Những lý do khiến cô béo lên cũng là vì Hà Mạn Mạn ở nhà sống như công chúa
Tuy không đến nỗi cơm dâng tận miệng, nhưng ít ra một ngày ba bữa cô không cần bận tâm, công việc ngày thường giặt giũ thì đã có máy giặt, vệ sinh thảm trải sàn thì dùng máy hút bụi, thời gian còn lại chỉ là nằm lì trên giường hay sô pha đọc tiểu thuyết, sau đó đợi tài xế riêng - Lục Ly chở cô đến lớp.
Hà Mạn Mạn vèo cái bụng nhỏ nhô ra của mình, thở dài một cách sung sướng
Nhìn cơ thể càng lúc càng đầy đặn của mình trong gương, cô cảm thấy càng lúc càng hạnh phúc
Ngồi trên sô pha, viết được khoảng mười nghìn chữ, Hà Mạn3Mạn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã hơn ba giờ chiều, cô toàn đi vào bếp kiếm gì ăn thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn, là Lục Ly
“Ưm, mấy giờ về:“ Hà Mạn Mạn chống tay trên mặt bàn lát đá Marble, trong nhà yên tĩnh đến độ giọng nói mềm mại vang lên tạo thành âm vang.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Ly dường như đang bận rộn, không biết vô tình hay cố ý, anh “Ừm” một tiếng, sau đó anh lại cất giọng, chỉ là anh đang nói với người khác, không phải Hà Mạn Mạn
“Đem những chứng từ này đến phòng kế hoạch, bảo giám đốc phụ trách ba ngày sau trình cho tôi một bản kế hoạch cụ thể.” Hà Mạn1Mạn thấy Lục Ly đang bận rộn, liền không phiền anh nữa, đợi anh dặn dò xong mới nói
“Xong rồi?” Hà Mạn Mạn nghe tiếng đóng cửa nhè nhẹ, liền hỏi
“Ừm.” “Hôm nay mấy giờ về, em nấu cơm cho anh” Hà Mạn Mạn từ trong tủ lạnh lấy ra một bó nhỏ rau cần, sẵn đà dùng chân đóng cửa tủ lạnh
Nghe Mạn Mạn nói như vậy, Lục Ly không nhịn được bật cười thành tiếng, tay anh cầm bút máy gõ từng nhịp xuống bàn, từng âm thanh vang lên, anh cười nó: “Thật đáng tiếc, chiều nay anh có một cuộc họp đột xuất, có thể sẽ về trễ, không thể ăn bữa cơm như bom nguyên tử của em.” “À, phải về trễ à?”
Hà Mạn Mạn dồn hết sự chú3ý vào hai chữ “về trễ” của Lục Ly, không hề quan tâm đến sự châm chọc của anh
Hà Mạn Mạn đứng trước phòng bếp xị mặt xuống, trông cứ như cả thế giới sụp đổ
Nếu Lục Ly tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không nỡ để Hà Mạn Mạn ở nhà một mình.
Kết quả là Hà Mạn Mạn tắt cuộc gọi, tay cầm rau cần đứng đó thất vọng
Dạo này cứ nhìn Lục Ly nấu cơm, Hà Mạn Mạn cũng học lỏm được đổi chút, muốn nhận hôm nay cho anh một sự bất ngờ, nào ngờ hôm nay anh lại về trễ.
Cô chán nản cất rau cần vào tủ lạnh, định luộc chút bánh chèo đông lạnh ăn cho qua chuyện
Vừa mở tủ lạnh, cô lại vô tình nhìn thấy dưa muối3trước đây bà ngoại bảo cô mang qua cho Lục Ly.
Chiếc hộp thực phẩm bằng nhựa trong, trong ấy còn non nửa
Vì dạ dày Lục Ly không tốt không ăn được, nên đa số dùng để nấu canh.
Đang muốn khép lại cửa tủ lạnh...
Hà Mạn Mạn đột nhiên quay đầu nhìn hộp dưa muối.
Đưa cơm?!
Mình cũng có thể làm cơm mang qua cho Lục Ly mà, sau đó cùng ăn với anh và cùng nhau về nhà..
Khóe miệng Hà Mạn Mạn cong lên, lộ ra một nụ cười thông minh
Làm món mướp xào trứng, kho vài con cá, thêm món nộm bắp cải trắng, tuy nhìn không ngon lắm, nhưng mùi vị cũng tạm chấp nhận được, ít ra lần này không làm nổ tung bếp nhà Lục Ly
Cơm được đựng trong hộp giữ9nhiệt ba tầng, có cả phần Hà Mạn Mạn, trước khi ra khỏi nhà, cô còn nấu thêm một phần canh rong biển ăn liền đựng trong bình giữ nhiệt mang theo.
Hà Mạn Mạn còn cố tình sửa soạn một phen, dù sao cũng đến Viễn Phong, nơi ấy đều là cấp dưới của Lục Ly, không thể để bọn họ cười mình, làm Lục Ly mất mặt
Tập đoàn Viễn Phong nằm ngay trung tâm thành phố A, là một tòa nhà hơn hai mươi tầng, tất cả đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Viễn Phong
Khoan nói đến lợi nhuận đầu tư ngày thường là bao nhiêu, chỉ riêng tiền thuê mỗi tháng thu về, thu nhập mỗi năm cũng rất khả quan
Hà Mạn Mạn đứng trước lớp kính trang trí to lớn trước tòa nhà, trên ấy là dòng chữ nổi màu trắng lóa mắt - Tập đoàn Viễn Phong, khiến Hà Mạn Mạn xuýt xoa
Quả nhiên là công ty lớn giàu có, trước đây khi còn chưa biết Lục Ly, Hà Mạn Mạn ngồi xe buýt đi ngang mấy lần, lúc ấy chỉ thấy tòa nhà nhìn rất khí thế, nhưng lần này cô đến với một tâm trạng hoàn toàn khác.
Có cảm giác như đây đều là tài sản nhà mình.
Người ra vào tòa nhà nườm nượp, đa số đều là nhân viên cổ cồn trắng trên người mặc những bộ trang phục trông rất chuyên nghiệp, trước ngực họ là những cái bảng tên có màu sắc khác nhau, trên ấy đều có in hai chữ Viễn Phong
Hà Mạn Mạn cười cười, bước chân tiến đến, giày cao gót va vào nền gạch từng tiếng một khiến cho không ít người quay lại nhìn cô, không chỉ vì cô ăn mặc đẹp đẽ, mà còn vì hộp cơm và bình giữ nhiệt trên tay cô.
Trong chiếc áo ba-đờ-xuy màu nâu là chiếc đầm thêu một đóa hồng to, trên chân là đôi giày cao gót một tấc, khi bước đi trông rất đẹp
Bên trái tầng trệt là chiếc máy đọc thẻ từ cao ngang lưng cho nhân viên vào cổng, bên phải là hàng ghế sô pha cao cấp cho khách ngồi chờ, phía sau quầy tiếp tân là thang máy lồng kính nối thẳng đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Vì lần đầu tiên đến, Hà Mạn Mạn muốn cho Lục Ly một bất ngờ, cô nhìn một vòng muốn tìm người quen dắt mình lên, nhưng phát hiện ra không một ai quen cả, liền trực tiếp đến quầy tiếp tân.
Không biết có phải là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, hay là người đàn ông kia vốn quá gây chú ý, Hà Mạn Mạn cầm hộp cơm nhìn thấy một người đàn ông lén la lén lút đứng trước quầy tiếp tân, thân hình thấp nhưng vạm vỡ, cũng mặc một cái áo ba- đờ-xuy cùng màu với Hà Mạn Mạn, nhưng bên trong lại lộm cộm như đang giấu gì đó
Đang là buổi chiều, ánh đèn trong tòa nhà vân sáng trưng, nhưng người này lại mang kính mát.
Xung quanh người đàn ông ấy có mấy bảo vệ trong bộ trang phục đen, tai đeo bộ đàm, nhưng nhìn người đàn ông đeo kính mát kia không có gì bất thường nên cũng không có bất kỳ hành động gì.
Hà Mạn Mạn lắc đầu hoài nghi, không chú ý người đàn ông đó nữa
Cô ôm hộp cơm như ôm báu vật trong lòng, đi đến quầy tiếp tân lịch sự hỏi
“Chào cô, tôi muốn tìm Tổng giám đốc Lục, Lục Ly.” Tổng giám đốc Lục, Lục Ly, câu này vừa thốt ra từ miệng Hà Mạn Mạn, người đàn ông đeo kính mát ấy lập tức ngoảnh đầu nhìn cô, nhưng những người khác không hề chú ý đến sự bất thường này
Nhân viên tiếp tân nhìn bộ dạng Hà Mạn Mạn, lập tức đứng dậy, khi nghe cô nói muốn gặp Lục Ly, sắc mặt liền sầm xuống, nhưng vẫn lịch sự hỏi:
“Xin hỏi cô đây có hẹn trước không?”
“Hẹn trước?”
Hà Mạn Mạn sửng sốt, vẻ mặt cô rõ ràng là không có, còn vẻ mặt nhân viên tiếp tân như đang nói “tôi biết mà”.
Xem ra cuộc đột kích văn phòng hôm nay không khả thi, Hà Mạn Mạn tiện tay đặt hộp cơm lên mặt bàn đá cẩm thạch, toan gửi tin nhắn cho Lục Ly
Cô còn chưa kịp lấy điện thoại ra đã nghe người phía sau gọi to:
“Mạn Mạn?”
Nghe tiếng gọi, Hà Mạn Mạn liền ngoảnh đầu, đúng như cô nghĩ, người phát ra tiếng gọi ấy là đại thiếu gia Hạ Tu Dục, người mà gần đây đắc ý phơi phới trong cả tình cảm lẫn sự nghiệp
Trông anh ta như vừa hoàn thành một vụ làm ăn lớn, trên người là một bộ trang phục chỉnh tề, phía sau là vài vệ sĩ lặng lẽ đi theo, cả một dòng người đang tiến về hướng Hà Mạn Mạn
Cô nhân viên tiếp tân phía sau không ngờ Hà Mạn Mạn quen với Hạ Tu Dục, kinh ngạc đến há hốc mồm.
Thể là “cô nàng giao Cơm” Hà Mạn Mạn liền thấy yên tâm, có Hạ đại thiếu gia đây, người lãnh đạo hiện nay của Viễn Phong, cô còn sợ mình không đi vào được à?
“Nhân viên giao cơm” Hà Mạn Mạn mỉm cười nhìn Hạ Tu Dục đang đi tới, toàn nói chuyện thì thấy khuôn mặt của Hạ Tu Dục nhìn cô lập tức chững lại, đôi mắt trừng to kinh hãi, giây tiếp theo anh la to lên, vệ sĩ phía sau anh lập túc phản ứng, chọn ngay trước mặt anh.
“Cẩn thận phía sau!” Giọng của anh ta vỡ òa vì sợ hãi.
Hử? Hà Mạn Mạn nhướng mắt.
Hà Mạn Mạn chưa kịp phản ứng, liền bị một luồng sức từ phía sau kéo mạnh khiến đôi chân mang giày cao gót của cô bị trượt, suýt thì ngã nhào
Dường như trong tích tắc, cô bị người từ phía sau giữ chặt hai cổ tay, một vật sắc lạnh kề trên động mạch cổ cô, chỉ cần một cử động nhỏ là cô liền bị rạch một nhát ngay cổ, tiếng kêu sợ hãi của cô lập tức nghẹn lại ở cuống họng.
Trong vài giây ngắn ngủi đó cô như ngừng thở, cả người cứng đơ, máu như chảy ngược
Tiếp theo là tiếng la hét sợ hãi của những người ở hiện trường, những âm thanh ấy nối tiếp nhau, mọi người nháo nhào tìm nơi lẩn trốn
Hiện trường chỉ có những người vệ sĩ vây quanh tên bắt giữ Hà Mạn Mạn ấy lại, nhưng không ai dám manh động.
Hà Mạn Mạn sợ đến mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, cắn chặt vành môi dưới không biết phải làm gì
Hạ Tu Dục gạt người vệ sĩ đang chắn trước mặt anh qua một bên, nhìn Hà Mạn Mạn, vẻ mặt sốt ruột
Vì đang kích động nên lồng ngực anh dồn dập từng đợt, sau khi cố gắng bình tĩnh, anh đưa tay về hướng kẻ phạm tội, ra hiệu hắn bình tĩnh lại, nhưng trên thực tế, bản thân anh đang nôn nóng như muốn điên lên
Hà Mạn Mạn không chỉ là vị hôn thê của Lục Ly, mà còn là người em gái trong mắt anh, em gái mình bị nguy hiểm, có người anh nào không sốt vó lên.
Anh sợ đến năm ngón tay đưa ra đều đang run rẩy.
Hạ Tu Dục hỏi ngắn gọn vội vàng: “Anh có yêu cầu gì?”
Nói xong, ánh mắt Hạ Tu Dục ra hiệu cho người bảo vệ phía sau tên phạm tội, chân mày khẽ nhướng, ý bảo báo cảnh sát
Nào ngờ người bảo vệ kia hiểu được ý Hạ Tu Dục, vừa lui hai bước toan báo cảnh sát thì tên hung thủ lập tức siết chặt Hà Mạn Mạn, kéo nhẹ lưỡi dao sắc trên chiếc cổ nõn nà của cô.
Những người có mặt ở hiện trường nhìn thấy cảnh tượng này lập tức dùng tay bịt mắt lại.