Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở



Cái đêm ngủ cực kỳ ngon ở nhà Lục Ly là vì cô rất mệt mỏi, ngoài ra lúc ấy cô đang bệnh và có uống thuốc cảm.

Mấy ngày nay Hà Mạn Mạn đều ngủ không ngon, cứ tưởng rằng hôm nay có thể làm một giấc yên ổn, nhưng vừa đến khách sạn, vì hôm nay có rất nhiều việc vui buồn thất thường, trạng thái tinh thần của Hà Mạn Mạn khá là căng thẳng, nên mắt cô cứ sáng trưng không ngủ được

Mãi đến nửa đêm, công việc của Lục Ly mới tạm ổn, anh gập máy tính xách tay, nhẹ nhàng đến bên Hà Mạn Mạn định đắp lại chăn cho cô, phát hiện cô vẫn còn thức

“Sao còn chưa ngủ, không ngủ được à?” Trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói của Lục Ly càng dịu dàng ấm áp hơn,3nghe rất êm tai, anh ngồi bên cửa sổ nhìn Hà Mạn Mạn khép hờ đôi mắt, rõ ràng là cô vẫn trong tình trạng tỉnh táo.

Hà Mạn Mạn hơi có người lại trong chăn, bĩu môi thỏ thẻ:

“Em kén giường.”

“Kén giường sao còn theo anh về khách sạn?” Lục Ly hỏi vặn lại Hà Mạn Mạn, tuy miệng nói thế nhưng trong mắt anh không hề có một chút trách móc

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, anh dịu dàng hỏi: “Hay là anh hâm ly sữa nóng cho em, uống rồi dễ ngủ.” Nói xong Lục Ly toan bước về phía quầy bar trong phòng, nhưng bị Hà Mạn Mạn níu lại, khiến anh không đi đâu được

Lục Ly tưởng Hà Mạn Mạn dở chứng trẻ con, mở lời khuyên nhủ: “Đừng quấy nữa, đã khuya rồi.” “Em lạnh.” Không đợi1Lục Ly nói xong, Hà Mạn Mạn nói một cách tủi thân

Lúc này Lục Ly mới phát hiện bàn tay nhỏ đang níu lấy anh của cô lạnh buốt.

Những cô gái bình thường, đặc biệt là các cô nhỏ gầy như Hà Mạn Mạn đều bị chứng thiếu máu và có chút thể hàn, huống hồ Hà Mạn Mạn còn là một trong những người sợ lạnh nhất

Cô nằm một mình trên cái giường to một mét tám, dù cho có điều hòa âm trần liên tục phà hơi ẩm, Hà Mạn Mạn vẫn lạnh không thể chịu nổi

Trước đây khi ở nhà hoặc ở trường, mỗi khi đến mùa đông, Hà Mạn Mạn đều không thể rời khỏi túi chườm nóng và gối sưởi điện


Hôm nay là một tình huống ngoài ý muốn, nên cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị túi chườm nóng.

Nghe3Hà Mạn Mạn than lạnh, Lục Ly ngoảnh đầu nhìn nét mặt có phần trắng bệch của cô, không khỏi giật mình, còn tưởng cô bị gì, trong lòng có chút nôn nóng, may là Hà Mạn Mạn nói với anh cô vốn thuộc thể hàn nên như thế, Lục Ly mới bớt lo lắng.

Lục Ly không suy nghĩ gì liền ôm lấy cô cùng nằm trên chiếc giường rộng lớn ấy, dùng thân nhiệt của mình để thay gối điện sưởi ấm cho cô

Thực ra Lục Ly cũng có hỏi Hà Mạn Mạn sao ngay từ lúc đầu không nói với anh rằng cô thấy lạnh, Hà Mạn Mạn rúc trong vòng tay của Lục Ly, khịt mũi, cứ như hít lấy mùi hương trên người Lục Ly, trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô trả lời một câu: “Không phải anh đang bận3công việc sao, em không muốn làm phiền anh.” Lời này khiến cho Lục Ly có chút băn khoăn, xem ra mai này sau khi kết hôn anh phải vì Hà Mạn Mạn mà bớt lại số lượng công việc

Trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ chưa lớn hẳn cần sự chăm sóc của anh, đặc biệt là cần sự cận kể và quan tâm của anh, việc bỏ mặc cô một bên nên hạn chế càng ít càng tốt.

Vì Hà Mạn Mạn, ban ngày anh đành vất vả một chút, nhưng như thế cũng đáng, ai bảo anh yêu một cô gái nhỏ

Dưới ánh đèn vàng, Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn yên giấc trong vòng tay của mình, lần đầu tiên anh hơi có cảm giác mãn nguyện

Không biết ai đó đã nói qua, tia nắng đầu tiên của buổi sáng9len lỏi qua rèm cửa sổ rọi lên ai đó thì người ấy sẽ hạnh phúc suốt đời

Cảm giác ánh sáng ấm áp như làn vải mỏng trùm trên người khiến người ta cảm thấy hài lòng, nhất là những buổi sớm mùa đông như thế.

Nắng sớm màu vàng soi lên tấm chăn có hoa văn chìm, ấm áp đến nỗi có thể nhìn rõ những vầng sáng thăng hoa trên ấy.

Áo sơ mi của Lục Ly hờ hững, lộ ra vùng xương quai xanh, anh ngồi trước mặt Hà Mạn Mạn dùng tay che đôi mắt cô lại, sợ cô bị thức giấc bởi tia nắng chói mắt ấy

Nhưng mọi việc luôn ngược với ý nguyện của chúng ta, lúc Lục Ly nhướng mắt, Hà Mạn Mạn đã dần thức giấc.

Ánh mắt cô vô tội như chú nai con nhìn gương mặt và xương quai xanh tinh xảo của Lục Ly, nét đẹp ấy cứ như tác phẩm nghệ thuật được ông trời ban tặng, mới sáng tinh mơ đã đập vào hệ thần kinh yếu ớt của Hà Mạn Mạn.


Hà Mạn Mạn bất động nuốt một ngụm nước bọt, chưa kịp đợi cô nói gì, giọng nói hơi khàn vào buổi sáng của Lục Ly đã vang lên:

“Buổi sáng tốt lành, Mạn Mạn.” Nói xong, Lục Ly mỉm cười, trong mắt Hà Mạn Mạn, lúm đồng điếu (1) bên khóe miệng anh như chứa đầy mật, ngay cả nốt ruồi lệ ngay khóe mắt cũng lấp lánh đến kinh ngạc

Đầu óc trống rỗng, Hà Mạn Mạn trả lời một câu:

“Chào anh.”

Vừa mới nói xong, cô liền thấy khóe miệng Lục Ly nhoẻn lên cười, Hà Mạn Mạn muốn lập tức giáng một cái bạt tai vào mặt mình.

Anh gì mà anh?! Xấu hổ quá, phải nói “buổi sáng tốt lành”, Hà Mạn Mạn à! Trong nháy mắt, tuy câu trả lời không đầu không đuổi khiến cho Hà Mạn Mạn có chút bối rối, nhưng lại khiến cho cô có cảm giác cả hai như vợ chồng lâu năm

Cứ như việc mỗi buổi sáng nhìn thấy dáng vẻ mới thức dậy của đối phương đã là một chuyện rất quen thuộc

Cảm giác này, thật sự rất tốt, càng gần đến đích hạnh phúc.

Bắt đầu từ ngày đó, Hà Mạn Mạn cứ rảnh rỗi lại ra ngoài, ngày nào cũng không ở nhà, khiến cho cha cô cũng bắt đầu nghi ngờ.

Lục Ly và Hà Mạn Mạn bên nhau suốt mấy ngày, hai người ra ngoài ăn cơm hoặc Lục Ly ở nhà nấu cho cô những món ngon, nắm tay nhau đi rạp phim ngồi ghế tình nhân, cùng đi phố Taobao mua sắm

Dù chỉ là những quần áo bày dưới đất bán giá hai mươi ba mươi đồng, nhưng trên người Lục Ly thì vẫn giống hàng hiệu Quốc tế.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, Hà Mạn Mạn không tin vào trang phục sang trọng hay kiểu dáng nữa! Cô cũng không tin những phụ kiện cao cấp, cá tính, phong cách..

tất cả những cái này đều có chung một cơ sở, đó là ngoại hình!


Hai người vốn không muốn cho cha của Mạn Mạn biết, nhưng dù cố tình che giấu vẫn bị phát hiện

Cha của Mạn Mạn không nói gì, chỉ mỉm cười hài lòng, cứ như đã nhắm Lục Ly từ lâu

Nhân những ngày trước khi rời đi, Lục Ly đến thăm cha Hà Mạn Mạn một chuyển

Cha Hà Mạn Mạn cũng phá lệ để “Lưu Gia Đường” nghỉ khám bệnh một ngày, đem hết rượu ngon được ông cất giữ bao năm ra, trong đó không thiếu các loại rượu như Mao Đài, Ngũ Lương Dịch..

Mạn Mạn trông mà há hốc mồm.

Anh Tiểu Dịch và Hà Mạn Mạn chuẩn bị nấu nướng trong bếp, Lục Ly và cha cô tán gẫu ngoài phòng khách, trên bàn là trà đã pha sẵn, ngón tay thon thả của Lục Ly nâng tách trà Tử Sa lên trông rất đẹp mắt

Cha Hà Mạn Mạn vốn muốn trổ tài trà đạo, nhưng nhìn từ thể uống trà của Lục Ly còn chuyên nghiệp hơn mình, ông cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, nhìn một bên mặt của Lục Ly, ông hỏi:

“Tiểu Lục biết về trà?”

Lục Ly giương mắt cười, vẫn không ngơi tay, sẵn miệng đáp: “Trong nhà cháu có người uống trà, thể là dần dần cũng biết, cũng không hiểu quá nhiều, chỉ biết một chút đủ để qua mắt người ta.”

Nói xong Lục Ly cầm bình nước nóng rưới thẳng vào lá trà, hơi nước nóng bốc lên mang theo hương thơm nồng nàn của lá trà, cả đầu ngón tay của Lục Ly cũng bị thấm ướt

Một giọt nước từ ngón tay anh nhỏ xuống, giống như những trụ bằng kết trên xà nhà giữa mùa đông, gặp hơi nóng liền tan chảy, nước nhỏ xuống từng giọt, từng giọt

Cha của Hà Mạn Mạn nhìn thấy động tác thuần thục chuyên nghiệp của Lục Ly, gật đầu tán dương, thủ pháp xối cao rót nhẹ, cái cậu Lục Ly này cũng có hai ngón nghề, mấu chốt là có năng lực nhưng lại khiêm tốn, điểm này thật không dễ..

Những người đàn ông cỡ tuổi Lục Ly đa số đều còn bồng bột, rất ít người có thể lắng xuống học trà đạo, chỉ sự chững chạc và tiết chế này không biết đã hơn những người cùng tuổi bao nhiêu lần

Hai người có vẻ rất hợp nhau, ngược lại trong bếp lại vô cùng yên ắng.

Hà Mạn Mạn không biết hôm nay anh Tiểu Dịch bị gì mà gương mặt thường ngày lúc nào cũng mỉm cười ấy hôm nay lại trở nên tối sầm, khiến cho Hà Mạn Mạn không dám nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn một cái khuôn mặt cau có của anh Tiêu Dịch


Sau vài lần như thế, Tiêu Dịch liên quay đầu qua nhìn Hà Mạn Mạn.

Khuôn mặt Tiểu Dịch thanh tú nhã nhặn, tuy cũng là một anh chàng có khuôn mặt cực đẹp, nhưng so với Lục Ly vẫn kém phần quý phái và ôn hòa, Hà Mạn Mạn thích nhất những ưu điểm không ai có nơi Lục Ly.

Cô vốn nhân lúc anh Tiểu Dịch không chú ý mới nhìn lén, nào ngờ vừa đưa mắt qua liền thấy anh Tiểu Dịch đang nhìn mình với đôi mắt long lanh! Cái muỗng đầy sốt mayone trong tay Hà Mạn Mạn liền rơi xuống va vào thành chén, phát ra âm thanh giòn tai, cũng may nhà Hà Mạn Mạn khá rộng, phòng khách hoàn toàn không nghe thấy âm thanh trong bếp.

“Anh Tiểu..

Tiểu Dịch...” Hà Mạn Mạn gọi lắp bắp, vừa định hỏi anh Tiểu Dịch tại sao nhìn mình như thế, nào ngờ bị anh ta lên tiếng trước:

“Trên mặt anh có dính gì à?”

Thì ra anh đã phát hiện ra cô đang nhìn mình

Hà Mạn Mạn nuốt nước bọt, lắc đầu, nhìn bộ dạng bây giờ của Hà Mạn Mạn, Tiểu Dịch bình tĩnh hỏi: “Người trong phòng khách ấy là thầy của em?” Đề tài được chuyển một cách đột ngột, thoắt cái đã nhắm vào Lục Ly, nghe câu hỏi của Tiểu Dịch, Hà Mạn Mạn gật đầu, nói:

“Nhưng bây giờ không phải rồi.”

Thật ra, Hà Mạn Mạn không hiểu tạo sao Lục Ly không tiếp tục dạy nữa, tuy tiền lương và phí đứng lớp của anh chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng thu nhập năm, ví như con trâu với con muỗi cũng không quá đáng

Nhưng Hà Mạn Mạn đã từng nhìn thấy Lục Ly đứng trên giảng đường, hăng hái hăm hở, cả người như được hạnh phúc bao quanh, có thể nhận ra, anh rất thích công việc này.

Những người ta vẫn nói bỏ là bỏ.

Nguyên nhân cụ thể, Hà Mạn Mạn cũng phải mấy ngày trước mới hiểu ra, lý do rất đơn giản, không ngoài ba chữ:

Hà Mạn Mạn!

(1) Lúm đồng điệu là vị trí hõm da hiện lên trên khuôn mặt khi cười, nói

Má lúm đồng điều thường nhỏ hơn má lúm đồng tiền và nằm gần về phía miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui