Bên bàn ăn tối, Hạ Sơ
chính thức lên tiếng phản đối Cảnh Thần: “Sau này anh đừng quan tâm đến người
thân của em nữa, anh có ý định gì vậy? Rõ ràng là biết sau khi hợp đồng hết hạn
chúng ta sẽ ly hôn, em không nợ anh gì cả, tại sao anh lại cố tình gây khó dễ
cho em?”
Vừa nghe thấy vậy, nét mặt Cảnh Thần tỏ rõ vẻ vô tội: “Anh có cố tình gì đâu,
anh đi ngang qua lên tiện đường rẽ vào. Các ông các bà ở khu nhà em nhiệt tình
quá, đều coi anh là người nhà, anh cũng ngại nên không muốn cành cao với mọi
người.”
Hạ Sơ không nói gì, nghĩ bụng cho dù có nói cũng bằng không, không thể ngày
ngày quản chặt anh ta, tốt nhất mình nên nghĩ cách giải thích cho gia đình biết
sau khi ly hôn. Nghĩ vậy, Hạ Sơ không đếm xỉa gì đến Cảnh Thần nữa, lặng lẽ ăn
cơm. Ăn xong liền buông bát đĩa xuống định lên phòng 806 ngó xem Đào Đào về
chưa, chưa ra đến cửa thì Đào Đào liền gọi điện: “Hạ Sơ, lên phòng tớ ngay
nhé.”
Hạ Sơ liền tuân lệnh lên ngay, Ngô Mạt chưa đi làm về, Đào Đào đang ngả người
trên sofa, vẻ mặt đau khổ: “Hạ Sơ, hình như bắp chân tớ bị thương rồi, đau kinh
khủng.”
Hạ Sơ lại gần xem thì thấy phía ngoài bắp chân của Đào Đào tím bầm một mảng, cô
vội vào mở tủ lạnh lấy hộp đựng đá ra, lấy khăn bọc một viên đá lại, đắp cẩn
thận lên vết thương của Đào Đào: “Đau lắm hả, nếu không đỡ thì đi bệnh viện
vậy.”
Đào Đào liền lắc đầu: “Không cần, chỉ bị thương phần mềm thôi, nghỉ ngơi hai
ngày là ổn.”
Lấy một cái gối để Đào Đào tựa cho thoải mái, Vân Hạ Sơ hỏi với giọng tò mò:
“Cậu làm gì mà để ra như vậy, đi nhảy quanh năm mà còn bị thương phần mềm?”
Vẻ đau khổ trên khuôn mặt Đào Đào kèm theo một chút luống cuống: “Tớ ngồi thiền
theo thế đài sen.”
“Hả!” Vân Hạ Sơ vô cùng sửng sốt: “Cậu đủ trình độ làm giáo viên dạy yoga rồi,
thế mà ngồi theo thế đài sen còn bị thương ư?”
“Tại tớ bất cẩn, ngồi hơi lâu.”
“Ngồi bao lâu mà để ra nông nỗi này?”
“Hình như hơn một tiếng đồng hồ gì đó.”
Vân Hạ Sơ trợn tròn mắt: “Cậu nghĩ gì mà ngồi lâu như vậy?”
“Không, không nghĩ gì cả.” Đào Đào lắp bắp, không biết có phải do đau quá hay
không mà mặt đỏ bừng.
Vân Hạ Sơ nhìn khuôn mặt mỗi lúc một đỏ hơn của Đào Đào bằng ánh mắt nghi ngờ,
chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì Ngô Mạt mở cửa bước vào. Nhìn thấy Vân Hạ Sơ và Đào
Đào đang ngả người trên sofa, nét mặt cậu có vẻ ngượng ngùng, cúi xuống chậm
chạp thay giày. Mãi cho đến khi khi Vân Hạ Sơ nghi ngờ không biết đôi giày của
cậu ta có phải đi dưới chân hay không, cậu ta mới nói nhỏ: “Chị Hạ Sơ, chị lên
chơi à?”
Vân Hạ Sơ gật đầu với vẻ thắc mắc: “Em sao vậy, cũng không được khỏe à?”
Ngô Mạt vội vàng lắc đầu: “Đâu có, chắc là tại trời nóng quá.”
“Ừ, không sao là tốt rồi, Đào Đào bị thương ở bắp chân, chắc cô ấy phải nghỉ
ngơi, em đi nấu cơm đi.” Vân Hạ Sơ dặn dò, lúc này cô mới phát hiện ra Ngô Mạt
đã đổi kiểu tóc từ bao giờ, tóc mái đã cắt hết, lộ ra cặp lông mày rất đàn ông
và đôi mắt dài, nhìn khá điền trai.
Hạ Sơ cũng vô cùng nhạc nhiên khi phát hiện ra rằng, đúng là cặp lông mày và
đôi mắt của Ngô Mạt lại khá giống với bức vẽ mà Đào Đào đem về.
Mắt Đào Đào không rời màn hình ti vi, Ngô Mạt thì vâng lệnh chạy ngay vào bếp.
Thái độ của cả hai người này đều khá bất thường. Đột nhiên Vân Hạ Sơ sực nhớ ra
câu nói “cô theo dõi rồi, hình như hai đứa đó cũng có tình ý với nhau đấy”, nếu
như vậy thì đúng là có điều gì đó không bình thường. Hạ Sơ liền nghiêng người
ghé sát vào Đào Đào, nói nhỏ: “Cậu khai thật đi, lúc ngồi theo thế hoa sen, có
phải đấu tranh tư tưởng chuyện thích Ngô Mạt hay không?”
Đào Đào ngẩng đầu lên vô cùng sửng sốt, mắt nhìn Hạ Sơ, hồi lâu không nói được
gì.
Hạ Sơ nhìn Ngô Mạt đang bận rộn trong bếp rồi chớp chớp mắt với Đào Đào, nói:
“Đúng là gừng càng già càng cay! Cách dăm ba ngày tớ lại gặp hai người, cũng
không phát hiện ra vấn đề gì, mẹ cậu nhìn một lần mà phát hiện ra ngay. Bái
phục!”
“Gì cơ? Mẹ tớ phát hiện ra cái gì? Sao cậu lại biết?” Đào Đào ngồi thẳng người
lại, trợn mắt nhìn Vân Hạ Sơ, sau đó lại “ái” một tiếng, ôm chân đau toát mồ
hôi hột.
“Sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu, Ngô Mạt vội chạy ra ngay, quỳ xuống dưới chân
Đào Đào, hỏi rất sốt sắng: “Có đau lắm không? Hay là bọn mình vào viện?” Nói
xong liền tỏ tư thế chuẩn bị bế Đào Đào.
“Không cần, không sao.” Đào Đào cố gắng gạt đi nhưng vẫn cau mày rất đau khổ.
Thấy vậy, Hạ Sơ cố nhịn cười nói với giọng nghiêm túc: “Ngô Mạt, chị còn có
việc phải đi, chị giao Đào Đào lại cho em nhé, em nhớ chăm sóc chị ấy.”
Ngô Mạt liền gật đầu: “Vâng, chị cứ về lo việc đi, em sẽ chăm sóc chị Đào Đào.”
Hạ Sơ đứng dậy, ghé sát vào tai Đào Đào với vẻ bí hiểm, nói thầm: “Mẹ cậu đã
tuyên bố rồi, tuổi nhỏ một chút cũng không sao, hê hê.”
Đào Đào đỏ bừng mặt, lí nhí trả lời: "Ăn cỏ non sợ sạn lắm.”
“Hê hê! Cậu cứ ăn đi rồi tính sau!”
Ngô Mạt nhìn Hạ Sơ đang cười tủm tỉm và Đào Đào mặt đỏ như gấc, tự nhiên cũng
thấy mặt nóng bừng.
Hạ Sơ liền vỗ vai Ngô Mạt: “Nhớ nấu cơm ngon một chút, đừng bắt Đào Đào ăn
sạn.”
Hạ Sơ về đến phòng 706, Cảnh Thần thấy cô cười rất tươi, không nén nổi tò mò:
“Sao mà phấn khởi vậy?”
Nghe thấy vậy, Hạ Sơ thôi không cười nữa, nghĩ một lát rồi hỏi rất nghiêm túc:
“Anh bảo có cách nào để vun vào cho đôi trai gái rõ ràng là có thiện cảm với
nhau hay không?”
“Hả?” Cảnh Thần nhướn mày lên: "Ý em nói là Đào Đào và Ngô Mạt hả?”
“Hả? Anh cũng thấy điều đó à?” Hạ Sơ vô cùng bất ngờ, không khỏi trách mình, lẽ
nào mình ngờ nghệch đến vậy sao?
“Chỉ là cảm giác mà thôi.” Cảnh Thần mỉm cười.
Hạ Sơ vội vàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thần, hỏi: “Thế anh có cách
gì không? Đào Đào không thừa nhận. Mặc dù hai người tuổi tác cách nhau hơi xa,
em rất hiểu tính cách, thói quen của Ngô Mạt và Đào Đào. Chính vì thế em thấy
thực ra hai người này rất hợp nhau, hơn nữa ba mẹ Đào Đào cũng thấy phù hợp.”
“Cuối tuần em có rỗi không?” Tự nhiên Cảnh Thần hỏi một câu.
“Anh có cách gì à?”
“Ừ, nếu cuối tuần em có thời gian thì anh có diệu kế. Chỉ cần em hợp tác với
anh, chắc chắc sẽ giúp họ vượt qua được sự ngại ngần.” Cảnh Thần cười rất bí
hiểm.
“Để em nghĩ xem nào, hôm nay là thứ Hai, còn khoảng hai tuần nữa là đến thời
gian nộp mẫu thiết kế của Finrod. Thế thì cuối tuần này em có thể nghỉ một ngày
không phải làm thêm. Thứ Bảy được không?” Hạ Sơ tính toán thời gian, quyết định
lo cho Đào Đào trước.
“OK! Cứ thế nhé.” Cảnh Thần túm tay Hạ Sơ để hai người cụng nắm đấm vào nhau.
Nhìn vẻ hào hứng như trẻ con của Cảnh Thần, Hạ Sơ liền rụt tay lại, nói: “Nói
ra cách của anh trước đi, bọn mình phải bàn thêm cả các chi tiết nhỏ nữa.”
“Hê hê, em không cần phải quan tâm nhiều đến các chi tiết. Anh còn phải nghĩ
thêm một chút nữa. Hơn nữa, có lần nào anh làm hỏng chuyện của em không? Thế
nên em cứ yên tâm, đến lúc đó chỉ cần em làm theo sự ra hiệu của anh là chắc
chắn thành công.”
Cảnh Thần không chịu tiết lộ kế hoạch, Hạ Sơ cũng không biết phải làm thế nào,
đành tạm thời gác trí tò mò lại.
Tối thứ Sáu, trước sự sắp xếp của Cảnh Thần, Hạ Sơ, Ngô Mạt và Đào Đào đi một
chuyến du lịch ra ngoại ô.
Ra khỏi thành phố, xe chạy về phía bắc đến thẳng khu nghỉ mát ở vùng giáp ranh
giữa huyện Mật Vân và tỉnh Hà Bắc. Bầu không khí trên xe rất ấm cúng vì có sự
đạo diễn của Hạ Sơ và Cảnh Thần.
Cảnh Thần nói: “Càng ngày càng cảm thấy kết hôn hạnh phúc thật, em bảo có đúng
không, Hạ Sơ yêu dấu?”
Thấy gã đó liếc mắt đưa đẩy, Hạ Sơ cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng đột ngột, cô
cúi đầu lườm Cảnh Thần một cái, nhưng miệng vẫn nói: “Vâng, em cũng thấy thế,
đúng là hạnh phúc. Đào Đào, cậu cũng mau lấy chồng đi.”
“Kết hôn giống như uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có mình mới biết. Bất luận
người khác đánh giá như thế nào, hạnh phúc đều phải dựa vào sự trải nghiệm của
mình.” Vừa nói Cảnh Thần vừa chớp mắt với Hạ Sơ: “Chuyện tình cảm không phân
biệt quốc gia, chủng tộc hay tuổi tác, tình yêu là trên hết!”
Hạ Sơ nhìn thấy vẻ mặt có gì đó không tự nhiên của Ngô Mạt và Đào Đào ở hàng
ghế sau qua gương chiếu hậu, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc trong
không trung, cười rất gượng gạo, sau đó lại giả vờ quay đầu nhìn ra cửa. Không
kìm được Hạ Sơ liền giơ ngón tay làm động tác biểu thị sự chiến thắng, nói nhỏ:
“Hay lắm!”
Chín giờ tối, bốn người có mặt ở khu nghỉ mát, vào khách sạn Cảnh Thần đã đặt
từ trước. Lúc này, không những Đào Đào và Ngô Mạt lộ rõ vẻ luống cuống trên
khuôn mặt, mà ngay cả Hạ Sơ cũng sững người. Cảnh Thần giơ tay ra với vẻ vô
tội: “Anh xin lỗi, đang là mùa du lịch nên anh chỉ đặt được hai phòng thôi.”
Đào Đào vội nhảy đến chỗ Hạ Sơ: “Em với Hạ Sơ một phòng.” Hạ Sơ cũng phát hiện
ra vấn đề khá nghiêm trọng nên cũng vội vàng gật đầu: “Ừ, hai bọn em một
phòng.”
Cảnh Thần nhếch mép lên, ngó nghiêng hành lang tối lờ mờ, nói nhỏ: “Trên mạng
nói nhà nghỉ này thường xuất hiện ma, lúc đó anh cũng không muốn đặt phòng của
họ, nhưng phòng của họ có điều kiện tốt nhất. Anh nghĩ đi nghỉ thì phải chọn
chỗ thoải mái một chút.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa để lộ ra hàm răng trắng đều,
cười rất bí hiểm: “Nhưng chắc là bọn em cũng không tin vào chuyện ma quỷ lãng
nhách đâu nhỉ? Thôi cũng được, bọn anh sẽ ở một phòng.”
Nói xong, Cảnh Thần liền khua tay, ra hiệu cho mọi người xách hành lý vào
phòng. Phòng nằm trên tầng hai, một bên của hành lang toàn là cửa sổ, nhìn ra
chỉ thấy bóng núi nhấp nhô tối om, thỉnh thoảng có ánh lửa leo lét. Đào Đào ghé
sát vào Hạ Sơ, hỏi nhỏ: “Hạ Sơ, cậu bảo đó có phải là lửa ma không?”
Hạ Sơ liền vỗ tay lên gáy bạn: “Lửa ma gì, chỉ nói linh tinh.”
Đến phòng, Cảnh Thần vừa mở cửa, vừa nói với Hạ Sơ và Đào Đào đang đứng trước
cửa phòng bên cạnh: “Không sao đâu, bọn anh ở ngay phòng bên cạnh. Nếu đêm đến
có gì bất thường thì cứ đập mạnh vào vách tường. Trên mạng nói nếu đêm đến thấy
có bóng ma vật vờ trên góc trần nhà thì cứ mặc kệ nó, bọn em cứ việc ngủ thôi.”
Đào Đào túm vạt áo Hạ Sơ, đột nhiên nói: “Hạ Sơ, hay là để Cảnh Thần ngủ cùng
phòng với cậu đi.” Nói xong liền buông ngay Hạ Sơ ra, chạy thẳng đến chỗ Ngô
Mạt, nói lớn: “Thôi để chị phụ trách bảo vệ em, mẫu con trai non nớt như em dễ
bị quỷ cái ngắm lắm.”
“Chị Đào Đào, chắc chị sợ đúng không! Hù, ma kìa!” Ngô Mạt cười rất ranh mãnh,
đột nhiên cúi người xuống giả vờ làm ma dọa làm Đào Đào giật bắn người.
“Thích ăn đánh phải không?” Đào Đào xông tới, hai người đánh nhau thùm thụp.
Cảnh Thần liền chớp chớp mắt với Hạ Sơ, hai người nối đuôi nhau đi vào phòng.
Hạ Sơ đặt hành lý xuống, phát hiện thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường
đôi, bèn lắp bắp hỏi: “Sao anh không đặt phòng tiêu chuẩn?”
“Anh nghĩ đặt cho họ phòng có giường đôi lãng mạn, họ mới có nhiều cơ hội đột
phá chứ? Nếu anh chỉ đặt một phòng, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ. Em đừng quên
mục đích lớn nhất của chuyến đi này là vun vào cho bọn họ, thế nên...” Dường
như lời giải thích của Cảnh Thần rất hợp lý, Hạ Sơ không tìm được lý do gì để phản
bác, bèn hậm hực tuyên bố: “Anh nằm đất.”
Tuy nhiên, chiếc giường đôi lãng mạn chỉ có một chiếc chăn đôi lãng mạn đáng
ghét. Đêm thu trong núi, trời lạnh, Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ với vẻ ấm ức.
Hạ Sơ thầm nghĩ, đều là người lớn cả rồi, thôi vậy, ngủ tạm một đêm cũng không
sao.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, hai người tắt đèn nằm xuống, ở giữa là một khoảng
trống có thể cho xe ô tô chạy qua. Hạ Sơ quay lưng về phía Cảnh Thần, nghĩ bụng
mặc kệ anh ta, ngủ thôi, ngủ say là được mà!
“Hạ Sơ, em ngủ chưa?”
Một lúc lâu sau, Hạ Sơ đang cố gắng đếm cừu thì đột nhiên nghe thấy kẻ đó gọi
nhỏ trong bóng tối, giọng thì thầm như đứa trẻ không nơi nương tựa.
Màn đêm yên tĩnh, gió trời se lạnh, đám ếch kêu rộn ràng trong hồ nước. Qua cửa
sổ, Hạ Sơ nhìn thấy sao đêm rải khắp trên nền trời, tựa như tuổi trẻ cô đơn, lẻ
loi của cô. Thoáng cái mà đã qua, không biết cảm giác rung động là thế nào. Hạ
Sơ không đáp lại, vẫn nằm yên và thế là kẻ đó lại xoay người lại, nằm nghiêng,
một tay chống lên đầu, hỏi nhỏ: “Hạ Sơ, em ngủ chưa? Hạ Sơ?”
Hạ Sơ không nói gì.
Cảnh Thần dò dẫm rồi nằm xuống bên cạnh Hạ Sơ, chăn kêu sột soạt. Một lát sau,
anh nằm sát vào cô, nói nhỏ đến mức như đang nói thầm với mình: “Hạ Sơ, lẽ nào
em không có cảm giác gì với anh hay sao?”
Trong bóng tối, trái tim Hạ Sơ như đám tảo xanh ngâm trong nước biển, bị dòng
hải lưu nhấn chìm, ấm áp mặn chát, rồi cô lại nghe thấy người đó nói: “Hạ Sơ,
anh nghĩ, anh đã yêu em mất rồi.” Giọng nói rất lẻ loi, thì thầm.
Hạ Sơ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Và thế là, trong bóng đêm, Cảnh Thần ngồi dậy, kéo chăn đắp vào bờ vai đang lộ
ra ngoài của Hạ Sơ, sau đó lại đưa tay khoác lên eo cô, ôm nhẹ cô, áp sát vào
lưng cô dưới tấm chăn. Hơi nhở nhẹ nhàng, mềm mại. Người Hạ Sơ cứng đờ, vai
thấy hơi ngưa ngứa vì bị hơi thở ấm áp phả vào. Cô cố chịu đựng, không dám nhúc
nhích. Cảnh Thần nằm sau thở dài với vẻ thỏa mãn, rúc đầu vào gáy cô, tìm một
tư thế thoải mái, một lát sau thì nghe thấy tiếng thở đều đều.
Hạ Sơ liền đưa tay kéo chăn xuống dưới cho thoáng, cảm thấy lưng nóng bừng. Cô
gục mặt xuống gối, bối rối. Sau lưng Cảnh Thần đang nói mơ gì đó, không kìm
được Hạ Sơ bèn cười cười, lưng cô cứng đờ nhưng lại đắn đo, cô không nỡ gạt con
cá bám sau lưng ra. Gió thổi làm rèm cửa bay lất phất, mang theo mùi thơm mát
của cỏ khô. Sao đêm len qua cửa sổ, trải khắp tấm chăn đôi. Hai người nằm trong
chăn, hai trái tim vượt qua mọi sự cách trở của ban ngày và kề sát bên nhau.
Anh nói, anh đã yêu cô rồi! Lời tỏ tình này khiến trái tim cô rung động, cảm
giác rung động đó thật xa lạ và mãnh liệt, trong trái tim Hạ Sơ, vọng ra những
âm thanh thổn thức mỗi lúc một rõ nét hơn, mỗi lúc một khó chống cự hơn.
Sau khi kết thúc chuyến đi chơi ở ngoại ô một ngày một đêm, hai nhân vật chính
trong kế hoạch đã đột phá thành công, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình.
Hạ Sơ lên tầng, đúng lúc gặp Ngô Mạt từ thang máy đi ra. Cậu bê một cốc Dairy
Queen lớn, nhìn thấy Hạ Sơ, mặt đỏ bừng, tỏ vẻ bẽn lẽn: “Đào Đào nói muốn ăn
kem Dairy Queen, em đi mua cho cô nàng.”
Hạ Sơ mím môi cười lén, khoác tay lên vai cậu ta: “Ngô Mạt, Giang Đào Đào lại
bắt nạt em rồi à? Nếu thấy ấm ức thì cứ nói ra, chị sẽ tìm lại công bằng cho
em.”
Ngô Mạt mặt đỏ tía tai lắc đầu.
Hạ Sơ thôi không cười nữa, nói với giọng rất nghiêm túc: “Ngô Mạt à, đừng nghĩ
Đào Đào nhiều tuổi, thực ra tính tình cô ấy cũng trẻ con lắm, nhiều lúc rất
bướng bỉnh. Em nhường cô ấy một chút, hai người hợp tính nhau lắm.”
Ngô Mạt gật đầu, nhìn vào mắt Hạ Sơ: “Chị Hạ Sơ, cảm ơn chị, thực ra em cũng
biết anh Cảnh Thần mới là người hợp với chị nhất. Em sẽ chăm sóc cho Đào Đào
thật tốt, chị cứ yên tâm.”
Hạ Sơ nghe mà thấy ấm lòng, cười gật đầu.
Đào Đào đã khắc phục được tâm lý ngại ngùng khi ăn cỏ non, nhìn thấy Hạ Sơ và
Ngô Mạt bước vào, liền chỉ huy Ngô Mạt cho kem vào tủ lạnh một lát. Cô đang
ngồi trên sofa chăm chú bôi nhũ móng tay màu tím phớt. Hạ Sơ huých huých bạn,
hỏi nhỏ: “Cảm giác ăn cỏ non thế nào? Không tồi chứ?”
Đào Đào xòe mười ngón tay ra, vừa kiên nhẫn chờ đợi nhũ trên móng tay khô, vừa
ngửa mặt lên tỏ vẻ suy nghĩ, một hồi lâu mới trả lời: “Cỏ non cũng có cái hay
của cỏ non, mùi vị thơm ngon. Nhưng tớ thấy, cây cỏ nhà cậu mới là ngon nhất,
vừa độ chín tới, đã vượt rào hành động rồi chứ?”
Hạ Sơ vốn cũng chưa biết tình hình thế nào, nghe thấy câu này mặt liền lộ rõ vẻ
ngơ ngác.
Đào Đào liền ghé sát vào, hỏi nhỏ: “Hạ Sơ, cậu thành thật khai ra đi, có phải
cậu đã yêu Cảnh Thần rồi không?”
Hạ Sơ sững người, mặt nóng bừng lên.
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trong đáy mắt cô, Đào Đào liền mím môi cười và nói
nhỏ vào tai cô: “Yêu thì có sao, dũng cảm tỏ tình thôi, tớ ủng hộ cậu.”
Hạ Sơ liền nhảy bật dậy: “Tớ về đây, mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Đào Đào đứng dậy, nói với theo bóng Hạ Sơ: “Tình yêu khi đã nảy mầm, kể cả
không có mưa cũng không ngăn được nó phát triển, đơm hoa kết trái.”
Ngô Mạt không hiểu đầu đuôi ra sao.
Hạ Sơ thì cuống cuồng bỏ chạy.
Vẻ mờ ám giữa hai người không nằm trong kế hoạch của chuyến đi chơi cũng đột
ngột tăng lên. Trong lòng Hạ Sơ có một nỗi nhớ không sao gạt đi được. Cô cố
gắng nén chặt nỗi nhớ chưa dám xác định này dưới đáy lòng, dồn hết tâm sức cho
công việc, ba ngày liền làm thêm giờ để ra được bản thiết kế.
Chỉ có điều mỗi lần về đến nhà, trong tích tắc đẩy cửa ra, trong lòng đều có
một niềm mong chờ khó tả. Đứng trước người đàn ông mà rõ ràng mình đã rung động
nhưng lại chưa biết phải làm thế nào. Mỗi lần anh chuẩn bị thổ lộ điều gì đó,
Hạ Sơ lại vội vàng chạy trốn về phòng, lưng tựa vào cửa, nhắc nhở mình phải
bình tĩnh, thật bình tĩnh. Chỉ có điều, nụ cười của người đó, vẻ nhếch mép uể
oải, vẫn xuyên qua cánh cửa đang đóng chặt và bao vây chặt lấy cô. Tự nhiên
trong lòng cô lại xuất hiện cái gọi là nhớ nhung, tựa như đám cỏ dại mùa hạ bắt
đầu lớn nhanh như thổi dưới ánh nắng và nước mưa. Nỗi nhớ lấp đầy trái tim
khiến Hạ Sơ không có chỗ nào để né tránh.
Chiều ngày thứ tư, chuyển phát nhanh đưa đến một chậu cây cảnh nhỏ. An Hinh hào
hứng bê vào, nhìn thấy Hạ Sơ đang chống tay lên cằm, nhìn mây bay ngoài cửa sỗ,
liền thôi không cười nữa. Cô nàng giấu chậu cây cảnh ở sau lưng, mặt tỏ vẻ ai
oán, nói với giọng chua xót: “Hạ Sơ này, cậu bảo tớ mới lấy chồng chưa được bao
lâu, ông xã tớ bây giờ đã không còn hào hứng nữa, trước đây gọi tớ là Tiểu Bảo,
bây giờ đổi thành Tiểu Hoàng, tức là nói mình là bà già có chồng rồi đó. Haizz!
So với người ta mà thấy tức muốn chết!”
Vân Hạ Sơ quay đầu lại, đưa tay quay bút, cười thờ ơ: “Sao vậy, ai lại chọc tức
gì cậu à?”
“Còn ai vào đây nữa?” An Hinh cao giọng tỏ vẻ ghen tị, đưa chậu cây cảnh nhỏ
sau lưng ra, đặt tấm thiệp nhỏ có ký tên ra ngay dưới mắt Hạ Sơ.
Vân Hạ Sơ đã bị niềm vui bất ngờ này lấp kín trái tim vốn đang ngơ ngác không
biết phải làm thế nào. Cô cố gắng giữ nét mặt thản nhiên, đứng dậy, đón lấy
chậu cây nhỏ từ tay An Hinh như không có chuyện gì xảy ra rồi đặt lên cửa sổ,
vừa đẩy An Hinh ra ngoài vừa nói: “Đừng trêu nữa, làm việc đi, từ sau không
được đùa với tớ đâu.”
“Gì mà ghê gớm thế? Người ta chỉ đến chia sẻ hạnh phúc với mình thôi mà, có đòi
chia sẻ chồng đâu, việc gì ngài phải căng thẳng như vậy?”
“Không được nói linh tinh, nếu không tớ giận thật đấy.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng cả Hạ Sơ, An Hinh chỉ coi như cô bạn mình hay xấu hổ,
cười khúc khích rồi ra ngoài.
Hạ Sơ chuyển chậu cây cảnh từ cửa sổ vào bàn làm việc, cẩn thận lấy tấm thiệp
nhỏ ra cất vào cuốn sổ ghi chép của mình. Sau đó cô lại bóc túi bóng bên ngoài
ra, ngắm nghía một hồi. Lá rộng và dài, xanh mướt. Hạ Sơ quan sát một hồi mà
không biết đây là loài cây gì, chỉ có điều trong lòng vừa cảm thấy hạnh phúc
vừa không giấu được vẻ bối rối, giống như hồi nhỏ nằm mơ. Trong mơ thường xuyên
có một chiếc kẹo hoa quả trong tay, nhưng không làm cách nào mà ăn được, thậm
chí có lúc chiếc kẹo đó còn biến thành đám mây bay mất, tỉnh dậy bàn tay trống
trơn, trong lòng vô cùng thất vọng.
Cô nghĩ, sau này lớn lên chắc chắn cô sẽ mắc chứng sợ hạnh phúc.
Hạnh phúc càng đến gần lại càng muốn bỏ chạy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...