Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn đang đứng trước mặt mình, muốn lập tức ôm cô vào lòng, nhưng vì trước mặt bà ngoại nên anh kìm nén xuống
Đôi mắt anh xinh đẹp như mặt hồ trong vắt, giọng nói xen lẫn niềm vui không thể che đậy: “Mạn Mạn, xem ra chúng ta đã được định sẵn từ mấy chục năm trước...”
Mấy chục năm trước?
Cái gì chứ, sao vừa thấy ảnh của ông ngoại, Lục Ly liền trở nên như thế? Không phải lúc ở bệnh viện đã gặp ông ngoại rồi sao? Với lại, Lục Ly như thế cũng đành, sao cả bà ngoại cũng...
Cái miệng nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn há ra vì ngỡ ngàng, là ý gì3đây? Mấy chục năm trước? Mấy chục năm trước ngay cả một tế bào mình cũng không phải, gì mà định sẵn chứ? Lục Ly trước giờ rất giỏi trong việc khống chế cảm xúc của bản thân, “Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt” là dùng để chỉ những người như anh, và hôm nay Hà Mạn Mạn lần đầu tiên thấy anh kích động như vậy
Lúc này, bà ngoại như đã nhớ ra tất cả, ngón tay bà chỉ về hướng Lục Ly hỏi với vẻ khó tin, vành mắt bà đỏ lên vì kích động:
“Người nhà họ Lục, người nhà họ Lục là nói gia đình cháu?” Cảm nhận được sự kích động của bà ngoại, Lục Ly mỉm0cười gật đầu.
Cứ như tiết mục tìm được người thân sau bao năm thất lạc, chỉ cần một cái ôm chầm và khóc nức nở nữa là hoàn hảo.
Hà Mạn Mạn đờ cả người ra, hai người này sao giống như người thân thất lạc lâu năm thể, có khi nào một lát nữa bà ngoại sẽ nói với mình Lục Ly là cháu ruột của bà, sau đó mình và Lục Ly trở thành hai anh em, không “cẩu huyết” (sến sẩm) như thế chứ! Hà Mạn Mạn nhìn hai người, lặng lẽ quan sát sự việc.
Lục Ly ngồi trên ghế bành, chỉnh lại gọng kính như vật trang trí ấy, anh nhìn Hà Mạn Mạn giải thích: “Mạn Mạn, ông5ngoại em là người thành phố A, ông nội thấy cũng là người thành phố A, họ đều là những người lính già năm xưa tham gia kháng chiến chống Nhật, em hiểu ra chút gì chưa?”
Hà Mạn Mạn ngây người lắc đầu, ông ngoại rất ít khi kể chuyện năm xưa cho cô nghe, cô chỉ biết ông ngoại là anh hùng chống Nhất, nhà mình là gia đình kháng Nhật tiêu biểu, ngoài ra cô không biết thêm gì cả
Gần đây cô chỉ biết thêm sự hiển hách của một gia đình Quân đội như Lục Ly
Hà Mạn Mạn quay đầu nhìn vẻ mặt của bà ngoại, cô biết đây chắc chắn là một câu chuyện dài.
Lục Ly nhìn bà4ngoại, lại nhìn Hà Mạn Mạn, chậm rãi kể lại chuyện ngày xưa, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Chuyện này cháu nghe ông nội mình kể lại lúc còn nhỏ
Trong cuộc kháng chiến ấy, có một thời gian ông nội làm Liên trưởng, lúc ấy trong liên của ông có một người lính tên Lưu Vĩ Chí, từng cứu mạng ông
Lưu Vĩ Chí này trước đây nhà kinh doanh tiền trang, là một thiếu gia nhà giàu.”
Nói tới đây, Lục Ly nhìn bà ngoại, nhận được ánh mắt xác nhận của bà ngoại, anh kể tiếp với giọng điệu khẳng định hơn.
“Trong một lần bao vây, Lưu Vĩ Chí, tức là ông ngoại, từng ra tay cứu mạng ông nội9cháu, hai người trở thành bạn sinh tử tâm giao, giao hẹn nếu sau này cả hai đều có con, một nam một nữ thì sẽ kết thành sui gia, nếu là hai nam hoặc hai nữ thì sẽ trở thành bạn tốt cả đời
Nhưng chiến tranh kết thúc không bao lâu, ông nội cháu bị phê đấu, đợi đến sau khi kháng cáo thành công muốn tìm ông ngoại đã không biết đâu mà tìm.”
Lục Ly dừng một lát, nhẹ nhàng xoa đầu Hà Mạn Mạn đã ngay cả người ra, nhìn về kích động của bà ngoại rồi nói tiếp: “Trong tự truyện của ông nội cháu từng nhắc đến một người anh em họ Lưu, nhưng chỉ khi kể với cháu mới nhắc cả họ tên, như thể xem ra nếu năm xưa kết thành sui gia, giờ đây cháu và Mạn Mạn đã trở thành anh em.”
Bà ngoại nhìn Lục Ly, lại nhìn di ảnh ông ngoại, ông ngoại trong khung ảnh nhìn mọi người cười một cách hiền hậu, đôi mắt vẫn còn vương chút phong độ ngày xưa
Trong đôi mắt ấy, bà ngoại như vẫn nhìn thấy hình bóng của mình, cứ như ngày xưa, đôi mắt trong veo của ông luôn có bóng hình của bà, từ khi còn trẻ đến lúc về già, không một ngày thay đổi.
Bà ngoại kích động rơi nước mắt, bà vừa khóc vừa dùng tay che mặt và nói: “Ông lão, bao nhiêu năm rồi, tuy hai anh em già quên đi hình dáng của nhau, nhưng quay đi quay lại, cháu gái của chúng ta và con cháu nhà họ Lục cũng bên nhau..
cũng bên nhau, đây là định mệnh, định mệnh...”
Tuy bà ngoại đang khóc, nhưng Hà Mạn Mạn nhận ra bà ngoại đang rất vui, bà kích động mà khóc nức nở
Bà mong muốn biết bao chồng mình còn sống để mà chứng kiến tình cảnh này, chắc ông lão sẽ vui lắm..
Bà ngoại cất từng bước chậm rãi bước tới, ngắm di ảnh ông ngoại một cách âu yếm..
Gương mặt, đôi môi, chiếc mũi và đôi mắt bà yêu nhất, đôi mắt chứa đầy hình bóng của bà
Lục Ly dìu Hà Mạn Mạn ra ngoài phòng khách, để bà ngoại và ông ngoại có khoảng không gian riêng
Ngồi ở ban công, Lục Ly ôm lấy Hà Mạn Mạn, ánh mặt trời phản chiếu trên nền tuyết, cả trời đất một màu trắng tinh khôi, tỏa sáng cả ban công
Lục Ly ôm lấy Hà Mạn Mạn ngồi trên ghế dài, thủ thỉ bên tai cô: “Mạn Mạn, Hà Mạn Mạn em kiếp này đã định sẵn là của Lục Ly ta rồi.”
Lời anh vừa ngang tàng vừa mạnh mẽ nhưng trong tại Hà Mạn Mạn lại ngọt ngào như mật
“Đúng thế, em định sẵn là của anh rồi, nhưng đời này của anh cũng được định mệnh sắp đặt thuộc về em...” Hà Mạn Mạn cười rạng rỡ, cô tựa vào vai Lục Ly:
“Mạng sống mà ông nội anh nợ của ông ngoại em từ nay do em nhận thay, anh trả thay.” “Cam tâm tình nguyện.”
Ánh mắt Lục Ly sáng rỡ, nhưng chỉ có Hà Mạn Mạn đang ngồi rất gần mới thấy được, trong đôi mắt xinh đẹp đó chứa đầy hình bóng của cô
Cảm giác bị vận mệnh sắp đặt này cứ như được ông trời ban phúc, rất tuyệt vời.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, giữa anh và em như được kết nối bằng một sợi dây, không chỉ là định mệnh mà còn là sự may mắn, đây không chỉ là duyên số mà còn là duyên phận
Biết bao nhiêu cặp đôi chỉ có duyên nhưng không có phận, nhưng anh và em may mắn biết bao nhiêu, anh yêu em, em yêu anh, dùng từ duyên phận để hình dung chúng ta là thích hợp nhất.
***
Sau sự kiện được ví như “nhận lại người thân” lần trước, bà ngoại càng thương yêu Lục Ly nhiều hơn, trong khi Hà Mạn Mạn cảm thấy có chút bơ vơ.
Mùa đông, vì nhiệt độ xuống thấp, thời tiết thích hợp nên bà ngoại thường làm các món như dưa muối, cải ngâm
Trước đây đều dành hết cho một mình Hà Mạn Mạn, nhưng bây giờ, làm được chút nào đều bảo Hà Mạn Mạn mang cả qua nhà Lục Ly
Nhưng hôm nay, tuyết mới tạnh, khi tuyết tan ra tiết trời càng lạnh hơn, Hà Mạn Mạn đứng bám vào khung cửa thế nào cũng không chịu đi, cô nói:
“Lục Ly biết nấu cơm.” Bà ngoại cầm hộp thực phẩm, vừa dúi vào tay Hà Mạn Mạn, vừa đẩy cô ra ngoài
“Dù giỏi nấu cơm, người ta cũng bận bịu, những người đi làm bận rộn như vậy thời gian ăn cơm còn không có
Đầu như cháu ngày nào cũng nằm ườn ra ở nhà cứ như gấu ngủ đông.”
Gấu ngủ đông?
Hà Mạn Mạn cắn răng, nể tình bà ngoại nên cô không cãi lại, thực ra là không thể cãi lại
Hà Mạn Mạn nhìn hộp thực phẩm trong chiếc túi giấy, cô phân tích:
“Lục Ly không phải dân đi làm, anh ấy thuộc giai cấp tư bản chủ nghĩa bóc lột dân lao động...” vừa nói Hà Mạn Mạn vừa vạch túi ra xem.
Quả nhiên.
Cả một hộp to đều là vị cay, cải trắng muối cay, củ cải muối cay, còn có tỏi muối
Hà Mạn Mạn nhét lại chiếc túi giấy cho bà ngoại, cau mày nói: “Bà ngoại, Lục Ly không ăn cay được, dạ dày anh ấy không tốt.” Bà ngoại đứng nơi cửa ngây ra, nhận lấy túi giấy, nhìn lại những món trong đó, hỏi vặn lại một cách khó tin:
“Dạ dày Lục Ly không tốt? Không sao, ở đây bà có ngâm vị ngọt.” Nói xong bà ngoại đi thẳng ra ban công, thay hộp trong túi giấy bằng một hộp khác, nhanh như diễn ảo thuật, đưa cho Hà Mạn Mạn
Lần này có ngoan ngoãn nhận lấy, cô còn chưa bước chân ra khỏi cửa, bà ngoại nhìn cô ngập ngừng hỏi, như đang lẩm bẩm một mình:
“Dạ dày không tốt? Có nên nấu chút cháo hay gì đó cho Lục Ly không nhỉ?” Bà ngoại vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hà Mạn Mạn như đông cứng lại, lần này không cần bà ngoại đẩy, cô chạy nhanh như bay ra khỏi nhà
Hà Mạn Mạn không ngờ, chỉ vì cô lỡ miệng nói dạ dày Lục Ly không tốt mà ngày hôm sau bà ngoại đã dậy thật sớm nấu cháo cho anh, còn có cả các thức ăn kèm để cô mang qua bên anh
Hà Mạn Mạn vừa nhìn thấy số lượng hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, cô muốn lập tức ngồi xuống đất chối việc, nhưng ngẫm lại hôm qua khi cô mang thức ăn đến, thấy anh đang làm việc, cô liền hỏi một câu:
“Ăn cơm chưa?”
Anh ngỡ ngàng nhìn cô, đôi mắt vô tội như chú nai con, thỏ thẻ: “Quên mất rồi...” Khoan vội tưởng là Lục Ly quên ăn cơm, ý của anh là “quên mất là đã ăn cơm hay chưa...”, tức là, anh có thể đã lỡ mất mấy bữa cơm rồi..
Thế là bắt đầu từ ngày đó, Hà Mạn Mạn không cần bà ngoại đốc thúc nữa, chỉ cần bà ngoại nấu xong cô liền nhanh chóng lùa vài đũa rồi chạy đi đưa cơm cho anh
Cũng bắt đầu từ ngày đó, chỉ cần sau giờ cơm đúng ba mươi phút là Lục Ly nghe tiếng gõ cửa, và đó nhất định là Hà Mạn Mạn.
Tuy Lục Ly có gọi điện thoại cho bà ngoại tỏ ý cảm ơn, và cũng nói với bà ngoại không cần phải phiền phức nấu cơm cho mình như thế, thứ nhất là không muốn bà ngoại nhọc lòng, thứ hai là không muốn Hà Mạn Mạn mỗi ngày lăng xăng tới lui, nhưng hình như bà ngoại bỏ ngoài tại nội dung cuộc gọi đó.
Một ngày ba bữa, Hà Mạn Mạn cũng sắp trở thành nhân viên giao cơm chuyên nghiệp
Lại vài ngày nữa trôi qua, Lục Ly thật sự không đành lòng nhìn Hà Mạn Mạn chạy tới chạy lui giữa thời tiết lạnh như thế
Vậy là vừa đến giờ cơm, Lục Ly lại xuất hiện ở trước cửa đại viện bộ đội, nhưng lại không lên nhà, sợ bà ngoại nhìn thấy lại lui cui vào bếp nấu món mới cho mình
Anh cố tình né tránh bà ngoại và đón Hà Mạn Mạn về nhà, tuy tốn thời gian, càng tốn xăng, còn chậm trễ công việc, hơn nữa anh phải đọc các giấy tờ quan trọng đến khuya, nhưng vì Hà Mạn Mạn thì chuyện này với anh cũng là một niềm vui.