Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Lĩnh Châu cố tình đến gần nàng, hơi ngước mắt xuống dưới rồi cười khả ái.

-Nghe nói mỗi sáng Thái tử phi đều dậy sớm vận động cơ thể, chẳng trách lại có chiếc eo thon đến nhường này.

Thấy hành vi của Lĩnh Châu bất bình thường, cả Dung Hoa và Chiêu Vy đều nhăn mặt.

-Cảm tạ lời khen của phu nhân. Mọi người cứ bàn bạc, chuyện tổ chức đã có ta và Chiêu Vy lo.

Lĩnh Châu phất tay, một cung nữ bê ra một khay gỗ thơm, trên đó có một thố sứ thả khói.

-Thần thiếp có một món ăn dân dã học được từ vùng biển xa, muốn dâng lên cho Thái tử phi dùng thử.

Thấy tất thảy các phu nhân khác đều đang chăm chú nhìn, Dung Hoa thở gắt nể mặt ngồi xuống. Chiêu Vy lo lắng chặn cung nữ đó lại.

-Bụng của Thái tử phi đang khó chịu, để ta thử trước xem có hợp khẩu vị không?


-Lẽ nào Chiêu Vy phu nhân sợ ta hạ độc Thái tử phi? Ta đường đường là một phu nhân, hà cớ gì lại dùng chiêu thức đó đối xử với chính cung mai này?


-Được rồi!

Dung Hoa nhăn mặt, nàng nhìn cung nữ kia đặt thố sứ xuống trước mặt. Vừa mở ra, mùi tanh của cá và dầu mỡ đã làm nàng choáng váng. Bụng vốn đã không khoẻ nay lại càng tiết ra cơn khó chịu muốn nôn ra, dù sáng đến giờ nàng vẫn chưa có gì lót dạ.

-Chị...

Lĩnh Châu nheo mắt, hàm răng hơi cắn chặt nhìn phản ứng của Dung Hoa.

-Đây là mắt cá ngừ, món ăn dân dã của vùng biển vắng, đã làm Thái tử phi chê cười rồi.

Dung Hoa chợt nheo mắt, nàng nhìn vào thố sứ. Xem ra đã rơi vào cái bẫy thử người của bọn họ.

-Không sao, ta ăn được. Bình thường ta cũng rất thích ăn cá.

Chiêu Vy cau mày, rồi như hiểu ra. Nàng cũng cười nói vui vẻ.

-Quả thật bình thường Thái tử phi rất ưa cá biển, cứ hễ là ngự thiện phòng nấu cá biển là lại cứ trông đến buổi ăn thôi.

Dung Hoa cố đưa tay dứt khoát cầm thìa bạc, hướng về thố sứ thả khói nghi ngút. Nàng cố nuốt hết dạ dày khó chịu mà ăn hết phần.

Đợi đến lúc bọn người đó đã đi khỏi cả, Dung Hoa mới được Cẩm Tú dìu đến gốc cây, cố nén cơn cồn cào trong bụng dạ. Chiêu Vy hơi lặng đi, nàng ngồi xuống cùng Cẩm Tú vuốt lưng cho Dung Hoa, lại hơi hạ giọng.


-Chị, bình thường chị cũng không khó chịu đến mức này. Có lẽ nào đã có...

Dung Hoa đưa tay nắm lấy Chiêu Vy, đôi mắt nàng có phần đáng sợ. Đúng là thiên tử, nói nghịch thiên mệnh là nghịch được thiên mệnh. Nàng nhắm nghiền mắt nhìn dòng tương lai lướt qua, đầu hơi chếnh choáng.


-Chị không thể để điều này diễn ra được.










Nhật Tôn ngồi lên thượng vị. Do Vua vắng nhà, Thái tử nghiễm nhiên trở thành nam tử quyền lực nhất hoàng cung. Thấy thần sắc Dung Hoa không tốt, y toan nói nàng nhưng từ đâu, Hồng Linh tiến đến, hồ hởi mời y cùng uống cạn một ly rượu mở màn.

-Hôm nay yến tiệc ấm cúng nhưng cũng vô cùng đủ đầy, Thái tử phi nhọc tâm rồi.

Dung Hoa lặng lẽ cúi người, nàng vẫn đối với Thái tử lạnh nhạt như vậy. Nhật Tôn chẳng nói nữa, phất tay cho hiệu bắt đầu.

Chiêu Vy ngồi cạnh Dung Hoa, nắm tay nàng nhìn từng món có được dọn ra trước mắt. Nàng quay sang Cẩm Tú, hạ giọng.

-Đây chẳng phải là những món ta với Thái tử phi lựa chọn lúc đầu?

Từ xa, Lĩnh Châu phu nhân đi lại, váy lụa thướt tha cúi chào nàng.

-Thần thiếp nghe Thái tử phi rất thích cá biển, liền nhờ Ngự thiện phòng lập tức đổi các món đêm nay thành cá. Mong Thái tử phi thứ tội.

Nàng cười hắt, gật đầu cho có lệ. Thấy bàn tay nàng run rẩy, Chiêu Vy liền gắp lấy một miếng rau về dĩa của Dung Hoa.

-Thái tử phi lúc sáng đã ăn nhiều cá rồi, cuối ngày phải ăn thanh đạm.

Nhật Tôn nheo mắt nhìn theo diễn biến, dù cho Hồng Linh có ngồi bên cạnh đang huơ tay múa chân gì đó. Y nhìn thấy một điều gì nhen nhóm trong hậu cung của y.

-Thái tử...người xem, thần thiếp chỉ muốn đối tốt với Thái tử phi thôi mà...

Dung Hoa dần nhận ra mục đích của vị phu nhân trẻ tuổi này. Chắc chắn chuyện mấy ngày hôm nay nàng luôn bỏ bữa, không ăn cá tanh đã truyền đến tai Lĩnh Châu. Cô ta đang muốn thăm dò nàng, nếu không thăm dò được thì tìm cơ hội gán tội cho nàng.

-Lĩnh Châu phu nhân nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn chế độ ăn uống cân bằng một chút để khoẻ hơn. Nếu có dịp, phu nhân có thể áp dụng cách ăn uống này để có vóc dáng đẹp.

Nhật Tôn chỉ nhấp một ngụm rượu, nhìn Lĩnh Châu nhăn nhó.

-Được rồi, Thái tử phi cũng đã nói như vậy, nàng đừng làm khó nữa.

Dung Hoa cố kiềm nén cơn buồn nôn đang truyền tới, nàng đưa tay ôm miệng, cố làm động tác nhẹ nhất có thể để che giấu. Chiêu Vy cũng rót cho nàng một tách trà hoa.

-Chị, cố chịu một chút.

Cẩm Tú đón ngay ánh mắt của Chiêu Vy, toan đỡ chủ tử đi.


Từ ngoài, một đoàn người đi vào. Thiên Cảm hoàng hậu là cô nàng cũng có mặt, đi đầu vẫn là Mai Hoàng hậu, mẹ ruột của Thái tử. Bà vẫn như một làn nước thu thuỷ, ôn nhu ngồi xuống bàn tiệc đặt gần Thái tử nhất. Rồi ánh mắt bà lướt đến nàng thật nhanh.

-Trông sắc mặt Thái tử phi xanh xao, có phải không được khoẻ không?

Thiên Cảm hoàng hậu lập tức là người nhạy cảm, bà liền chêm lời.

-Có phải, đã có tin gì vui không?

Dung Hoa lập tức cười trừ. Nàng lắc đầu. Còn chưa kịp nói gì thì Hồng Linh đã vội nói.

-Thái tử phi sức khoẻ yếu ớt, cho nên từ lúc nhập cung tới giờ Tôn Nhân phủ vẫn chưa thể lưu lại thông tin Thái tử phi hầu hạ Thái tử. Thật là thương cho chị quá.

Thái tử nhăn mặt nhìn sang Hồng Linh, nàng ta vẫn trưng ra bộ mặt tiếc thương cho chị. Thiên Cảm hoàng hậu tỏ vẻ tức giận, Hồng Linh lại tiếp lời.

- Nếu giả như lúc này Thái tử phi có thai thật chẳng phải sẽ gây ra hoạ lớn hay sao?

Tiếng xì xào của hậu cung làm Dung Hoa nóng ran đầu. Nàng nhếch mắt phượng nhìn lên Hồng Linh ngồi cùng Thái tử trên cao. Nhật Tôn đặt mạnh ly rượu xuống, gắt nhỏ.

-Đủ rồi.

-Thần thiếp chỉ là muốn bảo vệ cho thanh danh của Thái tử phi.

Dung Hoa cười, nàng quay sang Thiên Cảm và Mai hoàng hậu, cung kính đáp.

-Đúng là dạo gần đây con thấy vị không ổn, cũng đã truyền Thái y đến chẩn mạch. Thái y bảo không có gì đáng ngại ạ.

Nét mặt Thiên Cảm hoàng hậu hơi trùng xuống, có lẽ bà thất vọng. Nhưng rồi lại mỉm cười đáp lễ.

-Được, con phải cố chăm sóc bản thân. Con thân là Thái tử phi, phải biết chuyện gì là quan trọng nhất.

Nàng cúi đầu, đôi mắt lướt qua những gương mặt đang cau lại vì ghen ghét kia. Sống trong không khí này lâu khiến nàng luôn phải đề phòng, thật sự quá mệt.

Chiêu Vy chẳng cần nàng nói, đến nửa buổi yến liền đến xin cho hai chị em được về.




Ba người con gái sóng bước đi giữa ngự uyển, nơi trăng soi ánh mơ hồ trên mặt nước. Chiêu Vy thở dài. Dung Hoa đoán nàng bận lòng cái gì.

-Chị nhất định không thể sinh đứa bé này ra sao?

-Không sinh được, định mệnh đã như vậy rồi.

Nàng biết, nàng nhất định sẽ bị hãm hại. Nhưng nàng muốn sự hi sinh của nàng có thể cứu cả Đại Cồ Việt.


-Nhất định phải là Lĩnh Châu sao? Cô ta đáng trách nhưng cũng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý.

-Sẽ sớm thôi.

Cẩm Tú lo lắng nhìn chủ tử, nước mắt lưng tròng.

-Cô ta sau này sẽ cản trợ cả một triều đại, tranh giành đích tử, Đại Việt khó mà có bình yên.

-Nhưng chị làm như vậy, nguy hiểm quá...

Thật ra tính mạng của nàng bây giờ đối với nàng không quá quan trọng. Sống từng ngày trong chiếc lồng son này khiến nàng cảm giác mình đang bào mòn đi con người của chính mình.

-Đợi đến lúc đó, chỉ cần hai người giúp ta một tay, nguy hiểm một chút nhưng cứu được đại cuộc.













Về đến tẩm điện, Dung Hoa lại trèo lên cây lê đại thụ, ngả đầu nhìn trăng trải trên con đường xa. Nàng không biết bây giờ Ngô Tuấn đang làm gì, vết thương của y có đau không, kiếm pháp của y đến đâu rồi...

Hình bóng y trải trên con đường sỏi, nàng lại phì cười. Thì ra nàng cũng có lúc tưởng tượng ra một người. Nhưng rồi nàng nhìn tán cây đan trong gió, thầm thương chính bản thân mình. Mai đây Ngô Tuấn sẽ vang danh thiên hạ, sử sách lưu danh. Nàng bất quá, chỉ là một kẻ muốn chèo lái thời gian mà thôi.

-Nàng lại thẫn thờ ở đó?

Dung Hoa không quay đầu cũng biết là ai đến. Nàng thở dài, chẳng buồn nhúc nhích.

-Thần thiếp không khoẻ, không thể tiếp đãi người.

-Có cần ta bảo Thái y đến chẩn mạch cho nàng trước mặt ta không?

Hàng mi Dung Hoa hơi dao động, nàng quay sang nhìn y.

-Cũng đã trễ rồi, không cần làm phiền người khác.

Nhật Tôn ngồi xuống bên thềm, mở một vò rượu mà nốc một hơi quá nửa.

-Nàng vẫn giận ta sao?

Dung Hoa vẫn hướng mắt ra xa, im lặng đến vô hồn.

-Nếu có điều gì không vui...

Giọng y bỗng hạ xuống, dường như men rượu làm khí chất thường ngày cứng rắn, nay lại ôn nhu lạ thường. Dung Hoa vẫn điềm nhiên như không, nàng biết y muốn nói ra điều gì.

-...thì hãy nói cùng ta có được không? Ta muốn cùng nàng trị vì Đại Cồ Việt.


Nàng nhắm dần đôi mắt, phả một hơi thở vào sương đêm lạnh dần.

-Vậy còn kế hoạch lật đổ nhà họ Dương của người? Vậy người sẽ chuyển sang sủng ái thần thiếp và bỏ mặc Hồng Linh hay sao?

Đến lượt Nhật Tôn im lặng. Y biết nói ra điều đó nàng sẽ nói lại như vậy. Nhưng y không thể kìm lòng không nói.


-Như vậy không gọi là yêu đâu, Điện hạ.

Câu nói như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim Nhật Tôn, bằng cách âm thầm nhất. Y sống đến từng tuổi này, lần đầu vì một nữ nhân mà bi thương.






_______________________





-Có thật không?

Lĩnh Châu nhếch mày nhìn vị thái y quỳ rạp, cạnh bên là một nội quan đang cầm gươm kề lên cổ ông. Vị thái y sợ hãi gật đầu rất mạnh.

-Thần...thần không dám có nửa lời giả dối thưa phu nhân.

Nàng ta nhếch môi, quả là nàng nghi ngờ không sai. Cô ta dù có che thế nào cũng không giấu nỗi cái thai đó.

-Là Thái tử phi nói ngươi giữ kín sao?

-Phu nhân, cái thai vẫn còn nhỏ, Thái tử phi chưa muốn nói ra chuyện này quá sớm thôi thưa phu nhân.

-Muốn lừa ta thì đúng hơn!

Nàng ta nghiến răng rồi bỏ đi, tên nội quan kia đạp mạnh viên thái y ngã ra đất rồi theo chủ tử.

-Phu nhân, giờ chúng ta phải làm sao?

-Diệt cái thai trong bụng ả trước khi cả cái hoàng cung này biết chuyện đó. Ả xưa nay không muốn gần gũi với Thái tử, Tôn nhân phủ còn chưa có lần nào ghi chép ả hầu hạ người, lần này còn muốn giấu nhẹm, cái thai này chắc chắn là nghiệt súc.

Lĩnh Châu tỏ vẻ suy tư, nàng ta ặc lưỡi, lắc đầu.

-Nhà họ Dương quyền lực kia còn là hậu phương vững chắc của ả. Nếu như ta đoán không sai, bước tiếp theo ả nhất định sẽ dẫn dụ Thái tử vào bẫy của mình để đổ cho Thái tử là cha của đứa nghiệt chủng ấy.

Tên nội quan hoảng hốt, vội nhìn quanh.

-Vậy chúng ta phải làm gì?

-Đương nhiên là phải giúp Thái tử, loại bỏ đứa trẻ đó. Nếu có thể nhân cơ hội này loại bỏ luôn vị Thái tử phi này.

Câu nói tàn độc lại được Lĩnh Châu nói ra hết sức nhẹ nhàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui