Dung Hoa ngồi trong phòng, nhìn phong thư đặt trên bàn. Cha nàng đã gửi thư đến, mong nàng cứu lấy Hồng Linh. Nhưng chuyện đã đến nước này, làm sao có thể cứu vãn được nữa.
-Thay cho ta bộ hoàng phục, ta muốn đến tiễn Hồng Linh hoàng hậu môt đoạn.
Nàng đứng dậy, để cung nữ khoác lên cho mình viên lĩnh đỏ rực bên ngoài giao lĩnh trắng muốt. Chỉ vàng óng ánh chạy dọc tay áo, tạo nên hình phượng uốn lượn trong mây, ôm lấy vầng nguyệt. Cung nữ choàng thêm áo đối voan tơ thượng hạng, cũng viền chỉ vàng lấp lánh như sao trời. Tóc nàng chất cao, đeo phượng quan vàng nạm ngọc. Nhìn vào gương đồng, nàng ngỡ ngàng nhận ra, từ lúc nào mình đã là một hoàng hậu thực sự, đã quá quen với mũ phượng áo gấm.
Cung Cầm Mai từng là cung điện sa hoa bậc nhất Cấm cung, nay đìu hiu xơ xác, kẻ hầu người hạ không còn một ai. Cổng cao mấy thước dần mở, tiếng lá khô bay xác xơ trong cung vọng lại càng khiến người ta đau lòng. Nàng cho người hầu chờ ngoài điện, một mình tiến vào trong.
Biệt điện này vốn tràn đầy ánh nắng từ những cửa sổ kia, khi xưa từng được bệ hạ sủng ái, bệ hạ đã cho tu sửa lại trên trần mở thêm nhiều cửa sổ lợp thuỷ tinh trong suốt, để ánh nắng theo đó rọi đến từng ngóc ngách biệt điện của Hồng Linh hoàng hậu. Nay không ai coi sóc, chăm lo, những tấm thuỷ tinh bị những cơn lốc gần đây cuốn lá và đất cát phủ đầy, không còn tia nắng nào có thể lọt qua được nữa.
Mới có một tháng, sủng hậu một thời của hoàng đế đã xác xơ đến nhường này.
Hồng Linh ngồi trên trường kỉ ở tẩm điện lạnh lẽo, khẽ nhấc mi mắt sưng húp trông thấy chị mình, liền nở nụ cười chua chát.
-Chị đến rồi à?
Dung Hoa nhìn Hồng Linh cũng đã vận lên hoàng phục, nàng là con cái của thế gia. Dẫu có ra đi cũng phải có tôn nghiêm của mình.
-Ừ, ta đến tiễn em một đoạn sau cuối.
Nàng nhìn chén thuốc đen kịt trên bàn, im lìm, chết chóc. Hồng Linh thở dài vô tận, nàng vẫn cười, ánh mắt mệt mỏi.
-Đời của ta sợ nhất là tối tăm, lại ra đi ở một nơi không còn ánh nắng. Đời ta hận nhất là chị, chị lại là người duy nhất đến tiễn ta đi.
Dung Hoa gật đầu, nàng không nén được nặng nề trong lòng, ngước mắt nhìn em.
-Chúng ta đều ở hoàng cung này mấy chục năm rồi, đều đã không còn trẻ nữa, đều có những điều nuối tiếc. Hãy xem như, đây là cách giải thoát khỏi kiếp sống quẩn quanh này.
Hồng Linh bật cười mà nước mắt rơi, nhấc một chiếc cài vàng được đặt ngăn nắp trong hộp gỗ.
-Nhớ năm đó, ta mới vào phủ làm phu nhân, bệ hạ từng rất sủng ái ta. Người tặng cho ta chiếc cài hoa hồng này, ta thậm chí còn trân quý nó hơn bất kì điều gì, đến bây giờ ta còn chưa cài nó lấy một lần.
Dung Hoa thấy nàng đưa chiếc cài về phía mình, đi lại đón lấy nó rồi cài lên mái tóc chất cao.
-Rồi năm đó, ta bỗng nhiên nhận ra, thực ra bệ hạ không hề yêu thương ta, chỉ là đang muốn lợi dụng ta để lật đổ cha. Ta đã bàng hoàng nhận ra, thì ra mình đầu đến cuối, chỉ là một con cờ trong tay đế vương mà thôi.
Dung Hoa chỉnh lại chiếc cài, nghiêng đầu ngắm nhìn dáng vẻ đau thương của một cuộc đời sắp tắt. Rồi Hồng Linh rời khỏi trường kỉ, quỳ xuống dập đầu.
-Những chuyện ngày trước ta có lỗi với chị, ta ở đây tạ lỗi cùng chị.
Dung Hoa ngỡ ngàng. Tháng trước trên điện Hồng Linh còn hận nàng thấu xương, oán nàng, nguyền nàng. Vậy mà giờ đây khi cuộc đời sắp hết, lại hiểu ra bao chuyện. Nàng nâng Hồng Linh dậy, nàng ta lững thững đi lại bàn, nâng chén thuốc lên. Nước mắt nàng rơi, hoà cùng thứ độc đen kịt chảy vào cuống họng.
-Ngồi xuống đi.
Nàng dìu em gái ngồi xuống trường kỉ, rồi cũng ngồi xuống đối diện.
-Có nhiều chuyện, ta muốn hỏi chị cho ra lẽ, để ta sang thế giới bên kia rồi, không có gì oán than.
-Em cứ nói.
Nước mắt Hồng Linh lăn trên má, nàng tuyệt vọng nhăn mặt kiềm nén cơn nức nở.
-Đứa trẻ năm đó trong bụng ta, là chị hại chết, có đúng không?
Năm đó trở về từ Thảng Do, thân mang trọng thương, làm sao có hơi sức mà hại đứa trẻ đó. Nàng bình lặng lắc đầu. Hồng Linh cúi mặt, hai tay ôm miệng.
-Vậy là bệ hạ.
Nàng ngước mắt ngỡ ngàng nhìn em gái. Bệ hạ làm sao? Nhưng đó là con ruột của người kia mà?
-Năm đó cha quyền lực quá nhiều, có lẽ bệ hạ đã lo sợ nữ nhân họ Dương mang chủng. Họ Dương sẽ càng tác oai tác quái. Ta đã nghi ngờ, nhưng ta không dám tin, ta đành đổ lỗi cho chị, đổ lên đầu chị nỗi hận này.
Dung Hoa lặng nhìn gương mặt bi thương kia. Mất con, rồi nhận ra chồng mình là người đứng sau tất cả, thì ra Hồng Linh vẫn luôn nhận ngần ấy bi ai. Ở cái hậu cung này, có ai mà không sầu đau?
Hồng Linh ôm ngực, chất độc đã phát tán rồi. Nàng ngước ánh nhìn mệt mỏi, trông ra chút ánh nắng yếu ớt.
-Ta đi rồi, chị sẽ là hoàng hậu duy nhất của Đại Việt rồi. Nhưng nhất định phải nhớ lấy một điều.
Đôi mắt nàng bỗng quay phắt sang Dung Hoa, tinh anh và sắc lẹm.
-Phải đề phòng Lê Yến. Cô ta không phải là nữ nhân tầm thường.
Sao có thể tầm thường, Lê Yến mai này sẽ trở thành Nguyên phi.
-Chuyện hạ độc, là tự tay nàng ta gây ra. Nàng ta muốn một tay diệt cả hai nữ nhân họ Dương, để mình thuận lợi ngồi lên bảo toạ Hoàng hậu.
Dung Hoa biết, nô tì đó của Hồng Linh có lẽ đã nói với nàng. Nhưng dù sao, đến cuối cùng chẳng phải Lê Yến cũng sẽ là người thắng cuộc hay sao? Nàng hà tất phải thay đổi thế cuộc ấy?
Hồng Linh chỉ bật cười, nhìn nét mặt điềm nhiên đến đáng hận của chị, nàng tựa vào tường lạnh, buông tiếng thở dài vào hư vô.
Giáp Thìn,Chương Thánh Gia Khánh năm thứ 7, Hoàng hậu Dương Hồng Linh qua đời vì bạo bệnh.
Dung Hoa bước khỏi biệt điện lạnh căm, từng bước đều thấy nặng nề. Giờ đây, nàng là hoàng hậu cuối cùng và duy nhất của Đại Việt này. Không còn ai bên cạnh, nàng đứng trên đỉnh cao này, chỉ thấy tang thương, bi ai, hối tiếc.
______
Dẫu là xuân rồi nhưng tiết trời vẫn lạnh rét thấu xương, vua nghe Chính cung đến liền rời khỏi thư án, đi đến nắm lấy bàn tay nàng lạnh buốt.
-Khó tin, hôm nay nàng lại đến tìm trẫm.
Nàng rụt tay khỏi vua, cúi người hành lễ.
-Thần thiếp muốn đến báo, cái thai của Lan phu nhân sắp đủ tháng, thái y báo đã sắp đến ngày sinh rồi. Nhũ mẫu và cung nữ trợ sinh cũng đã dọn đến điện Lan Ninh, chờ ngày phu nhân trở dạ.
-Được, nàng làm tốt lắm.
-Bệ hạ, đã nghĩ được tên cho con chưa?
Vua nhìn nàng, biết nàng sớm đã đoán được tương lai của đứa trẻ này. Nàng vô cùng kì vọng vào nó, vào giang sơn này.
-Đặt là, Càn Đức đi.
-Lý Càn Đức.
Nàng lặp lại, rồi gật đầu. Chính là Lý Nhân Tông sau này rồi.
-Người cũng nên gia phong cho Lan Phu nhân, không nên để nàng ấy mang danh hiệu phu nhân mà nuôi dạy đứa trẻ.
Vua lặng nhìn nàng, nàng lo chu toàn cho đại cuộc, chỉ duy không lo cho chính bản thân mình. Y gật đầu, buồn bã thở dài.
-Đợi nàng ấy sinh, ta gia phong làm Thần phi.
Thần phi, mai đây là Nguyên phi rồi.
Dung Hoa quỳ cảm tạ long ân, rồi nàng lại nhìn vua, hạ giọng.
-Có chuyện này, thần thiếp cũng muốn hỏi người.
Vua thu lại tràng hạt, nhấc tách trà rồi gật đầu.
-Năm đó, cái thai trong bụng Hồng Linh, vì sao mà mất?
Bàn tay vua sững lại, ánh mắt nhoèn đi. Vua chậm rãi đặt lại tách trà, quay sang nàng.
-Có phải, Hồng Linh đã nói gì với nàng không?
-Hôm đó, quả thật hai chị em đã nói rất nhiều chuyện.
Nàng chăm chú nhìn sắc mặt vua, từng nếp nhăn xô lấy nhau, khổ sở.
-Nàng ấy có hận trẫm không?
Nghe đến đây, nàng cúi đầu.
-Không hận, Hồng Linh yêu người, đều hiểu được lí do của người.
Vua chống tay trên hai đầu gối, cố nâng đỡ cả thân người vô lực. Năm đó trẻ tuổi, thế lực chưa vững, quyền lực còn chưa nhiều, y không có lựa chọn. Vả lại lúc đó, Hồng Linh mang tâm hạ dược với y, nên tâm thai yếu ớt, thái y nói đứa bé sẽ không sống được quá hai mươi tuổi.
-Nhưng làm như vậy, nhẫn tâm biết mấy.
Vua chậm rãi nhắm mắt, phải, y đã nhận được quả báo của mình rồi.
-Nàng trách trẫm sao?
Nàng làm gì có tư cách trách vua, khi chính nàng cũng làm vô cùng nhiều chuyện để dòng lịch sử này xảy ra đúng hướng. Nàng lắc đầu khẽ, điềm nhiên đứng dậy.
-Trời lạnh rồi, người hãy bảo trọng thân thể. Sau khi Thái tử sinh rồi, người sẽ nhẹ được gánh lo hơn. Sau này, sẽ còn có thêm hoàng tử, Lan phu nhân sẽ giúp người nhiều chuyện.
-Sao nàng lại nói những chuyện đó, chẳng lẽ nàng muốn đi đâu?
Dung Hoa lặng nhìn vua đã già đi nhiều. Thời gian giống như gạo chảy qua tay, nhanh đến ngỡ ngàng. Nàng từng hứa với Chiêu Vy, khi hoàng cung này chẳng còn lí do để giữ nàng lại, nàng sẽ ra đi.
-Bệ hạ, nghĩ nhiều rồi.
Nàng hành lễ rồi dứt khoát quay đi. Vua tiến tới túm lấy tay nàng, giữ chặt.
-Ngần ấy năm rồi, sao nàng lại càng ngày càng xa ta?
-Bệ hạ có biết câu, Hoa lạc hoa khai tự hữu thì, Tổng lại đông quân chủ.
*Hoa rơi, hoa nở tự có thời, Đều do chúa xuân.
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng gỡ tay vua, bàn tay đã nhăn lại, già nua.
Vua giữ nàng lại, bi ai trong đáy mắt mà nói.
-Bi bạch phát, lưu bất trú phương hoa. Phao khứ giang sơn như hoạ, hoán tha tiếu diện như hoa.
*Bi ai bạc đầu, chẳng giữ được thanh xuân. Ta từ bỏ giang sơn như hoạ, đổi lấy nụ cười nàng như hoa.
Nàng đối diện vua, chân tâm không dao động. Đến lúc, thiên tử cũng đành buông nàng.
Phút chốc, cả căn phòng chỉ còn tiếng vua thở dài đơn côi.
Bính Ngọ, Long Chương Thiên Tự năm thứ 1.
Mùa xuân, tháng giêng, ngày 25, giờ Hợi, hoàng tử Càn Đức sinh. Ngày hôm sau, lập làm hoàng thái tử, đổi niên hiệu, đại xá phong mẹ thái tử là Lan phu nhân làm Thần phi.
Ngô Tuấn nghe tin, lòng y vui vì bằng hữu cuối cùng cũng đã có con nối dõi, lại đau lòng. Không phải đau lòng cho mình, mà đau lòng cho chuyện của nàng và y. Có lẽ nếu những năm tháng ấy, mà thôi...Phúc mỏng, Ngô Tuấn y vĩnh viễn là kẻ cô độc trong trời đất này.
Bàn tay y quen thuộc cài xong một chiếc vòng hoa bằng cỏ lau và hoa dại. Y đưa nó lên trời, nhìn mặt trời chiếu qua từng ngọn cỏ, hoài niệm năm đó, y ngày ngày có thể cài lên mái tóc nàng chiếc vòng hoa đơn sơ. Giờ đây nàng cao cao tại thượng, trên tóc chất cao uy quyền, là phượng quan vàng rung rinh.
Có lẽ cứ nghĩ thời niên thiếu quá dài, chưa từng trân trọng. Giờ đây mái đầu điểm bạc mới thấy nhớ thương, tiếc nuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...