Hôm nay gót phượng của Thần phi lại đến chỗ Thượng Dương Chính cung hoàng hậu, càng làm người ta thấy bất an thay cho một chính cung không con không cái, lạc lõng lưu lại hậu cung.
Nàng đang ngồi chơi cùng hai công chúa, bỗng thấy Thần phi xuất hiện từ phía xa, liền lặng lẽ cho nhũ mẫu đưa cả hai rời khỏi.
-Thần thiếp khấu kiến Chính cung.
Đợi được cái phất tay bình thân của Dung Hoa, Lê Yến ngẩng đầu, đi lại gần nàng.
-Thái tử cũng vừa đầy tháng, Thần phi sao lại ra ngoài trời gió rồi. Không tốt, chúng ta vào điện nói chuyện.
Lê Yến cung kính gật đầu, đi theo sau Dung Hoa bước vào Thượng Dương cung.
-Đúng là cung điện của Chính cung hoàng hậu, ân điển của bệ hạ ban khắp điện, sang trọng uy quyền.
Dung Hoa khẽ nhếch mày, nàng đi chậm lại đợi Lê Yến cùng đi chung. Cả hai sải bước trên hành lang. Đoàn tuỳ tùng của Lê Yến từ lúc nào cũng đã lùi lại phía sau.
-Thần phi tìm ta có chuyện gì sao?
Lê Yến đưa chiếc khăn tay lụa lên che miệng, yểu điệu mỉm cười.
-Chính cung, thần thiếp tìm người hôm nay, e không chỉ là tán dốc với người.
Nàng biết. Hồng Linh cũng đã từng cảnh báo nàng, Lê Yến này quả không tầm thường.
-Mấy hôm trước, Thiên Cảm thái hậu ở quê ốm nặng. Ta đã cho người về thăm hỏi Thái hậu. Người biết, ta đã tìm thấy gì không?
Nàng dừng chân, khẽ quay sang Lê Yến.
-Nghe nói, Thái bảo Ngô Thường Kiệt năm xưa bỗng dưng trở thành nội quan, xung vào chức Hoàng môn chi hậu mà hầu cận bệ hạ. Có vẻ như, đã có sự nhúng tay của một thế lực nào đó, mạnh đến nỗi Tiên đế cũng không làm được gì?
Dung Hoa cười khẽ, nàng cố tỏ ra điềm nhiên. Lê Yến biết Dung Hoa lúc nào cũng tỏ ra vô tâm với thế sự, chính là không để người khác nắm bắt tâm ý. Nhưng nàng nhất định phải khống chế được Thượng Dương hoàng hậu này.
-Nghe nói, độc dược mà năm đó khiến Thái bảo đại nhân thành nội quan, chính là do Dương Thái hậu làm ra? Nguyên do là vì đại nhân ấy có tư tình với Chính cung hoàng hậu?
Mắt phượng hướng về phía Lê Yến, Dung Hoa chỉ nhếch môi cười bàng bạc.
-Ai nói với Thần phi những chuyện đảo lộn thị phi ấy?
-Đảo lộn thị phi?
Lê Yến cười lạnh, nàng ta lấy ra một lọ thuốc.
-Vậy chuyện đó không có thật, xem ra những lọ thuốc giải này cũng không cần nữa nhỉ?
Dung Hoa thất kinh nhìn nó. Những lọ thuốc này chính là lí do níu nàng ờ lại Cấm cung ngần ấy năm qua. Nay tại sao lại rơi vào tay Lê Yến?
-Chính cung, thứ cho ta đã cho người nghe lén người nói chuyện cùng Thái bảo ở vườn mai. Ta đã biết ta không đấu lại người quang minh chính đại, e là phải dùng mưu rồi.
Quả thật lúc đó không người, nàng không nghĩ lại có thể xảy ra chuyện đó. Dung Hoa cắn răng, cười khan.
-Thần phi đấu với ta để làm gì? Nàng muốn tranh sủng ái? Ta đều có thể cho nàng.
-Sủng ái của vua đều là thứ dễ mất đi. Giống như Hồng Linh phế hậu từng được bệ hạ sủng ái hết mực, cuối đời cũng bị tước bỏ hậu vị, giáng làm thứ dân rồi bắn chết hay sao?
-Nàng không giống Hồng Linh. Nàng có con của mình.
Lê Yến cười lớn, nàng ta hất cằm ra xa, hướng về Đông cung mà nói.
-Mẹ quý nhờ con, nhưng cái quý này, thần thiếp muốn đích thân mình phải tự đạt lấy.
Dung Hoa lặng lẽ nhìn dáng vẻ quyết đoán và lãnh huyết. Nếu có thể, nàng vẫn mong mai đây Lê Yến có thể học được cách nhân từ, để trị vì Đại Việt tốt hơn. Lê Yến của hiện tại quá nhiều dã tâm.
-Thứ ta muốn, chính là vị trí hoàng hậu. Vị trí mà sau này sẽ được cùng bệ hạ chôn trong Thọ Lăng, chép cùng người trong sử sách. Đó mới chính là thứ ta muốn.
Dung Hoa biết. Nhưng ở vị trí Thần phi, chẳng phải nàng ta vẫn sẽ làm được hay sao?
-Cho nên, nếu Chính cung muốn lấy lọ thuốc giải này đi. Phải làm cho ta một chuyện.
Nàng ngước mắt nhìn Lê Yến, nhìn một Thần phi từ lúc nào đã mất đi dáng vẻ hồn nhiên nàng gặp lúc đầu.
-Thái hậu đang bệnh nặng, Thái y nói sẽ không qua được hết mùa hạ năm nay. Đợi khi người không còn, Chính cung cũng rời khỏi Hoàng thành đi.
Dung Hoa lạnh lùng ngước nhìn non cao. Chẳng phải đây chính là mong ước của nàng hay sao?
-Chỉ như vậy thôi?
-Chỉ như vậy thôi.
Chính cung cười khẽ, nàng lắc đầu.
-Thần phi nghĩ, ta không biết nàng muốn làm gì sao? Đâu chỉ có muốn vị trí Chính cung hoàng hậu của ta?
Lê Yến biết, Chính cung trụ trong hậu cung lâu đến thế, loại trừ biết bao nhiêu phi tần, dĩ nhiên không khó đoán được tâm cơ của nàng. Nàng cam bái hạ phong, nhưng tiếc thay, ván cờ này chỉ có thể để nàng làm chủ.
-Dương Đại nhân lũng đoạn triều chính, đến bệ hạ còn muốn dẹp bỏ đi, nhưng vì nể tình chiếc ghế mẫu nghi mà người đang ngồi mới tha cho Dương gia một con đường sống. Những gì ta làm là để giúp cho bệ hạ, cho xã tắc.
Dù sao, cũng là điều nên làm. Dung Hoa quay đầu, sửa lại cung trang của Lê Yến đang rối vào tóc, ánh mắt sắc bén đổ trên Thần phi đang được bệ hạ hết lòng sủng ái.
-Ta hứa với Thần phi, chuyện nên làm ta nhất định sẽ làm. Không còn đợi đến khi Thái hậu không còn, ta cũng sẽ rời đi.
Lê Yến lấy trong ống tay áo ra thêm một lọ thuốc.
-Thang thuốc giải này vốn còn hai liều nữa. Đợi đến khi người rời khỏi Cấm cung, ta sẽ đưa cho người một liều. Nhưng để chắc chắn người nhận xong thuốc mà manh tâm trở lại hoàng cung. Qua ba năm, ta sẽ đưa thêm một liều nữa.
-Thần phi tính toán sâu xa, nhưng nàng yên tâm. Chuyện ta rời khỏi Cấm cung, ta sẽ thực hiện.
Nói rồi, nàng phất ống tay áo hướng về phía cửa cung rồi quay sang nội quan theo hầu.
-Tiễn Thần phi về đến điện.
Hoàng đế bước qua thềm cửa, tiến vào Thái Hoà cung ngập trong hương xông. Mấy năm qua Thái hậu bệnh nặng, Thái y nói bà chẳng qua được hết mùa hạ này.
Vua thấy bà ngồi bần thần trước bàn thêu, liền đi lại. Thấy con trai đến, đôi mắt bà ánh lên phúc hậu mà mỉm cười, nói cung nữ kéo ghế nứa trải lông ấm áp đến cho y. Y nhìn tấm tranh thêu, là khoảnh sân rợp đầy hoa giấy rực rỡ. Năm đó, hoa giấy bị đốn đi đã đem theo trái tim của Mai Hoàng hậu vĩnh viễn chết đi.
-Hoàng đế đến rồi sao?
Vua gật đầu hiền lành, nắm tay mẫu hậu. Y luôn biết, mẫu hậu cô độc mấy chục năm. Phụ hoàng luôn kính trọng bà, vì bà là người vợ kết tóc của người. Nhưng người chưa từng thương bà như cách người yêu thương một nữ nhân trong tranh, một nữ nhân y chưa từng quen biết. Đến khi Tiên đế băng hà, vẫn muốn tranh cùng chôn theo. Chẳng lẽ, những người Chính cung thực sự không thể có được hạnh phúc hay sao?
-Càn Đức vừa đầy tháng, thằng bé bụ bẫm, mặt mày sáng sủa, ta cũng an lòng rồi.
Vua cười khẽ, nhìn bà vui vẻ lắm. Mấy năm qua từ khi Tiên đế băng hà, bà có mấy lần vui.
-Chỉ tiếc, người sinh ra Thái tử lại không phải là Hồng Hạc.
Bà lắc đầu, dường như có chút xót xa. Bà vẫn luôn muốn người ngồi lên ngai vàng kia phải danh chính ngôn thuận mà đăng cơ. Có một mẫu phi xuất thân thấp kém, e sẽ là mối nguy hại cho ngai vàng của đứa trẻ này.
-Là con vô phúc.
-Bậy nào, con là thiên tử, phúc trạch thâm hậu. Chỉ là hậu cung nhiều điều biến cố, chuyện con cái cũng đến muộn mà thôi.
Vua lặng lẽ gật đầu. Phải, quả là hậu cung này thật nhiều biến cố. Đến nay, chỉ còn duy nhất một Chính cung hoàng hậu mà thôi.
Từ ngoài, nội thị đi vào, cúi đầu hành lễ.
-Bệ hạ, thần có chuyện muốn tâu báo.
-Về chuyện gì?
Nội thị kia hơi ngập ngừng nhìn Thái hậu, rồi hạ giọng.
-Là về chuyện Hồng Linh phế hậu hạ độc Thần phi.
Y hơi ngước nhìn sắc mặt của Thái hậu. Thái hậu liền phất tay.
-Ngươi cứ nói đi. Ta cũng muốn nghe xem, rốt cuộc trong lúc ta ốm đau, hậu cung này đã có những sóng gió gì?
Biết mẫu hậu trách, vua hơi cúi đầu.
-Mẫu hậu, chuyện là mấy tháng trước, Thái y phát hiện thai khí của Thần phi bất ổn, bèn kiểm tra thuốc thang của nàng thì phát hiện ra có độc. Loại độc này châm bạc không kiểm ra được, bình thường uống cũng sẽ không hề gì, nhưng nếu uống trong ly bằng gốm thanh long sẽ phát tán độc, từ từ ngấm vào lục phủ ngũ tạng.
-Há có chuyện ác ôn như vậy!
Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn thêu, nét ngài giận dữ tột độ.
-Làm gì có chuyện ngay dưới chân thiên tử và Thái hậu ta mà làm điều thương thiên hại lý ấy?
-Hồi Thái hậu, bệ hạ, nhưng Thường Hiến đại nhân cũng đã tìm hiểu. Loại độc này, nói độc cũng không phải là độc. Cùng lắm chỉ có tác dụng làm choáng váng nhức đầu mà thôi. Liều lượng sử dụng cũng rất ít, nếu theo liều lượng này chắc phải hạ độc năm mười năm mới làm người bị hại tổn hại. Đại nhân ấy nghi ngờ rằng, nếu đã muốn hại Thái tử còn nằm trong bụng mẹ, tại sao phải hạ loại độc mà mất năm mười năm mới có tác dụng?
Vua hơi quay mặt đi, thở hắt. Thái hậu lặng nhìn vua, rồi hỏi viên nội thị.
-Nói như vậy, người hạ độc thực không muốn hãm hại cái thai?
-Thần chưa dám kết luận, thưa Thái hậu.
Bà nhìn nét mặt trầm mặc của vua, nhìn tay y nắm chặt tràng hạt.
-Tiên đế sống chưa từng bị hậu cung thao túng, hoàng đế, con cũng nên làm rõ chuyện này. Nếu thực sự có kẻ muốn hãm hại, đổ tội cho người khác, quả là tội bất dung. Nhưng tội dám đem tính mạng của hoàng tôn ra mà tính toán, lại càng là tội chết.
Nội thị lại quay sang vua cúi đầu.
-Bệ hạ, quả thực, dạo gần đây người của cung Thần phi theo dõi sát sao dinh phủ ở quê của Dương Thái hậu. Mấy ngày trước nô tì thân tín bên cạnh Thần phi còn đến gặp Dương Thái hậu rất lâu.
Thái hậu lắc đầu, bà đã sống ở hậu cung cả đời, đều đã từng gặp qua những nữ nhân tâm tư không đơn giản.
-Người như vậy, hoàng đế nên cân nhắc xử trí ra sao. Tâm cơ nàng ta không đơn giản. Người ở hậu cung sớm muộn gì cũng bị nàng ta dẹp hết.
Vua biết, người mà ngay từ đầu Thần phi nhắm đến chính là Thượng Dương hoàng hậu, chứ không phải là Hồng Linh. Y hít một hơi thật sâu, nhắm dần đôi mắt.
-Trẫm không có chứng cứ buộc tội Thần phi, nàng cũng vừa sinh Thái tử cho trẫm, cũng vừa được phong phi vị. Không có công lao cũng có khổ lao, con không muốn lập tức tước phi vị của nàng. Sau này, thiên hạ sẽ nói trẫm là trượng phu bất nghĩa.
-Thần phi lập đại công, sinh được Thái tử. Nhưng tội nghiệt nàng ta nặng, hôm nay bệ hạ thương tình không phạt, mai đây sẽ nhận lại báo ứng thôi.
Vua thở dài, thu lại tràng hạt ngọc, nói lớn.
-Truyền ý trẫm.
Hiền Hầu nội quan vội chạy vào.
-Thần phi sức khoẻ yếu ớt, lại thêm chuyện hạ độc làm tổn hại nguyên khí, khó có thể chăm sóc Thái tử. Càn Đức, giao cho Thượng Dương hoàng hậu nuôi đi.
Đợi tất thảy đi cả rồi, Thái hậu mới nhìn xuống bức tranh thêu vườn hoa giấy, lặng lẽ cười.
-Tâm tư của hoàng đế dành cho Hồng Hạc, thật giống với phụ hoàng của con năm xưa.
Vua hơi ngây người. Năm xưa, chắc là mẫu hậu nhắc đến nữ nhân trong tranh ấy, cả đời Tiên đế không thể quên.
-Hồng Hạc, nó thân làm Chính cung mà lại không đặt tâm tư nơi con, là lỗi của nó. Nhưng con cố chấp với đoạn tình cảm đó, là lỗi của con rồi, hoàng đế à.
Bà nhìn nụ cười thất thểu của con, đã không còn là chàng thiếu niên năm xưa nữa rồi.
-Ta đợi ngày bế cháu cũng đã lâu lắm rồi. Nay đã đợi được tới lúc con có hoàng tôn, cũng đã có thể về tâu với Tiên đế rồi.
Vua cúi mặt nhìn mẫu hậu, nắm lấy bàn tay nhăn lại của bà. Tâm tư của bà, y không biết Tiên đế có từng thấu chưa. Hậu cung có quá nhiều người, phải chi chỉ có một người là đủ. Hai vợ chồng thương yêu nhau, nắm tay nhau đi qua bao thăng trầm. Điều đó với y, thật xa xỉ biết bao.
______________
Lê Yến thất kinh đuổi theo túm lấy nhũ mẫu đang bế Đại hoàng tử, cũng chính là Thái tử đương triều rời đi. Nàng gào lên, vung tay chỉ về phía Hiền Hầu nội quan và các quan nữ tử.
-Các ngươi dám đem con của ta đi! Ta chính là Thần phi! Ai dám đem con của ta đi!
-Hồi Thần phi, đây chính là ý chỉ của bệ hạ.
Hiền Hầu công công đi đến, dứt khoát gỡ tay Lê Yến ra khỏi vạt áo nhũ mẫu. Càn Đức vẫn còn mơ ngủ, nằm im trong lòng nhũ mẫu.
-Bệ hạ, tại sao bệ hạ lại muốn đưa con của ta đi? Có phải người hiểu lầm gì ta không?
Rồi nàng nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua ở Thượng Dương cung, liền túm lấy vai áo Hiền Hầu công công mà giật mạnh.
-Có phải là Chính cung đã nói điều gì xằng bậy với bệ hạ không? Nàng ta dám sao?
-Thần phi, Chính cung dẫu sao cũng là mẫu nghi thiên hạ, không để cho người tuỳ ý bôi nhọ như vậy. Huống hồ, chuyện do người gây ra thì người tự gánh lấy, hà cớ phải đổ cho người khác?
-Ta gây ra! Ta gây ra cái gì!
Nàng gào lên, vật vã giật áo Hiền Hầu. Y hất cằm, cung nữ đã đi đến lôi Lê Yến lùi lại. Nàng ta nước mắt chảy hai dòng, gầm theo nhũ mẫu đang rời đi.
-Ngươi định đem con của ta đến cho Chính cung sao? Ta không cho phép!
-Thần phi, con của hậu phi đều là con của Chính cung. Chính cung nuôi dạy có gì là sai đâu? Huống hồ người ở phi vị, Chính cung là hậu vị, nuôi con của người không cần người cho phép.
-Hiền Hầu! Ngươi dám chống lại ta?
Hiền Hầu nội quan vội cúi đầu.
-Ta nào dám, Thần phi muốn kháng chỉ, hãy cứ đến gặp bệ hạ. Nô tài cũng là làm tốt chức trách của mình mà thôi.
Nói rồi, y phất ống tay áo rồi quay lưng bỏ đi. Lê Yến khóc rống lên rồi vùng người khỏi đám cung nữ, đến thềm cao liền ngã ầm xuống sàn, hai khuỷu tay đau đớn làm nước mắt nàng nhoèn ra.
-Bệ hạ! Sao người lại đối với thần thiếp như vậy! Người lại muốn đem con của thần thiếp cho người khác nuôi! Bệ hạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...