Vẻ mặt ôn hòa và ánh mắt vẫn thế, duy chỉ có khóe môi hơi nhếch lên là ẩn
chứa vẻ tức giận khó thấy. Lạnh lùng đảo mắt qua phía Hàn Thiên Dụ đang
mỉm cười, đôi mắt anh có chút biến đổi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, trầm mặc một lát rồi nhỏ giọng hỏi anh.
Quý Nhược ngưng cầm tài liệu trong tay, nghiêng đầu nhìn họ.
Ánh mắt Ôn Hành Viễn thoáng trầm lại. Lúc anh ngồi xuống, đang định lên
tiếng thì cửa hội trường đột nhiên bị mở ra. Anh quay đầu lại, thấy Si
Nhan đang đứng đó.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hồi, hơi thở gấp gáp. Cô cầm hợp đồng đưa đến cho anh.
Ôn Hành Viễn trầm mặc mấy giây rồi mới đứng dậy, khóe môi hơi cong lên,
anh dịu dàng vuốt tóc cô, cúi đầu nói khẽ bên tai cô, “Cảm ơn em!”
Si Nhan hít sâu, cố gắng không để ý đến cơn tê dại khi môi anh chạm vào tai mình, hơi lùi lại, nhoẻn miệng cười và khẽ lắc đầu.
Lúc Si Nhan rời khỏi hội trường, đoàn thẩm định cũng vừa lúc ngồi vào bàn. Thoáng nhìn thấy Si Hạ, hai người nhìn nhau cười.
“Xin hỏi Ôn tổng, dự trù kinh phí của Hoa Đô thấp nhất trong ba doanh
nghiệp. Với số vốn nhỏ như vậy, quý công ty có thể đảm bảo chất lượng
không?” Cuộc cạnh tranh bước vào giai đoạn vấn đáp như thường lệ, người
đặt câu hỏi là đồng nghiệp ở sở địa chất, còn Si Hạ vẫn ung dung ngồi
trên chiếc ghế da.
Ôn Hành Viễn mỉm cười, “Trước khi đưa ra phương án này, Hoa Đô đã tiến
hành khảo sát vật liệu một cách toàn diện, hơn nữa, tổ giám định cũng đã phân tích cẩn thận. Xét trong các sản phẩm cùng loại, thì nguyên liệu
của Nhiên Thăng có chất lượng tốt nhất, giá cả cũng là thấp nhất.” Đặt
bản hợp đồng mà Si Nhan vừa đem đến lên bàn, anh nói tiếp, “Lần này, Hoa Đô đã hợp tác với nhà cung cấp hàng đầu Nhiên Thăng.”
Lời vừa nói ra, những người có mặt đều xôn xao. Hàn Thiên Dụ biến sắc ngay tức thì, ánh mắt cũng lạnh đi.
“Nhiên Thăng sẽ phối hợp với Hoa Đô để hoàn thành “Kim Bích Thiên Hạ” trong
vòng ba năm. Tôi tin chắc rằng, có lực lượng hùng hậu của Nhiên Thăng hỗ trợ, giá thành thấp như trong báo cáo là chuyện không khó. Không những
Hoa Đô không lỗ vốn mà lợi nhuận thu về còn không phải là nhỏ.” Ngữ khí
của Ôn Hành Viễn rất trầm ổn, nhưng những chữ được nói ra vô cùng dứt
khoát.
Mấy người của đoàn thẩm định đều gật gù, cúi đầu trao đổi với nhau, lại có
người hỏi: “Như vậy thì Hoa Đô bố trí đội thiết kế để hoàn thành công
trình thế nào?”
“Lần này Hoa Đô giữ nguyên phong cách là đơn giản, thêm một mục tiêu mới, đó là “tác phẩm vĩnh hằng”. Hơn nữa, bản thiết kế do kiến trúc sư giàu
kinh nghiệm Quý Nhược Ngưng của viện thiết kế Hoàn Vũ cùng các nhân viên của công ty kiến trúc Hoa Thành thực hiện.” Ôn Hành Viễn vừa dứt tiếng
nói thì mọi người đổ ánh mắt về phía Quý Nhược Ngưng.
Đường Nghị Phàm khẽ nắm tay cô, ánh mắt hiện rõ sự cổ vũ. Quý Nhược Ngưng mỉm cười, gật đầu rồi tao nhã đứng dậy.
Bầu không khí trong hội trường dịu lại. Quý Nhược Ngưng trầm tĩnh cầm bản
thiết kế, giọng nói nhẹ nhàng mà dõng dạc. Cô trình bày rõ ràng về bản
thiết kế cho tổ thẩm định, lại nhờ có sự động viên của Đường Nghị Phàm
nên trả lời rất thuận lợi, gần như không có trở ngại gì.
Kết quả thì có thể đoán được, giá thầu hợp lý, tương đối thấp, bố trí không gian tốt, đương nhiên Hoa Đô giành phần thắng. Cuộc chiến không ồn ào,
không khói lửa đã kết thúc trong yên tĩnh. Lúc Ôn Hành Viễn và chủ sự Si Hạ bắt tay nhau, khuôn mặt Hàn Thiên Dụ sa sầm, không chút phong độ mà
hằm hằm dẫn nhân viên của mình rời đi.
“Cậu cũng được lắm, kín mồm kín miệng gớm.” Là những người cuối cùng ra khỏi hội trường, đi cùng Ôn Hành Viễn, Si Hạ nhướng mày.
“Mấy tay của Nhiên Thăng rất ngang ngạnh, mình phải tốn không ít công sức
đâu đấy, chỉ còn thiếu nước bị Hàn Thiên Dụ phá hỏng đại sự nữa thôi.”
Ôn Hành Viễn nới lỏng cà vạt, đôi mắt vẫn tỉnh táo, nhìn kỹ thì lại thấy vẻ lo lắng, “Sao lại là Tiểu Nhan? Nếu như Hàn Thiên Dụ biết trước...”
“Cho ông ta thêm một lá gan cũng không dám động đến xe của mình.” Si Hạ hiểu nỗi lo lắng của Ôn Hành Viễn, trầm giọng chặn ngang, đôi mắt hiện vẻ
sắc bén.
Lúc chiều, khi Si Hạ đang nghiên cứu dự án với đồng nghiệp thì nhận được
điện thoại của Ôn Hành Viễn, nói rằng muốn tự lái xe đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng. Không cần nhiều lời, Si Hạ đã hiểu, chắc chắn là lúc trợ lý
của anh đi lấy hợp đồng đã bị Hàn Thiên Dụ cản trở. Si Hạ nói, “Bây giờ
thời gian sát quá, tầm chiều sẽ có cuộc chất vấn quan trọng, cậu không
thể vắng mặt được.”
“Giờ Nghị Phàm mà đi, có khi sẽ ảnh hưởng đến việc trả lời của Quý Nhược
Ngưng.” Ôn Hành Viễn chắc chắn, anh có thể tưởng tượng được, khi Đường
Nghị Phàm đột nhiên rời đi, Quý Nhược Ngưng sẽ bị ảnh hưởng về tâm lý.
Bỗng dưng nhớ tới việc sáng nay Si Nhan lái xe anh đi, Si Hạ nhíu mày, “Cứ giao cho mình.”
Lúc Si Nhan nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở dưới tầng một của
khu nhà, vội vàng đánh tay lái, không dám chậm trễ một chút nào, tiến
thẳng đến Nhiên Thăng. Đi lấy hợp đồng, cô vượt qua ba chặng đèn đỏ.
cuối cùng thì trước hai giờ đã đặt được hợp đồng vào tay Ôn Hành Viễn,
Rời khỏi hội trường, Si Nhan lại lái xe về căn hộ để thu dọn hành lý. Lúc
sắp xếp xong xuôi, hơi thở của Ôn Hành Viễn dường như vẫn phảng phất bên tai cô. Ngồi trên salon, day day trán, cô từ từ thở ra một hơi, lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cho tới nay, cô không dám nhận là mình dũng cảm, nhưng cũng không quá nhu
nhược. Tuy nhiên, khi đối mặt với anh, cô luôn rất lo lắng, như thể chỉ
có chút sơ suất thì sẽ “vạn kiếp bất phục”*. Dường như tất cả vượt quá
sự chịu đựng của cô, cô cảm thấy vô cùng rối loạn.
* Muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Sự việc xảy ra đột ngột, cô chưa kịp nghĩ đến chuyện lúc đưa hợp đồng sẽ
phải gặp anh. Lúc ấy cô chỉ biết, anh là Ôn Hành Viễn, là người chưa bao giờ yêu cầu ở cô điều gì...Nhớ đến ánh mắt ôn hòa của anh, Si Nhan lại
chẳng đành lòng.
Lúc cô trở lại căn hộ của Si Hạ, đã thấy Ôn Hành Viễn đang ngồi trên salon
gửi thư điện tử. Thấy cô mở cửa vào, anh ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc
không đổi, “Về rồi à?”
Si Nhan thuận miệng “vâng” một tiếng rồi im lặng đổi giày. Trầm tư một lát, cô mới hỏi, “Lấy được dự án rồi à?”
“Ừ.” Ôn Hành Viễn chăm chú xem thư, ngón tay dài linh hoạt lướt trên bàn phím máy tính, lại nhanh chóng gửi một bức thư đi.
Nhìn vào cổ áo anh, Si Nhan không nói gì nữa. Cô định xoay người về phòng,
nghĩ một lúc lại thấy mình đúng là chột dạ, do dự hồi lâu xem nên ngồi
xuống cạnh anh hay ngồi vào chiếc ghế đơn.
Hai người cùng im lặng, trong phòng khách chỉ còn tiếng gõ bàn phím của
anh. Lúc Si Hạ bưng cà phê ra, Si Nhan ung dung xem TV, điều chỉnh âm
lượng ở mức nhỏ nhất, như thể sợ làm ảnh hưởng đến Ôn Hành Viễn. Đôi mắt Ôn Hành Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dường như đã
quên sự có mặt của Si Nhan. Có điều, ánh mắt hai người hơi giống nhau.
“Ăn cơm chưa?” Rót cho Ôn Hành Viễn một cốc cà phê, Si Hạ hỏi cô.
“Vẫn chưa đói.” Si Nhan mỉm cười, lấy cốc cà phê trên tay Si Hạ, lơ đễnh trả lời, bất giác nhìn Ôn Hành Viễn gửi thư rồi nhíu mày.
Hai anh em tán dóc câu ra vâu vào, chẳng ai đề cập đến chuyện sáng mai Si
Nhan bắt máy bay về trấn Đại Nghiên. Ôn Hành Viễn xử lý xong đống thư
mới duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ, anh nói, “Mình đi trước đây, chuyện lúc chiều có kết quả rồi, Nghị Phàm đang cực kỳ tức giận.”
“Chuyện xảy ra với tay trợ lý hả?” Si Hạ nghiêng đầu nhìn anh, thấy Ôn Hành
Viễn gật đầu thì không nói thêm gì nữa mà nói với Si Nhan, “Tiểu Nhan,
em tiễn Hành Viễn về đi, chắc là bảo vệ của tiểu khu không nhận ra cậu
ấy đâu.”
Si Nhan lườm anh một cái, biết thừa là Si Hạ cố tình tạo cơ hội để cô ở
cạnh Ôn Hành Viễn. Cô cầm thẻ vào cửa rồi cùng anh xuống tầng dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...