Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Gần đây, nụ cười của Vân
Hạ Sơ rất tươi tắn, để cả trong giấc mơ.

Đào Đào chán nản cho rằng chuyện tình yêu là vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn
chăng?

Thứ Sáu, trời mưa lâm thâm, Vân Hạ Sơ đọc trên báo có đăng quảng cáo rất hoành
tráng rằng trung tâm triển lãm Quốc Mạo đang tổ chức triển lãm áo cưới mỗi năm
một lần. Cô liền điện thoại hẹn Triệu Chí Hàm cùng xin nghỉ làm để đi xem áo
cưới.

Đi một vòng quanh khu triển lãm được bố trí rất long lanh huyền ảo, Vân Hạ Sơ
ngắm được một chiếc váy cưới trắng thêu tay đính ngọc trai, đuôi váy dài rất
đẹp, thắt lưng màu rượu sâm banh, sau lưng chiếc váy này có đính một chiếc nơ.
Nhưng nhìn thấy trên khung ghi giá tiền tám nghìn nhân dân tệ, Triệu Chí Hàm
cáu kỉnh nói: “Đắt quá, mình sang hàng khác đi.” Vân Hạ Sơ hơi do dự. Cô nhân
viên hiểu ý, liền nói: “Chị có thể nói với giám đốc của bọn em, chị ấy có thể
giảm giá.”

Khi cô gái tóc ngắn với vóc dáng đẹp được gọi là giám đốc Bùi đó xuất hiện
trước mặt Vân Hạ Sơ và Triệu Chí Hàm, Vân Hạ Sơ cảm nhận được rất rõ ràng, nét
mặt Triệu Chí Hàm đột nhiên sững lại.

“Haizz, anh Hàm, lâu lắm rồi không được gặp anh, anh vẫn khỏe chứ?” Cô gái tóc
ngắn không nhìn Vân Hạ Sơ mà bước thẳng đến trước mặt Triệu Chí Hàm và đưa bàn
tay mềm mại ra.

Triệu Chí Hàm lưỡng lự đưa tay ra.

Cô gái tóc ngắn liền quay sang Vân Hạ Sơ cười với vẻ bẽn lẽn: “Chào chị! Em là
Bùi Linh, em có thể nói chuyện với anh Hàm một lúc được chứ?”

Vân Hạ Sơ sững người, trân trân đứng nhìn Triệu Chí Hàm bị Bùi Linh khoác tay
ra ngoài với vẻ rất mờ ám.

Vân Hạ Sơ đợi mãi đến chiều thứ Bảy, Triệu Chí Hàm mới gọi điện thoại đến: “Hạ
Sơ, anh xin lỗi.”

Đầu dây bên kia, Vân Hạ Sơ nghe thấy tiếng cười châm chọc của con gái.

Triệu Chí Hàm cúp máy với vẻ ngượng ngùng.

Vân Hạ Sơ thầm thở dài.

Nhìn chùm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, đột nhiên cô lại thấy thật nực cười, lần
này cô thấy cũng không cần thiết phải thay sang kiểu đèn sáu cánh nữa.

Nhưng chùm tua rua đẹp mắt này mà đi với kiềng bạc và đeo vào chiếc cổ cao ba
ngấn chắc chắn sẽ rất duyên dáng. Và thế là Vân Hạ Sơ liền tìm một chiếc ghế
cao và leo lên, cô tháo một chùm tua rua ra rồi tìm ra hai chiếc kiềng bạc gắn
vào, làm thành hai sợi dây chuyền mang phong cách táo bạo nhưng lại không mất
đi nét đẹp cổ điển.

Chủ nhật, Hạ Sơ và Đào Đào đeo vòng cổ mới rồi đi ra ngoài.

“Đào Đào, thất tình thì nên làm gì?”

“Ờ, cậu muốn làm gì? Đi uống rượu hả?”

“Ờ, để tớ nghĩ xem nào.” Hạ Sơ nhìn chiếc váy liền tay màu xanh ngọc của mình
rồi lắc đầu: “Tớ ăn mặc chỉnh tề quá, uống rượu chẳng có cảm giác gì.”

“Uhm, cậu đã bao giờ uống rượu chưa mà dám nói đến chuyện cảm giác?” Đào Đào
nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.

“Còn làm gì được nữa? Hiện giờ tớ đang rất tỉnh táo, vì thế tớ không muốn
shopping để xả stress, không muốn chui vào quán bar uống rượu giải sầu, thậm
chí là không muốn đi xem phim. Đào Đào, cậu có biết không? Tớ chỉ thấy trong
lòng vô cùng bực bội. Sao thoắt một cái tớ đã hai mươi tám tuổi rồi nhỉ?”

Đào Đào khoác tay lên bờ vai gầy guộc của Hạ Sơ với vẻ thông cảm.

Tuổi xuân trôi qua rất nhanh, nỗi hoảng sự trong lòng ngày càng rõ nét. Những
người bạn lấy được chồng tốt, họ cũng sẽ phàn nàn gia đình chồng không ai ra
gì. Thêm nữa là những chuyện bực bội ở cơ quan, ở nhà cứ dồn dập. Thỉnh thoảng
gặp nhau, các bạn cô lại thốt lên sao cậu còn trẻ như vậy? Sắp thành yêu tinh
rồi, sao không kiếm một ông để lấy đi? Còn định kén cá chọn canh đến bao giờ
nữa?

Nhưng Vân Hạ Sơ nhận thấy dần dần vòng eo của họ cũng đã to hơn, khóe mép, khóe
mắt đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nhỏ. Thậm chí làn da không còn trắng
ngần, mịn màng nữa, tất cả đều chứng minh cho niềm hạnh phúc giản dị nhưng chân
thực của họ. Thật đáng ghen tị!

“Thời gian trôi nhanh thật, giật mình vì hôm qua suýt nữa thì tớ đã lấy chồng.”
Đào Đào nhìn dòng người đi lại vội vã trên đường và than thở.

“Cậu và Trương Hòa làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao tự nhiên lại chia
tay?” Vân Hạ Sơ nhướn mày lên ngạc nhiên.


Đào Đào và Trương Hòa là bạn cùng học đại học. Gia đình Trương Hòa sống ở một
thành phố nhỏ ở miền nam, kinh tế rất khó khăn. Để kiếm tiền đóng học phí và
tiền chi tiêu cho Trương Hòa, Đào Đào đã phải cùng người yêu chen chân lên xe
buýt đến trung tâm trương mại Thiên Ý để mua buôn các món đồ nhỏ. Sau đó họ
phải đến từng phòng trong ký túc xá để rao bán, tan học liền đến chợ đêm làm
thêm. Đến năm thứ tư đại học, hai người mang số vốn liếng có trong tay, tranh
thủ cơ hội mở một cửa hàng bán sách ở khu chợ sách, không ngờ sách bán rất
chạy, vì thế tốt nghiệp chưa đầy hai năm, họ đã mua trả góp một căn hộ nhỏ
chuẩn bị làm đám cưới.

Khi Đào Đào gửi tin nhắn thông báo cho Hạ Sơ biết mình sắp cưới. Hạ Sơ thầm
nghĩ, cuối cùng thì mối tình chung lưng đấu cật này đã tìm được một kết thúc có
hậu, cô hi vọng họ sẽ hạnh phúc bền lâu.

Vân Hạ Sơ vẫn chưa chọn được váy áo của phù dâu thì Đào Đào đã đến tìm cô với
vẻ mặt hậm hực: “Bản cô nương thất tình rồi.”

Hạ Sơ vô cùng sửng sốt: “Sao vậy, không phải cậu đang chuẩn bị làm đám cưới rồi
đó sao?”

“Ai thích cưới cứ việc cưới. Đi thôi, tớ trúng quả lớn, khao cậu một bữa.”

Và thế là Hạ Sơ liền đi ăn với Đào Đào một bữa cực kỳ sang trọng, nhìn Đào Đào
quẹt thẻ hết hơn ba nghìn tệ mà không hề luyến tiếc.

Lúc đó, Hạ Sơ cố kìm chế không hỏi gì thêm. Không ai hiểu cô hơn Đào Đào, càng
buồn thì cô nàng càng vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Thoáng một cái mà hơn ba năm đã trôi qua, nhắc lại chuyện này, Đào Đào buồn bã
kể: “Đúng là nằm mơ, một tuần trước khi làm đám cưới, Trương Hòa có nhắc đến
chuyện hồi cấp ba anh ta đã từng yêu thầm một cô gái, đó có lẽ là mối tình đầu
của anh ta. Và thế là anh ta nói muốn đăng một bài viết lên trang web dành cho
học sinh của trường cũ, anh ta muốn cô bé đó biết mình đang chuẩn bị tổ chức
đám cưới. Ai ngờ một ngày trước khi tổ chức đám cưới, cô bé đó liền kéo va li
đến tìm.” Nét mặt Đào Đào tỏ rõ vẻ phẫn nộ: “Kết quả là Trương Hòa đã quỳ xuống
trước mặt tớ và xin lỗi, nước mắt lưng tròng nói rằng tình cảm mà anh ta dành
cho cô bé kia mới là tình yêu. Thật hài hước!”

Hạ Sơ trố mắt: “Thế là hai người chia tay nhau ư?!”

“Không thế thì đòi tự tử à? Tớ không làm được chuyện đó. Thôi! Coi như gặp phải
sở khanh. Việc gì tớ phải tìm đến cái chết vì hắn ta?” Đào Đào tỏ vẻ không thèm
quan tâm: “Chính vì thế tớ mới nói đàn ông là loại động vật thay đổi thất
thường nhất. Nhất định phụ nữ phải đối xử tốt với mình.” Đào Đào kéo Vân Hạ Sơ
ngồi xuống hàng ghế bên đường: “Tuy nhiên, tớ cũng không thể để mình chịu thua
thiệt quá nhiều. Không có đàn ông mình vẫn phải sống. Hắn ta cần tình yêu đích
thực của mình thì tớ phải cần tiền. Và thế là bọn tớ liền ký một bản giao kèo,
hắn ta là kẻ phản bội thì hắn sẽ mất trắng. Quyền sở hữu căn hộ nhỏ đó thuộc về
tớ. Tớ đã mang giấy ủy quyền của phòng công chứng đi tìm một trung tâm môi giới
và bán đi rồi.”

“Chết mất! Lúc ấy mà đầu óc cậu còn tính toán được như vậy à?” Vân Hạ Sơ thốt
lên.

“Đúng vậy. Bản cô nương học về tài chính nên mới có năng khiếu bẩm sinh nhạy
bén như thế. Phản ứng tự vệ đầu tiên khi bị tấn công là phải tìm mọi cách để
giảm mức thiệt hại của mình xuống mức thấp nhất. Hồi đó tớ nghĩ, không còn hy
vọng gì về anh chàng đó nữa, tuổi xuân cũng đã lỡ dở hết rồi, cái duy nhất có
thể níu kéo lại là tài sản chung của hai người. Và thế là trong lúc đầu óc anh
ta còn đang u mê, tớ đã nhanh tay soạn ngay một bản thỏa thuận khi chia tay.
Với gương mặt đầm đìa nước mắt, anh ta thấy áy náy, chỉ xem lướt một lần rồi
đồng ý ký tên.”

Vân Hạ Sơ bật cười: “Cậu không đi làm diễn viên thì thật là phí!”

“Haizz!” Đào Đào thở dài: "Đừng nói nữa, lúc đó khóc thật chứ đâu phải
đóng kịch, dù gì thì cũng là thất tình mà! Yêu nhau bốn năm, đã đến lúc tính
chuyện trăm năm thì bị kẻ khác "nẫng" mất chồng sắp cưới. Nhưng hồi
đó tớ chỉ nghĩ cho dù có khóc ngất thì cũng không được để mất hình ảnh của mình
trước kẻ phản bội.”

“Ừ.” Hạ Sơ gật đầu hưởng ứng, cô đưa mắt nhìn ra phía xa, ánh nắng trải rộng
như những hạt vàng vung vãi. Bầu trời của Hạ Sơ lúc này có nét gì đó khiến
người ta cảm thấy buồn buồn mênh mang.

“Nhưng mà thực ra thì thất tình giống như bị cảm cúm vậy, có thể che giấu được.
Một ngày nào đó cậu sẽ phát hiện ra rằng các triệu chứng của cảm cúm biến mất
lúc nào không hay, lúc ấy cậu sẽ thấy người vô cùng nhẹ nhõm. Có một ngày khi
xem lại những tấm ảnh cũ, lúc ấy cậu mới sực nhớ ra có một người đã từng làm
cậu vô cùng tuyệt vọng. Điều này chứng tỏ rằng cậu đã quên hắn ta từ lâu lắm
rồi.” Đào Đào vừa nói vừa quay đầu sang nhìn Vân Hạ Sơ cười duyên dáng. Nụ cười
mang theo vẻ khích lệ.

Vân Hạ Sơ liền mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Cảm ơn cậu, Đào Đào!”

Hai người đã ăn một bữa cơm thịnh soạn, sau đó Đào Đào lại trang điểm rất cẩn
thận rồi đến quán bar làm. Một mình Vân Hạ Sơ ở nhà xem ti vi, đó là bộ phim
tình yêu dài lê thê. Thấy không thể xem tiếp được nữa, cô bèn đứng dậy thay

quần áo, định đến một nơi nào đó ồn ào, đông người như siêu thị để xả stress.

Đèn thang máy báo hiệu đang dừng ở tầng một, hồi lâu không có động tĩnh gì. Vân
Hạ Sơ khó chịu, lẩm bẩm: “Thang máy như dở hơi, dăm ba hôm lại bãi công.” Phàn
nàn xong, cô lại chán nản quay ra đi cầu thang bộ. Đúng hôm đèn cầu thang tầng
sáu bị hỏng, cô đi rất rón rén, chỉ sự vấp ngã, nhưng xui xẻo thế nào mà chiếc
điện thoại di động cầm trong tay lại lăn mấy vòng xuống dưới theo bậc cầu
thang. Cô đứng ở trên, thẫn thờ một hồi không kìm chế nổi chán chường trong
lòng liền ngồi phịch xuống bậc cầu thang, gục đầu xuống gối, nước mắt lăn dài.
Tình yêu và hôn nhân đối với cô thật hư vô biết bao!

Có người đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô và đưa cho cô chiếc điện thoại
vừa rơi.

Cô liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt lờ mờ, nhạt nhòa. Cô không nhìn rõ
người đó, chỉ nói đúng hai tiếng: “Cảm ơn!”

Người đó lắc đầu, nói nhỏ: “Không có gì.” Im lặng một lát, người đó liền lấy ra
một gói giấy ăn đưa cho cô rồi đi lên tầng.

Tầng bảy vang lên tiếng tra chìa khóa vào ổ để mở cửa, Vân Hạ Sơ luống cuống
lau nước mắt, cô cũng đứng dậy lên tầng đi về nhà. Cứ vậy thôi, cũng chỉ là kết
thúc một mối tình, có gì to tát đâu?

Về cơ bản, chuyện tình cảm của Vân Hạ Sơ đã yên ổn. Tạp chí cử một nhân viên
khác thay Triệu Trí Hàm đến liên hệ công việc với Hạ Sơ. Cậu ấy là người đông
bắc có bộ lông mày sâu róm, toát lên một vẻ phóng khoáng vốn chỉ thấy ở người
của địa phương này. Cậu ta đang đứng giới thiệu về mình trước quầy, giọng nói
sang sảng vang khắp tầng một. Vân Hạ Sơ cười thầm rồi thở dài, đưa tay gõ cửa
phòng làm việc của tổng giám đốc.

An Hinh đã kết thúc tuần trăng mật và quay về. Lúc này cô gái mạnh mẽ ấy đang
ngồi trên bàn làm việc, hai chân vắt chéo lên nhau, đôi dép lắc lư trên mũi bàn
chân, cô đang hào hứng kể cho trự lý Tiền nghe chuyện cô bị ong đuổi trong vườn
hoa oải hương ở Provence.

Vân Hạ Sơ mỉm cười, cô nàng An Hinh này lấy chồng rồi mà vẫn không sửa cái tính
ăn to nói lớn.

“Hạ Sơ, nhớ cậu chết đi được!” An Hinh đang ngồi trên bàn liền nhảy phịch
xuống, lao vào Vân Hạ Sơ, rồi lại rơm rớm nước mắt, thò cánh tay ra: “Nhìn xem
tớ có tội nghiệp không, bị ong mật ở Provence đốt đấy, sau này ai mà còn nhắc
đến vườn hoa oải hương lãng mạn thì tớ sẽ cho người đó biết tay!”

Nghe thấy vậy, trợ lý Tiền liền phá lên cười thích thú.

“Cũng không trách được đám ong mật, ai bảo cậu đẹp như hoa vậy?” Vân Hạ Sơ nhìn
hai vết sưng đỏ ửng trên cánh tay An Hinh giọng dí dỏm.

An Hinh bĩu môi, xoa xoa cánh tay rồi đột nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Hạ
Sơ, tớ đi nghỉ tuần trăng mật có mấy hôm, thế mà nghe nói suýt nữa cậu đã lấy
con sói già Triệu Chí Hàm đó hả? Mẹ kiếp, tớ đã nói với cậu thế nào? Hắn là kẻ
bất tài và còn thực dụng. Nếu anh ta mà là người đáng tin cậy thì lợn phải
chuyển chuồng lên cây mất.”

Vân Hạ Sơ liền đỏ bừng mặt: “Thì cuối cùng cũng có thành đâu? Chia tay rồi mà!”

“Thôi đi, tớ phát hiện ra một điều là cậu còn đang ủ rũ lắm! Xí, cậu có đa tình
quá không, thằng cha vứt trên đường đó liệu có xứng với cậu không?” Nhắc đến
Triệu Chí Hàm, An Hinh lại tỏ rõ thái độ bực mình.

Vân Hạ Sơ đứng giữa phòng, trước ánh mắt thông cảm nhưng không thể giúp được gì
của trợ lý Tiền, cô vẫn phải cứng giọng giải thích: “Ủ rũ gì đâu, tớ ổn lắm
mà.”

An Hinh liền liếc Hạ Sơ một lượt từ đầu đến chân, bĩu môi với vẻ không thèm
chấp: “Thôi, ta chán chẳng buồn nói chuyện với nhà ngươi nữa. Để không bị cụt
hứng sau đám cưới, ta quyết định cho các nhân vật làm mình ngứa mắt đi đày. Bây
giờ, Vân Hạ Sơ, ta chính thức thông báo là nhà ngươi đã được nghỉ phép.”

“Tớ không muốn nghỉ phép.” Vân Hạ Sơ chống đối.

“Nhà ngươi phải nghỉ, bắt đầu tính từ ngày mai, nghỉ trong hai tuần, ta không
muốn nhìn thấy mặt nhà ngươi nữa.” An Hinh kéo ngăn bàn, ném ra một chiếc phong
bì: “Vé máy bay khứ hồi và thẻ đặt khách sạn, đến thẳng nơi mà thiên hạ đồn
thổi là sản sinh ra rất nhiều mối tình cổ tích. Nhà ngươi có thể đi đến đó để
chữa lành vết thương, nói tóm lại là cách ta càng xa càng tốt.”

Vân Hạ Sơ khóc dở mếu dở, cả người và của bị đẩy ra khỏi phòng tổng giám đốc,
vé máy bay dành cho chuyến bay từ Bắc Kinh đến thẳng Copenhagen.

Từ trước đến nay An Hinh luôn là cô gái khẩu xà tâm phật.

Hai tuần sau, Vân Hạ Sơ từ châu Âu trở về, trong chuyến đi đã nảy sinh ra rất
nhiều ý tưởng cho các sản phẩm của mùa mới.


Điều mà Đào Đào quan tâm nhất là: “Chuyến du lịch của một cô gái độc thân có
cuộc tương ngộ gì không?”

Vân Hạ Sơ ngẫm nghĩ một lát, cuộc tương ngộ duy nhất mà cô nhìn thấy là trên
chuyến bay lúc về, cô ngồi bên cạnh là một chàng Đông Gioăng nhỏ tóc vàng mắt
xanh. Nhưng cậu bé chỉ độ tám chín tuổi, leo lên trèo xuống khiến cô không được
yên thân.

Từ trước đến nay Đào Đào ghét cay ghét đắng tính không biết tìm niềm vui lãng
mạn của Vân Hạ Sơ.

Chiều thứ Ba, hết giờ làm việc, Vân Hạ Sơ đã hẹn Đào Đào đi làm tóc, cô vội
vàng xuống sân, bất ngờ lại nhìn thấy xe của Triệu Chí Hàm đang đỗ bên dưới.
Thấy cô đi ra, Triệu Chí Hàm liền bấm cửa kính xuống, vẫy cô lên xe.

Vân Hạ Sơ ngần ngừ một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lên xe.

“Hạ Sơ...” Triệu Chí Hàm hiếm khi ăn nói ấp úng như vậy: “Anh rất xin lỗi em!”

Vân Hạ Sơ nghĩ, không phải đã gọi điện thoại rồi đó sao? Tại sao lâu như thế
rồi mà còn đến đây để xin lỗi, xem ra mình vẫn có một vị trí nhất định trong
lòng anh ta. Có lẽ thực sự anh ta cũng đã nghĩ đến chuyện lấy mình, thế là cô
lại mềm lòng, cảm thấy sống mũi cay cay, một hồi lâu mới trả lời một cách khó
khăn: “Không sao cả!”

“Bùi Linh là bạn gái của anh hồi học đại học. Tình cảm của bọn anh rất gắn bó,
chỉ có điều sau khi tốt nghiệp, cô ấy phải đi nước ngoài, không còn cách nào
khác bọn anh đành phải chia tay, nhưng anh vẫn không quên được cô ấy. Chính vì
thế, Hạ Sơ, anh rất xin lỗi em!”

Vân Hạ Sơ nhìn thấy kính trước có dán một khung ảnh hình chuột Mickey chụp
khuôn mặt của Triệu Chí Hàm và Bùi Linh, hai người kề sát bên nhau rất thân
mật. Triệu Chí Hàm cười miệng rộng ngoác như chú vịt Donald.

Một cảm giác chua chát khó có thể miêu tả bằng lời dần dần lan tỏa xuống cuống
lưỡi, rồi lan xuống tận dạ dày. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh chàng Triệu Chí
Hàm điềm đạm, lạnh lùng đó lại có nụ cười thoải mái đến vậy.

Hóa ra, giữa hai người có tình yêu hay không, thực sự là khác nhau một trời một
vực. Chính vì thế với nhà ngươi, anh ta mãi mãi chỉ có thể nở một nụ cười gượng
gạo mà thôi.

“Hạ Sơ, anh đến để năn nỉ em một chuyện.”

Nhìn Hạ Sơ từ đầu đến giờ vẫn một mực im lặng, Triệu Chí Hàm cất lời một cách
khó khăn. Hạ Sơ nhìn ánh mắt né tránh của Triệu Chí Hàm lặng lẽ chờ đợi phần
tiếp theo. Triệu Chí Hàm đành phải nói tiếp: “Tức là bản thiết kế của chiếc
vòng đó, anh thực sự không biết phải nói với em như thế nào. Anh chưa kịp trả
cho em thì đã bị Bùi Linh nhìn thấy. Cô ấy rất thích, nói muốn trả tiền để mua
lại bản thiết kế của em, cô ấy bảo em ra một cái giá.”

Vân Hạ Sơ thôi không nhìn khung ảnh nữa mà đưa mắt ra chỗ khác, đột nhiên cô
cảm thấy rất mệt. Bên ngoài thời tiết rất đẹp, nắng chiều rực rỡ. Cô cười tự
chế giễu mình, nghiêng người mở cửa, nhấc chân xuống xe.

“Hạ Sơ, Hạ Sơ, anh năn nỉ em mà!”

“Em tặng cho cô ấy đó!”

Ngồi trước gương, cô nhìn gương mặt được trang điểm
khá ấn tượng của mình: mắt được đánh màu cà phê từ nhạt đến đậm, hàng lông mi
cong vút, chiếc áo hai dây màu xám, trên vai có phủ dải lông vũ mềm mại. Chân
váy dài màu xanh lá cây mang phong cách dân tộc, tạo ra vòng eo nhỏ nhắn duyên
dáng. Vân Hạ Sơ chăm chú ngắm mình trong gương, hóa ra cũng vào được vai cô
nàng gợi cảm như thế này đây.

Vân Hạ Sơ cùng Đào Đào đến quán bar uống rượu.

Lấy chồng bất thành, thôi tạm thời để ta phung phí tuổi thanh xuân và nhan sắc
vào việc khác.

Quán bar ồn ào, ánh đèn mờ ảo, các mĩ nữ với ánh mắt ướt át, đám đàn ông dồi
dào hormone Adrenaline.

Vân Hạ Sơ ngồi thu lu trong góc sofa, men rượu đang cồn cào trong dạ dày, thấy
không thể chịu được nữa cô liền lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Lúc ra
đầu óc cô nặng trĩu, thấy Đào Đào đang đứng giữa sàn nhảy, bị một đám đàn ông
vây quanh như một bà hoàng, nhảy rất hăng say.

Vân Hạ Sơ nghiêng nghiêng ngả ngả chen vào giữa sàn, hét lớn vào tai Đào Đào:
“Tớ về nhà trước đây, đau đầu!” Đào Đào nghe không rõ, chỉ đáp lớn: “Cậu ra
nghỉ đi, đợi tớ một lát.”

Vân Hạ Sơ cũng chẳng buồn quan tâm, lại chen ra với cái đầu đang choáng váng.
Ra khỏi quán bar, bên ngoài, gió se se lạnh, tranh thủ lúc đầu đã tỉnh táo hơn,
cô liền vẫy một chiếc xe taxi nói với lái xe địa chỉ nhà riêng.

Đến khi đứng trong sảnh đợi thang máy, bấm thang máy một hồi lâu không thấy
động tĩnh gì, Vân Hạ Sơ mới nhìn thấy, trên cửa thang máy có dán bảng thông báo
lớn: Thang máy đang trong quá trình sửa chữa.

Cái thang máy chết tiệt, suốt ngày hỏng!

Vân Hạ Sơ bực dọc đá vào thang máy một cái rồi hậm hực đi vào cầu thang với ánh
đèn leo lét, đầu thì nặng trĩu mà chân thì nhẹ bẫng, bước thấp bước cao đếm bậc
thang.

Cuối cùng thì cũng đã lên đến nơi, tầng tám, cô ra khỏi cầu thang, rẽ phải rồi
rẽ trái, may quá, đến nhà rồi.

Thò tay vào túi xách tìm chìa khóa, dưới ánh đèn lờ mờ, một lúc lâu cô mới tìm
được chìa khóa và cắm chìa vào ổ, nhét chìa vào rồi nhưng hình như chưa kịp xoay

thì cửa đã mở. Hạ Sơ mơ màng đẩy cửa ra, cởi giày, cởi quầy áo rồi vào phòng
ngủ chính. Bên tay phải là nhà vệ sinh, tắm ào một cái rồi leo lên giường, chùm
chăn kín đầu rồi ngủ.

Tuy nhiên, Vân Hạ Sơ cũng có cảm giác rằng, phòng ngủ có gì đó hơi bất thường,
nhưng cô không đủ tỉnh táo để phát hiện ra bất thường ở điểm nào, hình như gối
mềm quá, không thoải mái, lạ thật!

Nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, Cảnh Thần sửng sốt ra mở cửa. Anh thấy một
người đẹp trang điểm cầu kỳ, ăn mặc gợi cảm bước vào, cởi áo váy rồi đi vào nhà
vệ sinh của phòng ngủ chính cứ như không rồi tắm. Sau đó cô nàng lại thản nhiên
leo lên giường mình. Từ đầu đến cuối coi như mình không tồn tại.

Đợi đến khi cô nàng rửa mặt sạch sẽ, để lộ khuôn mặt thanh tú, trắng ngần và
lên giường mình mà trên người không có một mảnh vải che thân, kéo lấy chăn rồi
ngủ thiếp đi. Cảnh Thần mới sực hiểu ra vấn đề, cô nàng say rượu này đã vào
nhầm phòng.

Anh cười ranh mãnh, cúi đầu ghé sát vào chiếc cổ cao trắng ngần của Vân Hạ Sơ,
lấy ngón tay trỏ khều sợi dây chuyền bạc của Vân Hạ Sơ lên: “Là do em tự leo
lên giường anh đó nhé, không được trách anh đâu đấy.” Bị Cảnh Thần nghịch, sợi
tua rua của dây chuyền liền rơi xuống rãnh ngực, thoắt ẩn thoắt hiện. Vân Hạ Sơ
liền cử động người với vẻ bất an, hơi men khiến ý thức của cô vô cùng mơ hồ.

Trong lúc mơ màng, Vân Hạ Sơ nghe thấy có người gọi nhỏ bên tai mình: “Có được
không?” Giọng nói trầm ấm, nghe rất cám dỗ, hơi thở ấm áp đó khiến cơ thể cô
cũng rạo rực.

Trong mơ, Vân Hạ Sơ cũng cảm thấy buồn cười, không lấy được chồng, hậu quả thật
nghiêm trọng, ngay cả trong mơ cũng muốn được làm tình.

Đêm nay cô ngủ không ngon giấc.

Sáng sớm tỉnh giấc, Vân Hạ Sơ xuống giường trong trạng thái đầu như muốn nổ
tung, đi chân đất ra rót nước uống. Sau đó cô liền nhìn thấy một người đàn ông
từ nhà vệ sinh đi ra trong trạng thái trên người không một mảnh vải che thân.
Tư duy của Vân Hạ Sơ dừng lại ba mươi giây, sau đó như người gặp ma, trợn tròn
mắt nhìn Cảnh Thần với vẻ vô cùng sợ hãi, lắp bắp: “Anh, anh là ai, tại sao anh
lại ở đây?”

Cảnh Thần cố gắng nhịn cười, quay vào nhà vệ sinh rút chiếc khăn tắm rồi quấn
quanh người: “Chào Vân Hạ Sơ, anh là Cảnh Thần.”

Vân Hạ Sơ vội vàng lùi ra phía sau, cố ép mình trấn tĩnh, bước nhanh về phía
giường, miệng lẩm bẩm: “Gặp ác mộng rồi, gặp ác mộng rồi!”

Ánh nắng ban mai lọt qua rèm cửa hắt vào phòng, Vân Hạ Sơ vô cùng sửng sốt khi
phát hiện ra rằng, đây không phải là phòng của cô. Cô đã nhanh chóng phát hiện
ra rằng mình không mặc gì trên người, chăn ga bừa bộn, dường như không khí vẫn
còn sót lại cái gì đó rất kích thích…

Không thể chịu được nữa, Hạ Sơ bèn hét lớn rồi nhảy lên giường, kéo lấy tấm
chăn che kín cơ thể đang trần như nhộng của mình, sau khi cô sững người ra một
lát liền nhanh chóng tua lại thước phim trong đầu.

Đêm qua uống rượu say về nhà, thang máy hỏng, phải leo cầu thang…

Vào nhầm phòng ư?

Lên nhầm giường ư?

Vân Hạ Sơ ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần đang đứng tựa người vào cửa bằng ánh mắt
sửng sốt, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nên không giấu nổi nụ
cười đáng ghét của anh ta. Vân Hạ Sơ thầm rủa, thật không biết xấu hổ! Nhưng
nét mặt cô lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, hỏi: “Anh quen tôi à?”

“Ừ, Vân Hạ Sơ, phòng 806. Xin chào, anh là hàng xóm của em. Đây là phòng 706.”

Mẹ kiếp! Leo thiếu mất một tầng, lại mò lên giường người khác. Gã đàn ông vô
liêm sỉ này lại lợi dụng người khác trong lúc người ta say rượu. Đáng phải lột
truồng rồi đem đi thị chúng! Vân Hạ Sơ hận đến nỗi nghiến răng ken két.

Cảnh Thần lấy quần áo của Vân Hạ Sơ từ máy giặt ra và đưa cho cô, nét mặt lộ rõ
vẻ châm chọc đã được ăn sái còn già mồm: “Đêm qua thực sự em nhiệt tình quá,
anh chỉ là một người đàn ông bình thường. Thế nên…”

Vân Hạ Sơ đưa tay giật lấy quần áo của mình, Cảnh Thần liền tiện đà áp tới, đè
Vân Hạ Sơ xuống dưới. Chắc là anh ta vừa tắm xong, mùi bạc hà thơm mát khiến Hạ
Sơ thất thần trong giây lát, mãi cho đến khi đôi môi nóng bỏng của anh ta ập
xuống môi mình và mút nhẹ, Vân Hạ Sơ mới hoảng loạn định đẩy anh ta ra.

Cảnh Thần cười khẽ và ghé sát vào tai cô, ranh mãnh cắn vào dái tai cô, nói
nhỏ: “Chắc là kinh nghiệm của em còn non lắm đúng không? Nhìn thẹn thùng như
vậy, nhưng anh lại rất thích, hê hê!”

Cảnh Thần vừa cười thích thú vừa đứng dậy.

Vân Hạ Sơ đỏ mặt tía tai, túm lấy chiếc gối ném sang. Cảnh Thần hờ hững đón
lấy, chớp mắt, hỏi với giọng rất mờ ám: “Vẫn chưa muốn rời khỏi giường anh à?
Nếu em muốn, ngày nào em cũng có thể đến! Rất hoan nghênh em!”

Vân Hạ Sơ giận dữ mặc quần áo vào, không thèm để ý đến đôi mắt hau háu của Cảnh
Thần. Hít thở thật sâu, hít thở thật sâu nữa! Cô ép mình phải trấn tĩnh lại,
sau đó quay đầu ra, đứng trước bộ ngực màu nâu đồng gợi cảm của Cảnh Thần và
lạnh lùng: “Cảm ơn, đêm qua rất vui vẻ! Tạm biệt!”

Lần này đến lượt Cảnh Thần hơi nhún người với vẻ sửng sốt. Vân Hạ Sơ nghiêng
người bước ra khỏi phòng ngủ, ưỡn thẳng lưng, đi ra cửa. Mẹ kiếp! Đừng bao giờ
gặp lại nữa!

Năm phút sau, Cảnh Thần phát hiện ra trên tủ cạnh cửa có đặt năm tờ một trăm
nhân dân tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận