Hà Mạn Mạn không nghĩ rằng Lục Ly sẽ đồng ý với cô, cũng không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.
Kết hôn...
Mua nhà...
Thậm chí là giúp cô chăm sóc bà ngoài, dù trong mắt Hà Mạn Mạn, những chuyện này đều là gánh nặng với Lục Ly
Hà Mạn Mạn cảm động cắn môi, cô cảm động vì Lục Ly xem những việc vặt vãnh trong nhà có thành việc của chính anh, càng cảm động hơn nữa khi anh lại nghĩ cách giải quyết chu đáo vẹn toàn đến thế.
Để bà ngoại và cô sống gần nhau cũng tiện chăm sóc bà, còn việc không sống chung là để cho bà và hai người họ có không gian riêng, dù sao thì3cũng có sự khác biệt giữa hai thế hệ, đôi khi khoảng cách lại khiến cho mối quan hệ hài hòa hơn.
Lục Ly xoa trán của Hà Mạn Mạn, đôi mắt cong đẹp như vầng trăng khuyết, thế nhưng nụ cười trong mắt anh lại giống như đang trêu Hà Mạn Mạn quá dễ cảm động
Hà Mạn Mạn tin rằng Lục Ly đã nhận ra được sự cảm kích trong mắt mình, cô khịt mũi, nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, đến lúc đó rồi tính tiếp.” Dù sao vẫn chưa tới lúc đó, giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm
Hà Mạn Mạn ngừng lại, nhớ ra một chuyện ngay trước0mắt, đột nhiên hỏi Lục Ly: “Khi nào thấy đi Anh vậy? Không phải công việc gấp lắm sao?” Hà Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn cái cằm xinh đẹp và hàng mi cong dài của anh.
“Đợi khi nào em về nhà rồi thấy bay qua Anh sau.”
“Sao thế, không phải đi sớm về sớm sao?” Hà Mạn Mạn ngơ ngác, ngồi bên cạnh Lục Ly lẩm bẩm.
Lục Ly cười nhạt, nhìn đôi môi Hà Mạn Mạn đã khổ vì nói chuyện, không nói gì vươn người lấy ly nước trên khay trà đưa đến tay cô, giải thích: “Em cũng biết anh vốn không muốn em biết chuyện đi qua Anh, như vậy khi em về nhà thì sẽ nghĩ rằng anh vẫn5ở thành phố A này đợi em
Hơn nữa nếu anh rời đi ngay trước mặt em, sợ em không nỡ.” Ánh mắt Lục Ly vô cùng dịu dàng, lúc nói còn véo véo khuôn mặt nhỏ của Hà Mạn Mạn.
Rời đi trước mặt mình, mình sẽ không nỡ..
Rời đi trước mặt mình, mình sẽ không nỡ...
Với những chuyện thể này, các cô gái đều vô cùng nhạy cảm, như thể cảm nhận được một ý nghĩa khác trong lời nói của anh, Hà Mạn Mạn thấy viền mắt mình căng lên
Cô thấy sống mũi cay cay, nhìn gương mặt tươi cười của Lục Ly, cô nhào vào lòng anh, dán chặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập mạnh mẽ, Hà4Mạn Mạn thỏ thẻ nói:
“Anh sẽ không rời đi trước mặt em.” Ánh mắt Lục Ly khẽ động, giống như không nghe thấy gì, nhẹ nhàng hỏi xem Hà Mạn Mạn đang nói cái gì
Hà Mạn Mạn không nói gì, chỉ là bàn tay ôm eo anh càng lúc càng chặt
Lục Ly cũng ôm lại Hà Mạn Mạn, trong mắt ngập tràn dịu dàng
Hà Mạn Mạn cố kiềm nước mắt, chỉ yên lặng tận hưởng từng giây từng phút hai người bên cạnh nhau
Em lại không hề biết anh đã vì em làm nhiều việc như vậy, em thật sự..
thật sự...
Tệ quá mà.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhẩm tính thời gian, còn hai, ba ngày nữa là tới ngày Lục Ly đến9nhà mình ăn cơm, mấy ngày trước cô đã cùng bà ngoại lên thực đơn, hai ngày nay bắt đầu đi chợ mua thức ăn
Hà Mạn Mạn cầm theo danh sách những món cần mua, gật gật đầu
Những món ăn này tuy không phù hợp để chiêu đãi người giàu có như Lục Ly, nhưng cũng là những món ăn thường ngày trong nhà, hơn nữa trong mắt Hà Mạn Mạn, Lục Ly là người cao thượng, thuần túy, có đạo đức, một người thoát ly khỏi những thú vui tầm thường, một người có ích với mình
Cô tin Lục Ly sẽ không để tâm đến mấy vấn đề nhỏ nhặt này.
Hà Mạn Mạn dậy thật sớm, cầm theo cái túi vải lớn định đi siêu thị giành rau tươi với mấy cô chú lớn tuổi, cũng may là trời lạnh, rau có để ở ban công nhà hai, ba ngày thì vẫn rất tươi, với điều kiện là lúc mua rau chưa bị hư hại gì.
Nhắc đến mấy cô chú lớn tuổi giành rau ở siêu thị, Hà Mạn Mạn lúc nhỏ được bà ngoại bể đi mua rau đã được tận mắt chứng kiến một lần, thủ pháp của họ còn ghê gớm hơn cả bọn cướp, thậm chí khiến Hà Mạn Mạn sợ hãi nghĩ rằng hôm đó rau chắc không cần phải trả tiền.
Những người già đi đứng không vững như được lắp thêm động cơ điện, còn người đi đứng vững vàng thì như cưỡi bánh xe lửa, ào ào như ong vỡ tổ, khiến một người trẻ 20 tuổi như Hà Mạn Mạn kẹt cứng ở một bên
Cách thức chọn rau cũng vô cùng nhanh nhẹn quyết liệt, mặt không tốt cũng nhìn rõ hắn ra, thị lực mỗi người 10/10, như mang theo kính lúp soi rõ từng lỗ sâu.
Hôm nay phải giành giựt cùng với những ông bà giống như “Iron man”, “Superman” và “Na Tra” này, Hà Mạn Mạn đặc biệt đi đôi giày thể thao vô cùng vừa chân, hơn nữa dây giày còn cột thắt nút, đợi đến khi siêu thị mở cửa sẽ dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét, giống như pháo hoa vừa được châm ngòi
Vừa đến cửa siêu thị, cô nhìn thấy một đám cô dì chú bác lớn tuổi giống như không cần ngủ, không sợ lạnh đứng ở đó xoa xoa tay, nhìn Hà Mạn Mạn như thể nhìn kẻ thù, sợ cô sẽ cướp mất một cọng rau ngò của họ vậy
Nhưng siêu thị chưa mở cửa Hà Mạn Mạn đã nhận được điện thoại.
Tiết trời lạnh cóng, Hà Mạn Mạn treo cái túi vào vai, cổ vốn sợ lạnh nên làm thế thì không cần phải cầm.
Ai vậy? Mới sáng sớm? Hà Mạn Mạn lôi điện thoại ra xem, số lạ, nhưng mã vùng là thành phố A, có lẽ sẽ không mất phí
“Alo, xin chào, là..
“
Hà Mạn Mạn còn chưa nói nốt chữ “ai” đã nghe thấy giọng nói vô cùng hay của một người con gái, thậm chí người mạnh mẽ như cô cũng bị chất giọng ấy thu hút, tiếp theo là một cảm giác quen thuộc nhưng không rõ ràng dâng lên trong cô.
“Chào cô, tôi là Linda.”
Hà Mạn Mạn đứng trong gió đông lạnh giá, không biết là do trời lạnh hay vì cô sợ cái người vừa gọi điện đến mà tay cô chợt ngừng lại, suýt nữa là không cầm chắc được điện thoại, im lặng mất mấy giây, Hà Mạn Mạn cố phát ra chất giọng bình thản hơn, nói: “À, Giám đốc tài vụ của Viện Phong, sao, có chuyện gì?” Từ giám đốc tài vụ ấy đã phân biệt rõ ràng đẳng cấp của hai người họ
Hơn nữa Hà Mạn Mạn cũng không giống với mấy cô gái trên phim, há hốc mồm ngạc nhiên hỏi “tình địch” làm sao biết được số điện thoại của mình
Hà Mạn Mạn biết, cô ta đã dám gọi cho cô, thì cô ta cũng sẽ có cách để lấy thông tin.
Hà Mạn Mạn e rằng bây giờ cả thông tin dòng họ tám đời nhà cô cũng bị Linda đào lên rồi.
Cứ ngồi yên xem kịch, cô muốn xem Linda rốt cuộc muốn làm gì?
Linda ở bên kia không ngờ rằng Hà Mạn Mạn lại không hề lo sợ, trong lòng thầm nghĩ người này chắc hẳn cũng có bản lĩnh
Những người đàn ông trong tiệm phấn khích nhìn cô ta, Linda tao nhã nhấp một ngụm cà phê, đôi môi đỏ thắm hé mở:
“Cô Hà, tôi muốn mời cô uống ly cà phê, chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?”
Nói chuyện?
Đây không phải một cái bẫy chứ? Không phải thủ đoạn dụ dỗ uy hiếp chứ? Khóe môi Hà Mạn Mạn nhếch lên cười nhạt: “Rất lấy làm vinh dự.“.
Cô tắt điện thoại, nhìn đồng hồ.
8 giờ 20 phút, còn ba phút nữa là siêu thị mở cửa rồi, Hà Mạn Mạn thở dài.
Thôi bỏ đi, xem như hôm nay may cho mấy người này, rồi sẽ có ngày Hà Mạn Mạn cô trở lại! Vào giây phút Hà Mạn Mạn quay người bỏ đi ấy, những người lớn tuổi đang đứng chờ siêu thị mở cửa thở phào nhẹ nhõm, đối thủ mạnh nhất đã bỏ đi, chỉ còn những người này, nghĩ rồi họ lại nhìn nhau, trong mắt chẳng có chút hiển từ nào của người già, chỉ toàn là sự “để phòng“.
Hà Mạn Mạn vừa bước vào tiệm cà phê đã thấy Linda ngồi cạnh cửa sổ đang được mọi người nhìn chăm chú
Cô ta mặc bộ trang phục công sở trắng, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn mang đôi quần tất loại dày, trắng đen đan xen, một sự kết hợp vô cùng gợi cảm
Mái tóc uốn dài gợn sóng không kém gì Lâm Khiết phủ xõa ra trên lưng, trên vai, trước ngực, nửa kín nửa hở, tỏa ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ thành công.
Trực giác của phụ nữ rất chính xác, Hà Mạn Mạn vừa nhìn đã biết Linda đã chăm chút rất tỉ mỉ, hơn nữa xem ra cái mà cô ta gọi là “nói chuyện” ấy, chắc đã chuẩn bị từ lâu.
Theo cô biết thì mùa đông mà mặc như vậy chỉ có hai khả năng: Một là muốn cho bạn trai ngắm nên không sợ chết cóng.
Hai là muốn cho tình địch thấy nên không sợ chết cóng
Và hiển nhiên, Linda là kiểu thứ hai, cô ta muốn dùng việc ăn mặc để đánh đòn phủ đầu cô.
Đôi mắt Hà Mạn Mạn đảo nhẹ, cô khẽ cười, không hề gượng gạo, khéo léo từ chối sự dẫn đường của phục vụ, mạnh mẽ ngồi xuống trước mặt Linda
Linda vô cùng kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Hà Mạn Mạn một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Hà Mạn Mạn mặc cái áo bông xanh thẫm quá khổ không vừa với người dài đến tận gối, quần thể thao đen sọc trắng, thứ đắt nhất trên cả người có chính là đôi giày Nike, tóc cũng búi lại một cục như đạo cô
Nhìn bộ dạng cô không ăn nhập gì với khung cảnh trong tiệm cà phê này
Linda mỉm cười, đôi mắt cô ta đầy vẻ khinh miệt, cổ ta vắt chéo chân, để lộ ra đôi chân thon dài gợi cảm
Hà Mạn Mạn cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nóng hẳn lên, cô mỉm cười không nói gì.
“Cô Hà, cô muốn uống gì, tôi mời.” Linda nói xong ngừng lại một lát, nhìn Hà Mạn Mạn từ trên xuống dưới một cách cợt nhả, sau đó nói tiếp: “Dù sao bây giờ cô vẫn chưa có thu nhập, đúng không?”
Chế nhạo cô không có việc làm, phải để Lục Ly nuôi ư?
Thoáng chốc, cả hai như giương ra lưỡi dao sắc nhọn vô hình, tấn công đối phương, câu nào cũng thâm thúy, ánh nhìn nào cũng có ẩn ý
Cuộc chiến không khói đạn giữa những người phụ nữ đã chính thức diễn ra.