Thậm chí, dăm ba câu nói cũng trở thành vũ khí áp đảo Hình Văn Kiệt.
Lục Ly?
Lục! Ly!
Lần này, Hình Văn Kiệt ngay cả người, lẩm bẩm hỏi, tuy nhiên trong lời nói thêm rất nhiều tính từ: “Tướng quân Lục Tử Xuyên đã thất thể vào năm 66, sau khi cuộc Cách mạng Văn hóa kết thúc vào năm 76, ông kháng cáo thành công..
Và anh chính là...” Tiếng nói của Hình Văn Kiệt nhỏ dần, cho đến khi ngưng bặt...
Lục Ly cười tự tin, nối tiếp lời nói vẫn còn dang dở của Hình Văn Kiệt: “Ông ấy là ông nội của tôi.”
Nghe xong, Hình Văn Kiệt giật nảy người, như gặp được thần tượng, Hình Văn Kiệt nhanh như chớp2bắt lấy bàn tay vẫn chưa kịp hạ xuống của Lục Ly, vung liên hồi
Cất giọng sùng bái:
“Tổng giám đốc Lục tuổi trẻ tài cao nổi tiếng khắp thành phố A và cả nước, từ khi còn đại học đã bắt đầu đầu tư, chưa bao giờ thất bại, nhiều lần xuất hiện trên trang chủ của các mặt báo
Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, nào ngờ tôi lại có mắt như mù, không biết anh là thầy giáo của Mạn Mạn.”
Nụ cười nịnh nọt của Hình Văn Kiệt ép ra các nếp nhăn quanh mắt, anh ta đắc ý hí hửng đến nỗi vô tình gọi Hà Mạn Mạn là Mạn Mạn, dường như đã sớm coi cô là người7phụ nữ của mình.
Trong suy nghĩ của Hình Văn Kiệt, anh ta cũng miễn cưỡng là một thanh niên có triển vọng, cũng là một người đàn ông cực kỳ tự phụ, gia cảnh không tệ, hai mươi mấy tuổi đã làm thư ký dưới trướng tư lệnh Hạ Văn Đào, điều này khiến anh ta đã tự hào từ lâu.
Sau khi anh ta nhìn thấy Hà Mạn Mạn cũng ngầm cho rằng một người hấp dẫn như Hà Mạn Mạn là do ông trời đã chuẩn bị cho mình
Trẻ trung xinh đẹp, học vấn cao, còn là học trò của Lục Ly
Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ này, còn có thể làm quen biết với cậu chủ Hạ, quen biết được9cậu chủ Hạ thì sẽ nhờ vào đó có thể nói vài câu với tư lệnh Hạ.
Bất kì một điều nào trong đó cũng vô cùng hấp dẫn đối với anh ta
Lấy được Hà Mạn Mạn, anh ta chẳng những không bị thiệt mà quãng đời còn lại cũng không cần lo nữa.
Nghe thấy Hình Văn Kiệt gọi Hà Mạn Mạn thân mật như thế, Lục Ly chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay anh ta, ánh mắt nhìn Hình Văn Kiệt bỗng lạnh hẳn đi.
“Ngồi đi.”
Lục Ly nhếch môi nói, thản nhiên ngồi giữa hai người họ, cầm lấy thực đơn.
Hà Mạn Mạn chẳng hề chú ý đến cách xưng hô của Hình Văn Kiệt, cô thơ thẩn ngồi trên ghế,5con tim hoàn toàn hướng về Lục Ly.
Trong đầu không kìm được cứ mãi xoay vòng những câu muốn hỏi nhưng lại không mở lời được.
Tại sao anh lại đến?
Tại sao anh lại đến đúng vào lúc cô tự buông bỏ bản thân? Tại sao lúc nào Lục Ly cũng nhìn thấy khoảnh khắc mất mặt nhất của cô? Hà Mạn Mạn ăn mặc gợi cảm nhưng không cợt nhả
Trước đây gặp phải những tên đàn ông háo sắc nhìn chằm chằm vào mình như Hình Văn Kiệt thì cô đã cho một bạt tại từ lâu rồi
Hôm nay, bởi vì giận dỗi mà để cho đôi mắt của anh ta mặc sức quấy rối mình lâu như thế, để mặc cho ánh3mắt của anh ta càng lúc càng to gan
Dù thế cô vẫn chịu đựng, thầy Lục nhìn thấy sẽ nghĩ sao về mình, có cảm thấy mình lẳng lơ, có cảm thấy mình không biết xấu hổ không...
Lúc này, Lục Ly đã bắt đầu gọi món
Anh chưa từng rời mắt khỏi thực đơn, cũng chẳng để tâm đến Hình Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh đang căng thẳng và ngượng ngùng, Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn, hỏi:
“Mạn Mạn, em muốn ăn gì?”
Anh cũng gọi tên cúng cơm của Hà Mạn Mạn
Lần này Hà Mạn Mạn nhạy cảm chú ý đến
Có đôi lúc, không phải ai đó không đủ chân thành, không tập trung lắng nghe người khác nói chuyện, mà là họ căn bản không quan tâm đến người nói, nên cũng chẳng nghe rõ bạn đang nói gì, cũng giống như Hà Mạn Mạn chẳng nghe thấy Hình Văn Kiệt gọi tên cúng cơm của cô, nhưng khi Lục Ly gọi, cô lại nghe rõ.
Hình Văn Kiệt cảm thấy có gì đó bất thường, ánh mắt ngờ vực thăm dò đảo tới đảo lui giữa Hà Mạn Mạn và Lục Ly đang xem thực đơn.
Chính xác là Lục Ly bây giờ gần như đã gạt bỏ Hình Văn Kiệt, cứ như đang hẹn hò riêng với Hà Mạn Mạn
Nhưng, không phải như thế
Bầu không khí dường như càng lúc càng trở nên mập mờ hơn
Hình Văn Kiệt muốn lên tiếng nhưng vì ngại Lục Ly nên không dám nói, chỉ là ánh mắt của anh ta càng lúc càng lộ liễu
Thậm chí Hà Mạn Mạn cảm thấy “dơ”!
Vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lục Ly, Hà Mạn Mạn nghiến răng, chớp đôi mắt sắp rơi lệ của mình, nói một câu cứng đơ:
“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Hà Mạn Mạn nói rồi chạy vụt đi như đang trốn tránh
Cho dù ở sau lưng, ngay trước mặt Lục Ly, ánh mắt của Hình Văn Kiệt vẫn dính chặt lên đôi chân thon dài của Hà Mạn Mạn, nhìn không chớp mắt
Lục Ly siết chặt thực đơn trong tay, nhìn theo ánh mắt của Hình Văn Kiệt, trong tích tắc đôi mắt của anh như cũng bị hút chặt, lòng đầy kinh ngạc trước một vẻ đẹp như thế, nhưng trên hết là lửa giận bất chợt nổi lên.
Chiếc đầm màu đỏ thẫm bó sát người làm nổi bật dáng người đáng tự hào của Hà Mạn Mạn, đôi giày cao gót cùng màu cỡ số 35 được ướm vào đôi chân nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn trông càng điệu đà hơn
Không những thế, Hà Mạn Mạn còn búi tóc lên, để lộ ra chiếc cố thon dài trắng ngần, đến nỗi khiến người ta muốn cắn một miếng.
Cô sợ lạnh gần chết, vậy mà mang tất đen mỏng? Ăn mặc gợi cảm như thế để đi xem mắt ư?
Hù!
Anh không biết cô học trò thường ngày hùng hổ của mình lại gợi cảm quyến rũ đến nhường này, đúng là khiến người ta...
Giận..
Đến không ngờ..
Lục Ly quay lại, phát hiện ra Hình Văn Kiệt vẫn đang nhìn về hướng ấy, trong ánh mắt còn có cả sự thưởng thức.
Ngọn lửa tức giận không biết từ đâu ập đến, bàn tay thon dài của anh cầm quyền thực đơn được đóng bìa cứng đập phăng lên bàn, phát ra một tiếng vang rất lớn, làm cho Hình Văn Kiệt đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình phải giật thót lên, ngơ ngác nhìn Lục Ly, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp ấy sát khí đằng đằng...
Hình Văn Kiệt nhìn ánh mắt của Lục Ly, khẽ co rúm lại.
Hình như mình chưa nói gì cả mà, đâu có chọc đến anh ta, Hình Văn Kiệt hơi oan ức, tưởng mình đã nhìn lầm, chớp chớp mắt nhìn Lục Ly lần nữa thì lại phát hiện anh đang nhìn mình một cách ôn hòa ấm áp
Tâm trạng thay đổi đúng là rất nhanh, tuy nhiên trong mắt anh vẫn có dòng sông băng chưa tan đi.
Lục Ly cười áy náy với anh ta:
“Thật ngại quá, tôi cũng đi vào nhà vệ sinh một lát, xin thất lễ.”
Lục Ly nhanh chóng đứng dậy, phong độ ngời ngời nhưng hơi gấp gáp đi về hướng Hà Mạn Mạn
Hình Văn Kiệt nhìn bóng lưng của Lục Ly, cảm thấy hai thầy trò này thật khó hiểu, mặt anh ta trông “mắc tiểu” đến thể ư, sao gặp nhau chưa tới mười đã đi vào nhà vệ sinh hết..
Thầy Lục thích trêu cợt mình đến thế sao, thầy ấy cao ngạo đến thế sao? Hùa với Hình Văn Kiệt để giễu cợt cô sao?
Lúc Hà Mạn Mạn quay người về hướng nhà vệ sinh, những giọt lệ của cô đã đua nhau rơi tí tách.
Có trời mới biết, cô hy vọng thầy Lục đến biết nhường nào
Khi nhìn thấy Lục Ly đến, cô đã vui biết bao vì điều ước thành hiện thực, con tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
Hà Mạn Mạn tưởng rằng anh sẽ giải vây giúp cô như trước đây, chẳng dám mong anh nói giúp có điều gì, chỉ cần nắm cô tay thoát khỏi nguy hiểm là được
Nhưng không ngờ, hình như anh đến đây là để giễu cợt cô.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha? Ha ha, khá khen cho anh nói ra được câu đó, lừa gạt cô trắng trợn như thế, thật không biết ngượng, cũng không xem tuổi tác của mình có đủ điều kiện không?
Lục Ly vẫn giống như lần đầu gặp gỡ
Tên cầm thú hồ ly! Hà Mạn Mạn lau qua loa nước mắt trên mặt
Đang định kéo cửa nhà vệ sinh nữ ra thì có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, sau đó túm vào trong nhà vệ sinh nam.
Ối, trời ơi! Ối, trời ơi!
Mẹ kiếp, đồ thần kinh từ đâu ra thế, chị mày trước đây mặc quần dày trùm áo bông thì đành chịu đi, ăn mặc như vậy rồi mà còn không nhìn ra bà đây là nữ à
Nhà hàng này cao cấp đến thế cơ đấy, nhìn thấy người ta đi nhầm nhà vệ sinh còn miễn phí “túm vào” đúng chỗ cho nữa cơ à?
Hà Mạn Mạn bị lôi đi vào nhà vệ sinh nam, bị đè vào tường
Trong lúc hoảng loạn, Hà Mạn Mạn chẳng hề chú ý, dường như người đã “lôi kéo” cô sợ cô bị thương, lúc đẩy cô và mạnh vào bức tường gạch men, bàn tay của người đó đã đỡ lấy ót của cô
Cũng may là trong nhà vệ sinh nam không có người
Không đợi Hà Mạn Mạn kịp phản ứng, cánh cửa nhà vệ sinh đã bị người đàn ông ấy nhanh chóng dùng một tay khóa lại
Phía ngoài còn treo cả tấm biển “Đang sửa chữa”
Người đàn ông đó làm xong những việc này, Hạ Mạn Mạn vẫn chưa nhìn rõ là ai, chỉ cảm thấy ngón tay của người đàn ông ấy rất dài và rất khỏe, túm chặt cổ tay của cô, đến nỗi cô thấy đau.
Cô cảm thấy dường như mình đã gặp phải kẻ xấu ngay dưới mắt của thầy giáo nhân dân Lục Ly và một ông chú giải phóng quân Hình Văn Kiệt
Hà Mạn Mạn không nhiều lời, định tốc chiến tốc thắng, nhấc chân đá vào chỗ hiểm của tên đó.
Chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người đàn ông dường như đã nhìn thấu động tác của Hà Mạn Mạn, phản ứng kịp thời, dùng đôi chân dài của mình kẹp lấy chân của Hà Mạn Mạn
Tên này cũng có chút bản lĩnh..
Hà Mạn Mạn mặc kệ, đá không trúng anh thì tôi cắn chết anh! Hà Mạn Mạn chẳng để tâm đến những thứ khác, trực giác nghĩ rằng có tên dê xồm muốn xâm phạm cô, cô mở cái miệng nhỏ xinh lộ ra hàm răng sắc bén, hai cái răng khểnh lấp lánh dưới ánh đèn trong nhà vệ sinh, cắn phập vào cánh tay của người đàn ông.
Đến ông trời cũng giúp cô, tên dê xồm này mặc đồ khá mỏng, một phát đã cắn đến thịt! Người đàn ông bị cắn giật mình, nhưng lại không phát ra tiếng động nào, mặc cho cô cắn
Ngoan ngoãn thể ư?
Bình thường ở trên truyền hình hoặc trong phim, nếu như bị cắn mạnh như thế thì chẳng phải kẻ xấu sẽ nổi điên lên tất nữ chính một bạt tai hay sao, sao lại thế: Hà Mạn Mạn cũng cảm thấy có chút bất thường, khứu giác của cô vốn dĩ cực kỳ nhạy bén, mùi hương hỗn hợp giữa đàn hương và trà xanh cứ phảng phất nơi chóp mũi
Lúc này, chỉ nghe thấy Lục Ly khẽ thở dài trên đỉnh đầu của Hà Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, tôi là Lục Ly.”