Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, làm Nhật Tôn chói mắt. Y nặng nề xoay người, cả cơ thể như có khối đá đè lấy. Bên cạnh y, Dung Hoa nằm thu người, nàng quay lưng vào góc, sợ hãi không còn dám đến gần y. Nhật Tôn nhăn mặt. Hôm qua y đã làm gì, chẳng lẽ... Y vội kéo tắm chăn xuống, đã thấy tấm lưng trần của Dung Hoa với bao nhiêu là vết hoan ái. Vệt đỏ thẫm dưới chăn trắng càng khiến y chết lặng. Y đã gây ra điều tội tệ với nàng đến nhường nào.
-Hồng Hạc..
Y gọi khẽ. Nàng vẫn lặng lẽ mê man. Nhật Tôn kéo nàng nằm lên tay y, cuộn nàng vào lòng mình, tựa cằm trên mái tóc nàng, bàn tay y run rẩy ôm lấy đôi vai nàng nhỏ bé.
-Ta xin lỗi, xin lỗi nàng..
Y nghe hơi thở nàng phả vào bộ ngực trần của mình, từng nhịp từng nhịp lại khiến y bi thương.
-Nếu nàng có thể nhớ ra, ta nguyện bỏ tất cả kế hoạch của mình. Ta sẽ sủng ái nàng, yêu thương nàng, vĩnh viễn ở bên nàng. Tam cung lục viện thì đã sao, chỉ cần nàng cùng ta có thái tôn, ta sẽ chẳng cần sủng ái ai trong hậu cung nữa. Chỉ có ta, có nàng, Hoa Giấy Nhỏ...
Dung Hoa nằm trong lòng y. Đôi mắt khẽ mơ hồ thức giấc. Chẳng lẽ Dương Hồng Hạc và Lý Nhật Tôn đã từng gặp nhau, nhưng chính Dương Hồng Hạc cũng đã quên mất. Nhưng điều y nói, chỉ cần nàng cùng y có con trai, y sẽ chẳng sủng ái ai nữa. Còn nếu không có thì sao? Y sẽ lại có tam cung lục viện, vì y mà sinh con nối dõi. Suy cho cùng, tình yêu này của Lý Nhật Tôn, vẫn là tình yêu của một bậc cửu ngũ chí tôn, một tình yêu vô cùng tính toán.
-Ta xin lỗi, Hoa Giấy...
Dung Hoa vẫn vờ ngủ, cho đến khi Nhật Tôn xếp lại y phục cho nàng để ở đầu giường rồi đi mất. Nếu thật sự y muốn sủng ái nàng mà quên đi tam cung lục viện, nhà Lý sẽ diệt vong. Nàng đã thấy được điều đó. Dung Hoa vén chiếc chăn, nhìn vệt máu mà nước mắt rơi tủi hờn. Trượng phu của nàng yêu nàng, nàng còn cái gì để mà tủi hờn? Phải chăng chỉ là nàng không được phép yêu lại y, không được phép để y yêu mình mà thôi.
Cẩm Tú thấy Dung Hoa ngồi bó gối dưới gốc cây nhìn ra hồ, vội chạy lại bên nàng.
-Thái tử phi, sao người vẫn còn ngồi đây? Hiền Hầu nội quan đã đưa Thái y đến, tư phòng của đại nhân đang rất căng thẳng.
Thái tử ngồi trên ghế gỗ, nhìn Thái y cặm cụi châm cứu cho Dương Đức Uy. Y vẫn ôm một khuôn mặt hậm hực từ lúc mới bước vào đây. Vị thái y kia cúi đầu chạy lại, dâng chiếc châm cho y.
-Thái tử, Dương Đại nhân quả thật đã trúng Hàn độc.
Ông thầy thuốc Dương gia vội quỳ xuống, lắc đầu than oan với Nhật Tôn. Vị Thái y kia vội nói.
-Thật ra, độc này là do uống quá nhiều thuốc bổ có tính hàn mà ra, mạch lại khi rõ khi không. Cũng khó trách.
-Sao lại khó trách?
Dung Hoa từ ngoài bước vào, giọng nàng dõng dạc, đôi mắt sâu hoắm chiếu thẳng vào Linh phu nhân.
-Thái tử phi nhìn ta như vậy là có ý gì?
Nàng rút ra trong tay áo một xấp giấy, giơ lên.
-Dạo gần đây, bà vẫn hay làm ăn với người Tống nhỉ?
Nhật Tôn cau mày nhìn Linh phu nhân. Bà ta vội hẫng một nhịp thở, nhưng rất nhanh lại lấy lại sự bình tĩnh.
-Thời buổi khuyến thương, tại sao ta không thể giao dịch với người Tống?
Nàng cười, đi về phía bà ta.
-Bà không thắc mắc thứ ta đang cầm là gì sao?
Linh phu nhân toan đưa tay lấy xấp giấy, Dung Hoa liền giật lại. Nàng đi lại, đưa cho Nhật Tôn, mắt không nhìn y, cũng không nói một lời. Nhật Tôn đọc một lượt, liền trợn trừng mắt đếm số tờ.
-Bà thu mua lương thực với số lượng lớn như vậy? Chẳng lẽ là ta đã nghi ngờ sao? Chẳng lẽ không phải Dương Đại nhân...
-Nếu cha thuận theo bà ta, chắc giờ đã không nằm bất động ở kia.
-Thái tử phi đang vu khống hàm hồ cái gì vậy!
-Dương Đại nhân làm quan trong triều đã lâu, hiểu thế cuộc căng thẳng giữa Tống và Đại Cồ Việt, chắc chắn sẽ không khinh suất mà giao thương với Tống. Để ngăn cho nhà họ Dương khỏi một kiếp nạn, Dương Đại nhân đã ngăn cản bà, đã âm thầm ngăn tất cả những giấy tờ này qua đất Tống, cuối cùng để rơi vào tay tai mắt của triều đình.
Nhật Tôn cầm xấp giấy tờ ném lên bàn, tên người giao dịch chính là Linh phu nhân, chính thất của Dương Tham tri bộ Lại, đủ uy tín để giao dịch với người ngoại quốc. Y nhìn bà ta vẫn đang căm ghét nhìn Dung Hoa, một mực cho rằng mình trong sạch.
-Biết ngay bà sẽ chối. Nhưng con gái của bà cũng không thoát khỏi liên can. Vài tháng trước cô ta âm mưu đem người cống sang Tống để tỏ tình giao hảo.
Thái tử liền nhăn mặt, nàng đã biết lần đó, là âm mưu của Hồng Linh sao? Sao nàng chưa từng đòi công bằng với y?
-Đừng gán tội cho cả Hồng Linh!
Lúc này, bà ta mới chạy đến chỗ Nhật Tôn, quỳ xuống van.
-Thái tử, Hồng Linh hầu hạ người đã lâu, người không thể nghi ngờ con bé.
Dung Hoa cười lạnh, nàng lắc đầu, quay sang Cẩm Tú đã đứng đó chờ sẵn hiệu lệnh. Linh phu nhân căng thẳng nhìn theo, từ ngoài dẫn vào một tên nam nhân mặt mày tái mét. Hắn có một vết sẹo rất to trên mặt, Linh phu nhân vừa nhìn đã nhận ra ngay.
-Sao? Người này phu nhân có chút quen thuộc gì không?
-Làm sao ta quen tên mặt mũi bặm trợn này được!
-Vậy ư? Ngươi mau nói ra tội bản thân mình đã làm.
Hắn quỳ thụp người, dập đầu xin tha.
-Bẩm Thái tử, Thái tử phi, là Hồng Linh phu nhân cho chúng thần đi bắt cóc một người cống nạp sang đất Tống. Chúng thần khó cãi lệnh trên, nên mấy chục anh em trong phủ đã phải làm theo, xin Thái tử tha tội! Thần hôm đó ở lại không đuổi theo vào rừng nên toàn mạng trở về..
Nhật Tôn xoa trán, nhìn hắn một lượt.
-Ngươi có cái gan lớn thật!
-Thái tử! Nếu không phải vì Hồng Linh phu nhân có thế lực của ngoại thích chống lưng, làm sao một tên gia nô như thần dám...Xin người, xin người tha chết!
Linh phu nhân mỉa mai, đi về phía Dung Hoa.
-Cái bẫy này Thái tử phi giăng ra cũng tốn nhiều tâm tư thật. Nhưng làm sao ta biết được tên này không phải là một tay Thái tử phi phái đến?
Nàng đi lại chỗ một thị nữ, hạ giọng.
-Ngươi có quen hắn không?
Nàng ta thấp thỏm nhìn Linh phu nhân, rồi lắc đầu lia lịa, toan nói thì Dung Hoa đã gằn giọng.
-Ở đây có Thái tử, ngươi không nên có nửa lời gian dối.
-Nô tì...nô tì đã từng nhìn thấy qua hắn...
Dung Hoa gật gù.
-Thế thì trùng hợp thật, hết thảy gia nhân cũ mới ở cái phủ Dương gia này đều biết hắn, kẻ đã bắt cóc người đem sang Tống cống nạp.
Linh phu nhân vô cùng bất an, im bặt đi nhìn nàng.
-Liên minh với nhà Tống bất chấp thủ đoạn hại người, thu mua một số lượng lớn lương thực như vậy, nếu không nhờ có Thường Kiệt đại nhân, triều đình sẽ bị bà qua mắt rồi!
Nhật Tôn lập tức cau mày. Nàng vẫn còn liên lạc với Ngô Tuấn, đã vậy còn phối hợp lật đổ Linh phu nhân? Dù Ngô Tuấn giờ đang bị Khai Quốc vương phạt đi rèn luyện khắp nơi, vẫn có thể giúp đỡ nàng bảo vệ nàng. Còn y ngồi ở ngay đây, lại không thể làm được điều gì cho nàng cả.
-Thái tử phi! Người cũng là người họ Dương! Người muốn hại cả dòng họ, hại cả em gái mình thân bại danh liệt hay sao?
Dung Hoa đi lại giường của Dương Đức Uy, cầm lấy một cây châm trên bộ châm của thái y mà điểm vào thái dương của cha mình. Thái y vội ngăn, nhưng nàng đưa tay ra hiệu ngăn lại. Ngô Tuấn đã chỉ nàng, qua miêu tả của nàng về tình trạng của ông, y đã sớm hỏi được cha nuôi của mình.
Chiếc châm vẫn nằm trên huyệt của Dương đại nhân, nàng đứng dậy đi lại gần Linh phu nhân.
-Đắc tội.
Nói dứt câu, nàng đưa tay lấy cây trâm đang cắm trên búi tóc to của bà. Chiếc trâm của chính thất phu nhân nhà họ Dương. Một loạt ảo ảnh như dòng thác ồ ạt choáng lấy nàng.
"Dung Vân, từ bây giờ nàng chính là Chính phu nhân của ta"
"Dung Vân, con gái của chúng ta thật giống nàng.
Thiếp có thể đặt tên nó là Dung Hoa không?
Dung Hoa? Vân quy cẩm phúc hoàng hoa kiệu. Nhưng không được, đích nữ của nhà họ Dương mai đây phải tiến cung làm hậu cung, cái tên phải xứng bề."
Dung Hoa thấy được ánh mắt thoáng buồn của bà. Lại thấy được thâm tâm sâu xa của Dương Đức Uy.
"Người cứ ở cùng với Linh phu nhân, thiếp không sao."
"Sao em lại làm như vậy!"
"Chén độc này, ta đã muốn cho chị uống từ lâu lắm rồi! Nhà họ Dương sao có thể để một nữ nhân vô dụng như chị làm chủ? Chiếc trâm này, cũng nên đưa cho ta rồi"
"Em làm như vậy? Không sợ báo ứng sao?"
"Đại nhân, trước khi bạo bệnh qua đời, chị ấy đã đưa lại cho em chiếc trâm, giao phó Hồng Hạc cho em, giao lại cả trọng trách nặng nề này..."
Dung Hoa lẳng lặng nhìn cha, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dày buồn bã khiến Nhật Tôn đau lòng.
-Hay cho câu, nhà họ Dương sao có thể để một nữ nhân vô dụng như mẫu thân ta làm chủ.
Linh phu nhân trợn trừng mắt nhìn Dung Hoa. Nàng thở dài.
-Lúc đó...
-Lúc đó ta đứng ở ngoài đã nghe được. Chuyện bà gây ra với mẹ ta, đừng tưởng không ai hay.
-Chính vì vậy người luôn thù ghét ta?
-Chẳng lẽ ta không có lí do để thù ghét bà hay sao?
Nói dứt câu, nàng càng khiếp sợ. Dường như càng đọc được nhiều quá khứ, nàng càng giống một Dương Hồng Hạc hơn. Nàng sợ, đến một lúc nàng sẽ thực sự quá nhập tâm vào vai diễn này, sẽ quên mất mình chính là một người của thế kỉ 21.
-Đủ rồi.
Nhật Tôn lúc này mới đứng dậy, đi về phía hai người đang đấu khẩu.
-Chuyện đã đến nước này, bà còn muốn giảo biện?
-Thái tử! Thái tử phi thù hận ta, đương nhiên sẽ rắp tâm hãm hại ta! Người phải đợi đại nhân tỉnh lại rồi mới phán xử!
-Còn đợi ta để làm gì?
Cả căn phòng hoảng hốt nhìn về phía Dương Đức Uy, chỉ riêng Dung Hoa bình thản chăm chú nhìn gương mặt của bà ta tái đi.
Gia nhân vội chạy lại đỡ chủ nhân, ông trụ trên người họ rồi ngồi dậy, không quên hành lễ với Thái tử.
-Chuyện của đàn bà trong nhà lại làm kinh động đến Thái tử, đúng là tội nghiệp của lão thần. Xin người nể tình ta ở trong triều mấy chục năm, hãy để thần lấy công chuộc tội.
Đến cuối cùng, Dương Đức Uy vẫn là bảo vệ cho chính thất phu nhân của ông ta. Nhật Tôn lẳng lặng nhìn đôi mi rũ xuống, nhưng đôi môi nàng vẫn cố nhếch lên.
-Chuyện đại sự, trước mắt tìm cách khắc phục còn hơn truy cứu. Dương đại nhân nội trong ba ngày dâng lên bản tấu khắc phục ngay, sắp tới sẽ có thiếu hụt lương thực.
-Thần tuân chỉ.
Dung Hoa nhìn dáng vẻ trị quốc kia của Nhật Tôn, khỏi cần những dòng sử, những suy nghĩ thấu tương lai, nàng cũng biết y sẽ là một vị vua anh mình nhường nào.
-Đại sự đã đành, chẳng lẽ, việc mẹ ruột của Thái tử phi, đại nhân cũng làm ngơ?
Lúc này, ông lặng đi, nhìn Dung Hoa nhưng đáp lại ông vẫn là cặp mắt giống hệt nữ nhân ông từng yêu rất nhiều, nhưng lại muôn phần lạnh lẽo.
-Chuyện đó, âu cũng là chuyện trong phủ, xin Thái tử hãy để thần tự lo liệu.
-Thái tử phi cũng là thê...
-Nếu đại nhân đã nói như vậy, chuyện này cũng không cần truy cứu nữa. Người muốn xử lí thế nào thì tuỳ người.
Dung Hoa ngắt lời. Dù sao nàng cũng không phải là Dương Hồng Hạc thật, càng không phải là con ruột của bất kì ai trong số họ, nàng không muốn phải ở đây, chìm trong những toan tính chính trị, âm mưu thủ đoạn thêm một giây nào nữa.
-Hồng Hạc!
Dương Đức Uy gọi, nàng chỉ thi lễ rồi bỏ đi.
Nhật Tôn đuổi theo nàng, túm lấy tay nàng giữ lại. Hai người đứng giữa hồ sen, lòng quanh co như cây cầu cửu khúc đang đứng.
-Hồng Hạc...
-Cha vừa tỉnh lại, thần thiếp muốn ở lại đây thêm vài ngày chăm sóc cha. Người có thể hồi cung trước.
-Hồng Hạc, ta xin lỗi, chuyện tối qua, ta nhất định sẽ điều tra rõ.
-Không cần nữa. Chuyện nữ nhân nhà họ Dương gây ra thật sự quá nhiều, người không thể điều tra hết đâu. Dẫu có điều tra cũng khó lòng làm gì được bọn họ.
-Nàng nghĩ ngôi vị Thái tử của ta vô dụng đến như vậy ư? Hay nàng nghĩ chỉ có Thường Kiệt bảo vệ được nàng? Ta thì không thể?
Nàng vuột khỏi bàn tay y, nhìn đôi mắt si tình của đấng đế vương sau này.
-Người có biết, mẹ của thần thiếp đặt tên thần thiếp là Dung Hoa không?
Dung Hoa...Chính là tên mà Ngô Tuấn vẫn luôn gọi nàng.
-Là vì mong muốn thần thiếp tránh xa khỏi thâm cung tranh đấu, một đời dung dị an yên. Thái tử, người và Dương Hồng Hạc của trước đây quen biết ra sao, thần thiếp không còn biết. Nhưng Dương Hồng Hạc đó đã chết rồi, người đứng ở đây bây giờ sẽ là người không thể ở bên Thái tử hết một đời.
Nhật Tôn bi thương cúi đầu.
-Nàng ghét ta đến thế sao?
-Yêu hay ghét, không phải là cảm xúc mà thần thiếp có thể đối với người. Chỉ có vua tôi, Thái tử, người đã biết thiếp thấu tương lai, nên hãy tin thiếp. Có một Dương Hồng Hạc trong cuộc đời người sẽ càng khiến người thêm bi thương, triều đại này thêm đẫm máu.
Y như chết lặng nhìn nàng. Đến cuối cùng mới hiểu nàng vì cái gì mà nhất định phải đẩy y ra xa. Dương Hồng Hạc đến sau cùng chẳng phải vì cả giang sơn này hay sao? Mà y chỉ nghĩ là nàng vẫn còn yêu Ngô Tuấn nên không thể ở bên y.
-Được, nếu đã như vậy, ta muốn đưa nàng một vật.
Dung Hoa lẳng lặng nhìn y chậm rãi rút trong vạt áo trước ngực ra một vật gói trong lớp khăn tay. Giây phút chiếc trâm vàng chạm trổ hoa văn tinh tế, phía đuôi uốn lượn, ôm lấy một viên pha lê đẹp mê hồn, Dung Hoa như chết lặng nhìn nó. Đây, chẳng phải chính là chiếc trâm nàng đã nghiên cứu ở Hà Nội sao? Nó là của Nhật Tôn, của Lý Thánh Tông sao? Chiếc trâm một ngàn năm nhất quyết ở lại lòng sông Hồng, không muốn trôi ra biển.
-Nàng cầm lấy đi.
Dung Hoa nhìn Nhật Tôn, ánh mắt nàng dao động. Nếu như chạm vào nàng sẽ lại biết thêm một quá khứ, sẽ lại từng bước biến thành một Dương Hồng Hạc...
-Ta biết nàng nhớ ra, cầm lấy đi.
Y nắm lấy bàn tay của nàng rồi nhét chiếc trâm vàng vào. Dung Hoa như hẫng một nhịp thở, rơi xuống hố sâu kí ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...