Khó khăn lắm Hà Mạn Mạn mới giành được một chỗ ngồi trên xe buýt, nhìn cảnh sắc bên ngoài lướt như bay, Hà Mạn Mạn bắt đầu ngẫm lại hai mươi mốt năm không mấy tốt đẹp của mình.
Hà Mạn Mạn học đại học ở thành phố A, đó là một thành phố trực thuộc tỉnh, dù là kinh tế hay mọi mặt khác đều tốt hơn quê nhà cô, cũng may là cách nhà không xa, ngồi máy bay chưa tới một giờ là đến
Lúc đăng ký nguyện vọng thi cô đều chọn trường ở thành phố A, sống bốn năm ở đây coi như mở mang tầm nhìn, rèn luyện tính tự lập.
Cha của Hà Mạn Mạn là một thầy thuốc Đông y, có một phòng khám nhỏ, thời nay ở thành phố C quê nhà cũng kiếm được kha khá, ở các vùng lân cận cũng coi như có chút tiếng tăm, nhưng giờ kiếm được nhiều tiền không có nghĩa là trước đây cũng kiếm được nhiều
Ngày nay, trình độ dân sinh được nâng cao, mọi người đều biết thuốc Tây có nhiều tác dụng phụ, chỉ có tác dụng nhất thời, không thể trị tận gốc nên đểu chọn Đông y điều tiết từ trong
Nhưng trước đây, trong mắt người dân quê, thầy thuốc Đông y không khác gì phường bịp bợm.
Đều là nhắm mắt lại, bắt mạch hỏi bệnh nhân có phải táo bón không, ngủ có ngon không..
chẳng khác nào thầy bói, hỏi bừa đoán mò, sau đó kê những vị thuốc đen sì có mùi kỳ lạ cho bệnh nhân về nhà uống
Cũng vào lúc đó, mẹ của Hà Mạn Mạn ly hôn với cha cô, lấy một người công nhân có mức lương khá hơn nhưng lại có một cậu con trai trạc tuổi cô và dọn đến thành phố A, từ đó bặt vô âm tín
Người công nhân tài giá với mẹ cô lại là bạn thuở trung học của cha cô, trước đây cô vẫn gọi ông ấy là chú Vương một cách thân thiết
Quả nhiên những người hàng xóm mà người ta hay gọi là chú Vương, chẳng ai tốt lành cả(1).
Nhưng tại sao lúc đó lương của một công nhân lại cao hơn một thầy thuốc?
Vì sách Giáo dục công dân cấp trung học viết như thế này: Tính chất của đất nước chúng ta là: Đất nước do giai cấp công nhân lãnh đạo, lấy liên minh công nông làm cơ sở, đi lên con đường xã hội chủ nghĩa khoa học, do nhân dân làm chủ.
Do giai cấp công nhân lãnh đạo
Do giai cấp công nhân lãnh đạo
Do giai cấp công nhân lãnh đạo
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, chính vì bảy từ này mà mẹ của cô bỏ chồng bỏ con, chạy theo một người công nhân.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tuy cha cô vẫn theo nghề thầy thuốc như xưa, nhưng có một sự thật không thể phủ nhận là giờ đây thu nhập của ông đã gấp mấy lần một người công nhân
Nểu Hà Mạn Mạn nói không hận mẹ mình thì nhất định là nói dối, bà ta đã xách vali chạy theo chủ Vương vào lúc cô cần tình yêu của một người mẹ nhất, khiến cô bây giờ còn nam tính hơn con trai, mạnh mẽ hơn đàn ông, suy cho cùng cũng là lỗi của bà.
Trẻ em không có mẹ như cỏ dại ven đường, Mạn Mạn không có mẹ như viên gạch đầu ngõ.
Xe buýt lắc lư, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ
Hà Mạn Mạn tay xách túi to túi nhỏ nghe máy.
“A lô, ai ạ?”
Vì tay xách lỉnh kỉnh, Hà Mạn Mạn không kịp xem người gọi là ai đã nhấn nút nghe
Người gọi không ngờ Hà Mạn Mạn lại bắt máy, giọng nói lộ rõ niềm vui:
“Mạn Mạn, là mẹ dây!” Vừa nghe, Hà Mạn Mạn lập tức đanh mặt lại, giọng nói còn mang ý thù địch hơn lúc giành bóng đèn
Từ lúc cô lên thanh phố A học, người mẹ gần mười năm không liên lạc này đột nhiên cứ như từ trên trời rơi xuống, tuần nào cũng gọi cho cô, lần nào cũng thủ thỉ nỗi nhớ nhung bên tai cô
Trước đó đi đâu mất rồi? Nếu thật sự nhớ cô như đã nói, ngôi nhà ở thành phố C vẫn không thay đổi, vẫn là ngôi nhà cũ ấy, tại sao không về thăm cô, không gọi cho cô? “Chà! Có chuyện gì sao?” Hà Mạn Mạn đanh mặt lại, giọng nói lạnh lùng như có băng tuyết
“Ừm.” Mẹ Hà Mạn Mạn nghe thấy thế liền do dự giây lát, chậm rãi nói, “Cuối tuần sau có thể đến nhà bà ngoại một chuyển không? Ngoại nói nhớ con...” “Bà cũng đến à?” Hà Mạn Mạn bấm tay vào mớ băng vệ sinh trong tủi và hỏi
Lưu Hà không ngờ con gái lại hỏi như thế, bà ta liềm làn môi khô khan của mình, “Ừm” một tiếng trong vô thức
Hà Mạn Mạn thở một hơi thật mạnh: “Vậy tôi không đến nữa, có thời gian tôi sẽ tự đến thăm ngoại, vậy nhé!” Nói xong, cô toan cúp máy, nào ngờ bên kia điện thoại liên lên tiếng: “Tuần sau mẹ không đến nữa, Mạn Mạn, tuần sau con đến đi.” Giọng nói của Lưu Hà thoáng chút phiền muộn
Lần này, Hà Mạn Mạn không trả lời, lập tức cúp máy
Vỏ bao bì băng vệ sinh trong túi đã bị Hà Mạn Mạn bấm thủng một lỗ
Từ đầu đến cuối, một tiếng “mẹ” cô cũng không gọi
Cứ như từ năm mười tuổi, ngoài câu “mẹ kiếp”, cô chưa bao giờ nói đến từ nào liên quan đến mẹ
Sinh ra cô, nhưng hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ
Cha cô đã cố gắng hết sức làm tất cả để thỏa mãn yêu cầu vật chất của bà ta, nhưng vẫn không thể khiến bà ta từ bỏ quyết tâm muốn ly dị
Cuối cùng, Lưu Hà đã bỏ lại cô và cha cô để đi theo một người đàn ông khác, coi con trai của người khác như báu vật.
Đến bây giờ cô đã học đến năm ba đại học, được biết cô học ở thành phố A, cũng biết được cha cô đã thoát cảnh nghèo, cuộc sống khá giả, không biết bà ta có được số điện thoại của cô từ đâu, ngay cuộc gọi đầu tiên đã bắt cô gọi bà ta là mẹ
Gần mười năm không liên lạc, còn mong chờ cô gọi là mẹ?
Ha ha!
Nằm mơ!
Về đến trường, tại tên cầm thú điệu đà tên Lục Ly đó mà cô phải mua một cái bóng đèn thường về và bị bạn cùng phòng trách móc
Để tiết kiệm chút tiền điện, chưa đến mười giờ, bốn người đã tắt đèn
Lâm Khiết nằm trên giường nhắn tin với bạn trai, ánh đèn điện thoại rọi vào mặt cô, trông hơi đáng sợ
Cô dán mắt vào điện thoại vừa nhắn tin vừa nói: “Mạn Mạn, ngay cả cái bóng đèn cậu còn không giành được, còn làm gì được hả?” Hà Mạn Mạn đang bốc quýt, nhìn vào tấm rèm đang le lói ánh sáng từ điện thoại, bĩu môi: “Cậu cứ làm như mười túi snack siêu khuyến mãi của cậu không phải do tớ giành về chỗ ấy.”
“Được rồi, được rồi, cậu tuyệt nhất!” Bạn đối diện giường với Hà Mạn Mạn là Cam Lộ vừa ăn quýt vừa nói: “Không có đèn, tớ có cảm giác như đang nhét quýt vào mũi ấy.”
Nhét vào mũi à?
Ha ha ha.
Nghe Cam Lộ nói như thế, Hà Mạn Mạn liền ném một quả quýt qua bên ấy, ngoài cười trong không cười, nói: “Đây đây đây, nhét nhiều một chút! Ăn mà vẫn không bịt được miệng của cậu nữa, nhét không vào thì nói tớ, tớ nhét hộ cho!” Nói xong, Hà Mạn Mạn lại ném thêm hai quả quýt sang chỗ Cam Lộ
Cam Lộ vui vẻ bắt hết, ôm vào trong lòng, mừng rỡ nói: “Mạn Mạn keo kiệt đang phát quýt kìa.” Lâm Khiết cười khanh khách, ra hiệu cho Cam Lộ ném cho cô hai quả, cô ngồi trên giường, đặt điện thoại sang bên, vừa bóc quýt vừa hỏi: “Nhưng mà Mạn Mạn, anh chàng Lục Ly mà cậu nói thật sự tệ như vậy à? Ai lại đi giành bóng đèn với con gái như thế?” Nhắc đến Lục Ly, mắc mặt của Hà Mạn Mạn lập tức chùng xuống, nghiến răng nói: “Đừng nhắc đến anh ta nữa, nhắc đến là giận sôi gan” Cô nói tiếp: “Tốt nhất là đừng để tớ gặp lại con người đó, gặp lại, tớ sẽ tuyệt đối đánh cho anh ta một trận đến mẹ anh ta còn nhận không ra.” “Ha ha, cậu còn có thể gặp được người cãi nhau hơn cậu cơ à? Cái miệng này của cậu trong trường này, ngay cả trưởng nhóm câu lạc bộ hùng biện còn phải quỳ dưới chân
Xem ra, Lục Ly này cũng có chút thực lực.” Cam Lộ vừa cười vừa ném vỏ quýt về phía Hà Mạn Mạn.
Vỏ quýt đáp trúng đầu cô, Ánh mắt Hà Mạn Mạn như muốn giết người, lao về hướng Cam Lộ trả đũa
Lúc này, bạn đối diện giường với Lâm Khiết là Đoàn Nghệ Lâm cắp thau rửa mặt đi vào, vừa đẩy cửa vào liền hỏi: “Ở ngoài đã nghe mấy câu nói Lục Ly gì đó.” Hà Mạn Mạn càng không muốn nghe đến tên Lục Ly thì bọn họ càng nói, đang lúc muốn hét lên thì lại nghe Đoàn Nghệ Lâm nói: “Sao tớ thấy cái tên này nghe quen quen...” Quen?
Cam Lộ sẵn tay ném một quả quýt về phía Đoàn Nghệ Lâm, thấy cô nói là mình đã đánh răng, Cam Lộ không màng, cô cười nói: “Trong phim “Địch Nhân Kiệt – Thông Thiên đế quốc”, vai Quốc sư mà Trần Hiểu diễn có tên như vậy
Cái tên tuy nghe hay, nhưng cũng không phải là cái tên đại chúng hóa, ấy thế mà lần đầu tiên nghe mình cũng cảm thấy quen thuộc.” “Không phải, không phải như thế” Đoàn Nghệ Lâm đón lấy quả quýt, mím môi suy nghĩ.
Hà Mạn Mạn cũng cảm thấy có chút vấn đề, dường như cô cũng có ấn tượng với cái tên này.
Đột nhiên!
“Mình nhớ ra rồi, thầy giáo dạy thay lão Điều hình như cũng tên Lục Ly!” Lão Điều mà Đoàn Nghệ Lâm nói tới là giáo viên tiếng Anh của họ
Vì được điều động tới trường khác để dạy học nên hiện nay không có giáo viên thích hợp dạy môn Tiếng Anh Thương mại cho họ
Vốn tưởng điều giáo viên trường khác sang cũng phải mất hai, ba tuần nữa mới có lớp, nào ngờ, không biết nhà trường mời từ đầu được một giáo viên về dạy, nghe nói tên là Lục Ly.
Đoàn Nghệ Lâm nói thế, Hà Mạn Mạn cũng thấy hơi ấn tượng, cô chớp mắt, cố gắng nhớ lại
Hình như có việc này, trang web của trường cũng có thông báo
Lâm Khiết đặt quả quýt xuống, nhìn Hà Mạn Mạn, mím môi hỏi
“Mạn Mạn, chắc không phải Lục Ly mà cậu nói chính là ông thầy tên Lục Ly đó đấy chứ, còn chưa lên lớp cậu đã gây thù chuốc oán rồi à?” Hà Mạn Mạn nuốt nước bọt, hơi chột dạ, vì cô nhớ lại lúc ở siêu thị, tên Lục Ly ấy trước khi rời đi đã nói một câu Anh ngữ chuẩn giọng London:
“Sorry.”
Đoàng, Hà Mạn Mạn cảm thấy như bị một luồng sét đánh trúng, lập tức cháy khét lẹt.
“Không phải chứ...” Hà Mạn Mạn điếng người nhìn ba người kia, cảm thấy hơi khó tin.
Ba người nhìn lại Hà Mạn Mạn với vẻ mặt như tai họa sắp ập đến.
Lâm Khiết lắc đầu, nói trong thương xót: “Dám giành bóng đèn với thầy giáo, cậu đúng là điên thật đấy, không biết quan hệ thầy trò là quan trọng nhất thời đại học à?” Câu này khiến cho Hà Mạn Mạn hoang mang, cô trằn trọc cả buổi tối, trời vừa sáng đã rời khỏi giường
Vào buổi sáng không quá nóng nực ấy, Hà Mạn Mạn ngồi đờ đẫn trên giảng đường, chuẩn bị tiết Tiếng Anh Thương mại trong tâm trạng căng thẳng.
Lúc này, Hà Mạn Mạn cũng ngộ ra câu...
Nghiệp quật!
Người đàn ông đang đứng kế bên thầy Chủ nhiệm khoa không phải là tên cầm thú giành bóng đèn trong siêu thị với mình thì còn là ai nữa? Cuộc sống đúng là khó lường..
Lục Ly một tay đút túi, đứng kể bên thầy Chủ nhiệm, cười một cách ấm áp
Khuôn mặt tinh tế của anh khiến cho thầy Chủ nhiệm khoa vốn đã không có tóc nay trông càng thảm hại hơn
Chiếc áo sơ mi ca rô từ sợi đay Bristish style, phối cùng quần tây free style với chất liệu khá tốt, cộng thêm nụ cười hòa nhã nơi khóe miệng.
Trong một lúc, tất cả nữ sinh trong giảng đường như bị say nắng
Ngay cả một người đã có bạn trai như Lâm Khiết cũng tấm tắc khen anh là cực phẩm nhân gian
“Ba phần gợi cảm, ba phần lạnh lùng, ba phần tuấn tú..” Lâm Khiết lẩm bẩm
Cam Lộ nhìn Lam Khiết cười và hỏi: “Vậy một phần còn lại là gì? “Là là sự hấp dẫn cuốn cả hồn phách người khác” Lâm Khiết chống cằm nhìn Lục Ly với đôi mắt long lanh, lại thất vọng quay qua nhìn Hà Mạn Mạn trong cơn tức giận: “Một người như thế, Mạn Mạn cậu còn có thể giành bóng đèn được à? Đừng nói là dâng bóng đèn đang cầm trong tay cho thấy ấy, dẫu phải dâng hiến cả bản thân, tớ cũng tình nguyện.” “Ha ha!” Hà Mạn Mạn cười gắn vô tội, đó là vì cậu không thấy khuôn mặt thật của anh ta trong siêu thị thôi
Đoàn Nghệ Lâm tặc lưỡi, nghe lời nói của Lâm Khiết, nhịn không được cười:
“Đúng là không tệ, không có điểm nào chế được
Mạn Mạn, cậu là sinh viên xuất sắc của khoa Văn, cậu thử dùng bốn chữ để hình dung người đàn ông như vậy xem, nghiêng nước nghiêng thành được không?”
Hà Mạn Mạn nguýt dài, còn nghiêng nước nghiêng thành cơ đấy! Cô nhìn Đoàn Nghệ Lâm, nói không hề kiêng dè, “Bi thảm tột đỉnh.”
Hà Mạn Mạn cười một cách nhăn nhó, siết chặt cây bút trong tay, nói anh ta “cực kỳ thảm khốc” là con nể tình đấy, nếu nhất định phải nói chính xác thì là lúc nhỏ từng bị heo hôn, lớn lên lại bị chó cắn! Mình phỉ nhổ cái tên cầm thú hồ ly như anh ta! Thầy Chủ nhiệm nhìn những sinh viên vốn không nhiệt tình với môn Tiếng Anh Thương mại này lại có vẻ rất háo hức, lập tức nhận ra đây là một thế giới xem trọng ngoại hình
Nhìn Lục Ly đứng kế bên với chiều cao vượt trội hơn mình, ông cảm thấy như được an ủi
Nhân lúc bầu không khí trong giảng đường dâng cao, ông giới thiệu với mọi người một cách nhiệt liệt: “Chào các em, vì lý do công việc nên thầy Điều đã rời khỏi trường của chúng ta, bắt đầu từ hôm nay, môn Tiếng Anh Thương mại sẽ do thầy Lục Ly dạy các em, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh nào.” Vừa mới dứt lời, tiếng vỗ tay không dứt dưới giảng đường, tình trạng này trước đây chưa hề có, thậm chí còn xen lẫn vài tiếng hoan hô.
Hà Mạn Mạn nghe mà da đầu ê buốt từng cơn.
“Thấy Lục tốt nghiệp từ trường Đại học London, trình độ tiếng Anh tương đương giáo viên nước ngoài, mọi người phải học tập từ thầy ấy.” Thầy Chủ nhiệm khoa cười híp cả mắt.
Vốn tưởng tên Lục Ly này chỉ có một vỏ ngoài đẹp đẽ, nhìn có vẻ giống công tử nhà giàu, nào ngờ lại được Hiệu trưởng đích thân tiến cử, chính tay Chủ tịch trường gửi giấy mời, dường như cũng có chút thực tài
Thầy Chủ nhiệm hói đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu rất nhiều về sự tích ưu tú của Lục Ly, xét thấy một tiết học đã qua hơn phân nửa mà Lục Ly vẫn đứng đó với vẻ mặt không hề bận lòng, lần đầu tiên gặp một người không chê mình phiền, thầy Chủ nhiệm khoa nhìn anh gật đầu vừa ý, sau đó chậm rãi rời đi, mặc kệ ngọn gió ngoài cửa thổi bay những sợi tóc lưa thưa của ông
Lục Ly nhìn theo thầy Chủ nhiệm ra khỏi lớp học, gật đầu cảm ơn một cách hòa nhã, sau đó đôi chân dài sải một bước lên bục giảng, đôi mắt cực đẹp lướt qua tất cả sinh viên một cách lịch sự
Khi đến Hà Mạn Mạn, làn mi cong vút khẽ rung lên, tiếp tục lướt qua một cách lặng lẽ, sắc mặt không mảy may thay đổi, dường như không hề bận tâm đến nét kinh hoàng và tránh né trong mắt Hà Mạn Mạn, nhưng trong đáy mắt lại thoáng xuất hiện một chút nghiền ngẫm.
Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.
Lục Ly cười thầm.
(1) Chú Vương: chỉ tất cả những người đàn ông hàng xóm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...