Hứa Tiên nói:
- Ta nghe nói ngươi gần đây cũng tu chút pháp môn, vốn dĩ thấy người có phần, cùng đem cho ngươi một viên.
Chỉ là Hồ Tâm Nguyệt đáng trách kia còn chiếm nhục thân của ngươi, Kim Đan này uống vào, dung hợp tinh khí thần của ngươi, ngươi sẽ không có biện pháp trở lại trong nhục thân nguyên bản nữa.
Ai, ngươi ngày trước thực không nên đem nhục thân đưa cho nàng mượn, hiện tại nàng đã chạy đến Đông Doanh, không biết khi nào mới có thể trở lại, ngươi yên tâm đi! Ta sớm muộn gì cũng sẽ bắt được nàng.
Dùng Kim Đan cũng chỉ có thể đến lúc đó mới nói.
- Không cần meo meo phiền phức, Bạch tỷ tỷ đã từng nói qua, chỉ cần ta nỗ lực tu hành, cũng là có cơ hội tu thành nhân thân.
Thường Hi ngoài ý liệu không hề có chút thần sắc thất vọng.
Nhìn Hứa Tiên cách đó không xa, một đôi mắt mèo xinh đẹp hiện lên vẻ cảm kích và do dự.
Hứa Tiên gật đầu:
- Được rồi, hiện tại phân chia hoàn tất, các ngươi đều tự tìm địa phương luyện hóa, đợi được ngày hội Trùng Dương, cả nhà chúng ta cùng đi Phượng Hoàng Sơn lên cao nhìn ra xa.
- Vậy thì đa tạ tướng công, tiểu Thiến về núi trước, ở đó chờ mọi người.
Tiểu Thiến đứng dậy, dịu dàng cúi thấp người, lưu luyến không rời liếc mắt nhìn Hứa Tiên, liều phiêu miểu bay mất.
Nàng đã là người tu hành Địa Tiên nhất lưu, vật cần luyện hóa Kim Đan Hứa Tiên hỗ trợ.
Bất quá lại muốn mượn dùng linh khí sơn mạch hoặc có thể nhân cơ hội ngưng tụ ra một quả thần ấn, triệt để chưởng khống linh lực mấy trăm dặm địa mạch này, trở thành sơn thần danh phù kỳ thực.
- Đầu đất Hứa Tiên, ta cũng trở lại.
Ngao Ly tựa hồ đối với chuyện Hứa Tiên muốn đem nàng trở thành tọa kỵ vẫn còn giận dữ chưa tiêu, hung hăng trừng mắt với hắn một cái, cũng hóa long mà đi.
- Đừng quên tùy thân mang theo mai kim phù kia, đừng hồ đồ rước lấy thiên kiếp, ta cũng mặc kệ ngươi!
Hứa Tiên đứng dậy tiến về phía trước vài bước, tay vịn cao giọng nói.
- Biết rồi.
Ngao Ly đáp lại một tiếng, rồi triệt để biến mất tại phía chân trời.
- Thanh nhi cũng đi luyện hóa Kim Đan đi sao, tối nay không có cách nào khác cùng ngươi làm bạn rồi.
Hứa Tiên vung tay lên, không khỏi có chút tiếc nuối.
Hắn đúng là hoài niệm cái loại tư vị ngọt ngào này đã lâu.
Tiểu Thanh đứng dậy đi về phía ngoài đình, nàng không có địa mạch thủy mạch gì để luyện.
Tiểu hồ trong phủ này chính là nơi tu hành thường ngày của nàng.
Nàng bước chậm đi tới bên cạnh Hứa Tiên, bỗng nhiên quay phía gương mặt Hứa Tiên, đưa miệng hôn ắn một cái thật sâu, cái lưỡi thơm tho dạo chơi một vòng, hung hăng nói:
- Độc chết ngươi!
Xoay người nhảy vào trong hồ:
- Trùng Dương tái kiến!
Hứa Tiên sờ sờ môi không khỏi bật cười.
Thường Hi có chút sững sờ: meo meo, quả nhiên không hổ là yêu quái, thật lớn mật a, nếu như chính mình cũng có lớn mật như vậy thì tốt rồi.
Trong nháy mắt trong đình đã trở nên tịch mịch, Vân Yên nói:
- Phu quân, ngươi thế nào?
- Ta mang Úc Lôi đi đến bên hoa viên.
Hứa Tiên gãi gãi chiếc cổ của Úc Lôi, Úc Lôi lại dựa vào bên cạnh người hắn, trải qua một phen tu hành, hôm nay nàng đã có chút nhân tính, trí tuệ không dưới người bình thường.
Hứa Tiên bỗng nhiên trong lòng khẽ động, cười cùng Úc Lôi thương lượng:
- Úc Lôi, làm tọa kỵ của ta được chứ?
Thể hình hiện nay của Úc Lôi có chút to lớn, đứng dậy so với Hứa Tiên còn muốn cao hơn, trên bộ lông thuần trắng có hắc sắc hoa văn, ở giữa trấn cấu thành một chữ "Vương".
Lại thêm một đôi cánh trắng thu ở bên người, có vẻ cực kỳ uy nghiêm lại thần bí, bộ dáng tuyệt đối thuộc nhất lưu.
Hắn vốn dĩ chỉ là đột phát suy nghĩ kỳ lạ, hiện tại càng nhìn càng cảm thấy thích hợp, không long có hổ cũng tốt.
Chí ít so với Ngao Ly nhu thuận hơn nhiều phải không.
Ngao Ly cũng thực sự là, bất quá chỉ làm vật cưỡi mà thôi, cần gì phải một bô dáng muốn cùng chính mình liều mạng như vậy.
Úc Lôi nghiêng đầu, tựa hồ không thể hoàn toàn lý giải ý tứ hai chữ "tọa kỵ" này.
Hứa Tiên nói:
- Được rồi, không cần phải gấp gáp, chúng ta có thể chậm rãi thương lượng.
Thường Hi nhìn bóng lưng bọn họ càng đi càng xa, không hiểu có một loại cảm giác Úc Lôi bị bắt cóc, bỗng nhiên cảm giác chính mình bị người ôm lấy.
- Xem ra hai chúng ta muốn làm bạn rồi, tiểu Thường Hi, một khoảng thời gian không gặp, ngươi hình như lớn lên, để tỷ tỷ hảo hảo kiểm tra, hắc hắc...
Vân Yên con mắt lấp lánh phát quang.
Một đôi tay ở trên người Thường Hi ra sức vuốt ve.
"Meo meo"Thường Hi cảm giác chính mình cũng muốn bị bắt cóc, lần thứ hai trở thành công cụ giải buồn của người nào đó.
Trong hoa viên, Hứa Tiên ngồi giải thích một phen đối với tọa kỵ, Úc Lôi đem Hứa Tiên đạp ngã xống đất, vô cùng thân thiết liếm mặt hắn.
- Đừng liếm, thật ngứa, ta coi như ngươi đã đồng ý a!
Hứa Tiên đem ngươi mặt ướt sũng nước miếng làm khô, vươn tay với Úc Lôi kéo đi:
- Để ta cưỡi ở trên lưng ngươi, cùng nhau duyệt tận Cửu Châu sơn hà nha!
- Giữ chặt tâm thần, phải nhớ vận dụng nội đan.
Hứa Tiên đem Kim Đan đưa vào trong miệng hổ của Úc Lôi, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.
Thái dương lại bay lên bầu trời, lại dần dần chếch xuống phía dưới.
Hơn mười ngày cứ như vậy bỗng chốc mà qua.
Ngày mai đã là Trùng Dương, ngày thu thiếu khí vô lực treo trên bầu trời, lại vẫn như cũ siêng năng tản mát ra ánh sáng và nhiệt độ, trừ Ngao Ly hành vân đạt được một chút nước mưa, bầu trời vẫn đang không hề có ý tứ muốn mưa.
Vân Yên nhàm chán muốn chết, ôm Thường Hi ngồi dựa vào bên cửa sổ.
Thường Hi ở trong lòng nàng cùng là như vậy.
- Meo meo, bọn họ còn chưa có xong sao?
- Hẳn là sắp rồi.
Vân Yên tính toán thời gian lúc trước bản thân dùng Kim Đan.
- Ai!
Một người một mèo cùng nhau thở dài.
Vân Yên xoa bóp móng vuốt của Thường Hi nói rằng:
- Đòi ngươi thẳng thắn ăn Kim Đan, vả lại nhân gia thích yêu quái!
- Ngươi...!Ngươi meo meo nói cái gì? Meo meo...
Thường Hi cả người lông tóc đều dựng lên.
Vân Yên cười nói:
- Cũng không cần xấu hổ thành như vậy.
Năm xưa ngươi chịu đem nhục thân cho Hồ Tâm Nguyệt mượn, là nàng nói gì với ngươi đúng không?
Thường Hi rơi vào trầm mặc, nàng năm xưa đúng là đã bị Hồ Tâm Nguyệt thuyết phục, ả ta cũng không có miệng lưỡi nở hoa, nói gì đặc biệt, mà chỉ đơn giản hỏi nàng:
- Sau này ngươi dự định làm sao bây giờ?
Nàng không thể trả lời vấn đề này, nàng không có người nhà, cho dù tìm về nhục thân cũng không biết nên đi đến đâu càng không biết nên đem thân này của nàng nương tự vào trên người ai, sống tiếp cuộc đời này.
Cố nhiên có ý niệm nho nhỏ trong đầu nhưng lại không đạt được hứa hẹn chân chính.
Vì vậy thà rằng dừng lại tại chỗ như vậy, hưởng thụ cuộc sống bình yên hiếm có.
Chính mình từng ao ước nuôi mèo vô ưu vô lự, hôm nay biến thành bộ dáng này có tính là cầu nhân được nhân hay không đây?
Lúc này, trong hoa viên bạch quang chợt hiện, cuồng phong gào thét hội tụ ở trong đó, hóa thành một lốc vòi rồng.
Hứa Tiên giơ tay lên ngăn trở cuồng phong đang tàn sát bừa bãi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hình người mơ hồ trong phong trụ kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...