Si Nhan thoáng giật mình, đến lúc tỉnh táo lại thì hai mắt hoen ướt.
Ôn Hành Viễn thấy cô rơm rớm, trong mắt liền hiện lên vẻ xót xa, đang muốn an ủi cô thì lại thấy cô mím môi, dáng vẻ sợ hãi. Duỗi cánh tay dài ra, anh ôm cô vào lòng, đôi môi nóng bỏng hạ xuống khuôn mặt cô.
Trên người anh vẫn dày cộm chiếc áo rét, tản ra hơi lạnh khiến Si Nhan khẽ
rụt người lại. Ôn Hành Viễn cảm nhận được sự run rẩy của cô, đôi môi dời khỏi khuôn mặt cô, cúi xuống nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cởi bỏ nó
ra...”
Si Nhan cảm thấy cả người bủn rủn, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai anh rồi chậm rãi cởi bỏ áo khoác của anh.
Ôn Hành Viễn phối hợp, nhấc cánh tay lên để Si Nhan cởi bỏ áo cho mình.
Rồi đôi môi mỏng lại một lần nữa trùm lên cánh môi hồng của cô, ôm cô đi về phía phòng ngủ, còn không quên đưa chân đá sập cửa lại.
“Tiểu Nhan...” Nhẹ giọng gọi tên cô, bàn tay to nóng rẫy khẽ khàng vuốt ve từ khuôn mặt cô cho đến xương quai xanh, Ôn Hành Viễn ngậm lấy đôi môi cô, hơi thở ngày càng dồn dập. Si Nhan ôm cổ anh, đầu lưỡi khéo léo đưa đẩy vào miệng anh.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp quần áo mà truyền sang cô. Cánh tay mạnh mẽ của anh khiến cô say mê. Một người yêu một người, một người muốn nguyện ý dùng tình yêu để đáp lại một người, giờ phút này lại như muốn an ủi
nhau, muốn dùng sự quấn quýt trầm lặng để xóa tan đi nỗi nhớ nhung trong lòng.
Si Nhan khẽ nhắm mắt lại, để tùy ý Ôn Hành Viễn ôm cô, hôn cô, cơ thể dần
nóng lên. Nụ hôn của anh từ chỗ chỉ là khẽ chạm, dần chuyển thành nụ hôn sâu mãnh liệt, nuốt trọn những lời cô định nói, như thể muốn đem tất cả tình yêu và nỗi nhớ hòa vào cùng nụ hôn này. Si Nhan thật sự say, say
trong nụ hôn triền miên của anh, Ôn Hành Viễn cũng say, say vì vẻ nhu mỳ của cô và vị ngọt ngào trong miệng cô, chút ý thức còn sót lại đang nhỏ từng giọt tan đi.
Mất phương hướng, Si Nhan được anh đặt xuống giường. Hơi thở của anh gần
trong gang tấc, ánh mắt cô ngày càng mơ màng, thần trí cũng dần trở nên
mơ hồ.
Cơn buồn ngủ của Si Nhan hoàn toàn biến mất, cô nhỏ giọng gọi tên anh, hít
lấy mùi hương trên người anh đang vờn quanh chóp mũi, và ôm chặt anh. Cô nhớ anh, gần hai tháng chia xa đã cho cô nếm đủ mùi vị tương tư. Cô
chưa từng nhớ ai kiểu như vậy, chưa từng.
Cô thích nghe anh dịu dàng gọi cô là “Tiểu Nhan”, cô thích nghe anh khẽ
khàng nói “Ngoan!” với cô, thích nụ hôn của anh, triền miên mà gợi tình, cô càng lưu luyến vòng tay ấm áp của anh, vòng tay chỉ thuộc về cô.
Có lẽ, yêu một người thật sự không khó, chỉ cần nguyện ý mở cánh cửa trái
tim cho người ấy. Có lẽ, tình yêu thật sự rất đơn giản, chỉ cần trái tim hai người hướng về nhau.
Bỗng nhiên, trong lòng cô trào lên nỗi xúc động và hạnh phúc, một giọt lệ trúc trắc lăn qua khóe mắt.
Ôn Hành Viễn bất giác phát hiện ra khuôn mặt mình dính nước, cả người cứng ngắc, cố khống chế mình, hai mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhẹ nhàng gọi cô,
“Tiểu Nhan?”, giọng nói hơi khàn.
Si Nhan rưng rưng nhìn anh, ánh mắt sâu hút của anh chứa đựng cả sự dịu
dàng lẫn cùng nỗi xót xa. Cô khịt mũi một cái rồi nhoẻn miệng cười, “Nhớ anh...” Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu, dâng đôi môi mình lên.
Lúc này cô như có một loại ma lực khiến dục vọng của anh ào ào đến trong
nháy mắt, quét sạch một chút xíu lý trí còn lại. Anh nở nụ cười mê hồn,
khẽ đè lên người cô, mút giọt nước mắt của cô, dùng đôi môi mềm ngậm
chặt lấy tiếng nức nở còn chưa kịp trào ra của cô.
Bất giác, bàn tay to trườn tới bên hông cô, nhẹ nhàng kéo một cái khiến dây đai áo ngủ lập tức tuột ra. Không hề chần chừ, anh gạt bỏ chướng ngại
vật trên người cô, lại cởi áo sơmi của mình, dán lồng ngực nóng rẫy vào
cô. Si Nhan quay đầu đi, không dám nhìn mình trần của anh, lại cảm thấy
bốn phía đều là hơi thở nóng hập của anh, như thể chỉ phút chốc thôi là
sẽ ngộp thở trong vòng vây của hơi nóng ấy.
“Nhan...” Anh khẽ khàng gọi, bàn tay nóng bỏng lướt trên cơ thể cô, trìu mến ve
vuốt, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ trắng ngần của cô, cực nóng, cực
gấp gáp.
Cơ thể ưỡn lên theo bản năng, trao trọn mình vào lòng anh, chạm phải cơ ngực rắn chắc của anh, cô thì thào, “Hành Viễn...”
“Hả?” Anh cúi đầu đáp lời, những nụ hôn như mưa rơi xuống mi cô, đôi mắt, rồi đến xương quai xanh gợi cảm, sau đó là bờ vai gầy...Dịu dàng, tinh tế.
Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Si Nhan không kìm được tiếng rên
khe khẽ. Anh như được cổ vũ, khóe môi gợn nụ cười điềm nhiên, nhanh
chóng biến nụ hôn trở nên mạnh mẽ hơn, không còn dịu dàng như trước, mà
như thể cơn cuồng phong muốn nuốt lấy cô trong phút chốc vậy.
Si Nhan mềm nhũn người trong lòng anh, cánh tay mảnh khảnh bất giác ôm lên vai anh, ý thức đã mơ hồ bởi những động tác mãnh liệt của anh. Hơi thở
anh nặng nề, nụ hôn của anh cuống quýt rơi xuống ngực cô, khẽ cắn làn da mềm của cô, anh lật bàn tay, đan vào các ngón tay cô.
“Ưm...” Si Nhan mơ hồ rên lên một tiếng. Ý thức cũng đã phiêu dạt nơi nào,
nhưng, trái tim cô lại vô cùng tỉnh táo. Cô thích anh, nguyện ý tất cả
vì anh, cô cũng muốn...có được anh.
Anh dùng nụ hôn nóng bỏng ngăn lại tiếng thở dốc, tiếng rên của cô, bàn tay chu du trên những đường cong của cô, như muốn nhóm lên ngọn lửa nhiệt
tình trong cô.
Chút ánh sáng mờ mờ chiếu lên hai thân thể quấn quýt như những đốm lửa nhỏ
hun lên dục vọng trong họ. Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, vô cùng quyến rũ. Còn anh, hơi thở dồn dập, dường như đã bị ngọn lửa tình thiêu đốt, khó lòng khống chế được nữa.
Thân thể chắc khỏe dính sát vào thân mình mềm mại của cô, anh khẽ vuốt ve,
khẽ cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Nhan, cho anh...”
“Hành Viễn...” Tóm chặt cánh tay anh, Si Nhan nũng nịu đáp lời.
Ngẩn ngơ một chút, Ôn Hành Viễn mỉm cười, cúi xuống ôm cô, cơ thể trần trụi
rịn đầy mồ hôi, hai cánh tay siết chặt cô, vòm ngực rộng lớn ép sát vào
người cô, khẽ cọ qua bầu ngực mềm mại của cô...
“Reng reng reng...” Đúng lúc cảm xúc mãnh liệt, đồng hồ báo thức bất chợt đổ chuông.
Hai người lập tức cứng đờ. Si Nhan mở mắt ra, nhìn thấy rõ ngọn lửa ngùn
ngụt trong đôi mắt anh, thật sự không biết phải làm thế nào. Hít một hơi thật sâu, Ôn Hành Viễn đưa tay ném phăng chiếc đồng hồ báo thức xuống
sàn nhà. Anh không cho cô bất cứ cơ hội trốn tránh nào, chỉ trong nháy
mắt đã cướp lấy hơi thở của cô, toàn thân căng cứng vì nỗi khát khao,
dục vọng ào đến mãnh liệt. Bàn tay nóng rực trượt qua bụng dưới của cô,
tách hai chân thon dài của cô ra.
Si Nhan nín thở trong thoáng chốc, vẻ mặt đầy mê hoặc, theo bản năng muốn
khép chân lại, nhưng bỗng phát hiện ra mình hoàn toàn không còn sức
kháng cự. Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình mỗi lúc một nóng, hơi thở cũng dần nặng nề theo những tiếng thở gấp của anh, hai tay ôm anh, cũng có chút
chờ mong anh tiến gần thêm nữa.
Dục vọng đến như cơn lũ quét, đánh sụp mọi nỗi băn khoăn trong đầu anh, thứ cứng rắn đã đặt ngay nơi mềm mại giữa hai chân cô, “Nhan, yêu anh...”
Ngón tay khẽ chạm, cảm giác thấy cô đã đủ ẩm ướt, Ôn Hành Viễn thở hắt
ra một tiếng, ôm chặt cô rồi hạ thắt lưng đi vào.
“Ư...” Cảm giác đau buốt ập đến, hai mắt Si Nhan nhanh chóng bị màn sương mù
giăng kín, cô cắn môi kêu, lại nhanh chóng được anh hôn, bao tiếng nức
nở, rên xiết đều bị anh ngậm vào miệng.
Ôn Hành Viễn dịu dàng hôn cô để giảm bớt nỗi đau đớn của cô, chậm rãi xoa
dịu nỗi sợ hãi của cô, trìu mến vuốt ve làn da láng mịn của cô. Bởi phải kiềm chế, anh vã mồ hôi như tắm, nhưng vẫn không tiến sâu vì sợ cô đau. Đến khi cô lấy được bình tĩnh, thân thể thả lỏng dần, anh mới chậm rãi
chuyển động, nhẹ nhàng tiến thêm vào cơ thể cô. Đợi đến lúc cô đã hoàn
toàn thích ứng, khi nơi kết hợp có những âm thanh mê hồn, anh mới tiến
quân thần tốc, điên cuồng ra vào như muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Cảm giác khó chịu dần dịu đi, cơ thể không còn căng cứng nữa, cô lại cảm
thấy Ôn Hành Viễn siết chặt cánh tay ôm chặt cô vào lòng, như thể muốn
ép vỡ cô vậy.
“Nhan...” Cô mềm mại, chặt khít khiến anh không thể kiềm chế nổi, thít lấy bờ eo
thon của cô, anh thở hổn hển gọi tên cô, vùi ngọn lửa nóng vào thật sâu
trong cơ thể cô, để cô hoàn toàn dung nạp mình, vĩnh viễn không xa rời
nhau....
Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Trái tim Si Nhan được lấp đầy bằng vẻ dịu dàng ấy, cô thẹn thùng nhắm mắt lại, lặng lẽ nâng
thắt lưng lên đáp lại anh, đón lấy hồi triền miên nóng bỏng từ anh. Mỗi
lần ra vào cơ thể cô của Ôn Hành Viễn đều rất mạnh mẽ. Anh khàn giọng
kêu tên cô, để khoái cảm hoàn toàn xâm chiếm cô, cho đến khi một dòng
lửa nóng phóng thích vào trong cơ thể cô...
Hoan ái qua đi, hết thảy lại trở về tĩnh lặng, Si Nhan rã rời ngủ say trong
lòng anh. Nhìn cô ngủ say sau hồi ân ái mãnh liệt, đôi mắt Ôn Hành Viễn
ánh lên vẻ nhu tình. Hôn lên khóe miệng khẽ cong của cô, ôm chặt cô, hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, cuối cùng anh cũng thiếp đi.
Still feels like our first night together
Feels like the first kiss
It's getting' better. Baby
no one can better this
Still holdin' on, you're still the one
First time our eyes met
Giọng hát khàn khàn vang lên, đến lần thứ ba, Si Nhan mới rên một tiếng, hai
mắt vẫn nhắm nghiền, sờ soạng tìm điện thoại dưới gối. Còn chưa mò thấy
thì bên tai đã vang lên tiếng nói trầm thấp.
“Alo, Ôn Hành Viễn đây.”
(Hai người sến súa này cùng dùng một bài nhạc chuông :v)
Si Nhan bỗng choàng tỉnh, từ từ nhích người, tấm chăn mỏng vừa xê dịch một chút là cô đã bị ôm gọn vào vòm ngực rắn chắc. Cô xấu hổ đỏ mặt, nhắm
mắt lại không dám lộn xộn nữa, giả vờ ngủ tiếp.
“Ừm, đến rồi, xuống máy bay lúc bốn giờ.” Ôn Hành Viễn mở mắt ra, nghiêng
đầu nhìn Si Nhan, nhỏ giọng nói: “Được rồi, tối nay sẽ gọi lại, ngủ
đây.”
“Một mình hả? Hay là...” Ôn Hành Dao liều lĩnh hỏi, trong giọng nói lộ rõ ý trêu trọc.
“Không liên quan đến anh.” Ôn Hành Viễn tức giận, lạnh lùng ném ra vài chữ rồi cúp điện thoại, kéo cả chăn và người Si Nhan vào lòng, “Tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Cô cúi gằm đầu đáp, lại chui vào trong chăn.
Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Ngủ tiếp đi, chắc em mệt lắm rồi.”
Si Nhan hơi đẩy cánh tay anh ra, còn hỏi thêm, “Không phải là anh còn mệt hơn à?”
“Thể lực anh cực kỳ tốt.” Nắm tay chống đầu, bàn tay còn lại vuốt ve hông
cô, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, “Nếu không tin, anh có thể chứng
minh.”
“Dê xồm.” Đẩy tay anh ra, cô kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm nói, “Anh mau dậy đi, em muốn mặc quần áo.”
“Anh đâu có ngăn cản.” Ôn Hành Viễn kéo thấp chăn xuống vì sợ cô ngạt thở,
“Sợ anh nhìn thấy? Nhưng mà anh bị em nhìn thấy hết rồi.”
Quên béng luôn trên người không có quần áo, Si Nhan xoay người lại trừng mắt với anh, “Im miệng.”
Ôn Hành Viễn bật cười khe khẽ, không để tâm đến sự phản bác của cô, lại hôn lên môi cô.
“Ưm...” Nụ hôn sâu triền miên, cái ve vuốt đầy êm ái khiến cô không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Ôn Hành Viễn cúi đầu, rải nụ hôn khắp người cô, cuối cùng ngậm lấy đỉnh mềm mại trước ngực cô, khiến cô thở dốc liên hồi.
“Đừng...” Si Nhan khẽ đẩy anh, chỉ một giây sau đã bị anh đè xuống, lời còn chưa
ra khỏi miệng đã hóa thành tiếng nỉ non khàn đặc. Ôn Hành Viễn đã được
nghỉ ngơi, giờ hùng mãnh như hổ báo, quấn chặt lấy cô, nghe thấy cô thì
thầm tên mình thì càng điên cuồng hơn, nhanh chóng tăng tốc...
Triền miên đã qua, anh xoay người nằm xuống, ôm Si Nhan vào lòng, để cô nép
vào ngực anh, nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên người cô, “Ngủ đi,
hôm nay anh không đến công ty, ở nhà cùng em.”
Si Nhan đưa tay ôm thắt lưng anh, khẽ thì thào gì đó rồi lại nhắm mắt.
Chẳng bao lâu đã thấy tiếng thở đều đều của cô. Ôn Hành Viễn ôm cô nằm
một lúc, nghĩ ra còn có việc phải làm nên từ từ rút tay ra, đắp chăn cho cô rồi mới đứng dậy đi vào nhà tắm.
Đến xế chiều Si Nhan mới tỉnh ngủ, không thấy Ôn Hành Viễn trong phòng nên
có chút hụt hẫng. Ngồi dậy rồi lê đi tắm, lúc thay quần áo xong xuôi, ra đến phòng khách, cô chợt nhìn thấy trên bàn có một bó hồng đỏ rực,
không đếm cũng biết anh đặt chín mươi chín bông.
“Tầm thường...” Cố nén nụ cười bên môi, cô liếc mắt nhìn bóng lưng anh đang ở trong bếp.
Lúc ngồi xổm xuống, cô bất ngờ phát hiện ra trên cánh hoa có nét bút viết
màu vàng, nhìn kỹ ra, mỗi bông hoa đều được anh đích thân viết, là tên
cô...
Cố kìm nén dòng lệ ngân ngấn trong mắt, cô nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, lại đưa tay mở hộp quà được gói cẩn thận ở bên cạnh.
Dây chuyền chạm rỗng, có thêm mặt kim cương, đặt trong lòng bàn tay rồi lật mặt dây chuyền lại, trên đó có bốn chữ: Chung tình vì em...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...