Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Xuân này tiết trời mát mẻ, vua xa giá ngự ngoài thành, cùng hoàng thất thăm thú đất trời thay hoa.

Dung Hoa đứng trên đồi đất, nhìn xuống con sông chảy qua hai bên bờ xanh mướt. Gió thổi bay tà viên lĩnh thêu phượng vàng, thổi những sợi tóc loe hoe trước trán nàng bay bay. Nếu nàng nhớ không lầm, ngày ấy, sắp đến rồi. Nàng còn ngắm nhìn được bao lần triều đại này nữa.

Vua thâm tâm vui vẻ, cầm chiếc trâm năm nào đến chỗ nàng đang đứng.

-Hồng Hạc.

Nghe gọi, Dung Hoa khẽ quay người, nàng hành lễ, đã nhận được ngay cái nắm tay của vua.

-Ta đã cho người sửa lại chiếc trâm rồi, nó đã trở về nguyên vẹn. Nàng cài lên ta xem.

Chiếc trâm phượng năm đó Hồng Linh làm vỡ mất, vậy mà bệ hạ vẫn canh cánh trong lòng, cho người sửa lại như chưa hề có chuyện thương tâm năm ấy.

-Bệ hạ.

Nàng nói, chậm rãi vuột khỏi bàn tay y. Chân mày vua cau lại, nhìn nàng nét mặt lạnh lùng như cơn gió bấc lúc này.

-Nàng sao thế?

Dung Hoa ngập ngừng, nàng nhìn chiếc trâm trong tay vua rồi cũng lẳng lặng quay lưng nhìn núi sông.

-Nhớ năm đó, thần thiếp tự hỏi chính mình, rốt cuộc mục đích thiếp đến nơi đây là gì? Là được nhìn thấy lịch sử? Sau này thiếp mới rõ, đó là sứ mệnh phải giúp đỡ những con người trong lịch sử phải đi theo đúng con đường của mình, để Đại Việt an yên, thịnh trị thái bình.

Vua cảm nhận được thấy điều bất an. Đi lại trước mặt nàng.

-Sao tự dưng nàng lại nói những chuyện này?

Dung Hoa thở dài, môi nàng khẽ cười, lại như nhẹ nhõm thốt ra.

-Giờ người đã lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Nguyên phi cũng đã sinh hạ Hoàng Thái tử, quân Đại Việt hùng mạnh vũ bão. Thiếp không còn gì để giúp người hơn nữa.

-Nàng muốn nói điều gì?

-Thiếp, muốn rời đi.

Vua lặng đi, đôi mắt như tắt ngấm đi niềm hân hoan vừa vài khắc trước. Thiên tử không ngờ nàng đã ở bên vua lâu như vậy, đến cuối cùng vẫn muốn rời đi.

-Nàng thực sự không thể ở bên ta, cùng ta trị vì Đại Việt, cùng ta nhìn ngắm giang sơn này sao?

Y nhìn vào đôi mắt bình lặng của nàng, giận dữ choán lấy y. Y giận nàng không tiếc nuối, không đau thương chút gì, chỉ nhất quyết muốn rời xa y.

-Nàng nhất định muốn đi? Hoàng cung này rộng lớn như vậy, nàng muốn ở đâu cũng được. Ta sẽ không đến tìm nàng!

Dung Hoa khẽ cười. Y nghĩ nàng chỉ đơn thuần là không muốn gặp y sao? Nàng quá mệt mỏi với hậu cung, với quyền thế. Nàng chỉ là muốn sống nốt kiếp này an yên.

-Động Thiên và Thiên Thành mai này sẽ theo gót Phật. Thần thiếp đã nhìn thấy điều đó, âu cũng là hoàn thành lời hứa với Chiêu Vy, tôn trọng tất cả những ước muốn của hai đứa. Càn Đức sẽ trở thành bậc quân vương phúc hậu. Đến cuối cùng, thiếp cũng không nợ hoàng cung này bất kể điều gì.

-Bao gồm cả ta sao?


Nàng nhìn vua, nhìn vào nét khắc khổ bi thương ấy. Nhưng lòng nàng chẳng hề dậy sóng, chẳng hề thương cảm. Lòng nàng đã quyết, vì Ngô Tuấn cũng được, vì bản thân nàng cũng được, vì cả Đại Việt này cũng được, nàng nhất định phải ra đi.

-Bệ hạ, người và thần thiếp là phu thê, nhưng giữa chúng ta không tình còn nghĩa, nghĩa phu thê ấy sẽ đến lúc gặp lại nhau, cả hai đều vui mừng. Nhưng người cùng bệ hạ có tình có nghĩa cả đời này sẽ là Nguyên phi. Người hãy ở bên nàng cả đời, yêu thương nàng, phải thật hạnh phúc.

Ở cái tuổi này rồi, y thấy mình mệt mỏi khi phải luôn cố giữ nàng ở lại. Nàng như một cánh diều, luôn chờ y buông tay. Ngần ấy năm, cuối cùng nàng vẫn muốn bay đi khỏi bốn bức tường son cao cao này.

-Bệ hạ, mong người đồng ý cho thần thiếp ra đi. Nếu bệ hạ sợ người đời gièm pha, cứ lệnh cho phủ sử ghi chép, Thượng Dương hoàng hậu giam biệt vào lãnh cung.

-Nàng thực sự muốn như vậy sao?

-Thần thiếp muốn tự do, tự do thì luôn có cái giá phải trả.

Y nắm chặt chiếc trâm trong tay, toan đưa nàng.

-Thần thiếp sẽ không đem theo bất kì thứ gì từ hoàng cung.

Vua nhắm nghiền mắt, nén tiếng thở dài.

-Vậy mà nàng vẫn luôn đeo chiếc trâm cũ kĩ đó?

Tay nàng khẽ đưa lên mái tóc chất cao quyền quý, chạm lên chiếc trâm lành lạnh.

-Chiếc trâm này xuất thân dân dã, thần thiếp đeo cảm thấy vô cùng an yên.

-Nàng cả đời chỉ muốn nhìn thấy tấm lòng của Thường Kiệt, sao không chịu nhìn đến những gì ta có thể cho nàng?

Y gầm lên. Nỗi tức giận và thù hận đan xen. Bằng hữu y trân trọng một đời lại là người y không thể bì được trong tình yêu của nàng.

-Bệ hạ, những thứ người có thể cho thần thiếp quả thật quá nhiều, nhưng thiếp đều không cần. Người luôn nghĩ yêu là chiếm hữu, là vinh hoa phú quý, là quyền lực tối cao. Nhưng đối với thần thiếp, đó chưa bao giờ là tình yêu.

-Ngay cả khi Thường Kiệt đã là hoạn quan, nàng vẫn muốn rời xa ta?

-Thần thiếp chưa hề nói mình sẽ rời đi cùng Thường Kiệt đại nhân. Bệ hạ, đại nhân ấy sau này sẽ là cánh tay đắc lực của người, đánh đông dẹp bắc, bảo vệ Đại Việt. Xin hãy vì thiếp mà tin tưởng.

Lúc này Lý Nhật Tôn mới thấy mình đau lòng. Nàng chưa từng tin y, chưa từng nói về y với đôi mắt đó, nhưng nàng luôn tin tưởng Thường Kiệt, mãi mãi. Y siết chặt chiếc trâm, rồi bằng một lực ném phăng nó ra không trung, rơi xuống mất hút giữa dòng chảy siết của sông Cái. Dung Hoa thẫn thờ. Thì ra đây chính là lí do vì sao mấy trăm năm sau, nàng đã tìm thấy nó ở hạ lưu sông Hồng.

-Trọng phục quá ngận đa niên*, đã vậy, ta cũng không cần nó nữa. Nàng đi đi.

*Qua bao năm như vậy rồi.

Dung Hoa cười nhẹ, nhìn ánh mắt dứt khoát của vua. Nàng lặng lẽ hành lễ trang trọng rồi quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau một Lý Nhật Tôn đứng như trời trồng, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sông Cái nuốt trọn chiếc trâm vàng.

Đến cuối cùng, nàng vẫn muốn rời đi. Vị hoàng hậu cuối cùng của y, vẫn chọn ra đi.











_________________










Dung Hoa về một ngôi nhà gỗ đã mua được từ tiền tích cóp được từ bổng lộc trong cung. Vừa đặt chân đến đầu mấy khóm cây mạt ly trước sân, nàng đã trông thấy một thân ảnh quen thuộc.

Ngô Tuấn quay đầu, nhìn nàng mỉm cười. Y đi lại, nắm lấy bàn tay nàng. Dung Hoa hiểu, đây là điều cuối cùng trượng phu cả đời của nàng muốn dành cho nàng.










***

-Bệ hạ cho vời hạ thần.

Vua tiến đến, đỡ lấy y nâng y dậy. Nhìn bằng hữu cả đời trước mắt giờ lại cách xa vạn dặm, vua đau lòng biết bao. 

-Thường Kiệt, trẫm đã từng nghĩ. Trẫm và ngươi xa cách, nhưng ngươi vẫn là thần, trẫm là quân, trẫm không cần ngươi cùng trẫm phân ưu thấu hiểu. Nhưng đến tuổi này rồi, trẫm mới biết, thì ra mình cô độc đến vậy, đến một người bằng hữu, cũng không còn.

-Bệ hạ, người là thiên tử vạn dặm trên cao, dĩ nhiên chỉ có thể ở trên cái đỉnh ấy một mình, vạn dặm bá tánh đều là thần tử.

Vua gật gù, ngồi xuống trường kỉ dát vàng, bàn tay siết chặt tràng hạt. 

-Có phải, cách trẫm đối với nàng mấy mươi năm qua, khiến ngươi rất thất vọng không?

Ngô Tuấn ngước đôi mắt một đời sáng suốt, y nhìn như thấu tận tâm can Nhật Tôn.


-Thần, chưa từng cầu người hứa, yêu nàng một đời, chưa từng mong người độc sủng nàng, chỉ nguyện mỗi ngày trôi qua, đều có thể nhìn thấy nàng sống tự do tự tại, mỗi ngày đều có thể mỉm cười, như nàng vẫn luôn hạnh phúc trong những năm tháng hoa niên ấy. 

Dường như, đó là lời mà Ngô Tuấn muốn nói đã từ rất lâu rồi. Vua trầm mặc nhìn bằng hữu, rồi cũng gật đầu.

-Đúng là, trẫm đã đối xử với nàng không tốt.

-Bệ hạ, người nào đối xử với nàng không tốt. Vinh sủng mà nàng nhận được, nữ tử hậu cung này hiếm ai bì được. Chỉ là suốt khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, người lại trêu đùa nàng, biến nàng thành con cờ chính trị đấu với nhà họ Dương. Bệ hạ, người có từng nghĩ, Dương Hồng Hạc đã biết thấu ý định của người hay chăng?

Nàng biết chứ. Nàng thông minh như vậy. Dĩ nhiên là đã nhìn thấy tên Thái tử năm đó, cứ nghĩ là mình đã lớn, cứ nghĩ là mình nắm thế sự trong lòng bàn tay.

-Thần đã từ bỏ nàng một lần. Vì nàng nói, không muốn để thần vì nàng mà từ bỏ giấc mơ tung hoành giang sơn, nàng không muốn vì chút nhi nữ thường tình mà làm tổn hại đến núi sông, đến cơ đồ nghìn năm Đại Việt. Bệ hạ, đó là lần duy nhất, thần từ bỏ nàng. 

Phải, Ngô Tuấn từ bỏ tư cách được ở bên nàng, nhưng chưa từng bỏ rơi nàng. Những lúc nàng sợ hãi nhất, lạc lõng nhất, y từ xa vẫn có thể bảo vệ nàng bình an. 

-Còn trẫm, có lẽ chỉ luôn dồn nàng đến chỗ nguy hiểm.

Bàn tay Ngô Tuấn siết chặt. Y biết, Nhật Tôn cũng rất yêu nàng, nhưng vua không giống như y, tự do mà yêu nàng. Nên y không muốn trách cứ hoàng đế.

-Trẫm, ngăn cản Hồng Hạc nhớ về ngươi, tước đoạt đi những thứ nàng ấy yêu thích, giam cầm nàng, chỉ vì sợ, nàng sẽ bỏ trẫm mà đi. Tất cả những điều trẫm làm, từ đầu đến cuối, có lẽ đều không phải là đúng.

Ngô Tuấn cười lạnh, như gió bấc ngoài kia. Y chỉ lặng nhìn vua, đau vì tình, đế vương đau vì tình, mấy ai thấu. Cứ tưởng hoàng đế sẽ có tất cả nữ nhân trên cuộc đời này, chẳng phải hay sao?

-Ngươi, đưa nàng đi đi.

Đôi mắt sâu đưa đến chỗ thiên tử, bần thần mà đối chất, "Thật không?"

-Lần này, trẫm sẽ để nàng ra đi. Cấm cung bao la, cửa cung sâu như bể, vạn dặm hoàng thành, chẳng ngăn nổi trái tim tự do của nàng. Nơi này dẫu dưới chân thiên tử, nhưng mỗi ngày trôi qua đều như đày đọa nàng.

Không gian im lặng đến nỗi, y có thể nghe tiếng nước mắt vua rơi.

-Đưa nàng đi, đi thật xa. Đừng để trẫm thấy nàng lần nữa. Thấy nàng, trẫm sợ.

Long châu rơi vụn vỡ. Có lẽ là lần đầu Ngô Tuấn thấy bằng hữu bi thương nhường này.

-Trẫm sợ, thấy nàng hạnh phúc, trẫm sẽ đau lòng. Trẫm sợ, nhìn nàng mỉm cười, trẫm liền hối hận. 

Bàn tay già nua, vua đưa lên mặt gạt phăng đi hết lệ giàn.

-Đi đi, hậu cung này, không còn hoàng hậu cũng tốt.

Ngô Tuấn cắn răng. Y quen biết Nhật Tôn chục năm, chưa từng thấy Nhật Tôn sẽ buông tay. Có lẽ, Dung Hoa là ngoại lệ duy nhất của cả cuộc đời thiên tử.

-Thần...

-Đừng lo. Xem như, trẫm nhờ ngươi, chăm sóc cho nửa đời sau của nàng.

Nói rồi, vua đưa ra một phong hưu thư. Chỉ cần một tờ giấy nhàu, thẫm nước mắt, nàng đã không còn là thê tử kết tóc của vua, chục năm qua, giống như mấy dòng chữ viết kia, sơ sài, rồi sẽ sớm phai theo thời gian. 

Ngô Tuấn chết lặng nhìn phong thư, nhìn bàn tay vua run run. Y biết, lòng vua đã quyết. Nước mắt y cũng giàn ra, khuỵu xuống mà hành đại lễ.

-Bệ hạ, thần, sao có thể hạnh phúc, khi người đau thương.

Đối với bằng hữu cả đời, y dĩ nhiên không thể ích kỉ. Dù y yêu nàng, y muốn che chở cho nàng, nhưng hoàng đế cũng đã nỗ lực đền bù cho Dung Hoa rất nhiều, chỉ là hai người cứ hiểu lầm chồng chất, mỗi ngày lại xa nhau. Hoàng đế xứng đáng có được tình yêu viên mãn.

Vua đi đến nâng Ngô Tuấn dậy, ôm chầm lấy y. 


-Cả cuộc đời này, trẫm đã từng tin, từng hận, từng trách ngươi rất nhiều. Nhưng suy cho cùng, đau lòng cả đời này của ngươi, cũng vì trẫm mà ra. Hãy xem như đây là điều cuối cùng trẫm muốn đền đáp cho ngươi. 

Hai người rời khỏi nhau, nhìn đôi mắt nhau đã già nua.

-Hãy thay trẫm, sống một cuộc đời thật hạnh phúc cùng với nàng.




***




Ngô Tuấn cài lên mái tóc nàng một bông mạt ly. Y nhìn nàng, đôi mắt ấm áp vô vàn.

-Gió thổi vạn dặm giang sơn, thiên hạ được mấy năm tháng phồn hoa. Chúng ta đừng lo thế sự chi nữa, hãy cứ sống vì chúng ta. Có được không?

Nàng đưa tay lau vội nước mắt. Y liền nắm lấy bàn tay nàng, ngăn lại.

-Cùng ta sống những năm tháng này, ngày ngày vui vẻ, không cần che đi nước mắt.

Nước mắt nàng rơm rớm. Đôi môi nàng cứ mấp máy chẳng thành câu. Nàng sợ nói ra rồi, điều này sẽ biến mất.


-Em chẳng cầu tất thảy phù hoa nơi cấm cung, chẳng hề tham luyến mẫu nghi trung cung chi vị. Chỉ mong mỗi ngày đều được ngắm đất trời thay hoa, mây trôi trên mái đầu. 

Y ôn nhu ôm lấy nàng, gật đầu rất nhẹ.

-Đã qua cả rồi. Sau này, chuyện hậu cung những năm qua, đừng nhớ đến nữa.

Gió xì xào thổi qua hàng cây xanh mướt, nắng phủ trên giàn leo trước cổng nhà, chú chó nhỏ chạy quanh chân nàng. Dung Hoa nhắm mắt hít thở. Nàng đã vạn lần mơ đến kết cục này, năm tháng này. Đợi đến hạn ba năm, Lê Yến sẽ đưa phần còn lại của thuốc giải. Đến cuối cùng người vui nhất trong lần ra đi này không chỉ có nàng và Ngô Tuấn, mà còn có cả Nguyên phi kia.









Kỷ Dậu, Thiên Huống Bảo Tượng năm thứ 2.

Mùa xuân, tháng 2, vua thân đi đánh Chiêm Thành, Thái bảo Thường Kiêt dẫn quân tiên phong, đuổi bắt được vua nước ấy là Chế Củ. Trước đó, vua đánh Chiêm Thành mãi không được, đem quân về đến châu Cư Liên, nghe tin Nguyên phi nhiếp chính giúp việc nội trị, lòng dân cảm hoá hoà hợp. Trong cõi vữngvàng, tôn sùng Phật giáo, dân gọi là bà Quan Âm, vua nói: "Nguyên phi là đàn bà cònlàm được như thế, ta là nam nhi lại chẳng được việc gì hay sao?". Bèn quay lại đánh nữa, thắng được.

Lúc này Lê Yến mới hiểu ra, tại sao Dương Hồng Hạc nhất quyết phải ra đi sớm hơn chứ không đợi Thái hậu qua đời. Nàng từng nói, phải ra đi thì Lê Yến mới có cơ hội trở mình. Đúng vậy, nếu nàng ta không đi, người ngồi sau rèm nhiếp chính là Chính cung hoàng hậu.

Mùa hạ, tháng 6 đem quân về.

Mùa thu, tháng 7, vua từ Chiêm thành về đến nơi, đổi niên hiệu là Thần Vũ năm thứ nhất. Chế Củ xin dâng ba châu Địa Lý , Ma Linh , Bố Chính để chuộc tội. Vua bằng lòng, tha cho Chế Củ về nước.

Dầu cho Nguyên phi tài giỏi, chu toàn ổn thoả việc hậu cung, triều thần có phe phái dâng sớ muốn lập làm Hoàng hậu. Nhưng phe phái của Thái sư Lý Đạo Thành nhất mực phản đối. Lý Đạo Thành xưa nay trọng phép tắc, lễ nghi, thứ tự tôn nghiêm. Nguyên phi dẫu tài giỏi nhưng xuất thân không cao, ông nhất mực phản đối.

Vua cũng vin vào đó mà không lập Lê Yến làm hoàng hậu. Trong lòng y đã nguội lạnh rồi, nếu vị Hoàng hậu cuối cùng cũng đã rời bỏ y, hậu vị này, cũng không cần thêm ai nữa.

Vì có công trong cuộc chiến với Chế Củ, Ngô Tuấn được ban quốc tính và từ đó y chính thức được gọi là Lý Thường Kiệt, bước vào hàng ngũ hoàng thân quốc thích với danh xưng "Thiên tử nghĩa đệ", tước Khai quốc công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui