Chân trần bước vào trong nước bùn, bàn chân lún thật sâu vào bên trong.
Cảm giác ẩm ướt trắng mịn kia khiến hắn cảm thấy cực kỳ an tâm.
Giống như là một gốc cây lúa cắm thật sâu vào trong đất, lại khôi phục sinh cơ lần nữa.
- Trả lại cho ta trả lại cho ta!
Một thanh âm bao hàm chấp niệm và phẫn nộ bỗng nhiên vang lên ở bên tai hắn, khiến hắn giật mình một cái.
Nhưng khi hắn tinh tế nghe lại chỉ có tiếng gió thổi mà thôi.
Thanh âm kia không giống như là từ xung quanh, mà như là từ dưới lòng đất truyền ra vậy.
Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, ảnh ngược trên gợn nước vừa mới trời quang mây tạnh, chợt có một đường hắc ảnh lướt qua.
Hắn vội vã ngẩng đầu lên, nguyên lai là một đám chim nhạn từ phương nam bay đến, xếp thành nhạn trận bay qua bầu trời.
Hắn lắc đầu chỉ là ảo giác mà thôi.
Hứa Tiên về đến trong nhà, đem Ngao Ly khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có giao cho Vân Yên chăm sóc, còn mình tự đi Tiền Đường bái phỏng tỷ tỷ và tỷ phu.
Vừa mới đi ra ngoài cửa được vài bước, quay đầu lại đã thấy lệ ảnh phía sau cách đó không xa nói:
- Cùng nhau đi chứ!
Vì vậy tiểu Thanh giả bộ không nguyện ý, đuổi theo nói:
- Xem như đại tỷ tỷ bồi cùng ngươi, chớ nói ta không có chiếu cố ngươi.
- Vậy tiểu sinh xin đa tạ Thanh cô nương.
Hứa Tiên chắp tay thật sâu:
- Tiểu sinh lại có một chuyện khác muốn nhờ, chẳng biết có được hay không?
- Nói đi!
- Tiểu sinh một mình khó ngủ, tối nay có thể mời Thanh cô nương làm bạn hay không?
Chỉ một thoáng ửng hổng trên gương mặt tiểu Thanh, trong lòng bộ phận nào đó đã có một tia rục rịch.
Như là con rắn trong giấc ngủ đông tỉnh giấc lại, nàng không khỏi nghĩ đến hắn từng ở trên giường nói qua trêu đùa.
Bất quá nàng cũng không xấu hổ giống như nữ tử tầm thường, mà hỏi ngược lại:
- Có chỗ tốt nào hay không?
Thổ khí như lan, có vẻ mị hoặc và xinh đẹp mà chính bản thân nàng cũng không có phát hiện ra, vẻ thanh lệ như lá thu nhiễm hồng.
- Tiểu sinh có một viên Kim Đan dâng lên.
Hắn về Hàng Châu có một chuyện quan trọng đó chính là đem Kim Đan đưa cho tiểu Thiến, tiểu Thanh các nàng ăn vào, để các nàng đề thăng tu vi thật tốt.
- Kim Đan chưa đủ.
Tiểu Thanh chỉ liếc mắt nhìn Kim Đan trong tay hắn một cái.
- Cái này cũng không đủ?
- Còn kém xa lắm!
- Được rồi, đem cả người đều tính luôn cả vào đi!
Hứa Tiên một bộ dáng bất chấp mọi giá.
- Loại hàng thông thường này như ngươi, cũng chỉ có Yên gì đó, Thiến gì đó mới có thể coi trọng, bản cô nương mới không hiếm lạ.
- Thế nhưng ta hiếm lạ ngươi a!
Hứa Tiên thấy trái phải không người, liền tiến lên cầm lấy tay ngọc của nàng.
- Vậy cũng không có biện pháp.
Tiểu Thanh tránh đầu qua...!
- Đúng vậy, thế thì cũng không có cách nào rồi.
Hứa Tiên liền cùng tiểu Thanh đi tới huyện Tiền Đường gặp qua tỷ tỷ tỷ phu.
Hứa Kiều Dung đối với hắn đến Lĩnh Nam làm quan, đó là sầu lo không ngớt:
- Hán văn, nghe nói nơi đó đều là chỗ đày đọa người ta.
Ngươi lần này vừa đi, nếu như không thể trở về thì làm sao bây giờ.
Vừa nói đã muốn nước mắt chảy ròng ròng.
- Không được, ta không cho ngươi đi, cùng lắm thì chúng ta từ quan không làm.
Lý Công Phủ tùy tiện nói:
- Thực sự là phụ đạo nhân gia, càng nói lời xui xẻo, khóc sướt mướt như thế thì thành bộ dáng gì.
Hán văn là đi làm quan, cũng không phải làm khổ dịch, sao lại không thể trở về được? Trong thiên hạ này, cho dù chỗ nào, làm quan lão gia đều là thoải mái nhất.
Trong lòng Hứa Tiên ấm áp, cũng chỉ đành dịu dàng khuyên bảo:
- Tỷ tỷ, tỷ phu nói đúng, ta là đi làm quan cũng không phải bị sung quân.
Sớm muộn gì cũng sẽ điều nhiệm.
Hơn nữa Thanh nhi đúng là hiểu được Huyền Môn pháp thuật, chính là thực sự có chuyện ăn thịt người gì đó, nàng cũng sẽ bảo hộ ta, có phải không, Thanh nhi?
Tại thời đại này, hiểu được Huyền Môn đạo pháp tuy rằng làm cho người ta sợ hãi, nhưng cũng không khiến người cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa chung quy so với một đám thần tiên yêu quái lại khiến người ta dễ tiếp thu hơn nhiều.
Hắn mặc dù không muốn lừa gạt Hứa Kiều Dung, nhưng nếu thực báo cho biết chân tướng: nương tử là xà tinh, tiểu Thanh cũng là xà tinh, vậy bình thường tiểu Thiến vẫn đến gặp ngươi kỳ thực là quỷ, sợ rằng nàng sẽ thật phải lo lắng muốn chết.
Tiểu Thanh đang ôm chất nữ chưa tới một tuổi của Hứa Tiên chơi đùa, nghe vậy đáp ứng:
- A, đúng vậy, tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi!
Hứa Tiên thật vất vả mới khuyên được Hứa Kiều Dung lo lắng, lại tự thuật cảnh tượng chính mình ở kinh thành du lịch, trong bất tri bất giác đã đến lúc hoàng hôn.
Tới bữa cơm, Hứa Tiên không muốn để tiểu Thanh xuống bếp, không cho Hứa Kiều Dung nhúng tay, thuận tiện hắn xuất ra lễ vật chuẩn bị đã lâu, một hộp canh hương khí tỏa ra bốn phía.
- Đây chính là Minh Ngọc tặng ta một củ nhân sâm nghìn năm làm thành hộp canh này, mời tỷ tỷ tỷ phu nếm thử.
Hắn nói như thế, kỳ thực hắn ở trong chén canh này dung nhập nửa viên Kim Đan, có tăng thêm dược liệu khác đến trung hòa dược tính.
Tuy rằng cắt giảm huyền ảo của bản thân Kim Đan lại có thể để người thường thu nạp.
Mà nửa viên đã là cực hạn bọn họ có thể thừa thụ được rồi.
Trong giới hạn tâm tính tư chất của Hứa Kiều Dung và Lý Công Phủ, mặc dù không thể bằng vào nửa viên Kim Đan này tu đạo thành tiên nhưng kéo dài tuổi thọ, không sinh bệnh vẫn là không thành vấn đề.
Uống hết bát canh, Hứa Tiên lại lấy danh nghĩa mát xa, đấm lưng, giúp bọn họ hóa giải dược lực.
Lý Công Phủ nói:
- Hán văn, bát canh này của ngươi thật là kình đạo lớn, sao giống như rượu vậy, đầu ta cũng có chút choáng váng.
Tiểu Thanh che miệng cười:
- Ngồi xuống sẽ hết choáng váng thôi.
Chúng ta đi trước!
Về đến nhà đã đến lúc lên đèn.
Trên quan ngư đình, mọi người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn đá.
Hứa Tiên từ trong ngọc bài lấy ra ba viên Kim Đan.
Ở dưới màn đêm trán phóng ra quang hoa đẹp mắt, thấy long hổ chi khí thấy ẩn hiện kết giao trong đó.
Tiểu Thiến tán thán nói:
- Đây là Long Hổ Kim Đan, quả nhiên không tầm thường.
Ngẩng đầu nhìn tiểu Thanh, Ngao Ly cùng chính mình như nhau, nhãn thần đều bị Kim Đan hấp dẫn.
Mà ngay cả Thường Hi và Úc Lôi một miêu một hổ đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nó.
Con ngươi đều hơi co rụt lại, lóe ra lục sắc quang mang.
Hứa Tiên bĩu môi, cười nói:
- Phân chia.
Tiểu Thanh, tiểu Thiến và Ngao Ly đã vươn tay ra, đều cầm lấy một viên Kim Đan, cũng không vội mà nuốt vào bụng, mà là tinh tể thưởng thức một phen.
Thân thể Úc Lôi ngồi xổm ở ngoài đình, đang đem đầu Đại Hổ tiến đến, Hứa Tiên sờ sờ đầu hổ của nàng:
- Úc Lôi tu hành còn thấp, ta sẽ tự mình giúp nàng tiêu hóa Kim Đan, về phần Thường Hi cô nương...
Úc Lôi ngao ô một tiếng, thuận theo gật gật đầu.
- Ta meo meo cần.
Thường Hi vội vã xòe ra móng vuốt, nàng mặc dù không phải người trong tu hành, nhưng mấy ngày nay ở lại Hứa phủ, cũng nghe được không ít tin tức, biết rằng Kim Đan này trân quý.
Chính mình cùng hắn không thân chẳng quen, đã được ân tình của hắn, sao không biết xấu hổ lại muốn Kim Đan này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...