Mấy ngày sau, Tam Thánh Mẫu rốt cục từ trong đả kích thoáng khôi phục lại, tiểu thuyết của Khiếu Thiên khuyển cũng rốt cục hoàn thành một bộ phận, hai móng cầm văn chương đứng ở trên tảng đá đối diện bãi đá, hướng về phía độc giả duy nhất thì thầm:
- Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm rồi có một hài tử tên là Trầm cái gì vì cứu mẫu thân bị nhốt, tìm được một đại phủ tử, lại không cẩn thận đánh rơi vào trong Lạc Thủy.
Nữ thần Lạc Thủy hỏi hắn: "hài tử, ngươi đánh rơi là kim phủ, ngân phủ hay là đại phủ tử thô ráp khó chịu? Hài tử bèn nói: kim phủ!
- Trầm cái gì? Con ta tham tài như vậy sao? Hắn không phải muốn cứu ta sao?
Trong lòng Tam Thánh Mẫu lại lặng lẽ thở phào một hơi, Khiếu Thiên khuyển vì truy cầu để cố sự trở nên càng có ý tứ hơn, mà không ngừng phát huy năng lực tưởng tượng.
Kết quả là đem biến cố cùng bản thân không còn liên hệ gì.
Nàng nhìn quanh sơn động u ám, bắt đầu suy nghĩ biện pháp thoát thân.
Chính là một tầng trận pháp tự nhiên không ngăn cản được nàng, nhưng đối diện với lang cẩu một lòng canh giữ này lại khó có thể vượt qua được.
Khiếu Thiên khuyển nguyên bản là Thượng Cổ dị chủng lưu lạc tại cực bắc chi vực, nắm giữ đại năng như Thượng Cổ Yêu Thần, chính là Dương Tiễn năm xưa thu phục nó, cũng tốn không ít công sức.
Coi như là nàng có Bảo Liên đăng nơi tay cũng vô pháp chiến thắng được.
Tam Thánh Mẫu còn nhớ rõ bộ dáng khi Dương Tiễn vừa mới đem nó trở về, hung bạo ngoan lệ muốn thôn phệ tất cả trước mắt.
Mà đến nay không biết vì sao đột nhiên ngưỡng mộ văn hóa Trung Thổ bắt đầu đọc sách, tính tình càng trở nên cổ quái.
Tên ngày trước của nó hình như là Fenrir.
Thị nữ nói:
- Nương nương, loan xa đã chuẩn bị xong, khi nào người xuất phát?
Bích Hà Nguyên Quân quay đầu lại nói:
- Thánh Mẫu chiếu lệnh, không được chậm chạp.
Hiện tại liền xuất phát đi!
Thị nữ nói:
- Bất quá Hoa Sơn vẫn là không có tin tức truyền ra, nói vậy vị nương nương kia sẽ không đến Dao Trì dự tiệc đi sao!
Nàng chần chờ một chút:
- Nương nương, Hứa Tiên kia thực sự là Đế Quân chuyển thế sao?
Bích Hà Nguyên Quân cũng chỉ có cười khổ, nàng cũng không muốn tin tưởng, hắn trang nghiêm túc mục như vậy, sau khi chuyển thế lại biến thành bộ dáng như thế, chỉ là lần này ngươi thật đúng là gây ra phiền toái lớn nha!
Bích Hà cửu quân trong lòng hiểu rõ, Vương Mẫu nương nương lần này triệu quần tiên nhập Dao Trì, đại khái là nói việc này, không biết rốt cuộc sẽ định đoạt thế nào, mà chính mình lại nên đứng ở bên nào đây?
Loan xa chạy như bay vào khoảng không, trái phải tôi tớ như mây, nàng vén lên rèm cửa sổ, nhìn lại xuống phía dưới, Thái Sơn nguy nga liên miên phập phồng, thẳng đến tận cùng Thiên Địa.
Lại hướng về phía đông chính là biển rộng ba đào bồng bềnh trôi.
Mà ở sâu trong phiến đại hải kia, rất nhiều đảo nhỏ chi chít như sao trên trời, có cô tịch không người, cũng có người đông như mắc cửi, cùng phố xá Trung Thổ sầm uất cũng không có gì khác biệt.
Vùng ngoại ô trong một khu đại trạch viện xa hoa, Hồ Tâm Nguyệt tiêu dao nằm ở hành lang:
- Ai nha nha, lần này thực sự là nháo lớn rồi...
Thân là nữ tiên Dao Trì, Thánh Mẫu chiếu lệnh nàng cũng thu được, nàng không nghĩ tới một phen vui đùa, lại không ngờ dẫn phát ra phiền toái lớn như thế.
Lạc Thần nữ nhân kia thật đúng là nhiều chuyện.
Nếu như chân tướng sự tình bị vạch trần, nàng đúng là khó tránh khỏi chịu một lần trách phạt.
Bất quá so với lo lắng nho nhỏ này, càng nhiều lại là buồn cười, nhịn không được ôm bụng cười lớn.
- Đại nhân chúng ta đem đồng tử uống rượu bắt giữ, hiện tại đang chờ ngươi đến xử lý...
Lúc này, một nữ tử đi tới phía trước bẩm báo, bầu trời rõ ràng không có mưa rơi nàng lại cầm một cây dù, dưới dù dày đặc vụ khí.
- A, là vũ nữ a, hắn không phải nói chết cũng không chịu thần phục ta sao? Vậy thì để hắn đi chết đi...
- Dạ!
Hồ Tâm Nguyệt sau khi cười xong, còn phải nghĩ đối phó với đạo chiếu lệnh này, vẫn là hồi âm nói không tiện trở về đi.
Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngươi cầu nhiều phúc đi!
Bên bờ Đông Hải, thương thuyền dọc theo đường biển, theo gió vượt sóng hướng về Nam Dương Tây Vực, mang về từng thuyền kỳ trân dị bảo hải ngoại.
Trên bến tàu, dòng người đan xen, tiếng người ồn ào.
Người chèo thuyền đều bận rộn vận chuyển hàng hóa, thương lữ vừa mới trở về địa điểm xuất phát.
Thuyền trưởng đã tại chỗ thạo luận trả giá, nghị định giá trị của hàng hóa.
Đồ sứ tơ lụa Trung Thổ tại hải ngoại cố nhiên là khó có thể định giá.
Mà kỳ vật đến từ hải ngoại lại cũng là như vậy.
Trước đó vài ngày lại có thuyền mang về một đầu sư tử, đông đảo thương lữ không ai biết được tác dụng của nó.
Tự có thương khách thông minh trả giá cao, vận chuyển vào kinh hiến cho Ngô Hoàng hạ.
Noi theo An quốc công năm xưa hiến sư cho Hán Chương Đế.
Chúc mừng hỉ khánh đăng cơ, thu lợi đâu chỉ thập bội.
Trên bến tàu đồ vật kỳ lạ lại càng rất nhiều, để đám khách vắt hết óc.
Mà ở trên bãi biển cách đó không xa đang cử hành tế điển long trọng, trước Tổ miếu hương khói lượn lờ, thuyền trưởng dẫn đầu toàn bộ thuyền công đứng trước mụ tổ nương nương thành kính quỳ lại.
Thuyền lớn sắp sửa xuất phát, đây là nghi thức chuẩn bị.
Mà sau khi quay lại hành lang, càng muốn mọi người tế bái.
Hải khách chỉ cần có thể an toàn trở về, thu lợi đều là có chút phong hậu, trong khoảng thời gian ngắn, mụ Tổ miếu đã như măng mọc sau mưa lan tràn ra ở vùng duyên hải.
Sau tế điển, thuyền lớn đón ánh sáng mặt trời hướng đi về hải dương vô tận.
Trên biển gió êm sóng lặng, không một gợn sóng.
Người chèo thuyền cũng rảnh rỗi, một người chèo thuyền trẻ tuổi đã có chút hoảng loạn nhìn chung quanh.
Lão thuyền công biết hắn là lần đầu tiên rời bến, kỳ quái nói:
- Ngươi làm sao thể?
- Ta nghe người ta nói trên biển khí trời biến hóa nhanh nhất, đừng xem hiện tại là không khí yên bình, nói không chừng sau một khắc sẽ biến sắc mặt, ngay cả người trên thuyền cũng đều nuốt vào, không còn trở lại quê hương được nữa...
- Ngươi tiểu tử này, cho dù không tin được kinh nghiệm của lão tử, còn có mụ tổ nương nương đánh giá.
Gần đây trên biển chỉ chìm qua hai chiến thuyền, ngươi cứ yên tâm đi...
Người chèo thuyền trẻ tuổi thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi:
- Không phải vẫn là có chìm, thật sự có mụ tổ nương nương sao? Trước đây sao ta chưa từng nghe nói qua?
Lão thuyền công đột nhiên biến sắc, che miệng hắn lại nói:
- Chớ nên nói bậy.
Ngươi con cóc trong sông này chưa thấy qua quen mặt, nếu không có thần minh bảo hộ, thuyền dám xông vào biển rộng này, có thể trở lại phân nữa đã là không tệ! Những thuyền chìm kia, nhất định là tín ngưỡng không kiên định, mới không nhận được nương nương phù hộ! Ngươi còn không nhanh chóng tạ tội, lão tử ngươi đem ngươi giao phó cho ta, không thể để cho ngươi liên lụy đến mọi người như vậy được...
Người chèo thuyền trẻ tuổi không dám cãi lại, vội vã nắm bùa hộ mệnh trước ngực yên lặng cầu khẩn, đó là mẫu thân cố ý ở trong mụ tổ miếu cầu được, tự tay đeo ở trước ngực hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...