Chọn ngày lành tháng tốt,
Tô Cảnh Thần chuẩn bị đưa Vân Hạ Sơ đi làm giấy đăng ký kết hôn mới. Ngay từ
sáng sớm anh đã hào hứng mò sang phòng làm việc cạnh phòng ngủ của ông Tô, vừa
khe khẽ hát vừa lục tìm sổ hộ khẩu, ông Tô ăn sáng mà không nói năng gì, sau đó
lại ra vườn hoa tập một bài Thái cực quyền, rồi mới chậm rãi quay về phòng
khách. Nhìn thấy lúc này Tô Cảnh Thần không hát nữa, đang toát mồ hôi lục tủ, lục
hòm, ông Tô nhấp một ngụm trà, ngồi trong phòng khách chậm rãi hỏi: “Cảnh Thần,
sáng sớm ra đã tìm gì vậy?”
“Ông à, sổ hộ khẩu nhà mình đâu? Cháu còn nhớ là trước đây ông đều cất ở ngăn
tủ giữa mà, sao giờ lại không thấy đâu nhỉ?” Tô Cảnh Thần vừa thắc mắc, vừa
tiếp tục lục lọi.
Ông Tô liền đặt cốc trà xuống, rõ ràng là biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Cần sổ
hộ khẩu làm gì?”
Cảnh Thần gãi đầu với vẻ ngượng ngùng, cười tủm tỉm nói: “Ông à, hôm nay cháu
và Hạ Sơ đi đăng ký kết hôn!”
“Vậy hả! Cũng còn biết là mình chưa có giấy đăng ký kết hôn cơ đấy, không phải
đợt trước mày thờ ơ đó sao?” Ông Tô chậm rãi châm chọc Cảnh Thần.
Tô Cảnh Thần thầm kêu khổ trong lòng, xem ra tính thiếu mất một chiêu, nhưng
lúc này đây, hối hận cũng không còn kịp nữa, đành phải bấm bụng năn nỉ ông cụ:
“Ông à, ông cất sổ hộ khẩu ở đâu? Ông đưa cho cháu ngay đi, Hạ Sơ đang đợi mà!”
“Haizz! Ông già rồi, trí nhớ bây giờ tệ lắm, không nhớ là cất ở đâu nữa. Hôm
nào có thời gian ông tìm sau vậy, mày cứ nói với Hạ Sơ là đừng sốt ruột.” Ông
Tô vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, cười tủm tỉm nhìn Tô Cảnh Thần đã bắt đầu ỉu
xìu.
Cảnh Thần tiu nghỉu về phòng, nhìn thấy Hạ Sơ đã chuẩn bị xong xuôi chờ xuất
phát, lắc đầu than thở: “Sau này tốt nhất là phải ngoan ngoãn cúp đuôi làm
người lương thiện trước mặt ông cụ, không biết ông cụ còn túm được đuôi gì của
mình nữa!”
Trước tết Âm lịch, nhà họ Tô đã tổ chức một đám cưới nhỏ theo nghi lễ truyền
thống của Trung Quốc cho Tô Cảnh Thần và Hạ Sơ. Đám cưới đã mời họ hàng, bạn bè
thân thiết của hai bên. Mũ phượng của Hạ Sơ là vật gia truyền của nhà họ Tô.
Ông Tô đích thân trao nó cho cô, cười rất hài lòng. Bác gái tự tay đeo cho cô
bộ trang sức Kim ngọc lương duyên đó, mợ thì chải tóc giúp cô rồi vuốt quần áo
cho phẳng, đôi mắt ngân ngấn giọt nước mắt hạnh phúc. Trong lòng Hạ Sơ vô cùng
cảm kích.
Giữa chừng, Cảnh Thần không yên tâm nên mò vào mấy lần, lúc thì sợ mũ phượng
của Hạ Sơ nặng quá, lúc lại lo không biết quần áo của Hạ Sơ có chật quá hay
không. Bác gái mấy lần phải mắng đuổi ra ngoài, bảo như thế này không có vấn đề
gì. Hạ Sơ thấy hắn chỉnh tề trong chiếc áo dài thêu hình rồng, nhấc vạt áo lên
cau mày bước qua bậc cửa mà không nhịn được cười.
Ngày hôm nay, trời đông ấm áp, từng chậu hoa anh thảo nở rộ được bày thành một
dãy ở hành lang, rất rộn ràng.
Ngày hôm nay, trên mảnh sân nhỏ được bắc rạp kết lụa đỏ, giữa tiếng pháo nổ
giòn giã, trước những lời chúc chân tình của tất cả mọi người, Hạ Sơ đã được
trao Kim ngọc lương duyên.
Đầu thu năm sau, ở ngoại ô Bắc Kinh, một vườn nho rộng trên một trăm mẫu đã
được hình thành sơ bộ. Khu trang trại này hiện có ba cổ đông, đúng dịp ông Tô
vui vẻ nên đã chèo kéo được ông cụ góp bảy mươi phần trăm cổ phần. An Hinh bị
lôi kéo mấy lần, đành nghiến răng góp hai mươi phần trăm, còn lại là Tô Cảnh
Thần phải năn nỉ Tô Dĩ Kiều, Tống Hàm và một số bạn bè khác. Đồng thời anh phải
hứa sau này sẽ chia lợi nhuận cho họ mới góp được đủ. Và Tô Cảnh Thần, người
rất có khả năng sẽ đóng góp cả cuộc đời cho trang trại nho hiện chỉ có hai phần
trăm cổ phần. May mà ước mơ và hạnh phúc đều đã được trồng trên mảnh đất này,
ngày ngày mặc dù bận rộn nhưng anh vô cùng hạnh phúc.
Hiện nay Tô Dĩ Huyên là người quảng cáo cho trang trại rượu, bức ảnh cô mặc
chiếc váy đỏ cùng màu rượu vang rất đẹp, tay nâng ly rượu được in trên
catalogue, khiến rất nhiều người phải chú ý tới.
Nông trang được chia thành bốn khu nhỏ, khu trồng nho, khu ủ và cất giữ rượu,
khu văn hóa rượu vang và khu đón tiếp du khách. Trong khu trồng nho, giống nho
Pinot Noir và giống Cabernet đóng vai trò chủ đạo. Giữa mùa thu nhìn chúng tràn
đầy sức sống nhưng còn phải đợi đến năm thứ ba mới kết trái. Mọi người thích
thì có thể nhận trồng, chăm sóc đặc biệt một cây nho và đặt tên cho nó. Sẽ có
nhân viên khắc tên của cây nho này và thời gian nhận trồng vào một tấm biển gỗ
hình lá nho rồi gắn trên giàn nho, đợi đến khi nho đã chín, sẽ mời họ đích thân
đến hái. Họ có thể tham gia vào quá trình sản xuất rượu vang, cuối cùng sẽ được
tận mắt nhìn thấy rượu vang được ủ trong thùng gỗ sồi và ngủ yên trong hầm rượu
ấm áp, khô ráo. Cho đến một ngày kia, chúng sẽ bị đánh thức trong một dịp kỷ
niệm quan trọng nào đó của chủ nhân, cùng chứng kiến những khoảnh khắc đáng nhớ
trong cuộc đời.
Tại cổng vào của khu trồng nho, có một cây Pinot Noir được đặt tên là Kim ngọc
lương duyên, thỉnh thoảng lại có người dò đoán ý nghĩa của bốn chữ này, chắc
chắn đó là một chuyện tình tuyệt đẹp.
Rất nhiều đôi trai gái nghe tên và đã đến, chụp ảnh cưới trong vườn nho, từ khu
trồng nho đến khu ủ rượu và cuối cùng là hầm rượu, quá trình giống như đang vun
vén cho hạnh phúc ngọt ngào, mãn nguyện.
Du khách đã để lại những lời nhắn ở sổ kỷ niệm của trang trại: Khởi đầu, tình
yêu của chúng tôi là một chùm nho xanh chát. Chúng tôi mong rằng đến khi nó
chín, nó sẽ có được nguồn ánh nắng đầy đủ nhất, nguồn nước mưa thích hợp nhất,
để lượng đường chứa trong nó thật vừa vặn. Xin chim chóc và sâu bọ đừng đến
quấy rối nó. Xin các anh chị công nhân ủ nó hãy tặng những bài hát vui vẻ, xin
thùng gỗ sồi đựng nó có mùi thơm dễ chịu nhất, xin hãy để cho nó say giấc
nồng... Sẽ có một ngày, cho dù là rượu vang hay tình yêu, chúng đều sẽ trọn vẹn
và ngát hương thơm!
Hạ Sơ đứng trong vườn nho dưới ánh nắng, nhìn Cảnh Thần đội một chiếc mũ cói,
khom lưng, gõ kinh coong, đóng một tấm biển gỗ mới vào giá gỗ. Gió thu nhẹ
nhàng mơn man, trời xanh mây trắng, dưới ánh nắng, lá nho xào xạc, tựa như đang
ca vang một khúc hát rộn ràng. Em bé trên tay Hạ Sơ cười như nắc nẻ. Đóng xong
tấm biển, Cảnh Thần bước đến, cười tủm tỉm nói: “Con gái, ba tặng con một cây
nho làm của hồi môn. Mặc dù cây nho này không cao sang như bộ Kim ngọc lương
duyên của mẹ con, nhưng ba đã để dành cho nó khoảnh đất rộng dài năm mét, để
cho nó được tự do vươn mình lớn lên, sau này chắc chắn nó sẽ rất xum xuê, che
kín cả khu vườn này. Đợi đến khi con có người yêu, con có thể dẫn một chàng
trai, không biết ai sẽ may mắn có được diễm phúc đó, về đây để chuyện trò, tâm
sự, hê hê!”
Nghe thấy Cảnh Thần thì thầm rất nghiêm chỉnh với cô con gái mới bốn tháng
tuổi, Hạ Sơ cười mà nước mắt rưng rưng.
Chắc em bé vẫn còn đang quấn trong tã chưa thể biết rằng, em sẽ là một cô gái
hạnh phúc khi có của hồi môn là một giàn nho xum xuê, trĩu quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...