Cũng từ học kỳ hai năm lớp mười một đó, Ngô Dạng bắt đầu ra sức phấn đấu, nỗ lực học tập, những người bên cạnh đều cho rằng cô gái này đã thông suốt đầu óc mà vươn lên, nhưng Ngô Dập Triết và Hà Thanh Tử thì lại biết nỗ lực này của Ngô Dạng là để đạt mục tiêu vào Đại học A, chính bởi vì nguyện vọng của Sở Kiêu Nhiên là Đại học A. Vì để được vào Đại học A, Ngô Dạng từ bỏ ngành thiết kế mà bản thân yêu thích bấy lâu, liên tục phấn đấu ở các khu tự học để cải thiện tình trạng mù máy tính, tuy rằng Ngô Dập Triết cùng Hà Thanh Tử đều khuyên cô hãy thận trọng, nhưng cô vẫn vì Sở Kiêu Nhiên mà quyết tâm đi học máy tính, mà tại thời điểm đó Ngô Dập Triết rất giỏi về máy tính cho nên những lúc nghỉ ngơi, cô đều sẽ kéo theo Ngô Dập Triết đến thư viện giúp cô học tập, may là Ngô Dập Triết tuy vẫn còn ngữ điệu ghét bỏ nhưng vẫn đáp ứng với cô.
Những năm cấp ba qua đi, những tưởng sự tình sẽ theo kế hoạch vạch ra mà phát triển nhưng thật ra không ai đoán được kết quả cuối cùng.
Mặc dù bỏ ra một trăm phần trăm công sức nhưng Ngô Dạng vẫn không thể đậu Đại học A mà lại đậu vào Đại học V trước đó, mà phần Hà Thanh Tử cũng đậu vào Đại học mà cô ấy chọn. Về phần Ngô Dập Triết, anh dễ dàng đậu vào Đại học A mà Ngô Dạng ngày đêm mong ngóng, lại còn cùng khoa hệ máy tính chung với Sở Kiêu Nhiên. Tuy ba người không học cùng chung Đại học nhưng may là vẫn cùng chung thành phố.
Không cùng học chung đại học nhưng độ yêu thích của Ngô Dạng đối với Sở Kiêu Nhiên cũng không giảm sút mà ngược lại ngày càng tăng thêm. Ba người Ngô Dạng, Ngô Dập Triết và Hà Thanh Tử thường xuyên gặp nhau, và việc nhắc đến Sở Kiêu Nhiên giống như thói quen nhỏ của bọn họ.
“Thật không có tiền đồ.” Ngô Dập Triết hận không thể rèn sắt thành thép mà vỗ đầu Ngô Dạng. Mặc dù Ngô Dạng vẫn nghĩ ra mọi cách để tạo cơ hội đến Đại học A tìm Ngô Dập Triết nhưng thật ra là để nhìn lén Sở Kiêu Nhiên mấy lần.
Ngô Dập Triết nhìn thấu tâm tư của Ngô Dạng nên vẫn là giúp cô, tạo cơ hội cho Ngô Dạng và Sở Kiêu Nhiên gặp mặt.
Vào học kỳ hai của năm nhất, ký túc xá của Ngô Dập Triết cùng ký túc xá của Ngô Dạng tổ chức buổi đi dã ngoại ăn thịt nướng chung. Đoàn người đi tới vùng ngoại ô xanh mát bày ra giá nướng, đốt lửa trại, nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng mấy chốc đã hòa đồng với nhau. Cũng vào đêm này, Ngô Dạng lại tiến thêm một bước để hiểu rõ Sở Kiêu Nhiên, bên kia Ngô Dập Triết nhìn Ngô Dạng tập trung nghe Sở Kiêu Nhiên kể chuyện thời thuở nhỏ liền cầm lấy một chai bia một hơi uống hết, vốn dĩ là người có tửu lượng cao như thế nhưng vào lúc này không biết vì đâu lại cảm giác khó chịu?
Lần đi dã ngoại đó qua đi, Ngô Dạng ngày càng yêu thích Sở Kiêu Nhiên nhiều hơn, số lần tới Đại học A cũng ngày càng nhiều, Ngô Dập Triết luôn nói với cô “Không có một chút rụt rè của con gái”, nhưng Ngô Dạng lại không thèm để ý, ngược lại càng thích thú. Trước kia mọi người đều nói Ngô Dạng chỉ biết vây quanh Ngô Dập Triết, nhưng hiện tại họ sẽ nói, Ngô Dạng đã thành cái đuôi nhỏ của Sở Kiêu Nhiên rồi.
Ngô Dập Triết ngày càng trầm mặc hơn, mỗi lần Ngô Dạng đến tìm Sở Kiêu Nhiên anh đều không có ở đó, anh luôn nói là vì muốn để không gian riêng cho Ngô Dạng Và Sở Kiêu Nhiên. Nhưng chỉ cần Ngô Dạng ngày càng nhiệt tình vui vẻ, Ngô Dập Triết lại càng trầm mặc và im lặng hơn.
Vào khoảng thời gian khai giảng năm hai, có một buổi tối Sở Kiêu Nhiên chủ động tới tìm Ngô Dạng, nội tâm Ngô Dạng cực kỳ kích động, tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp cho bản thân rồi xuống gặp Sở Kiêu Nhiên, định nói cho cậu ấy biết một điều.
Ở dưới ký túc xá, Sở Kiêu Nhiên đã đứng dưới bóng cây trước cửa chờ, bầu trời đêm tối đen lại thêm ánh đèn đường chiếu xuống người Sở Kiêu Nhiên, ánh mắt Ngô Dạng chợt trở nên sáng hơn, cô như là thấy được bóng hình quen thuộc nào đó.
“Ừm, Ngô Dạng, mình tới tìm cậu là muốn nói với cậu điều này…” bộ dạng Sở Kiêu Nhiên muốn nói lại thôi làm cho Ngô Dạng tưởng rằng cậu cũng đang muốn tỏ tình, không biết dũng khí từ đâu tới, đầu óc chợt nóng lên, lập tức nói ra những lời từ tận đáy lòng.
“Sở Kiêu Nhiên! Mình thích cậu! Mình thích cậu lâu lắm rồi, từ hồi cấp ba đến giờ vẫn luôn rất thích cậu!” Đôi mắt Ngô Dạng sáng rực, mong chờ nhìn về phía Sở Kiêu Nhiên, giống như bí mật từ lâu đã được nói ra, đáy lòng trở nên nhẹ nhàng mong chờ hy vọng, Sở Kiêu Nhiên không nỡ nói ra sự thật cho cô.
Thật ra, điều mà Sở Kiêu Nhiên muốn nói đó là hy vọng Ngô Dạng có thể giúp cậu chuyển lời đến An Văn, người lần trước tham dự buổi dã ngoại cùng Ngô Dạng đã làm cậu nảy sinh tình cảm thầm mến.
Bất luận là ai đã hiểu sai ý ngay từ đầu, nhưng bởi vì sự do dự của Sở Kiêu Nhiên, không dứt khoát nói ra lời định nói, hai người không thể ở bên nhau.
Đối với phần tình cảm không dễ dàng này, Ngô Dạng đã dốc hết sức mình một trăm phần trăm. Để lấy lòng Sở Kiêu Nhiên cô đã làm những việc hết sức cảm động trong mắt người khác, mong rằng những điều đó có thể đổi lấy được hạnh phúc cho bản thân, nhưng vốn dĩ đây chính là sai lầm trong tình yêu, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Bắt đầu từ đây, Ngô Dạng chăm sóc tỉ mỉ cho Sở Kiêu Nhiên, trở nên nhu mỳ hơn, tất cả đều tựa như trước đây, không mấy khác biệt. Nhưng Ngô Dạng càng tìm mọi cách lấy lòng Sở Kiêu Nhiên thì cậu lại cảm thấy bất an hơn, từ từ biến thành một loại phản cảm, mỗi lần Ngô Dạng muốn tới gặp cậu thì cậu luôn lấy các lý do để qua loa tránh mặt. Hai người từ từ cãi nhau nhiều hơn, có giận dỗi, thậm chí là chia tay, nhưng mỗi lần đều là Ngô Dạng xuống nước trước, đau khổ níu kéo nên đoạn tình cảm khó khăn này mới có thể kiên trì.
Ngô Dạng cứ như vậy hèn mọn yêu, cứ nắm chặt không chịu buông, giống như chỉ có như vậy, cô mới có thể ở bên Sở Kiêu Nhiên nhìn ra một hình bóng hoàn toàn thuộc về mình.
Cuối cùng vẫn là Ngô Dập Triết đập vỡ mộng tưởng không thuộc về cô. Anh ở cùng ký túc xá với Sở Kiêu Nhiên, anh biết Sở Kiêu Nhiên thật ra không thích Ngô Dạng, anh biết Sở Kiêu Nhiên ngày đó thật ra muốn thổ lộ với An Văn, anh cũng biết gần đây Sở Kiêu Nhiên rất hay đi cùng với An Văn, anh cũng biết mỗi ngày Sở Kiêu Nhiên đều dùng ngữ khí ôn nhu để nói chuyện phiếm đêm khuya với một người bạn gái, nhưng người đó lại không phải là Ngô Dạng.
Ngô Dập Triết không có cách nào bỏ mặc Ngô Dạng, không thể nhịn được nữa liền quyết tâm kéo Ngô Dạng đến Đại học A, ép cô phải nhìn qua phía hàng cây dương liễu bên kia, ở đó có một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt – Sở Kiêu Nhiên và An Văn.
“Ngày đó hắn ta tìm tới cậu không phải là để tỏ tình với cậu đâu, người hắn thích không phải là cậu!” Ngô Dập Triết lạnh lùng mở miệng.
“Ừ, mình biết mà! Từ đầu mình đã biết rồi!” Ngô Dạng tự giễu cười cười. Hôm ấy khi cô tỏ tình với Sở Kiêu Nhiên, rõ ràng nhìn thấy được sự do dự trong mắt Sở Kiêu Nhiên, cô liền hiểu ra mọi chuyện, nhưng vẫn cố chấp lừa mình dối người, vẫn tự chìm đắm trong vở kịch mà cô tự diễn.
“Cậu điên rồi sao? Rõ ràng đã biết mà còn…” Ngô Dập Triết nắm chặt lấy vai Ngô Dạng, như là muốn đem cô lôi từ trong mộng ảo kéo ra.
“Như thế thì sao? Không để cho mình tự mơ mộng được sao? Tại sao cậu lại muốn phá vỡ nó? Vì sao cậu lại xen vào việc người khác như vậy?” Ngô Dạng bỗng nhiên đẩy Ngô Dập Triết ra, trong ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng đau lòng.
“Tại sao cậu lại phải yêu hèn mọn đến như vậy chứ?” Ngô Dập Triết phẫn nộ, đem lời nói quát lên với Ngô Dạng, sau đó không thể áp chế được cơn tức liền xông thẳng tới Sở Kiêu Nhiên đánh một cú thật mạnh lên mặt.
“Trước nay cậu thích ai mình chưa từng quản, bây giờ cậu dựa vào cái gì mà mình thích ai cậu đều muốn nhúng tay vào?” Ngô Dạng khóc lóc dữ dội hơn “Ngô Dập Triết! Mình hận cậu! Thật ra cậu không hiểu được gì cả, cậu dựa vào cái gì nói mình như vậy!” Đời này cô chưa từng không cần đến sự tự tôn mà lấy lòng con trai đến như vậy, mọi chuyện không phải vì Sở Kiêu Nhiên có thể khiến cô tìm được hình bóng của Ngô Dập Triết hay sao.
Cô phải trả giá cho tất cả tình cảm của mình, tất cả đều là vì Ngô Dập Triết, thế mà Ngô Dập Triết lại nói cô không biết xấu hổ!
“Ngô Dập Triết, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, cả đời đừng gặp nhau nữa! Mình không bao giờ muốn gặp cậu đâu!” Ngô Dạng hét lớn về phía Ngô Dập Triết, sau đó không hề quay đầu lại mà chạy đi.
Từ hôm đó, tình yêu của Ngô Dạng đã bị xé ra từng mảnh nhỏ, sự tự tôn cùng hèn mọn của cô đã bị gió lạnh mùa thu cuốn đi. Những chuyện nho nhỏ ngày xưa quý như pha lê đã ở sâu trong lòng Ngô Dạng lại bị đoạn thanh xuân thống khổ kia lại đem đi mất.
Sau ngày đó, Ngô Dạng không còn gặp lại Ngô Dập Triết, thay vào đó cô đặt toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học thiết kế. Trong suốt bốn năm đại học, cô bắt đầu làm hồ sơ đi du học Pháp, xin học trường danh tiếng, sau khi tốt nghiệp đại học được một năm, cô không hề từ biệt một ai mà lặng lẽ một mình đi Pháp, rời khỏi thành phố này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...