Làn nước lạnh thấu xương tuỷ khiến Dung Hoa cảm thấy mọi suy nghĩ đều bị đóng băng. Trăng soi qua làn nước trong vắt, phản chiếu bóng đuốc của những tên tư binh đang rà soát.
Ngô Tuấn giữ chặt nàng trong tay, đôi mắt y nhìn nàng như cuốn lấy, lại như trùng trùng xa cách. Rồi y ôm nàng vào lòng, đưa tay rẽ làn nước bơi hướng về phía dưới.
Dung Hoa nép vào lòng y, nhìn ra chỉ thấy chi chít những mũi giáo đang đâm xuống làn nước. Thì ra cái hồ này sâu đến vậy, nhưng Ngô Tuấn đang bơi đi đâu.
Dòng nước dần trở nên đen kịt như màn đêm, dường như cả hai đã bơi vào một đường hầm, càng vào sâu càng rộng ra bao la. Dung Hoa cạn dưỡng khí, nàng hơi chới với. Ngô Tuấn ra sức rẽ nước tiến đến. Y lúc này bỗng trở nên sốt sắng vô vàn, màn đêm đen làm y nghi ngờ về con đường hầm này. Liệu nó có như y đã nhớ hay không?
Trong cái đêm đen ấy, Dung Hoa đã cảm nhận bàn tay chai sần vì gươm đao của y áp trên gò má mình, đôi môi y áp lên môi nàng và luồng dưỡng khí được y trao cho. Lúc đó, nàng đã biết mình nhớ nhung Ngô Tuấn đến nhường nào, nhớ nhung từng ánh mắt, từng hơi thở của y.
Cả hai xé tan mặt nước trồi dậy. Ngô Tuấn dắt nàng bước lên bậc tam cấp, rời khỏi cái rét căm của nước. Dung Hoa sặc sụa ho. Nàng nhìn quanh, nơi nàng đang đứng là một bậc tam cấp đá, một nửa ngập trong nước, hai bên thành có chạm rồng như những tam cấp khác của hoàng thành. Trước mặt nàng giờ đây là một cánh cổng lớn vô vàn, từng chi tiếng trên đá được chạm trổ cực kì tinh vi.
-Ta nghe nói, từ lúc dựng Hoàng Thành, Hoàng đế Thái Tổ đã cho xây mật thất này để Hoàng thất lánh nạn.
Nàng gật đầu, nhìn y tiến lại gần cửa đá rồi dồn sức đẩy ra. Dung Hoa tiến vào, sững sờ nhìn xung quanh. Nơi đây hệt như điện Càn Nguyên của Bệ hạ, dù có chút bụi bặm và cũ mòn.
-Bọn chúng dám dở trò với Chính cung, chắc chắn sẽ không dám bứt dây động rừng. Hoàng hậu cứ nghỉ ở đây một đêm, rạng sáng mai ta sẽ đưa người về.
Dung Hoa cũng chỉ biết nhìn theo bóng lưng y cao vời vợi mà gật đầu. Ngô Tuấn nhóm một đống lửa cho nàng rồi cũng đi ra cửa mà ngồi.
-Đại nhân không lạnh sao?
Y không trả lời. Dung Hoa biết giờ đây hai người thân phận quá khác biệt, y không muốn làm trái luân thường đạo lý.
-Chúng ta đóng cửa lại được không, gió lùa từ hơi nước lên sẽ rất lạnh.
Ngô Tuấn im lặng giây lát rồi cũng đứng dậy kéo cửa vào.
-Lúc nãy ta có đem theo thêm y phục của hoàng hậu, đợi hong khô rồi hoàng hậu mặc thêm vào đi.
Dung Hoa nhìn đống y phục ướt sũng, nàng bèn trải chúng ra hong rồi ngồi bó gối nhìn đốm lửa loé sáng.
-Đại nhân có nghĩ, họ đang đi tìm chúng ta không?
Ngô Tuấn ngồi xoay lưng lại với đốm lửa, khẽ thở dài.
-Không đâu.
Nàng gật gù, rồi ngả lưng xuống tấm đệm đã được Ngô Tuấn phủi sạch bụi.
-Thật mệt quá...
Nghe tiếng nàng, lòng y bỗng có chút đau lòng. Nhưng Ngô Tuấn chỉ lẳng lặng nhìn cửa đá im lìm, đối lặp hẳn với trái tim y lúc này.
-Đêm nay chính bệ hạ đã lệnh cho ta canh gác xung quanh điện của hoàng hậu.
Dung Hoa biết Nhật Tôn đã thấy được điều nguy hiểm. Nhưng hắn là sứ giả nhà Tống, y thân là Đại Việt hoàng đế, không thể đắc tội hắn.
Nhưng rồi, Dung Hoa đưa tay lên mái tóc đã khô phần nào, nàng hốt hoảng ngồi dậy.
-Chết rồi..
Nghe nàng hoảng hốt rồi đứng bật dậy đi ra phía cửa đá, Ngô Tuấn cũng chạy ào lại chỗ nàng.
-Hoàng hậu làm gì vậy?
Cửa đá không ngờ lại nặng tựa ngàn cân, Dung Hoa kéo trượt tay, da nơi đầu ngón tay vốn đã bị nước làm cho mỏng manh, nay gặp bề mặt đá mấy chục năm tuổi kia vô tình cắt đứt. Máu túa ra, Dung Hoa khẽ cau màu.
Ngô Tuấn nhăn mặt đi lại, nắm cổ tay nàng kéo về phía đống lửa.
-Hoàng hậu làm gì thế hả!
Y gắt gỏng. Nàng cắn răng nhìn y đổ nước lên tay mình rồi xé vải từ ống tay áo y băng lại.
-Ngày mai về điện, người gọi Thái y đến xem đi, vết cắt rất sâu.
Dung Hoa vẫn chăm chăm nhìn bàn tay mình, nàng buông tiếng thở dài.
-Mất rồi.
Y ngước mắt nhìn nàng, nhìn hàng mi dài rũ trên đôi mắt mùa thu.
-Mất cái gì?
Nàng thu tay lại, quay người co ro.
-Lẽ ra hôm nay ta không nên đeo nó.
Ngô Tuấn chết lặng. Y nhìn theo từng tiếng thở dài nàng buông mà lòng quặn đau. Y không biết giờ phút này trong lòng y đang đối với nàng tình cảm gì, nuối tiếc gì.
-Dung Hoa.
Nàng chợt rung rinh mi mắt, quay sang nhìn Ngô Tuấn rút từ trong vạt áo ra chiếc trâm vàng trắng.
-Khi nãy dưới nước, trâm suýt rơi, ta đã bắt được.
Dung Hoa nhìn chiếc trâm mà nàng trân quý trên tay y. Lại một lần nữa y cầm nó đưa lên trước mặt nàng. Hệt như năm tháng thanh xuân đó, y đưa nàng chiếc trâm lại khiến nàng cả đời mắc kẹt trong tình cảm bế tắc này.
-Người vẫn còn giữ nó sao?
Đến lượt Dung Hoa không trả lời. Nàng đã phải cố gắng lắm mới khiến Ngô Tuấn cùng nàng đoạn tuyệt, mới khiến Ngô Tuấn trở lại con đường uy vũ của y. Bây giờ...
-Chỉ cần người nói, người muốn ta làm quan, người muốn ta xông pha trận mạc. Ta đều sẽ làm.
Nhưng rời xa y mới là tốt cho bản thân y...
Ngô Tuấn đặt tay lên bàn tay nàng, ánh mắt y khẩn khoản trông về nàng.
-Tương lai của ta là gì?
Vô cùng trống rỗng. Nàng không hề đọc được gì từ tương lai của y, chỉ đọc được nỗi đau vô vàn, nỗi nhớ khắc khoải của y từ ánh mắt y bi ai. Nàng muốn nói nàng làm vậy là tốt cho y, nhưng nàng đã dày vò Ngô Tuấn đến nhường nào.
-Tương lai của đại nhân là dẫn quân sang đất Tống, đón đầu quân địch. Tương lai của đại nhân là Như Nguyệt vẻ vang, là đánh Chiêm Thành mở cõi Đại Việt. Bao nhiêu ấy đã đủ chưa?
Y cắn răng nhìn nàng, cặp mắt ai oán đổ lên nữ nhân mình đã yêu nửa đời người.
-Không, nói cho ta về tương lai của ngày mai, ngày kia.
Nếu những chuyện lớn lao như thế, y tin nàng có thể đã thấy khi chạm vào bệ hạ. Nhưng những tương lai chỉ diễn ra đối với y, y muốn nàng nói ra.
Dĩ nhiên nàng đã không thể nói.
-Người tự lừa mình dối người.
Giọng y run run, Ngô Tuấn thả dần tay nàng.
-Không lừa mình dối người thì được gì? Ngô Tuấn, chúng ta chỉ có kiếp sau...
Y muốn gào lên.
Kiếp này nàng không thể, vậy chí ít hãy để ta được tiếp tục yêu nàng.
Nhưng y đã không thể. Y muốn nàng vẫn tuyệt tình rời đi, toàn tâm toàn ý ở bên bệ hạ, bình an phú quý cả đời.
Dung Hoa nhăn mặt rồi nàng bật khóc. Nàng muốn hỏi cuộc đời của Dương Hồng Hạc này sao quá đỗi bế tắc, rằng nếu như nàng chưa từng xuyên không về thân xác này, liệu Dương Hồng Hạc đã quên Ngô Tuấn hay chưa, đã là một mẫu nghi thiên hạ với rất nhiều con cái hay chưa...
Nếu nàng chưa từng là Dương Hồng Hạc, liệu Dương Hồng Hạc có thể toàn tâm toàn ý yêu bệ hạ không?
Kiếp này của nàng, không dài bằng kiếp này của y, cũng không sử sách ghi danh như y. Tương lai nàng thấy thật sự quá nhiều, đến nỗi nàng không còn sợ những gì xảy ra trước mắt nữa.
-Lúc nhỏ, ta chỉ sống vì người. Lúc lớn lên, ta sống vì người và vì giang sơn. Ta muốn cống hiến bảo vệ giang sơn vì giang sơn có người.
Nàng lặng đi. Lâu lắm, cả hai đều lặng đi. Nàng biết mối nghiệt duyên này làm sao mà dừng lại. Làm sao mà có thể ngừng yêu một ai đó được chứ?
Sáng hôm sau, Cẩm Tú cuối cùng cũng đợi được chủ tử về. Vua dù biết chuyện nhưng cũng không thể làm gì, chỉ biết để sứ giả gấp rút trở về nước.
Chỉ là từ đó vua lại thấy Thượng Dương hoàng hậu lặng lẽ đi, tránh những buổi yến tiệc và hội họp. Chẳng còn ai quan tâm đến địa vị Chính cung của nàng nữa, giống như nhiều năm về trước bệ hạ từng giam nàng vào biệt cung, nay nàng lại tự giam lỏng chính mình.
Sau đó, người Man ở biên giới Tây Nam quấy rối. Ngô Tuấn được vua ban lệnh đi bình. Y phủ dụ dân khôn khéo, nên tất cả năm châu, sáu huyện, ba nguồn, hai mươi bốn động đều quy phục và được yên ổn.
Đó là chiến công đầu tiên ghi danh Ngô Tuấn vào dòng lịch sử. Y đi biệt mấy năm, không về Thăng Long nửa bước.
*
Chiêu Vy lặng trông Dung Hoa nằm trên giường bệnh, kể từ khi yến đónn sứ giả, sức khoẻ Dung Hoa suy giảm đi nhiều.
-Đừng lo cho chị.
Nàng mở hờ đôi mắt, nhìn Chiêu Vy. Dường như trong lúc nàng đổ bệnh, Chiêu Vy đã gặp không ít tủi hờn. Trên gương mặt nàng vẫn hằn dấu tát tay đỏ ửng.
-Lại làm sao thế?
Chiêu Vy lắc đầu, nàng cười hiền, vắt chiếc khăn đắp lên trên trán Dung Hoa.
-Em có đem đến một củ nhân sâm, có dặn Cẩm Tú đem đi hầm canh chị ăn cho khoẻ. Dạo này thời tiết thất thường, e là phụng thể bất an.
Đôi mắt Dung Hoa ngước nhìn trần nhà, bỗng nhiên nàng như tự nhìn thấy sinh mạng của mình sắp đến hồi kết. Có đôi khi nàng nhìn thấy hình ảnh của thế kỉ 21 vụt qua trước mắt mình.
-Chiêu Vy, em hãy hứa với chị một chuyện, có được không?
-Chị cứ nói, có chuyện gì chị dặn dò mà em không nghe đâu..
Nàng cười, lặng nhìn cô gái bé nhỏ năm nào giờ cũng đã lớn.
-Hãy cùng bệ hạ sinh một đứa con đi.
Sắc mặt Chiêu Vy bỗng lo lắng. Nàng nắm lấy bàn tay Dung Hoa, càng để Dung Hoa đọc được nhiều điều.
-Chị sao thế? Có phải ...
-Sắp tới, hậu cung sẽ biến chuyển khôn lường. Để có được an yên, em phải có những đứa con của riêng mình.
Lúc này Chiêu Vy thật sự lo lắng. Sao tự dưng Dung Hoa lại nhắc đến những chuyện này.
-Chị cũng sẽ cầu xin bệ hạ ân điển. Nghe lời chị lần này...
-Chị biết bệ hạ ngoài chị ra..
-Không...
Nàng lắc đầu, cố gượng ngồi dậy tựa lên gối mềm.
-Sắp thay đổi rồi, em nhất định phải có con mới bảo vệ được chính mình.
Chiêu Vy luôn biết Dung Hoa không bao giờ dặn dư thừa mình điều gì. Dường như tất thảy thiên hạ này chị đều nắm bắt, chỉ có trái tim của đế vương chị mãi lờ đi. Trong tương lai đó, nàng thấy Chiêu Vy cô độc đến già, không con không cái, không cả tri kỉ. Chỉ vậy mà cô đơn.
-Còn một điều, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Lúc này, Cẩm Tú vừa bưng một mâm canh sâm nóng hổi vào, cười tươi nhìn chủ tử.
-Hoàng hậu tỉnh rồi sao?
Dung Hoa gọi nàng lại gần, khẽ bật một tràng ho khan.
-Chị có cái này muốn cho em.
Cẩm Tú nhìn Chiêu Vy rồi cũng quỳ xuống cạnh giường, nhìn Dung Hoa lấy bên tủ đầu nằm ra một chiếc khăn tay bọc một chiếc vòng cẩm thạch vô cùng thanh tao.
-Chiếc vòng này, là của hồi môn chị cho em. Chị đã viết thư khẩn cầu bệ hạ ban hôn cho em và Thường Hiến.
Cẩm Tú thất kinh nhìn Dung Hoa rồi quay sang Chiêu Vy đang gật đầu hiền từ.
-Nhưng em..
-Đừng lo lắng, chị ở đây có Chiêu Vy rồi, không sợ buồn. Em cũng đã đến tuổi gả đi, đừng bắt Thường Hiến chờ em nữa.
-Chị, em chưa muốn xa chị. Hoàng cung này bao la như vậy, mất đi một người bên cạnh cô đơn biết mấy.
Dung Hoa vuốt sợi tóc đang bay trước trán Cẩm Tú, vỗ vỗ lên vai.
-Cuộc đời em sau khi xuất cung sẽ vô cùng bình yên. Tin chị đi, chị không bao giờ muốn gả em đi xa chị đâu. Em giống như là em gái ruột của chị vậy. Thường Hiến thương em, đợi em suốt ngần ấy năm qua. Hai đứa cũng nên về một nhà rồi...
Dung Hoa biết những ảo ảnh về kiếp sống này mà mình thấy chưa nhất định sẽ thành hiện thực ngay. Nhưng về hậu cung biến chuyển sắp tới là sự thật. Nàng nhất định phải bảo đảm những người xung quanh mình được hạnh phúc.
Năm đó, trong không khí tưng bừng, Cẩm Tú được vẻ vang gả đi từ Thượng Dương cung.
Năm đó, Chiêu Vy được ân sủng, hoài thai, sinh ra hai công chúa sinh đôi đầu tiên của hoàng thất. Bệ hạ lấy làm vui mừng, phong là công chúa Động Thiên và Thiên Thành.
Năm đó, Dung Hoa lặng lẽ ngồi lại một mình trong Thượng Dương cung trống vắng. Chiêu Vy sau khi sinh ốm nặng, nàng nằm mãi trên giường, các con cũng ôm o gầy rộc. Chẳng lẽ, nàng đã sai ở đâu rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...