Nhưng Hạ Tu Dục chẳng thèm đoái hoài.
Lâm Khiết cúi gằm đầu, cắn môi dưới, nhanh chóng thoát khỏi giấc mộng hão huyền mà Hạ Tu Dục đã cho cô, cầm lấy thực đơn đặt trước mặt Hạ Tu Dục, hỏi: “Thưa anh, anh muốn...” “Cô là quản lý ở đây?” Không đợi Lâm Khiết nói xong, Hạ Tu Dục mặc kệ cô, tựa người vào quầy bar, nghiêng người hỏi quản ý Cốc
Dưới ánh đèn trong quán cà phê, đôi mắt sáng của anh đẹp đến ngạt thở, chỉ là quản lý Cốc chẳng hề phát hiện được sự lạnh lùng trong đó
Từ lúc quản lý Cốc chì chiết Lâm Khiết thì tâm trạng của Hạ Tu Dục đã không ổn rồi
Vốn muốn xí xóa cho qua, nhưng nhìn bộ dạng của Lâm Khiết, e là cô thường xuyên bị cô quản2lý này mắng rồi.
Đúng là nhóc con, sao chẳng để anh yên tâm chút nào thể này
Thấy Hạ Tu Dục chú ý đến mình, quản lý Cốc hắng giọng nũng nịu, ừm một tiếng, lại nháy mắt vài cái với Hạ Tu Dục
Lâm Khiết nhìn dáng vẻ của quản lý Cốc liền cảm thấy buồn nôn từng cơn
Thầm cảm thán ngoài những điểm khác ra, mắt nhìn người của quản lý Cốc cũng không tệ, lại nhắm trúng Hạ Tu Dục
Có được câu trả lời của quản lý Cốc, Hạ Tu Dục hiểu ra, gật đầu nói: “Lúc nãy cô đã ngồi bên đó rồi, đúng không?” Nói rồi, ngón tay thon dài của Hạ Tu Dục chỉ đúng vào chỗ lúc nãy quản lý Cốc đã ngồi trốn việc
Vẫn chưa đợi quản lý Cốc kịp phản ứng thì lại nghe giọng nói7êm tai ấy tiếp tục cất tiếng:
“Trốn việc trong giờ làm, ngày mai cô không cần tới nữa, cô bị sa thải.”
Quản lý Cốc đơ người ra, còn Lâm Khiết nghe thấy lời nói của Hạ Tu Dục cũng kinh ngạc che miệng lại.
Trời ơi, sao những nơi có Hạ Tu Dục đều..
không được yên ổn thể này!
Hà Mạn Mạn vừa đến nhà, bà ngoại cũng vừa về tới
Hà Mạn Mạn đang uống nước thì giật bắn người, suýt thì phụt cả ra ngoài
Cô đặt ly nước xuống, liền cảm thấy có một luồng khí lạnh từ dưới chân lan tỏa lên
Bà ngoại đặt giỏ qua một bên, ngồi phịch lên ghế sô pha, không xem tivi, cũng không nói chuyện, càng không nấu cơm.
Hà Mạn Mạn đang cầm ly nước nhìn điệu bộ của bà ngoại, đầu óc cô xoay vòng, có9phải bà ngoại đã gặp phải Lục Ly, có phải đã nói chuyện với anh rồi không, có phải bà đã biết phát hiện chuyện cô yêu đương rồi không..
Trời ơi trời ơi trời ơi!
Chuyện của Lưu Na Na vừa mới nén xuống, bà ngoại đã phát hiện ra rồi
Có để cô với Lục Ly sống nữa hay không đây, ngày nào cũng phải cẩn thận dè dặt, lúc nào mới được yên ổn đây? Hà Mạn Mạn cắn môi, nhìn dáng vẻ của bà ngoại liền quyết định sẽ ra tay trước
Cô tiện tay rót ly nước, chầm chậm bước đến đưa cho bà ngoại, cười nịnh nọt, nói:
“Bà ngoại về rồi ạ, bên ngoài có nóng không?” Nói xong suýt nữa thì Hà Mạn Mạn tự tát mình vài cái, giữa mùa đông giá lạnh lại hỏi bà ngoại có nóng5không, cô bị úng não rồi ư? Quả nhiên, bà ngoại liếc mắt nhìn Hà Mạn Mạn một cái, cô cười khan hai tiếng, tiếp tục hỏi:
“Bà ngoại, uống nước uống nước!” Hà Mạn Mạn thấy bà ngoại nhập hai ngụm nước, vẫn không đếm xỉa gì đến mình, cô hơi luống cuống, trước mắt cô có hai lựa chọn, một là thành thật khai báo để được khoan hồng, hai là có đánh chết cũng không thừa nhận
Hà Mạn Mạn xưa nay mồm mép lanh lợi, nay đứng trước hai lựa chọn này lại không biết nên làm thế nào, đầu óc cô mụ hẳn ra.
Bất thình lình, bà ngoại lên tiếng:
“Mạn Mạn, cái cậu thầy giáo kia của cháu họ Lục phải không?” Lời vừa nói xong, liền như có một cú nổ vang trong đầu Hà Mạn Mạn
Tiểu rồi!
Bà ngoại3đã biết rồi, vẻ mặt Hà Mạn Mạn như ngày tận thế, cô nhìn bà ngoại
Bà ngoại thấy biểu cảm này của Hà Mạn Mạn cũng ngẩn ra:
“Cháu sao vậy, sao lại nhìn bà như thế?”
Hà Mạn Mạn nuốt nước bọt: “Không có gì không có gì, bà nói tiếp đi.”
Nhìn dáng vẻ của Hà Mạn Mạn, bà ngoại thấy hơi buồn cười
Chút bản lĩnh này mà còn đòi giấu bà
Bà ngoại cháu năm xưa là quân chi viện bộ đội kháng chiến Nhật, ngày ngày nay chăn vá nệm khâu giày cho bọn họ, biết bao nhiêu lần phát xít Nhật đánh vào thôn, cầm súng chĩa vào đầu của quân chi viện, hỏi quân Cộng sản ở đầu
Nhờ thế, kỹ năng diễn xuất của bà ngoại cháu giỏi đến mức có thể lừa bọn chúng ngơ ngác cả đấy.
“Chọn một ngày, mời thầy Lục của cháu đến nhà ăn bữa cơm
Xem như cảm ơn người ta, chuyện ông ngoại con lần trước người ta cũng giúp mình không ít.”
Bà ngoại nháy mắt ra hiệu với Hà Mạn Mạn, cô ngơ ngác gật đầu, xem như đã đồng ý
Thấy phản ứng của Hà Mạn Mạn, bà ngoại mừng rỡ, cầm giỏ rau đi vào bếp, vừa đi vừa vui vẻ cất tiếng hát ngâm nga
Hà Mạn Mạn nhìn điệu bộ của bà ngoại, đầu óc vẫn còn lơ ngơ, vậy có nghĩa là bà ngoại muốn gặp thầy Lục ư? Cứ thế mà gặp phụ huynh ư? Lý nào lại như thế?
Hà Mạn Mạn nhanh chóng phóng thẳng về phòng như tên lửa, cầm điện thoại gọi cho Lục Ly
Kết quả là Lục Ly nói với cô anh lại về công ty rồi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc sau
Hà Mạn Mạn đành chịu, vừa cúp máy, điện thoại lại reo lên
Hà Mạn Mạn tưởng rằng Lục Ly lại gọi đến, cô vừa nhấc máy, chưa kịp đợi Lục Ly lên tiếng đã cất giọng nũng nịu:
“Lục Ly...” Vừa dứt lời, đầu dây bên kia hầu như không có động tĩnh gì
Hà Mạn Mạn cảm thấy không ổn, liếc mắt nhìn tên hiển thị.
“Lâm Khiết”
“Ôi trời, có cần phải khoe khoang tình cảm như thế không?” Giọng Lâm Khiết truyền đến, trong tiếng nói tràn ngập ý cười.
Hà Mạn Mạn xấu hổ, nằm trên giường, cầm điện thoại nhìn lên trần nhà
Tuy dỗi Lâm Khiết chế nhạo mình, nhưng cô vẫn ngập tràn hạnh phúc
Cô lười nhác hỏi Lâm Khiết:
“Sao cậu lại nghĩ đến việc gọi cho tớ thế, cậu không sợ tốn phí chuyển vùng à?” “Có thể nghe cậu gọi tên thầy Lục õng ẹo như thế, tớ tốn chút tiền này cũng đáng.” Lâm Khiết cười hihi
Hà Mạn Mạn bĩu môi, chẳng nói gì
“Này, kể cậu nghe nè, Hạ Tu Dục đến chỗ tớ rồi.” Lâm Khiết cắn môi, ngượng ngùng nói, sắc mặt hơi ửng đỏ
Đây rõ ràng là dáng vẻ của người đã lún chân vào tình yêu
“Hửm?!” Hà Mạn Mạn nghe xong, kinh ngạc ngồi bật dậy
Cô khó tin hỏi: “Cậu nói ai, Hạ Tu Dục sao?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng trả lời còn nũng nịu hơn cả cô, giống như tiếng mèo con rên rỉ vậy
Hà Mạn Mạn không dám tin nổi, cười nói: “Vậy thì tốt quá, ít nhất người ta khá chủ động
Không giống như thầy Lục nhà tớ, đều do tớ chủ động hết.” “Cậu chủ động?” Tính tò mò của Lâm Khiết đã bị khơi dậy, kinh ngạc hỏi
Vốn dĩ muốn chia sẻ chuyện của mình với Hà Mạn Mạn, nay lại thành ra nghe Hà Mạn Mạn khoe chuyện tình cảm.
“Đúng vậy, tớ chủ động đấy.” Giọng điệu của Hà Mạn Mạn có chút bất đắc dĩ, dù là thế, cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc trong đó.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Khiết hào hứng hỏi:
“Cậu chủ động thế nào, hai người đã làm gì rồi, ấy ấy chưa?” Lâm Khiết càng hỏi càng hăng hái Hà Mạn Mạn dường như nhìn thấy được đôi mắt phát sáng và đôi môi run rẩy vì kích động của Lâm Khiết.
Hà Mạn Mạn nhớ lại sự khác thường khi Lục Ly hôn cô vào buổi sáng ngày hôm ấy, và khuôn mặt ửng đỏ của anh lúc giật bài thi, rõ ràng là không ổn
Cô bỗng chốc đỏ mặt, cắn môi, cười khan hai tiếng, nói qua quýt: “Bậy bậy bậy, chẳng phải đang nói đến cậu và Hạ Tu Dục à, sao lại chuyển qua tớ vậy?” Bên kia truyền đến tiếng thở dài thất vọng
Hà Mạn Mạn mím môi cười, hỏi: “Rốt cuộc là sao anh ta tới tìm cậu vậy?” Dù là bây giờ, giọng nói của Lâm Khiết vẫn còn sự kích động chưa bình tĩnh lại
Giọng cô run run kể cho Hà Mạn Mạn nghe về cuộc gặp gỡ “tình cờ” với Hạ Tu Dục ở quán cà phê.
Khi cô kể xong, Hà Mạn Mạn cuối cùng tò mò hỏi một câu:
“Cái cô quản lý Cốc ăn hiếp cậu bị sa thải rồi? Tại sao thể, quán cà phê đó của Hạ Tu Dục mở à?” Lâm Khiết ở đầu dây bên kia một tay cầm điện thoại, tay còn lại ôm laptop Hạ Tụ Dục tặng như ôm tấm thớt, nói:
“Sau đó tớ cũng có hỏi anh ấy, quán cà phê tớ làm thêm chẳng phải tên là "Breeze" sao, nghĩa tiếng Trung là Vi Phong (gió nhẹ)
Cậu ngẫm lại tên công ty của thầy Lục nhà cậu và chủ tịch Hạ đi.” Hà Mạn Mạn cầm điện thoại lẩm bẩm:
“Vi Phong, Viễn Phong...” Hà Mạn Mạn vỗ đùi, tỉnh ngộ lồ” một tiếng: “Đúng là của anh ta mở.”
Lâm Khiết không cần biết Hà Mạn Mạn có nhìn thấy hay không, cô ấy lắc lắc đầu, vừa lắc vừa nói: “Không phải của anh ấy mở, là của bọn họ đầu tư
Kết quả là sau một cuộc điện thoại, quản lý Cốc lập tức cuốn gói ra đi.”
Đúng là y như bạch tuộc vậy, đâu đâu cũng có doanh nghiệp dưới trướng Tập đoàn Viễn Phong của bọn họ.
Hà Mạn Mạn cắn răng, thầm cảm thán vài tiếng
Đột nhiên nhớ ra việc chính, bèn hỏi:
“Nhưng cậu gọi điện cho tớ chắc không phải chỉ nói chuyện này đâu nhỉ.” Hà Mạn Mạn ngừng một lát, trong lúc suy nghĩ cô gặm ngón tay cái, nói chắc nịch: “Tớ nghĩ đại tiểu thư Lâm muốn hỏi con người Hạ Tu Dục như thế nào chứ gì?” Hà Mạn Mạn vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng cười khẽ của Lâm Khiết:
“Người hiểu ta, chỉ có Mạn Mạn!”
Hà Mạn Mạn hiểu Lâm Khiết đang nghĩ gì
Hạ Tu Dục là Tổng Giám đốc, thân phận địa vị cao như thế, lại còn đẹp trai ngời ngợi
Bên cạnh có biết bao cô gái, nếu anh ta muốn cứ vươn tay ra sẽ có cả mộ
Đằng này lại đột nhiên đi lấy lòng Lâm Khiết, cứ cảm giác như cáo đến thăm nhà gà, không hề có ý tốt
Nếu nói là tiếp cận có mục đích thì Hạ Tu Dục muốn gì từ Lâm Khiết?
Trong điện thoại, hai bên im lặng khá lâu, Lâm Khiết cũng không vội, cô ấy biết Hà Mạn Mạn đang nghiêm túc suy xét cho mình
Cô cứ tốn chút tiền cho công ty viễn thông đi, chờ Mạn Mạn một lát
Hà Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự rất lâu
Cô cũng không hình dung được Hạ Tu Dục là một người như thế nào
Nếu nói anh ta không câu nệ chuyện vặt cũng không hẳn
Quần áo của người ta bộ nào bộ nấy cũng tinh tế tỉ mỉ hết đấy.
Vô tư?
Trong ấn tượng của Hà Mạn Mạn, lúc Hạ Tu Dục nghiêm túc lên hình như cũng khá đáng sợ
Thậm chí còn uy nghiêm hơn cả Lục Ly thường ngày luôn hiền hòa.
Chẳng lẽ là lông bông lêu lỏng? Nếu như Hạ Tu Dục lông bông lêu lỏng, Tập đoàn Viễn Phong chỉ dựa vào một mình Lục Ly liệu có huy hoàng được như ngày hôm nay..
Im lặng hồi lâu, Hà Mạn Mạn chỉ có thể nói phẩm chất Hạ Tu Dục không tệ
Chi tiết thế nào, phải do Lâm Khiết tự mình cảm nhận
Cũng giống như Lục Ly vậy
Lúc mới quen biết, cô cho rằng anh là một tên hồ ly cầm thú nham hiểm; lúc trở thành thầy giáo, cô chỉ cảm thấy anh là một người thầy hiền hòa âm áp nhưng có thủ đoạn; khi thật sự bên anh, cô mới phát hiện ra anh là một người đàn ông tỉ mỉ chu đáo.
Lúc anh làm việc lại vô cùng nghiêm túc, mang vẻ uy nghiêm của một nhà lãnh đạo tài ba
Nhiều mặt như thể mới tạo thành một Lục Ly đầy cuốn hút, một người có da có thịt, người mà cô yêu.
Cùng một sự việc, một nghìn người có một nghìn cách nhìn nhận khác nhau
Câu nói này rất đúng
Nghe thấy lời nói của Hà Mạn Mạn, Lâm Khiết im lặng rất lâu
Một lúc sau, cô nói: “Theo cảm nhận của cậu, Hạ Tu Dục là người thế nào, dù sao thì cậu cũng đã thành công chiếm được bạn trai lý tưởng của tất cả các cô gái trong Đại học A
Với con mắt nhìn người như thế, tớ miễn cưỡng tin cậu lần này.” Hà Mạn Mạn không đồng tình “xí” một tiếng, chép miệng, nói: “Ít nhất là tốt hơn Lý Tín không biết bao nhiêu lần!”
“..
Hà Mạn Mạn cậu có biết chỉ một câu nói của cậu mà tình hình khác hẳn không...” Hà Mạn Mạn bật cười
Nghe thấy tiếng cười của Mạn Mạn bên trong điện thoại, khóe môi Lâm Khiết cũng cong lên
Nhất thời, trong điện thoại chẳng có âm thanh gì khác, chỉ có tiếng cười thỏa sức của hai cô gái.
Bạn thân chính là như thế, giống như trong ca khúc “Một người như mùa hạ một người như mùa thu” của Phạm Vỹ Kỳ, “Cậu hiểu hết mọi điều tốt của tớ nên thường xuyên moi móc, sợ tớ quên mất
Cậu biết hết mọi chuyện xấu hổ của tớ, nhưng lại giữ bí mật vì hình ảnh đẹp đẽ của tớ“.
Có lẽ, trải qua bao nhiêu năm, khi tất cả đã phai mờ, chỉ có tình bạn giữa chúng ta là không phai
Bạn thân là một sự lãng mạn trong tình bạn, một tình cảm còn chung thủy hơn cả tình yêu
Trong tim của hai người, đối phương mãi là đóa hoa tươi luôn nở rộ.
Cứ như dù cả đời này có hối hận điều gì đó, cũng không hối hận vì đã làm bạn với cậu...