Thấy ánh mắt của Lục Ly lướt qua mặt mình một cách an toàn, không mảy may dao động chút nào, Hà Mạn Mạn thở sâu như trút bỏ được gánh nặng, trong lòng không khỏi vui sướng
May quá, anh ta không nhận ra mình!
Lục Ly thoáng thấy động tác nhỏ của Hà Mạn Mạn, khóe môi anh khẽ nhếch lên
Lục Ly hắng giọng, một tay đút vào túi quần, tay còn lại chống trên bục giảng, bảng đen phía sau lưng càng làm tôn lên khuôn mặt trắng trẻo của anh
Lục Ly mím môi cất giọng
Giọng nói của anh rất trầm, dây thanh quản rung động toát ra sự quyến rũ khác lạ: “Good morning childrens, from today, I will teach you English this subject, in my school time, not a lot of rules, my habits are all English teaching, if there are not accustomed to the students can talk to me, I will try to pick up the progress of the teacher Diao, so I hope that the big house in the ocean of English subject.” (Chào các em, từ hôm nay tôi sẽ dạy môn học tiếng Anh này cho các em
Trong giờ học của tôi, không có nhiều quy định
Thói quen của tôi là dạy toàn bằng tiếng Anh, bạn nào không quen có thể nói với tôi, tôi sẽ cố theo kịp tiến độ của thầy Điều, vậy nên tôi mong là mọi người có thể thoải mái đắm chìm trong thế giới Anh ngữ với môn học này.)
Vừa mở miệng, Lục Ly đã nói một tràng tiếng Anh, câu chữ rõ ràng mạch lạc, cực kì lưu loát chính xác, khác hoàn toàn với tiếng Anh mang chất địa phương của lão Điều, như một trời một vực
Chỉ với dăm ba câu, Lục Ly đã kể rõ thói quen giảng dạy và hiệu quả mong muốn của mình, cộng thêm giọng nói lôi cuốn, ngoại hình lại là cực phẩm trong hàng cực phẩm, nếu như không có sự việc giành bóng đèn hôm qua, có lẽ Hà Mạn Mạn cũng giống như bọn Lâm Khiết.
Nhưng bộ mặt vô sỉ của tên cầm thú hổ ly này đã khắc sâu trong lòng Hà Mạn Mạn, không cách nào có thể xóa bỏ được
Hơn nữa, tuy Hà Mạn Mạn là một sinh viên giỏi môn văn nhưng không có nghĩa là tiếng Anh của cô cũng giỏi
Ngược lại, tiếng Anh của cô chả ra gì, cứ mãi ngụp lặn ở mức trung bình, đủ để qua môn.
Ghét ai ghét trọn đôi đường, Hà Mạn Mạn càng không ưa nổi cái tên Lục Ly mặt người dạ thú này.
Tuy chẳng ưa gì anh ta, nhưng bây giờ Hà Mạn Mạn lại hy vọng Lục Ly quên béng chuyện hôm qua đi
Thành tích Anh ngữ của cô đủ để qua môn hầu như đều do giáo viên bộ môn niệm tình thương xót, lắm lúc thi được số điểm vô cùng tàn tạ nhưng cũng vẫn được vớt vát
Nếu như cái tên Lục Ly này là loại người hẹp hòi xấu bụng, thù dai, dùng việc công báo thù riêng, vậy thì e là cô phải nợ môn tiếng Anh này đến lúc tốt nghiệp.
Nghĩ đến nợ môn? Hà Mạn Mạn lập tức giật mình...
Nợ môn, nghĩa là không thể tốt nghiệp, sau đó là không tìm được việc, sau đó nữa là thất nghiệp dài hạn, sinh ra tâm bệnh, tiếp theo là trầm cảm giai đoạn cuối, cuối cùng là cầm dao chém tên chủ mưu Lục Ly, kết quả là sống nốt kiếp người ở trong tù..
Suy luận như thế, quãng đời còn lại của cô liền được gửi gắm vào việc Lục Ly sẽ quên béng cô đi, Hà Mạn Mạn bẻ khớp tay, cúi thấp đầu xuống bàn âm thầm cầu nguyện.
Lục Ly cười ôn hòa, thản nhiên nhìn về phía Hà Mạn Mạn đang hồn vía phiêu du nơi nào, vầng trán đẹp khẽ nghiêm lại
Giờ anh mới biết, thì ra mình lại bị người ta xa lánh như thế, không ngờ lại có sinh viên thất thần trong giờ học của mình?
Lục Ly thu hồi tầm mắt, bàn tay thon dài chuẩn bị lật sách, “Thầy ơi, thấy tên gì ạ? Có tên tiếng Anh không?” Bên dưới có một cô nàng mắt long lanh, liều hỏi một phen, giọng nói run run, có vẻ rất căng thẳng
Tay Lục Ly ngưng lại, dời tầm mắt đến đó, mỉm cười nhìn về phía cô gái như tán thưởng, “Tôi tên Lục Ly.” Vừa nói, anh vừa xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra nửa cánh tay săn chắc gợi cảm, cầm nửa viên phấn, viết tên mình lên bảng bằng nét chữ rồng bay phượng múa, Hà Mạn Mạn liếc mắt nhìn lên, chữ trên bảng và chữ anh viết trên hộp bóng đèn giống hệt nhau, chỉ có điều chữ trên bảng càng thêm chỉnh tế hơn mà thôi
“Còn về tên tiếng Anh của tôi...” Lục Ly ngưng một lát, lại tiếp tục nói, “Xin lỗi, khiến mọi người thất vọng rồi, tôi không có...” Anh cười ôn hòa với cô gái, đôi mắt phía sau mắt kính gọng vàng cong lên, nói rồi cúi đầu lật giáo án và sách tiếng Anh ở trước mặt, rõ ràng anh không muốn tiếp tục chủ đề này.
Mọi người dường như đã bị nụ cười của Lục Ly mê mẩn tâm trí, không một ai chú ý đến việc một du học sinh lâu năm ở nước Anh như Lục Ly lại không có tên tiếng Anh, nói ra khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi
Nghe câu trả lời của Lục Ly, Hà Mạn Mạn cảm thấy có chút kỳ lạ..
một du học sinh, sao lại không có tên tiếng Anh chứ?
Đúng lúc Hà Mạn Mạn đang ngờ vực, Lục Ly cầm sách tiếng Anh, nhìn từng sinh viên một, lại bắt đầu nói, “I saw you on the end of the semester grades, test you are good, I also see the teacher Diao this semester teaching plan and had learned a lot, and Unit 5 text is con, need to recite, below I please a classmate for everyone to review.
“Tôi đã xem thành tích học kỳ trước của mọi người, mọi người làm bài khá tốt, tôi cũng đã xem giáo án học kì này của thầy Điêu, đã học xong Unit 5, mà Unit 5 là bài tập đọc, cần phải học thuộc, sau đây tôi xin mời một bạn ôn lại cho mọi người.”
Lục Ly chu đáo kết hợp Trung - Anh, nhưng lại đưa ra một yêu cầu khủng khiếp cho mọi người
Nực cười, mấy tuần rồi lão Điều không lên lớp, ai mà còn nhớ bài số 5 học cái quái gì chứ
Còn học thuộc nữa chứ, đùa à! Những sinh viên như bọn họ kể từ khi lên đại học thì chưa từng học thuộc bài tiếng Anh.
Thậm chí, có vài người đến sách còn chẳng bao giờ lật, cuối học kỳ, cuốn sách đó vẫn còn như mới vậy..
Lời của Lục Ly vừa dứt, những ánh mắt vốn dĩ rạo rực hướng về phía anh bỗng chốc biến mất, ai nấy đều cúi đầu, cầu mong Lục Ly đừng chọn mình, phòng học yên tĩnh đến đáng sợ
Nhìn thấy những cặp mắt vốn đang nhìn mình giờ lại thay bằng đỉnh đầu của mọi người, Lục Ly bật cười, anh chớp mắt, mím chặt môi, bàn tay thon dài chỉnh lại gọng kính, yên lặng nhìn về phía Hà Mạn Mạn đang ngồi trốn ở phía dưới, cách cố giấu mình đi trông y như con đà điểu vậy.
Lục Ly ngưng một lát, đầu bút máy kim loại trên tay gõ nhè nhẹ lên bàn giáo viên, từng cái từng cái, sự va chạm tạo ra những âm thanh lạnh lẽo, từng tiếng từng tiếng, giống như gõ vào trái tim lo lắng của tất cả sinh viên ngồi đó
Những sinh viên ngồi ở dãy đầu đã bị mồ hôi rịn ướt cả trán
Lục Ly lên tiếng, “You can rest assured that the recitation is not included in the results!” “Mọi người an tâm, lần đọc thuộc này không tính điểm.” Dù Lục Ly nói như vậy nhưng vẫn chẳng có ai dám ngẩng đầu
Nực cười, cho dù không tính điểm, mất mặt trước nhiều người như vậy cũng đủ nhục rồi
Hơn nữa, cái gì mà không tính điểm, hô hộ, giáo viên đều lừa sinh viên như thể, thực ra, sau buổi học mới ghi điểm vào sổ, đến cuối kỳ lại trừ đi điểm tương ứng.
Lục Ly nói thể, nhìn mọi người vẫn vùi đầu không để ý đến mình, Hà Mạn Mạn ngồi cách đó không xa lại mở sách ra, làm cái gì đó, Lục Ly hơi nhướng chân mày.
“Vậy thì mời bạn nữ tóc ngang vai ngồi ở hàng thứ năm nhé.” Ngón tay thon dài của Lục Ly chỉ về phía cô gái ở nơi xa, bàn tay năm ngón khép lại làm động tác “mời”, rất lịch sự
Thấy không phải gọi mình, những người khác lần lượt ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt như mỉm cười của Lục Ly, rồi nhìn vào cái đứa xui xẻo kia.
Hàng thứ năm?
Tóc ngang vai?
Hà Mạn Mạn nhìn ánh mắt mọi người đang hướng về phía mình, lại ngơ ngác nhìn về phía Lục Ly
Cặp kính của Lục Ly lóe lên một tia nham hiểm, anh gật đầu khẳng định, “Đúng, chính là em, bạn nữ đó.” Haiz..
Cam Lộ thở dài nhìn Hà Mạn Mạn bất lực cầm quyền sách đứng lên với ánh mắt đờ đẫn, cô chép miệng lắc đầu tỏ ý tội nghiệp mà không thể giúp được gì.
“Chúc may mắn, em yêu!”
Đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn, còn thiếu mỗi chảy nước dãi nữa thôi là nhìn Hà Mạn Mạn y như đứa trẻ thiểu năng
Cô không ngờ Lục Ly lại gọi mình, nhìn biểu cảm của anh chẳng phải là không nhận ra cô sao? Lẽ nào chỉ là giả vờ?
Không cần biết anh có nhận ra cô hay không, cô cũng không thể manh động, có lẽ chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, chỉ là ngẫu nhiên thôi...
Khi mà anh vẫn chưa thể hiện rõ ràng việc anh nhận ra cô thì cô tuyệt đối không được nhắc anh nhớ lại
Nếu như anh thực sự chẳng nhớ gì mà chính cô tự mình nhắc lại, thì chắc cô sẽ cảm thấy hối hận như nuốt phải phân mất
Bây giờ chỉ có thể liều đến cùng, giả vờ không quen và chết cũng không thừa nhận!
Mắt Lục Ly ẩn chứa nụ cười, hai tay chống trên bàn nhìn Hà Mạn Mạn đang cầm sách trong tay.
“Này em, trả bài không được nhìn sách đâu.”
“..
Hả?”
Được lắm Lục Ly, vốn dĩ tôi định cho qua chuyện này rồi, anh không giành bóng đèn của tôi thì tôi đã không mắng anh
Anh yên ổn làm giáo viên, tôi cũng qua được môn tiếng Anh một cách ổn thỏa
Giờ thì ngược lại, lúc đầu thì giả vờ không quen biết, sau đó lại làm chuyện như thế này
Suốt nửa học kỳ, đến cả hình dạng quyển sách tiếng Anh tôi còn không biết, bây giờ anh lại bắt tôi trả bài, thể chẳng phải làm khó tôi sao.
“Dạ thầy, em quên mất rồi ạ!” Hà Mạn Mạn nghiến răng trả lời dứt khoát, cảm giác như mình vừa bị vấp vỏ lon
“Quên mất?” Chân mày Lục Ly chau lại.
“Vâng!”
“Em tên là gì?”
Hà Mạn Mạn giật mình, “Không phải thầy nói sẽ không tính vào điểm học tập sao?” Lục Ly mở cuốn sổ thành tích học tập ra, “Tôi cũng đâu có nói sẽ ghi vào điểm học tập của em.” Hà Mạn Mạn nhìn hành động của Lục Ly, trong mắt toát ra chút sát khí, số điểm cũng mở rồi mà còn nói không ghi? Nói dối trắng trợn thế à? Đồ lừa đảo! Quân lừa đảo!
Đoàn Nghệ Lâm ở bên cạnh kéo nhẹ vạt áo của Mạn Mạn, “Mạn Mạn, bình tĩnh!”
Hà Mạn Mạn thở ra một hơi uất nghẹn.
“Hà Mạn Mạn!”
Cô oai phong lẫm liệt xưng tên, mặt toát ra khí phách sẵn sàng đón nhận tất cả.
“À, em Hà Mạn Mạn” Lục Ly liếc nhìn quyển sổ thành tích rồi thở dài, mặt mày nghiêm trọng nói: “Tan học em đến văn phòng của tôi.”
Hå?
Cái gì?
Tiết học đầu tiên đã bị giáo viên gọi lên gặp ư? Như vậy có khác gì mới buổi học đầu tiên đã bị mời lên Phòng giáo vụ đâu? Cái tên Lục Ly này đang muốn dùng việc công trả thù riêng sao? Nhà giáo Nhân dân dưới ngọn cờ của Đảng cộng sản lại đi trả thù một thiếu nữ hiền lành dễ thương không biết gì, Hà Mạn Mạn trợn mắt phồng mũi không dám tin
Thế nhưng các bạn nữ xung quanh đều rất ngưỡng mộ cô, còn nghĩ, biết vậy từ đầu đã xung phong trả bài rồi, như vậy dù có không thuộc cũng được đến văn phòng giáo vụ, được tiếp xúc gần hơn với trai đẹp, bắt đầu một câu mối tình thầy trò cự ly gần.
“Tại sao?”
Hà Mạn Mạn đập mạnh bàn một cái, dùng động tác giống như Lục Ly để đáp lại gương mặt hồ ly đang cười ấy
Nực cười, chị đây không dữ lên, anh thật không biết uy danh của chị đây ở Đại học A à!
“Nhất định phải nói sao?”
Lục Ly khá là dân chủ, ngập ngừng nhìn Hà Mạn Mạn, cứ như có gì đó khó nói, lại tỏ vẻ tội nghiệp cô, nhìn đến nỗi cô muốn nổi nóng
“Nói!”.
Hà Mạn Mạn lúc này như đang trong một cuộc tranh luận, bộ dạng tất phải hỏi cho đến cùng, hỏi cho ra lẽ, nếu không chẳng lẽ mất công mình bị bắt nạt, sau đó chắc còn phải quỳ lạy dưới đất, tỏ ý cảm ơn người đã bắt nạt mình hay sao.
Lục Ly bật nhẹ đầu, “Em Hà Mạn Mạn, từ lúc em vào trường tới nay, mặc dù chưa từng trượt môn tiếng Anh, nhưng nhiều lần đứng thứ nhất từ dưới lên, cứ lẩn quẩn 61, 62 điểm, còn vấn đề làm sao mà em qua được môn, tôi nghĩ chắc cũng không cần phải nói nữa đâu nhỉ?” Sao qua môn được ư, còn chẳng phải là điểm tình cảm của thầy cô hay sao
Nếu như không phải do giáo viên tốt bụng, có lẽ Hà Mạn Mạn không những nhiều lần trượt môn tiếng Anh, mà còn trượt rất thảm là đằng khác.
Một tay Lục Ly cầm sổ điểm, đôi mắt lấp lánh nhìn sắc mặt Hà Mạn Mạn càng lúc càng tối lại theo từng câu từng chữ mình nói ra, muốn cười nhưng lại nhịn.
Còn những người khác đã sớm cười đến đau cả ruột, lần này rõ ràng Hà Mạn Mạn đã mất hết mặt mũi, đúng là tự lấy đá đập chân mình.
“Lý do này, em Hà Mạn Mạn vừa ý chứ?” “.
Vừa! Ý!”
Gieo gió gặt bão!
Nhìn Hà Mạn Mạn nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ, Lục Ly gật gù hài lòng.
“OK, tan học tôi ở văn phòng chào đón em Hà Mạn Mạn! Mời em ngồi xuống!” Lục Ly gập sổ lại, đặt lên bục giảng, một tay cầm sách lên, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn khoảng chưa tới hai mươi phút là hết tiết rồi, anh nh “Cười đủ rồi nhé, bây giờ chính thức vào bài, không còn nhiều thời gian nữa, sau đây tôi sẽ đọc bài khóa của Unit 5 trước, sau đó tôi sẽ đọc thử một lần nữa Lục Ly dùng cách thức phách lối này để chứng minh trí nhớ siêu phàm của mình, đọc làu làu hơn chín trăm chữ tiếng Anh không Hiệp thứ hai, vẫn là Lục Ly thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...