Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Sự xuất hiện đột ngột của
Ngô Mạt đã đem đến cho Vân Hạ Sơ một điều bất ngờ lớn và một rắc rối cũng không
hề nhỏ. Cậu ta vẫn như trước đây, cười giống như một chú hồ ly nhỏ, đôi mắt dài
híp lại, để lộ ra hàm răng trắng, sau đó là một cái ôm thắm thiết: “Hạ Sơ, em
nhớ chị quá, em bỏ nhà bỏ cửa để đến đây nương tựa vào chị, chị hãy thu nhận em
nhé!”

Thế là, Vân Hạ Sơ chưa kịp thể hiện sự mừng rỡ thì đã gặp phải vụ phiền hà này.
Ngô Mạt là bạn học cùng trường với Vân Hạ Sơ, lúc cậu ta vào nhập trường, Vân
Hạ Sơ vừa mới tốt nghiệp và được ở lại trường làm trợ giảng cho khoa. Ngô Mạt
có một khuôn mặt búp bê bầu bĩnh rất đáng yêu, da mịn như da em bé, cộng với
đôi mắt một mí khiến cho rất nhiều cô gái trong trường đại học say như điếu đổ.
Hồi đó Vân Hạ Sơ thường hay thắc mắc: “Không biết con gái bây giờ làm sao vậy,
cứ thích mẫu người này.” Nét mặt Ngô Mạt tỏ rõ vẻ buồn bã như đứa trẻ muốn ăn
kẹo mà không được: “Chị Hạ Sơ, em muốn chị thích em cơ.” Vân Hạ Sơ tránh vội:
“Thôi tôi xin, cậu tha cho tôi đi, tôi không muốn kiếp này làm vú em của người
ta đâu!”

Lúc này đây, anh chàng này lại tìm đến nhà cô. Vân Hạ Sơ nhìn chiếc va ly kềnh
càng sau lưng anh ta, bèn hỏi và mong có câu trả lời khác: “Em đến Bắc Kinh du
lịch à?”

“Không, em đến Bắc Kinh đi làm. Cho em vào nhà đi
chứ?” Ngô Mạt kéo chiếc va ly rồi khoác vai Hạ Sơ và đi vào như đi vào nhà của
mình, cởi giày ngồi phịch xuống sofa: “Chị Hạ Sơ, em muốn uống nước hoa quả,
loại mát ấy. Mùa hè ở Bắc Kinh nóng nực thật.”

Vân Hạ Sơ cố gắng trấn tĩnh lấy nước cam trong tủ lạnh ra đưa cho anh chàng
đang nằm ngả ngớn trên sofa, vẫn không hết hy vọng mà hỏi tiếp: “Cậu học xong
rồi à? Chắc chắn là tốt nghiệp rồi chứ? Liệu có phải là đã gây chuyện với cô
nàng nào rồi trốn về đây không?”

“Chị đừng nói cái giọng giống như mẹ em thế được không? Em tốt nghiệp thật rồi
mà, giáo sư hứa với em khi em học hết học phần là được tốt nghiệp. Để sớm được
gặp chị, em đã phải thức khuya dậy sớm để học đấy! Chị Hạ Sơ, em đã bảo chị
phải đợi em mà.” Ngô Mạt dịch mông đến ngồi cạnh Vân Hạ Sơ nói: “Chị không giấu
em để đi quyến rũ anh chàng nào đó chứ?”

Vân Hạ Sơ đã nắm được tình hình trước mắt, anh chàng này tính nết vẫn hệt như
ngày trước. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh bật bình nước nóng, lấy chiếc khăn
mặt mới đưa cho Ngô Mạt: “Thôi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, em mau vào tắm rửa
rồi đi ngủ sớm đi, em cứ ở tạm đây vài ngày vậy, chị sẽ tìm nhà giúp em.”

“Tìm nhà? Không cần đâu, em ở nhà chị được mà.” Ngô Mạt vội đứng dậy nhìn quanh
phòng: “Em không chê nhà chị chật đâu!”

Trước anh chàng có khuôn mặt búp bê này, Đào Đào liếc Ngô Mạt một lượt từ đầu
đến chân bằng ánh mắt không thèm chấp, sau đó cô cau mày bước ra ngoài ban
công, đến cạnh Vân Hạ Sơ đang phơi quần áo, hỏi: “Cậu chắc chắn gã trai này đã
trưởng thành rồi chứ?”

Vân Hạ Sơ vội lắc đầu, nói nhỏ: “Suỵt! Tốt nhất đừng nói điều này trước mặt cậu
ta, cậu ta không thích nghe đâu.”

“Thôi đi! Tớ còn lâu mới thèm quan tâm đến chuyện đó! Thôi vậy, nể cậu đành để
cho cậu ta ở tạm đây.”

“Cảm ơn cậu nhiều! Cậu ta cũng chỉ ở tạm đây mấy ngày thôi. Hai hôm tới tớ sẽ
đi tìm nhà cho cậu ta, cậu yên tâm.” Nét mặt Vân Hạ Sơ tỏ rõ vẻ áy náy.

“Chị Hạ Sơ, em ở phòng này nhé, đây là phòng làm việc đúng không? Sao phụ nữ
lắm đồ thế nhỉ, chậc chậc!”

Vân Hạ Sơ và Đào Đào vội ngẩng đầu lại thì thấy Ngô Mạt đang đứng đối diện với
gian phòng chứa đồ của Đào Đào sờ mó, ngó nghiêng.

Đào Đào liền xông ngay vào, hậm hực kéo Ngô Mạt ra, khoanh tay trước ngực:
“Phòng này cậu đừng có mơ, đây là phòng chứa bảo bối của chị đấy.”

Ngô Mạt liền trều môi, nhìn Đào Đào bằng ánh mắt ai oán, sau đó đi vòng qua Đào
Đào đến chỗ Vân Hạ Sơ, anh chàng lắc cánh tay Hạ Sơ nói: “Chị Hạ Sơ, thế thì em
ở cùng chị vậy, sớm muộn gì cũng sẽ như thế mà.”

“Ngô Mạt, em đừng nói linh tinh nữa.” Vân Hạ Sơ ôm đống mắc áo gạt ra: “Thôi,
đêm nay cậu ngủ tạm phòng khách, ngày mai sẽ sắp xếp sau.”

Đào Đào lạnh lùng nhìn anh chàng có đôi mắt bồ câu và khuôn mặt búp bê, ghé sát
vào Vân Hạ Sơ, lẩm bẩm: “Con trai mà mặt mũi lại như vậy, chẳng khác gì gã yêu
nghiệt!”

Ngủ đến lúc trời tờ mờ sáng, Vân Hạ Sơ bị đánh thức bởi tiếng kêu thất thanh
trong phòng khách nên đành phải bò dậy, không kịp đi dép liền chạy ngay ra. Cửa
sổ phòng khách hướng đông, lúc này đây ánh sáng ngoài trời đã hắt qua cửa sổ
vào phòng.

Đào Đào hoảng hốt đứng giữa phòng khách, trên người không một mảnh vải che

thân.

Ngô Mạt bịt chặt mắt lại: “Em không nhìn thấy gì đâu đấy!”

Hóa ra, từ trước đến nay Đào Đào có thói quen cởi hết quần áo khi đi ngủ, cộng
với việc Hạ Sơ sử dụng nhà vệ sinh của phòng ngủ chính nên Đào Đào cũng đã quen
với việc nếu đêm đến đi vệ sinh thì cứ việc khỏa thân đi qua phòng khách. Kết
quả, như mọi lần cô lại mắt nhắm mắt mở đi vệ sinh, sau khi bị tiếng nước xối
trong bồn cầu đánh thức, Ngô Mạt mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Đào Đào không
một mảnh vải che thân từ nhà vệ sinh đi ra, lập tức hắn giật bắn mình. Hai
người nhìn nhau một hồi lâu mới sực hiểu ra vấn đề, sau đó Vân Hạ Sơ đã bị
tiếng hét thất thanh của Đào Đào đánh thức.

Trong tích tắc, Vân Hạ Sơ là người phản ứng đầu tiên, cô vội chạy vào phòng ngủ
lấy ra một chiếc chăn rồi quấn lên người Đào Đào vẫn còn đang thất thần, Ngô
Mạt lẩm bẩm: “Em không cố ý thật mà!”

“Cậu, cậu làm tôi tức chết đi được!” Đào Đào bực lắm, nhưng không biết phải làm
thế nào, chỉ muốn xông vào túm Ngô Mạt ném ra ngoài cửa sổ.

Ngô Mạt ôm chặt chiếc chăn dùng cho mùa thu của mình, anh chàng chỉ sự Đào Đào
nổi khùng sẽ xông đến đòi xem mình khỏa thân.

Đào Đào nghiến răng ken két: “Thôi, đằng nào cũng chỉ là thằng nhãi ranh, coi
như tôi xui xẻo.” Nói xong liền giậm chân chạy về phòng mình.

Ngô Mạt ôm chặt chiếc chăn rồi nhảy bật lên trên ghế: “Ê! Không được nói em là
nhãi ranh!”

Vân Hạ Sơ khóc dở mếu dở.

Ngô Mạt đã nhanh chóng đến cơ quan để làm việc. Chuyên ngành mà cậu học là
thiết kế kiến trúc, trong giai đoạn thử việc này, ngày ngày cậu phải đến công
trường giữa trời nắng gắt. Mấy ngày sau thì thấy anh chàng có gương mặt thiên
thần này đã bị đen đi ít nhiều nhưng như thế, trông anh chàng lại thấy đàn ông
hơn. Công ty sắp xếp cho Ngô Mạt ở nhà tập thể của công ty, nhưng Ngô Mạt không
chịu đi và vẫn chấp nhận cảnh chen lấn trên xe buýt, cả đi cả về mất hai tiếng
đồng hồ. Không biết phải làm gì, Vân Hạ Sơ đành bàn với Đào Đào, hai người sẽ
nhường phòng ngủ chính và phòng để đồ cho Đào Đào và các món bảo bối của cô
nàng, còn cô và Ngô Mạt thì ở hai phòng ngủ nhỏ.

Còn Đào Đào và Ngô Mạt thì như nước với lửa, suốt ngày chành chọe nhau, Vân Hạ
Sơ bị kẹp ở giữa, lúc nào cũng phải làm quan tòa phân xử.

Sản phẩm mới đã mời người mẫu của công ty thời trang đến để chụp poster quảng
cáo, vì chủ đề của sản phẩm trong quý này là Đêm hè cổ tích. Sau nhiều lần
tranh cãi, cuối cùng phòng thiết kế và phòng quảng cáo đã quyết định dàn dựng
thành một vở kịch ngắn đượm không khí cổ tích về hoàng tử và công chúa.

An Hinh đưa ảnh của một nhóm người mẫu cả nam và nữ mà công ty thời trang đưa
đến cho Vân Hạ Sơ xem. Cô rất ưng một cô gái có tên là Tô Dĩ Huyên, cô gái này
có khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp, phù hợp

Với hình ảnh nàng công chúa nhỏ trong lòng Vân Hạ Sơ. Thế là Vân Hạ Sơ gật đầu
đồng tình, sau đó cô lại giở một xấp ảnh người mẫu nam ra hỏi An Hinh: “Nam
chính thì sao, cậu ưng nhân vật nào?”

An Hinh có vẻ lăn tăn: “Không có người mẫu nam nào thực sự phù hợp với yêu cầu
mà bọn mình kỳ vọng, đây đều là những hot boy nổi tiếng hiện nay, nhưng thiếu
khí chất quý tộc, ngạo nghễ của một hoàng tử.” Vừa nói, An Hinh vừa ngẩng đầu
lên và hất cằm, cố gắng mở mắt thật to để miêu tả vẻ quý tộc.

Vân Hạ Sơ không kìm được bèn hỏi: “An Hinh, tớ chưa bao giờ nghe nói còn có
công tử ếch xanh nữa!”

“Vậy hả!” An Hinh không hiểu, nhìn Vân Hạ Sơ hết sức căng thẳng: “Vân Hạ Sơ,
thế mà từ trước đến nay tớ luôn nghĩ cậu là một nàng thục nữ xịn, sao cậu lại
tệ thế nhỉ? Dám nói tớ giống ếch xanh, ảnh hưởng đến lòng tự trọng của tớ quá!”
An Hinh phản đối.

“Hê hê, tớ sai rồi, sai rồi!” Vân Hạ Sơ vui vẻ: “Giám đốc, phiền chị nhanh
chóng tìm giúp em một chàng hoàng tử đi.”

“Tớ đã nói với công ty thời trang, ngày mai sẽ tìm kiếm thêm mấy người mẫu nam
nữa.” Vừa nói An Hinh vừa chọn ra mấy tấm ảnh trên bàn: “Hiện nay không có
người nào thực sự phù hợp, thôi tính sau.”

“Thế cũng được, sắp xếp xong nhớ thông báo cho tớ.” Vân Hạ Sơ khẽ gật đầu.

Ngô Mạt đi làm được ba ngày thì đúng vào thời điểm công trình hoàn thành, phòng
cũng chia cho cậu một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, đây là khoản tiền đầu tiên
kiếm được trong đời của Ngô Mạt. Chưa hết giờ làm việc, cậu đã hào hứng gọi
điện cho Vân Hạ Sơ mời cô đi ăn. Vân Hạ Sơ vừa cười vừa cúp máy, thầm nghĩ anh
chàng công tử từ nhỏ được nuông chiều này, phải làm việc, ăn uống, tán gẫu với
các công nhân giữa công trường bụi đất mù mịt, thế mà làm việc cũng khá tốt.


Năm xưa khi mới lên làm trợ giảng, gương mặt Vân Hạ Sơ vẫn còn rất non nớt. Lúc
ấy cô chạm trán với Ngô Mạt vừa chân ướt chân ráo vào trường, mặt đỏ bừng hỏi:
“Chị ơi, cho em hỏi thăm phòng đón tiếp sinh viên mới ở đâu ạ?” Nhìn thấy anh
chàng mặt bầu bĩnh như búp bê sứ này, Vân Hạ Sơ cảm thấy giống như cậu em trai
đáng yêu, nên thái độ rất vui vẻ, nhiệt tình giúp đỡ Ngô Mạt với tư cách là
người đi trước. Cô chủ động xin nghỉ để dẫn cậu đi làm thủ tục, nhưng khi ngoái
đầu nhìn lại thì thấy đằng sau cậu ta còn có mười mấy người cả già lẫn trẻ, cô
không kìm được sự ngạc nhiên liền trợn tròn mắt. Đi sau Vân Hạ Sơ là Ngô Mạt,
sau đó là ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, chú, cậu của Ngô Mạt. Sau đó hỏi mới
biết đại gia đình này bay từ Tô Châu đến Vũ Hán để đưa Ngô Mạt đến trường nhập
học, nghĩ lại cô vẫn thấy buồn cười.

Từ nhỏ Ngô Mạt đã là cậu bé thông minh hơn người, học hết ba năm cấp một đã lên
cấp hai, lúc vào đại học chưa đầy mười sáu tuổi, chính vì thế gia đình cậu rất
không yên tâm. Lúc đại gia đình Ngô Mạt chia tay cô, mọi người cảm ơn cô, nước
mắt rưng rưng gửi gắm Ngô Mạt cho cô. Vân Hạ Sơ thấy hổ thẹn, thế mà gọi là đi
học đại học ư? Chỉ có điều, sau khi bị giao cho trọng trách, Vân Hạ Sơ đã phải
làm vú em hai năm.

Sau khi ăn cơm với Ngô Mạt ở một quán ăn gần khu dân cư, hai người đi bộ về
nhà, Ngô Mạt đòi dắt tay Vân Hạ Sơ cho bằng được. Khu dân cư người qua người
lại, giằng co không đạt được kết quả gì, cuối cùng Vân Hạ Sơ đành mặc kệ cậu
ta. Nhìn vẻ mặt hiếu thắng của cậu ta, Vân Hạ Sơ cũng thấy buồn cười: “Cậu này
bao giờ mới lớn được hả? Hai mươi hai tuổi đầu rồi mà còn như đứa trẻ con.”

Nét mặt Ngô Mạt lộ rõ vẻ nghiêm túc: “Ai là trẻ con ở đây, em là đàn ông chính
hiệu đấy!”

Vân Hạ Sơ phì cười: “Đàn ông, ha ha!”

“Vân Hạ Sơ, chị dám cười em hả, hãy về nhà động phòng đi, cho chị thấy em có
phải là đàn ông hay không!” Ngô Mạt tức tối.

Ha ha ha ha! Vân Hạ Sơ cười rơi cả nước mắt: “Ngô Mạt, cậu đáng yêu quá, động
phòng, ha ha, buồn cười chết đi được, cậu đừng kéo nữa, ôi, đau bụng quá, ha
ha!”

Ngô Mạt tức quá đỏ bừng mặt, mặt sầm xuống hất tay Hạ Sơ ra rồi đi thẳng, Vân
Hạ Sơ vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Quẹt thẻ vào cửa điện tử, Ngô Mạt cúi đầu đi vào trong, để mặc Vân Hạ Sơ vừa
túm tay cậu vừa cười và xin lỗi: “Đừng giận nữa nhé, chị sai rồi! Hê hê!”

Nghe thấy có tiếng nói, người đứng trước cửa thang máy liền quay đầu ra, Vân Hạ
Sơ nhìn vẻ hậm hực của Ngô Mạt và cố nhịn cười. Chợt cô ngẩng đầu lên, đúng lúc
chạm phải ánh mắt của người đó, Cảnh Thần. Cô sững người ra một lát, theo phản
xạ Vân Hạ Sơ liền buông Ngô Mạt ra.

Cửa thang máy bật mở, Cảnh Thần bước vào, bấm nút đóng cửa thang máy với nét
mặt vô cảm.

Ngô Mạt chạy với theo nhưng không còn kịp nữa, mắt anh chàng trân trân nhìn cửa
thang máy đóng lại khi chỉ cách mình ba centimet, quay đầu nhìn Vân Hạ Sơ vẫn
đứng sững sau lưng, trách: “Nhìn thấy người ta mà không thèm đợi, thấy chưa,
anh chàng đó mới không phải là đàn ông!”

“Ờ, không phải là đàn ông!” Hạ Sơ liền hùa theo.

Ngô Mạt đi làm được một tuần thì mua cho mình một chiếc xe QQ nhỏ màu trắng.
Lúc ăn tối, anh chàng hào hứng nói với Hạ Sơ: “Từ nay trở đi em sẽ đón chị sau
khi hết giờ làm việc.”

Vân Hạ Sơ liền từ chối khéo: “Không cần đâu, quãng đường chị đi làm, tổng cộng
chưa đầy ba trạm xe buýt, chị mà đợi em đến khi tan sở còn phiền hơn.”

Đào Đào bước đến cạnh cửa sổ, nhìn chiếc QQ mới đỗ dưới đất, bên cạnh là chiếc
xe Toyota việt dã cồng kềnh, bèn cười nói: “QQ đứng cạnh xe việt dã Toyota nhìn
trông cute nhỉ.”

“Toyota thì có gì là ghê gớm, đợi em kiếm được tiền rồi sẽ mua chiếc Land Rover
lái.” Ngô Mạt tỏ ra không thèm chấp.

Đào Đào giơ chiếc muôi lên gõ đầu Ngô Mạt: “Thôi đi, mua QQ mà còn phải nhờ ba
mẹ tài trợ, lại còn đòi Land Rover nữa, nói dóc.”

Bị gõ đầu, Ngô Mạt liền xoa đầu la lớn: “Vì không muốn tiêu tiền của ba mẹ nên
mới mua QQ.”

Đào Đào bĩu môi: “Hê! Thế thì cậu giỏi thật đấy!”


“Thôi, hai người đừng cãi nhau nữa, mau ăn cơm đi!” Vân Hạ Sơ ra mặt dàn hòa.

Ngô Mạt hậm hực cúi đầu ăn cơm, không đếm xỉa gì đến Đào Đào nữa.

Đào Đào thè lưỡi với Vân Hạ Sơ, sau đó lại quay sang Ngô Mạt còn chưa hết ấm
ức, cười hì hì nói: “Thôi, tôi không chê con QQ của cậu đâu, từ nay cậu đưa đón
tôi đi làm vậy.”

“Ê, chị đi đường cầu Tam Nguyên, em đi đường cầu Tử Trúc, không tiện đường
đâu.” Ngô Mạt cuống lên.

“Sao cậu lắm ý kiến thế? Gần đây chị đang rơi vào vận đào hoa, thế nên mới tìm
một tìm một gã trai an toàn để chơi. Nếu không làm gì đến lượt cậu được đưa
đón? Như bình thường, anh chàng lái Land Rover còn phải hẹn trước một tuần ấy
chứ.”

“Không đi!” Ngô Mạt kiên quyết từ chối.

Đào Đào đưa tay đón lấy bát cơm cậu, trước lời chống cự của Ngô Mạt, cô chậm
rãi nói: “Nếu vậy thì sau này cậu cũng đừng ăn cơm tối do tôi nấu nữa. Cậu đừng
kỳ vọng vào Hạ Sơ, từ trước đến nay nàng ấy chỉ ăn để cho no bụng thôi, không
có thời gian hầu hạ đại thiếu gia đâu.”

Ngô Mạt nhìn đĩa xương sườn với màu sắc hấp dẫn, nuốt nước miếng, cuối cùng
đành phải nghiến răng gật đầu.

Đào Đào vui vẻ đưa bát cho cậu, rồi tự tay gắp một miếng sườn vào bát cậu ta:
“Thế mới gọi là ngoan chứ!”

Ngô Mạt nhìn miếng sườn có được do phải cật lực bán sức lao động mà lòng vô
cùng chua xót.

Buổi sáng, Vân Hạ Sơ nhìn Ngô Mạt và Đào Đào chí chóe ra khỏi nhà, không kìm
được bèn chạy theo dặn dò: “Hai người đi trên đường phải cẩn thận đấy, đừng có
cãi nhau trên ô tô.”

Đào Đào quay sang Vân Hạ Sơ nháy mắt, nói: “Yên tâm đi, lên xe tớ sẽ ngủ bù.”

Ngô Mạt ngủ thiếu nửa tiếng, miệng còn đang ngáp, nét mặt rất ai oán.

Đúng lúc An Hinh đến đón Vân Hạ Sơ đến studio, nhìn thấy Ngô Mạt, mắt cô nàng
liền sáng lên, ngắm một lượt từ đầu đến chân rồi lắc đầu, kêu ca với Vân Hạ Sơ:
“Chàng Đông Gioăng nhà cậu khá đó, chỉ tiếc là thiếu khí chất ngạo mạn.”

Đợi đến khi hai người bước vào studio, họ thấy mấy người mẫu nam và nữ được
chọn đã trang điểm xong xuôi và chuẩn bị vào chụp hình thử. Hạ Sơ bước đến cạnh
nhiếp ảnh gia, trao đổi nhỏ vài câu, sau đó lại gật đầu với An Hinh. An Hinh
vẫy tay, thông báo với bộ phận ánh sáng và người mẫu, ai vào vị trí người nấy.

Đến khi các khâu thử hình gần xong, An Hinh bước đến, đứng cạnh Vân Hạ Sơ, khẽ
lắc đầu: “Cô gái có khí chất cao quý đúng là mẫu người mình cần tìm, nhưng
người mẫu nam thì chưa đạt yêu cầu.”

Vân Hạ Sơ cảm thấy cô gái trước ống kính có nét gì đó quen quen, dường như cô
đã từng gặp cô gái này ở đâu đó, một cô gái rất xinh đẹp, ấn tượng nhưng lại
không nhớ đã gặp ở đâu.

“Nếu không có vấn đề gì thì khi kết thúc, tớ sẽ trao đổi thêm với đối tác, để
họ xem thế nào.”

“Ừ, cậu vất vả quá!”

“À, Hạ Sơ, có phải gần đây cậu mệt không mà trông cậu mệt mỏi quá.” An Hinh hỏi
với giọng quan tâm.

“Ờ! Không sao đâu, dạo này tớ bị huyết áp thấp.” Vân Hạ Sơ xua tay tỏ vẻ không
sao: “Tớ ra kia ngồi một lát, ăn miếng socola, cậu để ý nhé.”

Lúc này đây Tô Dĩ Huyên đang đứng trước ống kính, đột
nhiên cô nhìn ra phía cửa và mỉm cười mừng rỡ. Vân Hạ Sơ và An Hinh liền nhìn
theo ánh mắt cô, có một anh chàng đang đứng tựa người trước cửa, nét mặt nhìn
nghiêng, cười rất thờ ơ, các nét không chê được điểm nào. Ánh sáng hắt từ trán
xuống đầu mũi và cuối cùng là chiếc cằm hơi hất lên, tạo ra một đường cong khá
đẹp.

“Ái chà! Ai vậy nhỉ, chính là anh ta, hoàng tử một trăm phần trăm.” Nghe thấy
lời khen ngợi thật lòng của An Hinh, Hạ Sơ chưa kịp nói gì thì An Hinh đã đứng
dậy lao thẳng đến đưa danh thiếp: “Chào anh, xin hỏi anh tên gì ạ? Anh có muốn
chụp poster cho sản phẩm mới của chúng tôi không?”

Vân Hạ Sơ cau mày, anh chàng này, tại sao chỗ nào cũng gặp?

Cảnh Thần thờ ơ nhìn An Hinh đang cười như nhặt được bảo bối, trả lại cô danh
thiếp với nét mặt vô cảm, lắc đầu: “Không có hứng thú.”

Bị từ chối thẳng thừng nhưng An Hinh vẫn không chịu từ bỏ ý định, một chàng
hoàng tử đủ tiêu chuẩn như thế này, kiểu gì cũng phải túm lấy. Cô không nghĩ
ngợi gì thêm mà quay đầu lại gọi Vân Hạ Sơ đang ngồi trong chỗ tối: “Hạ Sơ, Hạ
Sơ, cậu đến nói cho anh ấy biết ý tưởng thiết kế của bọn mình đi.”

Vân Hạ Sơ không còn chỗ nào để trốn, giọng nói oang oang của An Hinh đã thu hút
ánh mắt của tất cả mọi người, cô đành phải miễn cưỡng đứng dậy.

Nhìn thấy Vân Hạ Sơ, Cảnh Thần khẽ nhếch mép, mỉm cười kín đáo. An Hinh ân cần
giới thiệu: “Đây là nhà thiết kế chính của công ty Ân Y của chúng tôi, chị Vân
Hạ Sơ. Chủ đề Đêm hè cổ tích mà công ty chúng tôi đưa ra trong quý này là do
chị Vân Hạ Sơ đích thân thiết kế, hình ảnh của anh lại rất phù hợp với những
tiêu chuẩn của chúng tôi. Hình như anh cũng có quen với cô gái đang đứng trên
sân khấu đúng không? Như thế thì hai người sẽ hợp tác, làm người mẫu cho chúng

tôi, chắc chắn sẽ rất ăn ý. Anh suy nghĩ xem sao! Thù lao chúng tôi sẽ trả xứng
đáng.”

An Hinh kiên trì nói, nụ cười trên môi Cảnh Thần càng hiện rõ hơn: “Thế thì để
cô Vân Hạ Sơ trao đổi với tôi vậy.”

“Được, anh muốn trao đổi với ai cũng được.” An Hinh mừng như bắt được vàng, vội
kéo Vân Hạ Sơ lại nói nhỏ mấy câu: “Hạ Sơ, chỉ cần anh ta không đòi hỏi mức thù
lao quá kinh khủng, chứ còn anh ta đưa ra điều kiện gì cũng phải đồng ý. Gặp
được anh chàng này, đúng là không dễ dàng gì, nếu không tớ còn tính hay là phải
sang châu Âu để tìm kiếm một hoàng tử thật.”

Không tìm được cách nào để phản bác, Vân Hạ Sơ đã bị đẩy đến trước mặt gã đàn
ông đẹp trai mà cô căm ghét đó. Lúc này cô mới chợt nhớ ra cô gái đó chính là
cô bé mình gặp ở dưới sân khu chung cư nhà mình, lúc đó cô còn than thầm rằng
sao lại có cô gái xinh như mộng thế này!

“Chào Vân Hạ Sơ, bọn mình ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện nhé.” Cảnh Thần khẽ
cúi người.

Nhìn chàng hoàng tử một trăm phần trăm trong mắt An Hinh, Vân Hạ Sơ lại nhớ đến
sự kiện đen tối nhất trong cuộc đời mình. Tự nhiên trong lòng lại thấy bực,
định lên tiếng từ chối, nhưng nét mặt An Hinh tỏ rõ vẻ chờ đợi, thế là cô đành
phải kìm chế, khẽ nói: “Vâng.”

Cảnh Thần vẫy tay chào Tô Dĩ Huyên vẫn đang đứng trước ống kính rồi dẫn Vân Hạ
Sơ ra ngoài.

“Anh định làm gì?” Vân Hạ Sơ nhìn Cảnh Thần đang cười rất rạng rỡ bằng ánh mắt
hết sức cảnh giác.

“Không định làm gì cả, không phải công ty bọn em muốn mời anh chụp poster cho
sản phẩm mới đó sao?” Cảnh Thần thôi không cười nữa, xòe tay ra với vẻ vô tội:
“Sao vậy, lẽ nào không phải ư?”

“Cái này…” Vân Hạ Sơ có phần lúng túng: “Đúng vậy, anh ra giá đi.”

“Đợi anh nghĩ đã rồi tính sau, em cho anh số điện thoại đi đã.”

Vân Hạ Sơ miễn cưỡng viết lại số điện thoại cho Cảnh Thần, nhìn anh ta gấp mảnh
giấy đút vào túi, sau đó huýt sáo nói: “Tiếp theo đây, em mời anh đi ăn cơm
chứ.”

“Tôi mời anh?” Vân Hạ Sơ sửng sốt.

“Lẽ nào công ty bọn em không có thiện chí mời anh sao?”

Ngọn lửa trong lòng Vân Hạ Sơ mỗi lúc một bốc cao hơn, mỗi lúc một cảm thấy
thật không thể hiểu nổi An Hinh lại phát hiện ra cái gọi là vẻ quý tộc trên
khuôn mặt gã đàn ông lưu manh này.

Hoàng tử? Xí!

Cô cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, gật đầu. Cảnh Thần không hề khách khí khi đưa
Vân Hạ Sơ đến một nhà hàng gần Ung Hòa Cung. Hai người ăn xong, liếc nhìn tờ
hóa đơn một nghìn nhân dân tệ, Vân Hạ Sơ bình thản trả tiền, cô đang định bắt
xe về nhà thì chạm phải ánh mắt khiêu khích của Cảnh Thần, cô đành nghiến răng
leo lên chiếc xe việt dã của anh ta.

“Đi uống rượu nhé, anh mời em.” Qua gương chiếu hậu, Cảnh Thần nhìn thấy khuôn
mặt lạnh như tiền của Vân Hạ Sơ, đột nhiên anh chàng cười rất ranh mãnh ghé sát
vào cô: “Sao lại nghiêm mặt như vậy, mình đã từng cởi mở hết với nhau rồi cơ
mà. Anh còn nhớ hôm đó em rất nhiệt tình.” Hơi thở của anh ta nóng bỏng, phả
nhẹ vào dái tai cô. Vân Hạ Sơ luống cuống, tự nhiên thấy người cứng đờ.

Ánh đèn trong quán bar rất mờ ảo. Vân Hạ Sơ ngồi đờ như khúc gỗ bên Cảnh Thần
đang rất thoải mái, nhìn anh ta thỉnh thoảng lại trêu chọc các cô gái đẹp,
trong lòng cảm thấy vô cùng khinh bỉ loại người này: “Bán rẻ dung nhan, thật
không biết thế nào là xấu hổ.”

Nhìn Vân Hạ Sơ chẳng mấy chốc đã uống hết hai ly rượu Rum, Cảnh Thần thầm lắc
đầu, và thế là đứng dậy khoác vai Vân Hạ Sơ: “Đi thôi, anh sợ em uống nhiều
quá, không có tiền trả.”

Đồ hà tiện! Vân Hạ Sơ rủa thầm, nhưng chân vừa chạm đất, mắt đã hoa lên, vội
túm chặt lấy cánh tay Cảnh Thần.

“Lên nhà anh chứ?” Cảnh Thần đỡ Vân Hạ Sơ xuống xe, đặt tay trên eo cô, xoa
nhẹ, giọng toát lên một vẻ rất cám dỗ.

Gió đêm thổi tới, lúc này Vân Hạ Sơ mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút,
phát hiện thấy mình đã đến sân khu chung cư, liền vội lắc đầu quầy quậy: “Không
lên.”

“Thôi được, để anh đưa em lên nhà.”

Ngô Mạt ra mở cửa, nhìn thấy Vân Hạ Sơ mặt đỏ bừng dựa vào người Cảnh Thần, lập
tức bước đến kéo cô vào lòng mình, kiểm tra một lượt kỹ càng từ đầu đến chân,
quần áo vẫn tạm gọi là chỉnh tề, đầu tóc không rối lắm, về cơ bản không có gì
là bất thường, lúc này mới yên tâm để chuẩn bị chất vấn anh chàng đứng ngoài
cửa.

Cảnh Thần nhìn anh chàng ra mở cửa bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu ta mặc bộ quần
áo ngủ, đôi mắt bồ câu long lanh, nhìn Vân Hạ Sơ ngả vào lòng mình với vẻ căng
thẳng, rồi anh “hừ” một tiếng và bỏ đi.

“Ê! Đừng đi vội, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh!” Ngô Mạt nhìn theo bóng Cảnh
Thần và la lớn một cách vô ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận