Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Càng lúc Dung Hoa càng không thể hiểu được những ảo ảnh của mình. Nghe Ngô Tuấn nói, Thương tướng quân là vị quan binh nàng đã gặp lúc Trí Cao đánh nhau với bọn cướp, chính là mệnh quan triều đình được giao nhiệm vụ đàn áp Trí Cao lúc cần. Nhưng nếu Trí Cao không làm gì, làm sao có chuyện Thương tướng quân phản công? Chẳng lẽ quân nhà Lý sẽ gây hấn trước?

Hạn ba ngày của nàng với Trí Cao đã đến gần, nàng không muốn có trục trặc trong kế hoạch.

-Cầm, nàng có ở đó không?

Ngô Tuấn đặt thanh gươm đang lau xuống, nhìn Dung Hoa. Nàng lặng lẽ ra mở cửa.

-Có chuyện gì sao?

Trí Cao mặt lạnh căm, ôm một xấp y phục rực rỡ rồi đưa tay lên tóc nàng, gỡ lấy chiếc trâm mã não của nàng đang đeo trên búi tóc sau gáy.

-Ta sẽ giữ vật làm tin. Nàng chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta thành thân!

Ngô Tuấn đặt mạnh thanh gươm xuống bàn. Dung Hoa hiểu ra đây là tục lệ cưới xin, vội hỏi.

-Sao lại gấp như thế, tôi...

-Ngày mai, ta sẽ thành thân với Hônghi, và sẽ nạp nàng làm thiếp.

Ngô Tuấn không nhịn được nữa, đi lại đẩy Dung Hoa ra sau lưng mình.

-Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền nạp em gái ta làm thiếp thất?

Dung Hoa vội níu tay Ngô Tuấn, lại thấy gương mặt chồng chéo biết bao buồn phiền của Trí Cao. Y ắt hẳn đã có điều khó xử. Trí Cao không phản kháng lại Ngô Tuấn, chỉ nhìn Dung Hoa. Y làm sao để nói với nàng, để nàng và anh trai nàng được sống, y phải đồng ý lấy Hônghi để củng cố lực lượng họ ngoại, nạp nàng làm thiếp là để nàng có danh phận ở lại nơi đây.

Trí Cao dúi xấp y phục vào tay Dung Hoa.

-Ngày mai sẽ có người đến đón nàng.

Trí Cao bỏ đi, để lại Dung Hoa đứng giữa những suy nghĩ mông lung. Ngô Tuấn nắm tay nàng, cố trấn an nàng.

-Đêm nay chúng ta tìm cách trốn khỏi núi đi, Thương tướng quân đã ở dưới chân núi rồi.

Nàng cau mày nhìn Ngô Tuấn.

-Thương tướng quân đã đến đây rồi sao?

-Ta nói ta dấn thân vào đây, tướng quân không yên tâm nên đã cùng đi theo. Chỉ cần chúng ta xuống được núi là có thể trốn thoát.

Thảo nào nàng không biết giải thích nguyên dân vì sao dư không Thương tướng quân đánh vào đây. Vậy chính nàng sẽ là người khơi mào cuộc chiến này ư? Không được, lực lượng còn non trẻ của Trí Cao nhất định sẽ đại bại. Nàng không thể hại biết bao nhiêu người.

-Đêm nay không được, Trí Cao nhất định sẽ bố trí canh phòng. Đi đêm nhất định sẽ bị phục kích. Ngày mai làm lễ đại hôn của y, nhất định sẽ lơ là cảnh giác, tới lúc ấy...

-Như vậy quá nguy hiểm cho nàng..

Nàng còn là Thái tử phi, nếu Thái tử biết được nàng lưu lạc đến đây phải thành thân với một nam nhân họ Nùng, làm sao nàng sống được tiếp?

-An toàn của em không quan trọng, quan trọng là anh thôi.

Ngô Tuấn vẫn luôn không hiểu, nàng luôn hi sinh tất cả để bảo vệ y. Chỉ vì nàng yêu y thôi hay còn vì một lý do nào khác. Đối với Dung Hoa, y chính là thần hộ mệnh của cả một dân tộc.






___________________







Nhật Tôn ngồi trên thềm ngoài hiên, nhìn cây lê đại thụ, lòng khó chịu vô cùng. Mấy tháng qua có ngày nào y cảm thấy nhẹ nhõm đâu. Y là Thái tử đương triều, không thể đích thân đi đây đi đó theo ý mình, cũng không thể cho cả thiên hạ xem tình cảm của y.

Hiền Hầu nội quan đi vào, hơi lo lắng nhìn sắc mặt của Thái tử.

-Hồi bẩm Thái tử.

-Nàng đang ở đâu rồi?

-Thái tử, Thái tử phi đang ở Quảng Nguyên rồi.

-Quảng Nguyên?

Hiền Hầu nội quan hơi ngập ngừng, nhưng nhiệm vụ vẫn là báo cáo cho Thái tử.

-Nội thị của người lần theo đường đi của Thường Kiệt đại nhân, phát hiện thấy đại nhân ấy đã đi vào vùng Quảng Nguyên của Nùng Trí Cao. Chuyện này hệ trọng, liên quan đến kế hoạch tấn công của Thương tướng quân dưới chỉ định của bệ hạ.

Nàng lại lọt vào tâm cuộc chiến khó tránh khỏi. Y thở dài ôm lấy khuôn mặt gầy rộc.

-Thái tử, người đừng quá lo lắng. Có Thường Kiệt đại nhân ở đó, Thái tử phi sẽ không sao đâu.

Lòng Nhật Tôn khó chịu vô cùng, y thở dài thườn thượt.

-Chuyện ta bảo ngươi điều tra ra sao rồi?

-Thái tử, Dương đại nhân quả là có giao thương với một vị thương nhân người Tống gần đây, buôn bán lương thực. Người đó thế lực ở nước Tống cũng rất lớn, nổi tiếng giàu có. Đại nhân đã từng có lần muốn gả Hồng Linh phu nhân cho y làm thiếp thất, nhưng Hồng Linh phu nhân đã khước từ.

Thật ra Nhật Tôn cũng dễ dàng suy luận. Dương Đức Uy sẽ không phải là người gây ra chuyện này. Thật ra mà nói, cướp một người ở vị trí Thái tử phi để đưa sang cống cho một tên thương nhân, quả là không đáng. Việc này là do kẻ khác làm.

-Vậy còn về phía Hồng Linh?

-Hồi Thái tử, Hồng Linh phu nhân có lén trao đổi thư từ và trang sức với phía thương gia người Tống đó. Nhưng một lần bắt được, cũng chỉ là nói về cách chăm sóc sắc đẹp của cung nhân nhà Tống mà thôi.

Y day day thái dương, nhìn một chiếc lá chạm đất.

-Ngày xưa ta từng hỏi mẫu hậu, hậu cung đáng sợ nhường nào? Mẫu hậu từng nói, có thể khiến tỉ muội tương tàn, phu thê đoạn tuyệt. Hậu cung nhìn bề ngoài thì như mặt hồ tĩnh lặng, bên trong lại như tầng tầng lớp lớp thâm sâu.

-Thái tử, chẳng phải tất cả đều đang diễn ra theo kế hoạch của người sao...

Phải. Y đã lập nên kế hoạch này kia mà. Sủng ái một người họ Dương, để người họ Dương tự tương tàn. Nhưng sao khi mọi chuyện diễn ra, y lại khó chịu trong lòng đến nhường này.

-Điều thêm cận vệ thân tín của ta đến Quảng Nguyên, nếu bệ hỏi đến thì cứ nói ta cử đến để hỗ trợ cho Thương tướng quân.














____________




Trí Cao dẫn đầu đoàn đón dâu, tiến về phía ngôi nhà của Hônghi, cha của nàng cũng đã vượt đường xa tới đây. Y ngước mắt nhìn về phía ngôi nhà trên gò đất cao, có cây hoa ban đang độ ra hoa trắng ngần.

Nàng làm thiếp, dĩ nhiên y không thể đích thân đi đón. Lòng y buồn như chiều mưa, lo cho nàng chịu uỷ khuất quá nhiều. Khi y biết nàng đã từng bị hãm hại, y đã nghĩ mình có thể cho nàng một cuộc sống hạnh phúc hơn, không còn cái cảnh chung chồng với kẻ khác.

Y đã không làm được.

Trí Cao đưa Hônghi về nhà lớn, làm lễ nhập họ cho nàng, để nàng chính thức trở thành con dâu họ Nùng, mai đây y xưng đế, nàng sẽ là hoàng hậu của y.

Lúc này làm lễ cho chính thất xong rồi, mới có ông đón dắt thêm thiếp thất vào. Nhưng thấy ông cùng đoàn rước dâu rối loạn chạy đến, Trí Cao mới thở dài.

Nàng vẫn là trốn đi.

-Thủ lĩnh, chuyện này...

-Sách gia phả dòng tộc, ghi chép cho kĩ, hôm nay ta vẫn nạp Do Hônghi làm vợ cả, nàng Cầm, người Thăng Long làm thiếp.

Nói rồi, y phất tay đứng dậy, bỏ đi khỏi nhà lớn đang ngập trong con mắt ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người.

-Con đứng lại cho ta!

Mé của y không chịu được cơn tức, trước bao nhiêu người mà gào lên. Y do dự nơi thềm cửa, rồi ánh mắt y hướng ra xa, nơi trời đất rộng lớn lại cô đơn trống trải.

-Cigaoh!

Cuối cùng y vẫn chọn rời đi. Đôi mắt y tức giận, đau thương. Y giận nàng, giận bản thân mình, giận cái mệnh của mình.

Y nhất định sẽ không để nàng đi.






_____________








Ngô Tuấn và Dung Hoa cải thành người phụ việc đẩy xe xuống núi lấy rượu. Dù đã cải trang kĩ, nhưng Ngô Tuấn vẫn sợ có ai phát hiện ra nàng.

-Có mệt không, để ta đẩy được rồi.

Nàng lắc đầu, cố nhìn xung quanh.


-Sắp tới rồi, nàng đừng lo.

Còn chưa kịp ra đến bìa rừng. Từ đâu, một áng binh xuất hiện, đánh ngất hết những người đưa rượu người Tráng. Dung Hoa vội lùi lại, Ngô Tuấn đã đẩy nàng ra phía sau mình.

Thương tướng quân đi đến chỗ Ngô Tuấn, hai người gật đầu. Y hơi nhìn về phía nữ nhân nép phía sau Thường Kiệt đại nhân.

-Chúng ta đi thôi.

-Đứng lại!

Một tốp người Tráng từ trên đường núi xuống, bất ngờ la lên.

-Hai người chạy trước đi.

Ngô Tuấn cũng rút kiếm.

-Có đi thì cùng đi.

Y quay sang nàng, hướng mắt về phía gốc cây xa.

-Đừng giết bọn họ, hôm nay dẫu sao vẫn là ngày vui của Trí Cao.

Ngô Tuấn thở gắt rồi cũng gật đầu hứa với nàng.

-Đừng động thủ với bọn họ, không nên giao chiến với người Tráng.

Thương tướng quân mới gật đầu.

-Các ngươi là ai?!

-Bọn chúng manh động quá.

Thương tướng quân căng thẳng quan sát. Dung Hoa càng lo lắng hơn. Thực sự nàng sẽ khơi mào cuộc chiến này sao?

Dung Hoa nhìn hai bên ập vào đánh nhau, Ngô Tuấn vẫn còn bao nhiêu là vết thương cũ.

Thương tướng quân thấy Ngô Tuấn khẽ kêu lên, y lao đến đỡ một gươm cho bằng hữu.

-Đại nhân không sao chứ!

Y xua tay.

-Vết thương cũ thôi, không có gì đáng ngại đâu.

-Mau đi thôi.

Dung Hoa nhìn nhiều người đã ngã lại trên nền đất, người bị thương, người nằm bất động. Nàng đưa tay ôm miệng ngăn cho nỗi dày vò trong lòng không bật thành tiếng.

-Dung Hoa!

Ngô Tuấn chạy đến nắm bàn tay lạnh tê tái của nàng kéo đi, nàng cảm nhận rõ cơn đau đến run rẩy của y.

-Chúng ta đừng làm người khác bị thương nữa có được không?

-Nàng đừng sợ, họ chỉ bị thương thôi, nếu hôm nay không đả thương họ, sợ là chúng ta sẽ không thoát đi được!

Dung Hoa được y bế thốc lên một con tuấn mã đã được chuẩn bị sẵn ở bìa rừng. Cả đoàn ngươi lao đi như tên bắn.




__________________








Nhật Tôn gấp rút khoác lên mình bộ hoàng bào, bước vào Long Trì đang căng thẳng vây lấy. Vua từ trong chánh điện bước ra, cả sân rồng đồng loạt hô vang vạn tuế.

Vua phất ống tay long bào thuê rồng cuộn, nét mặt vô vàn tức giận.

-Khá khen cho Nùng Trí Cao, năm xưa ta dẹp yên cha hắn, đến nay hắn vẫn ôm hận mà làm phản! Lại dạm xưng đế, lập ra nước Đại Lịch! Đúng là cha nào con nấy!

-Bệ hạ! Năm xưa ta để mẹ con Nùng Trí Cao chạy thoát, đã lường trước được ngày hôm nay! Thương Tướng quân hai năm nay đều ẩn ở châu Thảng Do, chỉ cần bệ hạ ra lệnh, Thương tướng quân lập tức đánh vào Quảng Nguyên, dẹp bỏ phản binh!

Nghĩa Thành đại tướng quân lên tiếng tâu. Bàn tay Nhật Tôn siết lại, y cắn răng.

-Bệ hạ, dư đảng không thể một ngày hoành hành, phải thể hiện rõ thế lực của Đại Cồ Việt thì các dân tộc khác mới e sợ mà quy phục!

-Bệ hạ, gia tộc Hà Văn ở Quảng Nguyên từ lâu cũng không thuần phục người họ Nùng, chỉ cần bệ hạ đồng ý liên minh, họ nhất định sẽ tiếp thêm binh lực cho quân đội ta dẹp yên phản loạn!

Thành Trung tướng quân cũng hiến kế. Lúc này, Nhật Tôn mới đứng ra giữa sân chầu, đưa mắt quả quyết nhìn lên phụ hoàng mà tâu.

-Bệ hạ, nhi thần lại thấy, chuyện này không nên dùng vũ lực mà đàn áp!

Khắp cả Long trì xì xào bàn tán. Vua hơi cau mày, nhưng vẫn nhẫn nại nghe y nói tiếp.

-Năm xưa ta đã giết cha và anh của Nùng Trí Cao, nay không thể giết thêm hắn. Gia tộc Nùng, đặc biệt là Nùng Tồn Phúc có thế lực ở Đông Bắc, lại có tiếng là thủ lĩnh vạn người thần phục. Nếu có thể khiến Nùng Trí Cao về phe của ta, đem cả dân tộc Tráng về phe của ta, há chẳng phải có lợi hơn sao? Thêm bạn, bớt thù. Huống hồ Quảng Nguyên nằm ở biên giới với Tống, có thêm được người Tráng giống như có thêm một lớp tường thành bảo vệ. Hà cớ gì mà phải tận diệt!

-Thái tử! Hai năm trước có lẽ người vẫn còn nhỏ, chưa thể hiểu sâu xa. Nùng Tồn Phúc làm sao làm phản, người còn nhớ không?

Dương Đức Uy đứng ra giữa sân rồng, đưa tay tâu mà đối kháng với Thái tử.

-Năm đó, Quảng Nguyên có vàng, lại nắm được con đường thuỷ giao thương khu vực ấy. Hắn cậy rừng vàng biển bạc, hà cớ gì phải phụ thuộc vào Đại Cồ Việt nên mới dấy binh làm phản, bất phục bệ hạ. Bây giờ người lại thả hổ về rừng, chẳng phải là mặc cho hắn sau này có cơ hội làm phản hay sao?

Vua vuốt râu, chỉ về phía thái tử.

-Lời thái tử nói không sai. Thêm bạn, bớt thù. Nhưng làm sao để hắn về phe ta?

Thái tử quả quyết.

-Nếu hắn đã được lòng người Thảng Do, Quảng Nguyên, vậy hãy cứ để hắn làm chủ nơi đó, nới lỏng sưu thuế để yên ổn lòng người, tăng thêm lợi ích cho người dân trong vùng, tiếp cận họ đến với văn hoá của Đại Cồ Việt.

-Bệ hạ, thái tử, thứ cho thần ngạo mạn, nhưng bọn họ đã làm phản hai lần, hà cớ gì không có lần thứ ba? Bệ hạ, diệt cỏ phải diệt tận cả cái rễ của nó đi, chúng ta mềm lòng lần này, sẽ lại có lần thứ ba cha con hắn xưng đế!

Nhật Tôn quay sang Dương Đức Uy, rồi lại nói.

-Nếu đã vậy, cứ sai bắt Nùng Trí Cao về kinh sư trước, hỏi tội hắn, nếu được thì ban hôn cho hắn để ràng buộc. Chớ có động binh đao.

Vua gật gù.

-Thời bình, không động binh đao để giữ phúc cho bách tín. Thái tử có lời đúng, Dương Đại nhân cũng có lời đúng, thôi thì, cứ cho Thương Tướng quân ập đến dẹp phản quân, bắt Nùng Trí Cao về Thăng Long hỏi tội!










Nhật Tôn bước khỏi sân rồng, Dương Đức Uy đã vội đi theo, môi cười khó hiểu.

-Trước giờ Thái tử hành sự quyết đoán, sao nay lại mềm mỏng với quân Nùng?

Y nhìn cha vợ mình, cười ẩn ý.

-Trước giờ ta đều hành sự lấy nhân nghĩa làm đạo, tha cho một kẻ lại tốt hơn là truy cùng đuổi tận. Những việc ta làm, đều đã chu toàn tính đến đường lui. Dương Đại nhân không cần lo lắng.

Thấy Thái tử rời đi, ông nheo mắt. Hồng Linh đã báo lại với ông, dạo gần đây Thái tử bỏ bê trắc phu nhân của mình, con gái cả của ông thì lại bị giam biệt trong điện, khiến cho nước cờ của ông trở nên bế tắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui