Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Nắng phủ vàng cả thành Thăng Long. 

Ngày ngày trôi qua, tháng tháng cũng lặng lẽ qua, hôm nay lại là một lần sinh thần nữa đến. Đến năm nay, nàng tiểu thư Dương Hồng Hạc đã mười bảy tuổi, càng hiện rõ nét xinh đẹp thanh khiết và nhẹ nhàng đến làm xiêu lòng gió mây. Gương mặt nàng từng đường nét đều mong manh, như sương, như hoa, như gió, lại khiến trái tim thiếu niên lang không thể quên.

Mấy năm qua, Ngô Tuấn cũng đã trưởng thành, y đã là một chàng thiếu niên cao lớn, đôi mắt sâu hun hút, đâu phải bỗng dưng mà được tôn là một trong Tứ đại mỹ nam đất kinh kì. Cứ hằng năm, Dung Hoa này lại trốn đi chơi cùng y vào ngày sinh nhật của hai người. Dường như nàng đã quen với cuộc sống của một người thời đại này, như chính mình đã trở thành một hơi thở của nó vậy.

Sau khi rong ruổi khắp những con suối đẹp trong rừng, những cốc động hoang sơ rọi những tia nắng uốn lượn, hai người đã cùng nhau đi đến những thắng cảnh nhân gian y đã ấp ủ bao lần đưa nàng đến. 

Càng ngày càng chứng kiến nhan sắc của Dung Hoa hoàn mỹ hơn, y lại càng lo lắng. Y đã có thể giữ một chức quan ở bộ binh rồi. Chỉ là chưa đủ để thuyết phục Dương đại nhân.

Cả hai ngồi tựa xuống một tảng đá ven suối. Ngô Tuấn thắt một chiếc vòng hoa bằng cỏ đuôi phụng bện với hoa bi trắng, vụng về đặt lên mái tóc nàng buông dài sau lưng. Đôi mắt y thâm tình như những vì sao, lấp lánh hướng về thiếu nữ.

-Hôm nay em có vui không?

Nàng gật đầu rất khẽ. Y tiến đến hôn lên má nàng một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, đủ khiến nàng đỏ mặt nhìn y. Nàng không ngờ thời đại phong kiến này con người vẫn có thể dễ dàng bày tỏ tình cảm như thế. Ngô Tuấn chẳng quản nhiều như vậy. Lâu lắm hai người mới có dịp đến gần nhau, không cách nhau một bức tường cao hai thước.

Hai người còn đang định ra về, phía xa, người dân đang tụm lại phát lương, từng xe bò chất đầy thúng thóc, ngô. Phía sau hàng chục thanh niên còn đang tụm lại xây một căn nhà lá.

-Chắc là quan nhân xuống thôn phát thóc lúa cho người dân. Chuyện này từ lúc năm nay mất mùa Thái tử ban lệnh mở kho lương đã được thực hiện rất thường xuyên.

Nàng gật đầu, đáy mắt có chút hào hứng.

-Vậy, chúng ta qua đó giúp có được không?

Y cười. Nàng trước nay vẫn luôn lương thiện như vậy.


-Sao anh lại cười?

Nàng huých nhẹ người y, khiến y vẫn hơi hơi bất ngờ nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Y đưa tay nắm lấy tay nàng. Ánh mắt si tình của Ngô Tuấn khiến nàng hiểu được tình yêu của y quá đỗi sâu sắc, khiến nàng muốn trở thành nữ nhân xứng đáng với tình yêu của y. Bàn tay y to lớn bao bọc lấy tay nàng, bình bình yên yên đến nỗi khiến nàng ngỡ như mấy năm qua giống như một giấc mơ vậy. Hai người tiến về đầu đình ấy.

Mãi đến những năm tháng sau này, nàng mới nhận ra, nếu được quay đầu lại, nàng mãi mãi sẽ không cùng y đến đó.





*






Ngô Tuấn tướng mạo đẹp đẽ, nói năng lọt tai, nhanh chóng đã giúp y và nàng hoà nhập cùng mọi người. Nàng phân phát gạo và ngô cùng các loại đậu cho dân làng, chốc lại chạy sang sắc thuốc hay đong thành từng gói cho các cụ già đang được chẩn bệnh. Chốc chốc nghỉ tay, lại quay sang nhìn Ngô Tuấn. Y mặt mũi lấm lem, ống tay áo xắn lên tận khuỷu, bổ cũi phân phát cho các cụ nghèo không con cháu.

Y thấy nàng nhìn đến mình, đưa tay vẫy chào nàng, ánh mắt lấp lánh. Dung Hoa nhìn quanh để chắc không ai thấy được bộ dạng trẻ con đó của y, rồi cũng bật cười.

-Có mệt không?

Y dùng khẩu hình miệng giao tiếp với nàng từ xa.

Nàng lắc đầu nhẹ lắm, rồi cũng đáp y.

-Làm việc đi.

Nói rồi, nàng lại quay sang, cặm cụi phân loại từng lá thuốc.

Cả ngày, trời cũng đổ ánh hoàng hôn. Nàng ngồi xuống lán tre, nhìn mọi người mồ hôi nhễ nhại uống nước mơ đường. Thấy Ngô Tuấn đi đến, nàng cũng đưa y một chén.

-Cho anh sao?

Nàng đưa y như vậy, không phải cho y thì cho ai. Nàng cố dúi cho y rồi thu tay lại. Ngô Tuấn cười đến tận mang tai, ngửa cổ uống cạn chén nước. Thấy mặt nàng ưng ửng đỏ, y lại càng cười mãi không thôi.

-Đã xong chưa đấy! Để ta còn về lập công với Thái tử!

Từ xa truyền đến tai tiếng nói bặm trợn, cả hai liền thấy mọi người vội đứng dậy.


-Ô, là ai đây?

Nàng nghe giọng nói đến sát gần bên tai thì vội quay đầu, đứng dậy lùi lại mấy bước. Ngô Tuấn vội đứng dậy che chắn trước nàng.
Y nhận ra hắn, tên công tử con trai Đại lý tự khánh họ Đinh. Nhìn thấy y, ánh mắt hắn nheo lại.

-Ngươi cũng là quân đến tình nguyện giúp đỡ sao?

-Chỉ là người qua đường, thấy việc trượng nghĩa muốn giúp sức mà thôi. Việc cũng đã xong, ta nên cáo từ rồi.

Y túm lấy tay nàng, toan kéo nàng đi.

-Khoan đã.

Hắn chau mày, môi kéo theo ý cợt nhả.

-Tiểu thư đây trông rất quen. Không biết đã gặp qua ở đâu rồi?

Ngô Tuấn gượng gào nhếch môi, kéo nàng ra sau mình, cắt ánh mắt như hổ đói của hắn.

-Công tử chắc là nhìn nhầm rồi.

-Lầm hay không, không đến lượt ngươi quản. Bắt!

Nàng cau mày nhìn bọn người ập đến. Tất cả gia nô đều dạt ra, sợ sệt thay cho nàng và y. Từ lúc về thời đại này đến giờ nàng chưa từng phải đối mặt với nguy hiểm.

-Đừng sợ.

Y dứt khoát, tay siết chặt căm phẫn. Hắn phất tay. Cả đám người xông vào, tay cầm giáo dài nhọn hoắc.

-Không được làm nàng ta bị thương.


Hắn chêm lời. Nàng tái mặt túm lấy bàn tay to lớn của y. Lần này gặp chuyện rồi. Nếu rơi vào tay hắn thì sẽ ra sao?

-Để em đứng cạnh anh, bọn chúng cũng sẽ không dám tấn công đến.

-Không được, ngộ nhỡ em bị thương?

Nàng không hiểu sao lúc này lại thấy từng ánh mắt của y lại như lửa đỏ, nung chảy cả nàng.

-Còn định để chúng tình chàng ý thiếp bao lâu nữa? Xông vào!

Y đẩy nàng ra phía gốc cây, một mình chắn trước nàng như tấm bình phong vĩ đại và bất khuất.

-Dám ỷ đông hiếp yếu, quá ngông cuồng!

Bọn chúng không nhiều lời, nhất tề xông lên. Ngô Tuấn tay không nắm lấy ngọn giáo, hất tung hai tên rồi cướp lấy làm vũ khí. Chục tên vây lại, đè chục ngọn giáo lên người y kiềm lại như kiềm một con hổ dữ. Y gồng người gầm lên rồi hất tung chúng. Chúng chia hai tốp thay nhau nhấn con hổ dữ xuống, hòng khiến y đuối sức. Cuối cùng, chúng nhân lúc y đã mồ hôi chảy ròng trên gân nổi cộm thái dương mới cùng hợp sức xông vào, khống chế tên nam nhân sức mạnh vô song.

Nhưng Ngô Tuấn nào chịu thua, y từ nhỏ đã dày công luyện võ, chút cỏn con này có là gì. Y hất tung chiếc lồng bằng giáo, ánh mắt đỏ ngầu nhìn đám gia binh.

Nàng đứng loay hoay tìm thứ gì để giúp y, ít nhất cũng phải phản kháng. Nhưng nàng chỉ là một sinh viên không món võ, làm sao đấu lại đám người này.

-Ngươi còn dám chống trả?

Ngô Tuấn quay đầu, đã thấy tên công tử kia một gươm kề lên cổ nàng, nhếch môi giảo hoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận