tuấn mệt mỏi buông bỏ giáp sắt và long đao, ngồi xuống một tảng đá ven con suối quanh co.
Lọ thuốc cuối cùng năm đó nàng đưa, y trân quý đem theo khắp nơi. Đây chính là tâm tư, là khát khao nàng muốn y thay nàng thực hiện. Muốn y tuổi già có người bầu bạn, phụng dưỡng.
-Dung Hoa, ta xin lỗi.
Y kéo nút chặn, đổ thứ bột nâu ngà xuống dòng nước chảy như lụa. Môi y nhếch lên, lúc này y lại thấy vô cùng nhẹ nhõm.
-Dung Hoa, giấc mơ đó nếu không thể cùng nàng thực hiện, thì sẽ không bao giờ là một ai khác.
_____
Như bừng tỉnh, vẫn là dòng người tấp nập ở phố đi bộ, nhưng không còn bóng Ngô Tuấn đi đằng trước nữa. Cô vùng người đuổi theo, nhưng không còn, không còn người đó trên thế gian này nữa. Một ngàn năm, người đó sống cách nàng một ngàn năm rồi.
Bài luận về chiếc trâm cổ của Như được cái giáo sư đặc biệt khen ngợi, kết hợp phân tích lịch sử và khoa học. Trong bài luận đó, có bao nhiêu phần đến từ tình cảm của Nhật Tôn, bao nhiêu phần đến từ tình cảm với Đại Việt.
Bất luận là tìm kiếm như thế nào, Như đều không thể gặp lại Ngô Tuấn. Y đã nói hứa tìm gặp lại cô kia mà. Rốt cuộc phải đợi bao lâu? Thành Thăng Long cũng đã không còn rồi. Giờ cô nhìn đâu để nhớ đến những kí ức đã cũ.
*
Năm 1082, Lý Thường Kiệt thôi chức Thái uý và được cử về trị nhậm trấn Thanh Hóa. Làm việc ở đây suốt 19 năm trời, đến năm 1011 thì vua Lý Nhân Tông lại mời ông trở lại về triều giữ lại chức Nội thị phán thủ đô áp nha hành điện nội ngoại đô tri sự. Lúc này ông đã 82 tuổi.
Lý Thường Kiệt, quả thật quá cô độc. Gì mà chiến công chống Tống, gì mà Như Nguyệt thủ công. Nửa đời sau sách sử đều đã ghi chép, nhưng nửa đời trước của y, đều đã theo những người trong cuộc trôi vào quá khứ, chỉ còn là trà dư tửu hậu mà thôi. Đáng buồn thay, buồn thay.
Nếu như năm đó, y có thể đưa nàng trốn đi. Hàng vạn điều nếu như đó, vĩnh viễn cùng y day dứt đến cuối cuộc đời cô độc.
Người cùng Ngô Tuấn năm đó tương tri tương ngộ, đã sớm âm dương cách biệt ba mươi năm. Lại thêm một lần ba mươi năm. Đời người, có mấy lần như vậy.
Bây giờ Lý Thường Kiệt đã là một lão nhân hơn tám mươi tuổi, ngồi bên một mộ phần có đơn sơ so với danh vị Tiên Thái hậu, cầm chiếc trâm vàng trắng đơn sơ đã cũ kĩ. Phải, người đến sau cùng được chôn cùng Tiên đế ở Thọ Lăng không phải nàng.
-Dung Hoa, một mùa xuân nữa lại đến rồi. Hoa mạt ly năm nay nở cũng rất đẹp. Nàng xem.
Y sắp lại mấy cành mạt ly nở hoa, rót một chén trà trước phần mộ, nghiêng mình thổi bay bụi hồng trần trên tấm bia đá.
-Cuộc đời này, có mấy phần là mơ hồ, có mấy phần là không liệu trước được. Dung Hoa, ta đã tám mươi tuổi rồi, ta đang đợi nàng, chờ tới khi gặp lại nàng.
Cuộc đời vốn như chiếc thuyền trôi giữa bốn về sông nước, có đôi lúc nghiêng về một bên, bên tình, bên lý. Đến cuối con sông ấy, chính là biệt ly. Y và nàng kết cuộc lại không thể ở cùng nhau, lại giống như sáu mươi năm về trước, y và nàng chia xa ở giữa núi rừng.
-Kiếp sau gặp lại, Dung Hoa.
"Năm mươi năm lẻ lâu bền,
Vũ công, văn đức rạng truyền sử xanh.
Thượng Dương, sao nỡ bạc tình?
Để bà Dương hậu một mình ngậm oan."
(Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...