Hứa Tiên Chí


Hứa Tiên trong lòng vô lực, chỉ chỉ về phía kinh thành:
- Vậy ta có thể đi rồi chứ!
Dương Tiễn gật đầu:
- Ta biết ngươi không phải tà đồ, việc này liền kết thúc tại đây, sau này ta sẽ cùng yêu hồ kia tính toán! Bất quá ta khuyên ngươi vẫn là đem những gì nhìn thấy đều quên đi, nếu như ta ở bên ngoài nghe được phong thanh gì đó!
- Hiểu được!
Thái dương đã hoàn toàn mọc lên, Hứa Tiên xoay người nhắm phía kinh thành đi đến, bỗng quay đầu lại nói:
- Tuy rằng cùng ta không quan hệ, nhưng ta vẫn muốn nói, làm ca ca khi dễ muội muội của chính mình như vậy cũng không được!
- Ta tự có chừng mực!
Hứa Tiên thầm phỉ báng trong lòng, ngươi muốn có chừng mực, muội tử sẽ không bị nam nhân cặn bã bắt cóc! Không khỏi lầm bầm một tiếng:
- Khống chết muội!
- Ngươi nói cái gì?
Sát khí trên người Dương Tiễn lại dâng lên, tuy rằng hắn không có hiểu rõ ý tứ của ba chữ này, lại cực kỳ chuẩn xác cảm nhận được ác ý thâm trầm trong ba chữ này.
- Ta nói muội khống là không có tương lai!
Lo lắng đến Dương Tiễn lại sắp mở ra con mắt thứ ba, Hứa Tiên vẫn quyết định đem những lời này đặt ở tận đáy lòng, cũng không quay đầu lại nhằm phía kinh thành bay đi.
Trên đường về nhà, Hứa Tiên bỗng nhiên phát hiện, chuyện này có thể cùng hắn không quan hệ.

Cho dù không có Tam Thánh Mẫu khuyên can, Dương Tiễn cũng sẽ không thực sự giết hắn, nhiều nhất chỉ là phát tác một trận.
Vì vậy, đây chỉ có thể xem như vui đùa ác liệt, mà không phải mưu hại, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua Hồ Tâm Nguyệt, nhất định phải đem nàng nỗ lực chút đại giới mới được.

Bất quá trước đó, hắn lại muốn đi trước tìm một người khác phiền phức.

Cửa sổ mở rộng ra, ánh nắng ngày thu chiếu đầy trên giường, không để nàng nhắm mắt nằm yên.

Trong viện Duẩn nhi đang huyên náo tưới nước cho thực vật, lại một sáng sớm yên lặng.
- Ngư Huyền Cơ!
Thẳng đến Hứa Tiên rống giận này sự yên lặng này triệt để đánh vỡ.
Ngư Huyền Cơ day day con mắt từ trong giấc mộng tỉnh lại, ngồi dậy nhìn Hứa Tiên một cái:
- Ngươi là ai?
Trên người nàng mặc áo sơ mi trắng phau, cũng không có tiết lộ cảnh xuân.
- Đừng tưởng rằng làm bộ không quen biết là có thể tránh thoát được, ngươi biết ta nói cái gì, ngươi rõ ràng tính ra được, vì sao không nói cho ta biết? A?
Hứa Tiên vỗ song cửa chất vẫn.
- Ta hình như mất trí nhớ!
Ngư Huyền Cơ mờ mịt lắc đầu, tóc dài xoã tung đong đưa theo.
- Lại dùng tới chiêu này? Lần trước ngươi gạt ta còn chưa kịp tìm ngươi phiền phức, hoàn hảo bổn đại gia anh minh thần võ, mới tránh khỏi một kiếp.
- Tránh được?
Khóe miệng Ngư Huyền Cơ nhếch lên, nguyên bản nhãn thần mông lung đã ở trong nháy mắt đó tràn ngập khinh miệt sắc bén.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh:
- Cái gì?
- Không có gì?
Thần tình Ngư Huyền Cơ khôi phục lười biếng, nhãn thần phiêu hốt không nhìn tới hắn.
Hứa Tiên nắm vai nàng mạnh mẽ rung động:
- Sao lại không có gì, rõ ràng đã có gì đó, ngươi không phải đã đáp ứng qua sẽ không giấu diếm ta nữa sao? Ngươi nói cho ta a!
- Sư thúc, uống một ngụm trà xin bớt giận đi!
Duẩn nhi đang cầm chén trà, vẻ mặt tiếu ý.
Hứa Tiên buông Ngư Huyền Cơ ra, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch.
Ngư Huyền Cơ thì nhân cơ hội từ trên giường đi xuống, cầm lấy đạo bào đã gấp sẵn ở bên cạnh giường khoác lên lên người, đồng thời hô lên:
- Duẩn nhi, gấp chăn!
- Hảo sư phụ, chờ ta nhóm lửa lên đã!
Hứa Tiên theo sát mà đi vào trong phòng:
- Sao ngươi không tự gấp cho chính mình?
- Vậy có đồ đệ thì được ích lợi gì?
Ngư Huyền Cơ đã đi đến trước bàn trang điểm.
Hứa Tiên nói:
- Nàng là đồ đệ cũng không phải tạp công!
Lại nhìn Duẩn nhi trong viện vẫn như trước là dáng tươi cười đầy mặt, bộ dáng toàn bộ không thèm để ý, hiển nhiên đã sớm tạo thành thói quen.
Hứa Tiên thở dài, đi tới trước giường, Ngư Huyền Cơ vội hỏi:
- Ngươi làm gì?

- Ngươi nói xem?
Hứa Tiên vừa nói chuyện đem chăn gấp lại, bên trên còn lại chút hơi ấm của nàng, cùng với một tia mùi hoa quế thơm ngát nhàn nhạt.
Sắc mặt khẽ biến thành Ngư Huyền Cơ sắc mặt khẽ biến thành ửng đỏ lên, quay đầu không đi để ý tới, nàng từ trước đến nay vẫn là tố nhan, không giả dạng.

Trên bàn trang điểm cũng chỉ có một cây lược gỗ, lớn tiếng nói:
- Duẩn nhi, đến giúp ta chải đầu!
- Được, sư phụ!
Hứa Tiên vừa vặn từ bên cạnh tìm được một sợi tóc thật dài, liếc mắt nhìn mái tóc dài của nàng, bên cạnh đây cũng không phải tùy ý, tóc của nàng xác thực dài đến không cách nào dựa vào bản thân để chỉnh lý được.

Chỉ là bộ dáng uể oải ngồi ở trước bàn trang điểm, để rất rất muốn hỏi một chút, ngươi là đại tiểu thư nhà ai?
Hứa Tiên gấp chăn xong, liền đi tới phía sau nàng, đưa tay đặt ở trên vai nàng, lần này mới vừa bắt lấy vai nàng mạnh mẽ rung động, cảm giác hoàn toàn khác nhau, xúc giác trên tay để hắn không hiểu nhớ tới từ "hương cốt".
- Hứa Tiên...
- Khôi phục ký ức rồi sao?
Hứa Tiên cúi người, nhìn dung nhan của nàng trong gương.
Ngư Huyền Cơ ôm cánh tay, nhắm mắt lại:
- Muốn chải đầu cũng nhanh chút, đừng cọ sát!
Nữ nhân này! Hứa Tiên nháy nháy mắt, một bên lấy tay đem sợi tóc tán loạn của nàng thu thập, lại vừa hỏi:
- Ngươi vừa rồi là ý gì, chuyện này còn không có kết thúc sao?
Khi đem vài sợi tóc trước mắt của nàng thu thập, đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm vào má của nàng.
- Ân!
Ngư Huyền Cơ không khỏi hơi nghiêng đầu tránh ra.
Hứa Tiên nói:
- Cái lược quá phiền phức, vẫn là cắt bớt chút đi!
Trên tay hội tụ Kim Linh chi lực, hình thành hình dạng kéo, đặt ở phía sau nàng, cân nhắc một chút, đã rơi xuống thắt lưng của nàng, nhìn nàng cũng không có nói ngăn cản, cũng chậm rãi cắt xuống phía dưới.
Hứa Tiên cúi đầu nói:

- Tương lai kia sẽ phát sinh chuyện gì?
Sáng sớm hôm nay loại sự tình này, hắn cũng không muốn lại trải qua thêm một lần.
Ngư Huyền Cơ trầm mặc một hồi:
- Ta đã trải qua thời gian thật dài không có dùng Thiên Cơ thuật số thôi trắc mệnh số, vì tương lai biến loạn, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hứa Tiên há mồm muốn nói, vậy ngươi sao lại biết ta sẽ có Đào Hoa Sát?
Ngư Huyền Cơ như là đoán ra hắn sẽ hỏi như vậy, trực tiếp hồi đáp:
- Ta có thể cảm giác được, loáng thoáng, thế nhưng nếu như không suy đoán cụ thể, là không thấy rõ được chi tiết.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, liền nghe "răng rắc" một tiếng, đầu trở nên thoải mái rất nhiều, kinh ngạc nhìn chính mình trong gương, lẩm bẩm nói:
- Tóc...
Hứa Tiên dọc theo sau gáy của nàng, đem tóc cắt đoạn, mái tóc siêu dài của nàng lập tức biến thành tóc ngắn.
Hứa Tiên cầm theo bó lớn tóc đen, mỉm cười nói:
- Hiện tại ta tin rồi!
- Sư phụ?
Duẩn nhi rốt cục châm lửa lên, đi vào trong phòng, nhìn Ngư Huyền Cơ tóc ngắn, vẻ mặt kinh ngạc!
Hứa Tiên cúi đầu nói với Ngư Huyền Cơ vẫn đang sững sờ:
- Tựa hồ trở nên trẻ hơn.
Càng chuẩn xác mà nói là biến nhỏ lại, mất đi tóc dài phụ trợ, khuôn mặt này không ngờ có vẻ non nớt.

Thoạt nhìn tuổi cũng chỉ có tiểu cô nương mới có thể để tóc ngắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui