Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Hôm nay cổng cung vội mở, Dung Hoa đang chậm rãi ngắt lá sâu, ngước mắt phượng nhìn.

Dường như đã bao lâu rồi, nàng chưa nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị ấy. Giống như là, đã trải qua một đời. Nàng dường như ngỡ ngàng, vì nàng nhận ra, nàng không hề nhớ nhung y.

Cẩm Tú đang đi từ trong ra, thấy long nhan vội vã quỳ xuống dập đầu.

Nàng lặng lẽ cúi đầu hành lễ, không mở miệng nói một lời, gương mặt nàng lạnh căm như gió bấc, không mang chút ý tình. Y đến giống như đem nắng đến, chói chang cả một biệt cung đã bao lâu không có hơi ấm trượng phu.

Người hầu kẻ hạ đều lui xuống cả, chỉ có Thái tử và Thái tử phi đứng trong sân. Y ngắm nhìn hoa mạt ly phủ khắp cả biệt cung, tốt tươi và thơm ngát.

-Nàng dường như sống rất tốt.

Mãi một lúc sau, Thái tử mới nói ra câu đầu tiên sau ngần ấy xa cách. Y đã biết bao lần tưởng tượng ra, nàng gặp lại y, rơi nước mắt, cầu xin y đưa nàng rời khỏi nơi này.

Nhưng y đã lầm. Nàng dường như chưa từng cảm thấy vui mừng khi gặp lại trượng phu của nàng.

-Đa tạ Thái tử đã quan tâm, thần thiếp nhờ ân trên ban cho mà vẫn được sống tốt.

-Hồng Hạc, ta của năm đó, quả thật quá kích động rồi. Những năm qua ta mới hiểu rõ, ta quả thật đã có thể ôm nàng thật chặt, bỏ qua hết những quá khứ, ôm chặt nàng...Không có đứa bé đó, chúng ta vẫn sẽ có rất nhiều con cái.

-Hoa khai bất đồng thưởng,
Hoa lạc bất đồng bi.

(Hoa nở không cùng ngắm/Hoa rơi không cùng sầu)

Dung Hoa khẽ ngâm, nàng vẫn đối như vậy với y, lạnh lẽo, vô tình. Dường như, giây phút y đốn đi cái cây đó, nàng đã quyết định từ nay đoạn mọi nghĩa tình.

-Hôm nay người đến vì chuyện gì sao?

Nàng phũ phàng hỏi y, ánh mắt nàng không chút dao động. Nhật Tôn chỉ cười. Dường như ba năm này không ở bên nàng, y đã học được cách điềm nhiên với nỗi tức giận mà nàng gây ra.

-Nàng biết ta vì ai mà đến đây không?

Thấy người thê tử kết tóc của mình hững hờ xa xăm, y chỉ đau lòng cười lạnh lẽo.

-Vì Thường Kiệt.

Lúc này, y mới thấy đôi môi nàng hơi mím lại.

-Khai quốc vương vì chuyện của Thường Kiệt, nhất định tra rõ nguyên nhân ngọn ngành. Nhưng Thường Kiệt vẫn luôn ngăn cản ông ấy, thậm chí lấy con đường quan lộ của mình ra để ngăn cả cha nuôi y. Để không phải gây sức ép đến Dương Hoàng hậu, không gây nguy hiểm đến nàng.

Nàng vẫn cắn răng nhìn những đoá mạt ly rung rinh trong gió, như lòng nàng dao động lúc này. Nàng muốn tên ngốc ấy hiểu, nàng không phải là cuộc đời của y, con đường phía sau kia mới là thứ làm nên cuộc đời y.

-Khi nghe Khai quốc vương kể như vậy, ta đã hiểu ra nhiều thứ. Thì ra, tình yêu của Thường Kiệt dành cho nàng lại hi sinh đến vậy, bao dung đến vậy.

Dung Hoa ngoái đầu nhìn Nhật Tôn, nàng nhìn vào đôi mắt sâu mang cả một biển trời nhung nhớ. Y đã nhớ nàng nhiều đến nhường nào, nhưng ba năm qua, lòng nàng dành cho y vốn đã không bao nhiêu, nay càng nguội lạnh.

-Ta biết ta và nàng đều thấy được tài năng của Thường Kiệt. Ta đến là muốn nhờ nàng đến nói với hắn mấy lời, để hắn nghĩ thông rồi có thể đem sức mình phò trợ giang san.

-Nói mấy lời?

Dung Hoa hiểu được mấy lời mà Nhật Tôn muốn nàng nói với Ngô Tuấn. Muốn Ngô Tuấn từ bỏ chấp niệm với nàng mà tìm lại quan lộ mà y hằng mong, chỉ có thể là sự tuyệt tình của nàng với y.

Nhật Tôn muốn nàng nói mấy lời này với Ngô Tuấn, bao nhiêu phần là vì giang san, bao nhiêu phần, là vì muốn nàng một tay cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.

Bàn chân nàng vô thức đi ra giữa những bụi mật ly, váy nàng thấm lạnh sương sớm.

-Thái tử có biết, thần thiếp đã quen biết Ngô Tuấn bao nhiêu năm không?

-Có sớm bằng lần đầu tiên ta gặp nàng không?

Y nhắc đến kí ức của Dương Hồng Hạc, nàng lại nói về Ngô Tuấn của những ngày rong ruổi lúc nàng vừa lạc về thời đại này.

Nhật Tôn đi đến kéo nàng lại, ôm chầm, đầu y tựa lên mái tóc thắt hờ hững bắc qua vai nàng, thơm mùi mạt ly. Nàng vẫn lạnh lẽo, không đẩy y ra, cũng chẳng ôm lấy y.


-Xin nàng.

Dung Hoa thẫn thờ. Nhật Tôn đường đường là Thái tử, lại phải hạ mình van xin nàng đoạn tuyệt với mối tình cũ dang dở. Nàng biết y đã hi vọng nhiều bao nhiêu ở nàng, thậm chí y đã chờ nàng rất lâu. Dường như ba năm qua y đã hiểu rất nhiều thứ, ngộ ra rất nhiều điều, mới đi đến quyết định ngày hôm nay. Y muốn làm lại từ đầu với nàng.

-Người giúp thần thiếp một việc, có được không?


Thái tử vẫn ôm lấy cơ thể gầy rộc nhỏ bé, y gật đầu.

-Hãy trọng dụng Thường Kiệt. Tương lai của anh ấy chính là tương lai của Đại Cồ Việt.

Trong một khoảnh khắc, nàng đã thấy dòng tương lai chạy qua. Bỗng nhiên nước mắt nàng nhoè đi khi thấy Ngô Tuấn oanh oanh liệt liệt trong những ngày kế tiếp. Đó, mới chính là một Lý Thường Kiệt mà nàng biết.

-Nàng cầu xin cho Thường Kiệt, vậy còn ta?

Y muốn nàng cầu xin điều gì? Nàng không biết nữa. Nàng chỉ nhẹ nhàng buông lơi tiếng thở dài, làm Nhật Tôn lặng lẽ rời khỏi nàng, nhìn xuống đôi mắt giai nhân đẹp u buồn.

-Nàng chỉ có thể là Thái tử phi, không thể trở thành thê tử của ta sao?

-Những gì thần thiếp làm được cho người, chắc chỉ là giúp số mệnh của vương triều này đi theo đúng dòng chảy của nó. Mà trong dòng chảy đó, thần thiếp không thể cùng người răng long đầu bạc.

Y đã mất ba năm, ba năm để tôi luyện được tính kiên nhẫn, điềm tĩnh để gặp nàng. Nàng chính là người đã rèn giũa đức tính này cho y.

-Được, vậy ta sẽ cho nàng được tự do. Nhưng phải hứa với ta một chuyện.

Thấy nàng chẳng trả lời, y thấy mình thật quá đỗi thương tâm rồi.

-Hứa với ta, phải sống thật vui vẻ. Ta không muốn ở bên cạnh ta nàng luôn buồn phiền, cô độc. Hồng Hạc, ta sẽ từng bước, từng bước bù đắp cho nàng.

Đó là lời hứa mà Thái tử đã hứa, ánh mắt đó, nàng không thể quên. Đến tận những ngày tháng sau này, nàng mới hiểu.







______________










Hôm nay gió phương Bắc bỗng đột nhiên ùa về kì lạ dù giữa mùa hạ. Dung Hoa nhận được một lá thư bọc trong mấy lớp vải, giấy vẫn còn lạnh băng.

Vậy là, Nùng Trí Cao đã xưng làm Nhân Huệ hoàng đế, đặt quốc hiệu là Đại Nam. Nhưng lần này, y đã thật sự đánh sang đất Tống như nàng từng nói với y, kéo dài mấy năm chinh chiến binh đao của người con trai trẻ tuổi. Đây chẳng phải là thư, mà như là nhật kí. Y đã viết trong hơn tám trăm ngày ngoài kia, trước khi chính thức xưng đế, đem quân Bắc tiến.

Y nói, y muốn đưa cho nàng, để lỡ như y không còn có thể trở về thì chí ít, trên đời này có một người đã từng hiểu y đã nỗ lực thế nào để có thể đi trên con đường đấu tranh vì tự do này.

Thiếu niên thật ngốc ... Thật ra ở thời đại này, ai cũng thật ngốc. Chiến tranh không phải là thứ chứng minh được thực lực của một quốc gia. Hay có lẽ nàng sinh ra ở thời bình, nàng không thể hiểu. Hay có lẽ, Trí Cao sinh ra đã mang sứ mệnh này trên vai mất rồi.

Tin tức Nùng Trí Cao đánh thắng Ung Châu thành và cả chín châu khác lan về Đại Cồ Việt khiến Lý Thái Tông suy nghĩ rất lâu. Triều đình được phen lao đao, không ai ngờ được một Nùng Trí Cao có thể đi xa đến nhường này.

Đã có lúc, Đại Cồ Việt xin đưa quân chi viện cho nhà Tống nhằm mục đích thăm dò, đâu đó vẫn còn có âm mưu khác. Nhà Tống lo lắng, quan tâu vua rằng: "Mượn binh ngoài để trừ giặc trong không lợi cho ta. Có một Trí Cao mà sức hai tỉnh Quảng không thể chống nổi, lại phải nhờ đến quân cõi ngoài, nếu họ nhân đó mà dấy loạn, thì lấy gì chống lại?"








______________







Trí Cao tựa lưng vào tường thành, trên mặt y vẫn còn lem máu. Y ngẩng đầu nhìn trăng, y biết nàng thích ngắm trăng. Nhất định giờ này, nàng cũng đang cùng với y ngắm nhìn màn đêm này.

-Ta nhớ nàng lắm, Cầm.


Phía dưới thành, quân Tống đã bao vây. Tướng Địch Thanh dụ hàng, giọng hắn hét oai oái vào màn đêm nghe thật chói tai. Địch Thanh là nước bài cuối cùng của vua Tống, ông ta không tin Địch Thanh không dẹp nổi giặc phương Nam. Nhưng quả thật Địch Thanh rất đáng gờm, một người lão luyện hai mươi lăm năm cầm quân, Trí Cao không phải là đối thủ.


Đến nước này, khi trung thần đều đã ngã xuống, y mới lặng nhìn lại đoạn đường của mình.


Y đã không ngờ mình có thể đi xa đến thế, thắng nhiều, mất đi cũng nhiều. Nhưng nàng đã chỉ cho y con đường này, nước đi này. Cuối cùng, vẫn là phải kết thúc ở đây sao?

Trí Cao rút trong vạt áo chiếc trâm mã não được quấn trong mấy lớp vải dày sụ, sáng óng dưới trăng. Y đã hạ được rất nhiều thành quách, có những thành mà nàng đã từng thấy trong tương lai của y.

Trận chiến này quả thật y đã quá mệt mỏi rồi.




Trí Cao đốt thành, quyết không để Địch Thanh hả hê.













____________







Gió bấc kéo về, vua cũng yếu dần. Mấy ngày nay trong cung đều lo lắng về bệnh tình của vua. Nhật Tôn luôn túc trực hầu bên cạnh ban đêm, ngày ra chầu nghe chính sự.

Y bận bịu hơn, từ lúc nào đã ra phong thái của một Hoàng đế.

Dung Hoa đứng trong vườn Ngự uyển, khẽ nhìn những hàng đèn lồng ở điện Kính Thiên.

-Tay nàng làm sao vậy?

Ngô Tuấn đang đi tuần, bắt gặp nàng đứng một mình, vạt áo vương máu đỏ thẫm.

Nàng nhìn y. Đã lâu không gặp, Ngô Tuấn đã chững chạc hơn rất nhiều.

-Chỉ là va quẹt một chút thôi.

-Để ta gọi thái y.

-Không cần đâu.

Giọng nàng nhẹ như sương đêm phủ xuống đôi vai, đôi mắt nàng vẫn dõi theo từng dải đèn lồng.

-Nàng đừng để những người phụ nữ hậu cung đó hãm hại mình, phải biết bảo vệ mình.

Y lặng lẽ đưa ra trước mặt nàng một chiếc túi vải bông, là chiếc túi ngày đó y vẫn dùng trong ba năm nàng bị giam trong biệt cung.

-Lần này, là do ta đã luyện được...

-Không cần nữa.

Nàng dứt khoát buông lời, nhìn thẳng như đối diện với tâm can của y. Nhưng khi chạm vào đôi mắt si tình ấy, Dung Hoa suýt rơi nước mắt. Vì bảo vệ nàng, bảo vệ cô của nàng mà y đã đối nghịch lại cha nuôi, để ngăn cha nuôi y không tố giác với hoàng thượng.


Tròn mười hai năm.

-Anh đừng sống như vậy nữa. Năm đó chúng ta còn nhỏ, em đã nói, anh sau này sẽ là một mãnh tướng. Nhìn xem, anh đã là mãnh tướng chưa?

Phải, Ngô Tuấn đã hơn ba mươi tuổi rồi. Nét mặt y đã từng trải hơn, hiểu đời hơn. Nhưng dường như ánh mắt y dành cho nàng mãi mãi không thay đổi, ngay cả khi lần đầu nàng cay nghiệt với y.

-Phải, ta vô dụng.

-Không phải là anh vô dụng. Là em tham lam.

Nhìn nàng, nhìn ánh mắt nàng chưa từng mạnh mẽ đến vậy, Ngô Tuấn như chết lặng đi.

-Không, Dung Hoa...

-Là em tham lam tình cảm của anh. Em sợ mất đi một người yêu thương mình. Là vì chúng ta cứ day dưa không dứt hơn chục năm qua, để đổi lại cái gì? Ngô Tuấn, chúng ta đã không còn là những thiếu niên hết mình vì tình yêu nữa, đã đến lúc anh đi tìm chân mệnh của mình.

Y cúi gằm mặt, che đi mềm yếu trong lòng rồi thều thào.

-Nàng là chân mệnh của ta.

Lý Thường Kiệt, lưu danh thiên cổ, Như Nguyệt chống Tống, hai đời vua tận tuỵ, đó mới chính là mệnh của y. Dung Hoa cau đôi chân mày đẹp như lá liễu, đôi môi nàng mím chặt.

-Anh không thể mãi mãi đắm chìm không lối thoát. Mười hai năm qua, tình cảm của chúng ta đã nguội lạnh rồi. Chí ít là em, ba năm ở biêt cung, em đã không còn bất kì tình cảm gì vương vấn nơi hoàng cung này nữa.

Y đau thương cúi gằm mặt. Dù đã sớm biết ngày này trước sau gì cũng diễn ra. Lòng nàng càng dày xéo gấp bội, khi nói ra câu đoạn tuyệt mối tình âm thầm đã theo nàng chục năm. Đêm đêm nàng ngắm hoa mạt ly, nàng vẫn luôn nghĩ đến bài võ y đã luyện xong, dáng vẻ có như lúc nàng gặp y bên bờ sông đầu đình năm ấy, cuồn cuộn nhiệt huyết.

-Chúng ta đừng như thế này nữa. Anh hãy xem như, Dung Hoa đã không còn.

-Dung Hoa.

-Đừng bao giờ gọi ta như thế nữa. Ta, là Thái tử phi của vương triều này.

Giờ đây, ngay cả tư cách gọi tên nàng y cũng không có, đừng nói đến là Dung Hoa hay Hồng Hạc. Nàng mãi mãi vạch ra ranh giới y không thể nào bước qua. Nhưng là y đã phụ lòng nàng mong mỏi, ngần tuổi này, y vẫn chưa thể làm võ quan uy mãnh. Là y đã quá u uất trong suốt khoảng đời thiếu niên của mình.

-Nàng thực sự không còn lưu tâm sao?

Nàng ngước ánh mắt ráo hoảnh, lạnh tanh.

-Ngươi nghĩ giữa một Thái tử phi và một Hồng môn chi hậu, có thể có thứ tình cảm gì sao? Những gì ta nợ ngươi, mấy liều thuốc giải, ta sẽ trả đủ.

Dứt lời, nàng quay lưng đi. Ngô Tuấn ập đến nắm lấy vạt áo nàng.

-Nàng nói những lời này là vì ta đúng không? Chỉ cần nàng nói là vì ta, ta sẽ không từ bỏ con đường này.

Thật ra, nàng làm khổ y, làm khổ chính mình cũng vì con đường danh vọng sau này của y, trường tồn của giang sơn. Nhưng nàng muốn y mạnh mẽ vượt qua, hoá thành Lý Thường Kiệt lãnh huyết mai này.

-Đừng vọng tưởng nữa.

Bàn tay y buông lơi vạt áo nàng, đôi mắt bần thần nhìn trên mái tóc nàng đã không còn chiếc trâm vàng trắng chạm hoa mạt ly.

-Ta là người của Thái tử, mãi mãi không thể là một Dung Hoa của ngày xưa. Tình cảm vốn không có kết quả này, đã sớm phai dần theo năm tháng.

-Nàng nhìn vào mắt ta mà nói câu đó có được không?

Dung Hoa không quay lại, nàng toan rời đi. Ngô Tuấn ập đến, quay phắt người nàng lại đối diện với y.

-Nhìn ta!

-Ngô Thường Kiệt!

Nàng gằn giọng, ánh mắt bi thương nhìn y như con thú bị thương, gồng lên không chấp nhận.

-Nàng nói đi, nhìn ta mà nói!

Máu nàng từ vết thương trên tay vẫn túa ra, đau đớn như lòng nàng lúc này. Yêu nhau từ lúc nàng lạc về thời đại này, quẩn quanh đã hơn mười năm, ngay cả khi nàng nhập cung làm Thái tử phi, y vẫn ngày đêm che chở nàng. Dung Hoa rơi nước mắt, ánh mắt y si tình đến bi ai, trải lên nàng. Y vì nàng mà hi sinh cả một cuộc đời cô độc, làm sao nàng có thể bỏ rơi y.

-Nếu nàng muốn ta dấn thân vào quan trường, chỉ cần nói với ta, đừng như thế...

Giống như lần đầu y ôm nàng trong tay thời cả hai còn trẻ, y cũng như là bóng mây trôi, ân cần và dịu dàng nhìn nàng. Trước giờ nàng đều không tin những kẻ si tình trong thiên hạ, nhưng chỉ khi gặp y, đón nhận tình yêu của y, nàng mới biết tình yêu của những kẻ si tình lại đau đớn nhường này.

-Kiếp trước, ngươi đã nợ ta. Kiếp này, ngươi trả đủ rồi. Hãy đi con đường của mình, Thường Kiệt đại nhân.




















Tháng 9, ngày Mậu Dần, vua không khỏe.

Mùa đông, tháng 10, ngày mồng một, vua băng ở điện Trường Xuân. Thái tử lên ngôi trước linh cữu; đổi niên hiệu là Long Thụy Thái Bình năm thứ nhất.








Dung Hoa đêm nay thức đêm canh linh cữu vua cùng Thái tử. Nhật Tôn vừa nhận được tin cấp báo đã vội ra ngoài. Chỉ còn nàng cùng cái rét căm của Thăng Long.

Bỗng, một thân ảnh tiến đến từ ngoài, người ấy mặc tang bào thêu hoàng ấn lấp lánh dưới trăng, đi từng bước chậm rãi đến chánh điện đèn sáng như thái dương. Dung Hoa vẫn quỳ đó, nheo mắt nhìn. Gương mặt này có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp gỡ.

Người đó tuổi chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, đi đến trước linh cữu mà bái lạy.

Lúc người đó quay sang nhìn nàng, đã thấy nàng tròn mắt ngỡ ngàng.

-Lê võ sư, người...người mặc tang phục của hoàng thất sao?

Dung Hoa đã nhận ra vị võ sư ở phủ Khai Quốc vương năm đó nàng gặp ở Trường Yên. Thoắt cái đã mười mấy năm rồi.

-Dương tiểu thư, à, Thái tử phi, ta là Hoán Vũ vương của Tiên đế Thái Tổ.

Nàng ngỡ ngàng, nàng chưa từng nghe qua cái tên này.

-Người, không phải họ Lê sao?

Hoán Vũ vương cúi đầu mỉm cười, râu tóc đã bạc nhiều.

-Ta họ gì cũng không quan trọng. Chỉ là ta cách đây hai mươi lăm năm đã từ nơi này mà ra đi. Đến nay lại không thể gặp bệ hạ lần cuối.

Chắc hẳn là người đã từng thân thiết với Tiên đế. Dung Hoa ngờ ngợ nhận ra, nàng đau lòng.

-Vậy, Công Ngũ cũng là hoàng thân quốc thích sao?

Y lắc đầu, đôi môi vẫn bàng bạc cười.

-Công Ngũ, chẳng liên quan gì đến triều đại này.

Hai mươi lăm năm trước, chẳng phải là lúc Tiên đế kế vị hay sao? Nàng nhẩm suy nghĩ, chắc đã có chuyện gì xảy ra, khiến huynh đệ của Tiên đế phải phiêu bạt giang hồ. Nhưng thôi, cũng không còn quan trọng nữa. Tiên đế đã cưỡi hạc về trời rồi.

Vị Hoán Vũ vương đó quỳ trong điện rất lâu, rất lâu, nhìn lên bài vị Tiên đế mà nói.

-Khứ bất đồng đích thế giới, khước tòng bất tằng cáo biệt.*

*người rời đi, chẳng thể cáo biệt.

Cuối cùng đến gần sáng mới đi. Nàng nhìn bóng lưng đó cô quạnh, đơn độc nhưng lại ung dung và tự tại. Phàm là người ở trong cung, có lẽ ai cũng đều thương tâm. Nàng cũng muốn giống như Hoán Vũ vương, một mai rời khỏi Cấm cung mái ngói đỏ son này, bay đi thật xa.




Sáng hôm sau, Nhật Tôn đã đến gặp Dung Hoa. Y trao cho nàng chiếc trâm phượng hoàng đó. Chiếc trâm đã đưa nàng về quá khứ nàng, giờ đây là chiếc trâm bảo vật của Chính cung hoàng hậu. Y đã đích thân cài lên cho nàng, bằng tất cả sự ôn nhu mà y có.


-Ngày mai, ta sẽ xuống chiếu phong nàng làm Thượng Dương hoàng hậu, đổi tên điện của nàng theo tên hiệu. Hoa Giấy, nàng mãi là mặt trời sưởi ấm ta trong những ngày u tối nhất.

-Người vẫn sẽ lập những phu nhân khác làm hoàng hậu sao?

Y biết nàng sẽ hỏi câu này. Y biết nàng luôn cảm thấy chán ghét tục Đa hậu của nhiều đời. Nhưng y làm sao khác đi được, khi mà vừa lên ngôi thế lực chưa vững, các phu nhân đều là con của trọng thần.

-Phải.

Dung Hoa biết, nàng làm sao thay đổi được điều này.

-Ngày mai thần thiếp sẽ cùng các phu nhân làm lễ. Người không cần bận lòng.

Nàng quay lưng vào điện, Nhật Tôn đã nắm tay nàng giữ chặt lại.

-Ta hứa với nàng, một ngày nào đó, ta sẽ để nàng trở thành Hoàng hậu duy nhất của ta, mẫu nghi duy nhất của Đại Việt.

Dung Hoa nhếch đôi môi hồng, nàng xoay người nhìn hoàng đế. Cuối cùng đã đến ngày y đăng cơ. Người đó, chắc cũng sắp xuất hiện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận