-Sao trông người buồn thế!
Cậu bé Nhật Tôn bảy tuổi đang rầu rĩ ngồi ở một góc tiểu đình khuất sau ngự uyển, bỗng nhiên bắt gặp một cô bé nhỏ chống tay lên thành đình, bên dưới giàn hoa giấy đỏ rực. Cậu lúc đầu để lộ nét không vui, hoàng cung chẳng mấy ai dám nghênh mặt hỏi thẳng cậu như thế. Nhưng rồi với nỗi buồn và cô quạnh cố hữu, cậu lẳng lặng đáp.
-Em là ai thế?
-Em hả, là một học trò của thầy Châu dạy Lễ.
-Dạy Lễ? Vậy em trốn học ra đây sao?
Cô bé xoa xoa bông hoa giấy trên tay, lắc đầu.
-Em bị lạc, giờ không biết đường về.
Cậu bé gật đầu rồi đứng dậy, lạnh lùng như một khối băng giữa cái đỏ rực của hoa.
-Đi, ta dẫn về.
Giữa một ngự uyển bao la, hoa giấy bay khắp nơi giữa mùa hè ấm áp, cô bé Dung Hoa nhỏ nhặt từng bông, ôm đầy một vòng tay mình.
-Em thích hoa giấy sao?
-Phải, em nghe nói, chỉ có hoàng cung mới có hoa giấy đẹp như vậy, cho nên mới cố tìm đường đến đây.
-Sau này em đừng đến nữa. Nơi này chỉ dành cho hoàng thân quốc thích và hậu cung.
Đôi mi dài kia cụp xuống, cô bé trân quý nhìn những cánh hoa rơi.
-Nhưng em thật sự rất thích chúng.
Nhật Tôn buồn bã nhìn chiếc trâm mình đang cầm trong tay. Mẫu hậu của cậu cũng rất thích hoa giấy. Phụ hoàng đã cho người trồng vạn dặm ngự uyển đều là hoa giấy rực rỡ.
-Thôi vậy đi, mỗi khi nào em muốn ngắm hoa giấy, cứ đến gốc đa lớn ở đằng xa kia đầu giờ Thìn, ta sẽ dẫn em vào.
-Có thật không?
Cậu gật đầu, dáng vẻ già dặn trước tuổi.
-Để cảm ơn người, em sẽ cho người biết một tương lai.
-Tương lai?
-Phải, em có thể đọc được tương lai của người khác.
Y phì cười.
-Người không tin sao?
-Không tin.
Cô bé tinh nghịch nắm lấy chiếc trâm trên tay cậu rồi à lên.
-Có phải chiếc trâm này người cất công đặt làm riêng định tặng cho mẫu hậu của người không?
-Sao em biết!
Cậu thảng thốt, chuyện này chỉ có mình cậu biết mà thôi.
-Em đã nói rồi, em có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai.
-Vậy, em mau cho ta biết, tương lai của ta thế nào?
Cô bé nhỏ nắm lấy bàn tay cậu, làm cậu bé ngượng ngùng nhìn đôi mắt nhắm chặt, hàng mi kia rung rinh.
Dung Hoa nhỏ phì cười.
-Sau này, người nhất định sẽ chấn hưng Đại Việt, rạng danh muôn đời.
-Đại Việt?
Nhật Tôn sững sờ, lúc bấy giờ quốc hiệu vẫn là Đại Cồ Việt.
Hình như qua kí ức của chiếc trâm này, hè năm nào hoa giấy nở rộ, mỗi ngày đều thấy một cô bé chạy theo chân Nhật Tôn ngắm hoa rơi. Cô hay gom rất nhiều hoa giấy lại rồi ném lên không trung. Cứ từ năm này qua năm khác.
-Sao lúc nào trông người cũng u buồn thế?
Cô bé cài bông hoa giấy trên mái tóc đen, đôi mắt to và hàng mi cong vuốt ngước nhìn Nhật Tôn ngồi trên bậc tam cấp của tiểu đình năm nào.
-Ta có nhiều trách nhiệm, người nhiều trách nhiệm thì khó có an yên.
Cô bé cười hiền, mái tóc bay theo những bông hoa giấy. Nhật Tôn lặng đi, đưa tay đón một đoá hoa giấy cô bé đưa.
-Một đời dài quá, cứ buồn bã như người, phải buồn đến bao giờ?
Thật ra chút tuổi, y cũng chẳng biết cuộc đời dài nhường nào, chỉ biết cô bé vô ưu vô lo trước mặt y lại khiến mỗi mùa hè trôi qua thật thanh thản.
-Em không thắc mắc thân phận của ta sao?
Dung Hoa nhỏ cười hồn nhiên. Có thể đọc được tương lai của cậu, làm sao không biết được số phận thiên tử này.
-Vậy nói ta biết thân phận của em được không? Em là thiên kim nhà nào mà gan lớn như vậy!
-Thân phận giống như quần áo vậy, là vật tuỳ thân, mẹ của em đã dạy em như vậy đó.
Cậu cười, ôn hoà nhìn cô bé vô tư cùng y ngồi dưới giàn hoa giấy.
-Vậy nếu có một ngày, em bắt buộc phải có một thân phận trên vạn người thì sao?
Những lời của cậu nói, cô bé không hiểu, ngô nghê đáp.
-Nếu đã tới thì phải đón nhận thôi.
Nhật Tôn cười vui vẻ, gọi cô đến gần mình rồi đưa cô chiếc trâm lâu nay mình vẫn luôn cất giữ.
-Vậy hứa với ta được không?
-Người muốn hứa chuyện gì?
-Sau này, nhiều năm sau này nữa, cùng ta ngắm hoa giấy. Đến một lúc nào đó, ta có thể khiến cả hoàng cung này lợp đầy hoa giấy, em phải cùng ta đón nhận thân phận đó.
-Cả hoàng cung đầy hoa giấy sao?
Đôi mắt đẹp đẽ kia sáng rỡ, cậu gật đầu.
-Đúng vậy.
-Được chứ!
Năm đó, hoa giấy vẫn đan. Cho đến khi Thiên Cảm phu nhân được phong làm Hoàng hậu. Lý Thái Tông nghe theo bà thủ thỉ, chuyện hoa giấy gây hại hoàng cung, cho người chặt hết đi.
Năm đó, Nhật Tôn vì ngăn cản phụ hoàng chặt đi khu vườn kỉ niệm của mẫu hậu mà bị phạt cấm túc.
Năm đó, Hoa giấy của y đứng đợi mãi ở gốc đa lớn, cuối cùng để kí ức cuốn trôi đi.
______________
Dung Hoa sững sờ thoát khỏi miên man, nhìn chiếc trâm trong tay mình, lại nhìn bàn tay Nhật Tôn ngay bên trên.
-Nàng, có nhận ra nó không?
Nhận ra? Nàng bây giờ chắc còn nhớ rõ hơn cả y. Chuyện đã mười năm về trước, y sao vẫn còn đằng đẵng nhớ nhung.
-Làm sao người tìm được?
-Ta đến hỏi người hầu của Dương đại nhân. Cha của nàng vẫn mang theo nó bên cạnh để nhớ đến nàng. Ngày bé nàng rất thích chiếc trâm này.
-Không, ý thiếp là, làm sao người tìm được thần thiếp?
Nhật Tôn như chết ngạt trong đôi mắt nàng nhìn xoáy vào lòng y. Làm sao y có thể nói rằng, thù hận và nghi ngờ đã làm y mờ mắt, không nhận ra nàng.
-À, là vì khả năng của thiếp sao? Thảo nào từ lúc người nghe được điều đó, liền đối xử với thiếp rất khác.
Nàng quay đi, cố ném bản thân ra khỏi mớ kí ức đó.
-Hồng Hạc, nàng chính là Hoa giấy nhỏ năm đó đã hứa với ta, sẽ cùng ta đi đến thân phận cao cao tại thượng...
-Năm đó hoa giấy nở rộ, chúng ta chỉ là những đứa trẻ. Người hà cớ gì phải đau đáu trong lòng?
-Mấy năm đó, nàng đều chỉ xem là tình cảm trẻ con sao?
Dung Hoa lại khoác lên mình vẻ mặt lạnh lùng đến gai góc, cầm chiếc trâm trên tay.
-Hoa giấy cũng đã không còn, lời hứa đó cũng không cần tin là thật nữa.
-Hồng Hạc..
Y ập đến ôm lấy nàng rất chặt. Dung Hoa cố đẩy y ra.
-Có thể lúc đó nàng vô tư, nhưng ta đã xem nàng là ánh nắng mùa hạ của ta, là điều ấm áp nhất trong những năm tháng lạnh lẽo đã qua. Nếu nàng đã nhớ ra, hãy cùng ta đi hết đời này có được không? Chẳng phải nàng thấu tương lai sao? Chúng ta sẽ vượt qua hết những khó khăn tai ương này, cùng chấn hưng Đại Việt muôn đời. Có được không?
Dung Hoa lặng đi. Nàng nhắm mắt, buông tiếng thở dài.
-Người không thể chống lại thiên mệnh.
-Ta trước nay chưa từng tin mệnh, ta chỉ tin bản thân mình. Hồng Hạc, xin nàng hãy tin ta, đừng chỉ nhìn vào tương lai đó, chỉ cần chúng ta thay đổi, tương lai nhất định sẽ khác đi.
Nhưng tương lai nàng làm sủng hậu, sẽ luôn là dấu chấm hết cho Đại Cồ Việt này.
-Người đừng như vậy.
Nhật Tôn thấy tim mình vụn vỡ. Nàng vô lực đẩy y ra.
-Những chuyện khác người đều có thể xoay chuyển, riêng thần thiếp, đã được định sẵn kiếp này không thể ở bên người.
____
Dương Đức Uy ngồi lại một mình trong căn phòng, ông đã tiễn Thái tử và Thái tử phi về cung. Nhưng đối diện với trọng tội mà Linh phu nhân vừa gây ra, thực mà nói, ông chưa có lời giải đáp.
-Đại nhân, bên ngoài có người xin cầu kiến.
-Muộn thế này rồi, bảo hắn mai lại đến.
-Nhưng mà, hắn nói có cách giúp cho đại nhân giải quyết chuyện trước mắt.
Cặp chân mày Dương Đức Uy nhếch lên, ông vuốt dọc chỏm râu rồi gật đầu. Một chốc sau, từ ngoài tiến vào một thanh niên có nước da trắng, nói chất giọng lơ lớ của người vùng cao mà chào ông.
-Ngươi là người ở đâu?
-Đại nhân, nơi tôi đến có thể giúp được cho người trước đại hoạ diệt tộc này.
Ông nhếch môi. Tin tức cũng nhanh nhạy, xem ra không phải tầm thường.
-Có Thái tử phi họ Dương, Hồng Linh phu nhân còn ở trong hậu cung, ta còn sợ diệt tộc hay sao?
-Sợ hay không bản thân đại nhân tự khắc rõ.
Câu nói lạnh tanh ấy khiến Dương Đức Uy thu lại nụ cười. Ông đứng dậy, tiến về phía hắn.
-Ngươi là ai?
-Ta là người được Nùng thủ lĩnh châu Quảng Nguyên cử đến đây.
-Nùng Thủ lĩnh?
Nùng Trí Cao?
-Đường qua Tống nhất định phải đi qua Quảng Nguyên, những giao dịch bất chính của phu nhân thủ lĩnh của ta đều biết. Lần này biết ông gặp hoạ, thủ lĩnh của ta muốn bắt tay với ông.
Đường đường là Tham tri bộ lại như ông lại cần sự giúp đỡ và liên minh với một tên phản tặc như hắn. Nhưng gượm một chốc, Dương Đức Uy quay đi, chống tay lên thành ghế gỗ mà suy ngẫm.
Hiện giờ thế lực họ Lý hùng mạnh, lại được lòng dân. Không thể ngày một ngày hai mà dẹp bỏ, nếu có thể biến thù thành bạn, tạo thêm nhiều đồng minh, sẽ là chuyện có lợi sau này.
-Nùng Thủ lĩnh có cao kiến gì?
-Châu Quảng Nguyên lương thực bao la, dân tộc có tập tính dự trữ vào mùa đông rất nhiều. Nếu tể tướng muốn, Nùng thủ lĩnh sẽ trao đổi lương thực với ông.
Trao đổi. Ông cười lạnh, đến sau cùng vẫn là hắn muốn một thứ gì đó của nhà họ Dương. Nhưng lúc này đây ông vẫn chưa nghĩ ra hắn muốn gì.
Năm ấy, thiên hạ đói to. Dương Đức Uy dâng tấu xin vua thu mua lại lương thực từ châu Quảng Nguyên. Nùng Trí Cao chớp cơ hội, thể hiện mình thần phục nhà Lý, nhận được sự tin tưởng hết mực từ triều đình.
Tháng 9, ngày mồng 1, Vua sai Ngụy Trưng đến châu Quảng Nguyên, ban cho Nùng Trí Cao đô ấn,phong làm Thái bảo
Giáp Thân, Minh Đạo năm thứ 3, 1044. Ngày Quý Mão, vua thân đi đánh Chiêm Thành, cho Khai Hoàng Vương Lý Nhật Tôn làm Lưu thủ Kinh sư, thay vua chủ trì đại cuộc.
-Nhìn xem, lại là ai kìa?
Chiêu Vy quay sang đã thấy đám nữ nhân rảnh rỗi đó lui tới phá đám, nàng nhìn sang Dung Hoa vẫn đăm chiêu nhìn thế cờ.
-Lại có chuyện gì sao?
Dung Hoa chỉ nói, không nhìn Lĩnh Châu phu nhân hôm nay xúng xính váy lụa đi lại.
-Xem ai lại ra vẻ chính cung kìa.
-Chị hồ đồ thật, người là Thái tử phi, không phải là chính cung thì là gì?
Chiêu Vy bực tức bênh vực. Lĩnh Châu toan sấn tới thì Dung Hoa đã lên tiếng.
-Nếu là đến để gây sự thì cô về được rồi.
Nàng ta xốc lại tay áo voan, nhếch mày khuynh thành.
-Hôm nay là sinh thần của Thái tử, theo lý thì chỉ có chính vị trung cung mới có thể tổ chức yến tiệc cho người. Chẳng lẽ Thái tử phi không muốn làm yến?
Dung Hoa đi một nước cờ, tay nhịp nhịp nơi tách trà nhả khói.
-Cẩm Tú.
Nàng gọi, Cẩm Tú liền đi lại.
-Em cho người sắp xếp tổ chức yến nhỏ ở Lệnh đường, cho mời các vị hậu cung là được.
-Yến nhỏ? Thái tử phi không nhớ ngày sinh thần của Thái tử đã đành, nay lại không muốn làm cho người một lễ yến long trọng?
Nàng nhấp một ngụm trà, ra chiều bảo Chiêu Vy đi tiếp nước cờ nữa. Chiêu Vy quay sang.
-Quốc gia đại sự còn chưa yên, bệ hạ còn đang chinh chiến ngoài kia, Thái tử có tâm trí đâu mà đãi thịnh yến? Nếu Thái tử phi làm long trọng, há chẳng phải sẽ làm Thái tử thất vọng hay sao?
Lĩnh Châu ngấu nghiến nhìn vẻ ngoài bình thản đến đáng ghét của Dung Hoa.
-Thái tử phi như vậy là không muốn để bọn ta có cơ hội gặp Thái tử?
Những nữ nhân phía sau đều bắt đầu dè bỉu nàng, Dung Hoa thở dài.
-Ta nói là yến nhỏ, chứ có bảo là không mời các cô đâu?
Bọn họ hết mừng rỡ ra mặt rồi lại bàn nhau nên mặc gì, tặng qùa gì cho Thái tử. Dung Hoa nghe mà thấy nhức cả đầu. Nàng cau mày lắc đầu nhìn Chiêu Vy ra chiều muốn bỏ đi. Lĩnh Châu liền đứng ra trước chặn đường nàng.
-Thái tử phi xin dừng bước. Nếu người đã không muốn chủ trì yến tiệc này, hay là giao lại cho ta là được rồi.
Nàng không biết thật ra quy củ ở đây có được bàn giao như thế không, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là không nên để Lĩnh Châu có cơ hội hãm hại mình.
-Cung có cung quy, Lĩnh Châu phu nhân tốt nhất không nên làm loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...