Hứa Tiên Chí


Nhu Gia công chúa dấn thân vào bụi hoa, thân ảnh kia ở trước mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, cùng với tiếng cười khẽ non nớt linh hoạt kỳ ảo, nàng vội vã chạy qua đó, trong miệng hô lên:
- Vân Lộc, là ngươi phải không?
Không biết đi qua mấy vòng, nàng đã triệt để mê thất ở trong một mảnh hoàng gia lâm viên này.

Thanh âm của đám cung nữ thái giám lúc đầu còn có thể nghe được, nhưng không biết vì sao, lại không thể đuổi kịp nàng, sau này đều hoàn toàn không nghe được nữa.
Khắp nơi một mảnh vắng vẻ, ánh trăng bị cành cây cao tê toái, chỉ chiếu xuống một chút điểm, tô điểm trên váy của nàng.

Nàng nỗ lực trợn to hai mắt vẫn đang là một mảnh không rõ.

Nàng cảm thấy có chút sợ hãi,, lập tức nhấc lên dũng khí, chậm rãi đi về phía trước, giẫm lên lá rụng dày nặng.

vắng vẻ vô thanh.
Cây cối thưa thớt một chút, bốn phía trở nên sáng sủa, chung quy lại vẫn là không có thu hoạch.

Nàng đi tới trước một cây khô mộc, ánh mắt theo thân cây khô kia kéo dài hướng về phía trước, thấy treo ở đầu một vầng trăng sáng, trong lòng kinh khủng trừ khử, chỉ còn lại có bi thương nàng dùng thanh âm cực khẽ nói:
- Vân Lộc!
Đó là tên bằng hữu duy nhất của nàng, càng chuẩn xác mà nói, là Vân Lộc công chúa.

Các nàng vốn có chính là tỷ muội cùng cha khác mẹ, lại dùng xưng hô như bằng hữu, tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng đối với nàng mà nói, cũng xác định không thể nghi ngờ.
Các nàng từng cùng nhau vui cười, chơi đùa náo nhiệt, thẳng đến ngày nào đó đã tới.

Lúc này, một tú cầu năm màu lăn tới dưới chân Nhu Gia công chúa, nàng khom lưng nhặt tú cầu lên, tú cầu dùng tới tơ lụa tốt biện thành, phi thường tươi đẹp tinh xảo, hơn nữa rất quen thuộc.
Nàng vội vã xoay người lại, thấy một tiểu cô nương đứng ở sau người cách đó không xa.
Tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có mười một mười hai tuổi, trên người mặc cung trang màu sắc rực rỡ, so với nàng còn muốn có vẻ ngây thơ hơn, cười tủm tỉm chắp tay sau đít nhìn nàng, thần tình kia vẫn như năm xưa.
- Vân Lộc.
- Nhu Gia.
Vân Lộc cười tủm tỉm nói.
Đôi mắt thật to của Nhu Gia bốc lên vụ khí, bước nhanh tiến lên, muốn ôm lấy Vân Lộc, Vân Lộc lại như là bị dọa nhảy dựng, lui ra phía sau một bước lại né tránh không kịp.
Nhu Gia lại cảm giác không được bất cứ thứ gì, cùng nàng xuyên thân mà qua, lao lên không còn, lảo đảo vài bước suýt nữa té ngã.
Vân Lộc cười nói:
- Hắc hắc, bắt không được.
Nhu Gia lẩm bẩm nói:
- Sao lại thế?
- Nhu Gia ngươi đã quên rồi sao? Ta đã chết rồi a.
Trên mặt Vân Lộc vẫn mang theo dáng tươi cười ngây thơ, tựa hồ hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.
- Đã chết.
Nhu Gia cúi đầu.
- Mau tới a.
Vân Lộc duỗi cánh tay ra, làm một tư thế tiếp cầu.
Nhu Gia nhìn tú cầu trong tay, nhẹ nhàng tung đi, chuẩn xác rơi vào trong tay Vân Lộc, sau đó lại truyền trở về, tú cầu tươi đẹp trở thành vật môi giới duy nhất giữa hai người.
Vân Lộc nhìn Nhu Gia từ trên xuống dưới nói:
- Nhu Gia, ngươi đã lớn lên.
Nhu Gia lại nói không ra lời, trong lòng vừa vui mừng vừa thương xót.

Một thất thần, tú cầu rơi lăn trên mắt đất.
- Bất quá vẫn là ngốc nghếch như cũ.
Vân Lộc nói.
Nhu Gia vội vã ngồi xổm thân thể xuống đi nhặt tú cầu.

Ngẩng đầu lên lại thấy trên cổ tinh tế của Vân Lộc có một vòng vết tích hồng sắc, tả hữu hoàn toàn đối xứng, như là một con hồng sắc Hồ Điệp, đang ở không ngừng vỗ cánh.
Vân Lộc kéo kéo cổ áo, dáng dấp có chút xấu hổ:
- Ta không ở đó, các nàng có lại khi dễ ngươi hay không, ngươi bệnh đã tốt hơn chưa? Lá gan hình như cũng lớn hơn.

Nàng nói như liên tục đưa ra rất nhiều câu hỏi quan tâm hiếu kỳ.
Nhu Gia đứng lên cúi đầu, yên lặng lắng nghe, nước mắt ở trong hốc mắt vòng quanh, sợ hãi sẽ khóc ra miệng.

Thẳng đến rốt cục nhịn không được cắt đứt:
- Vân Lộc, ngươi...!Ngươi có khỏe không?

Vân Lộc dừng lời nói lại, chân trái chà sát vào chân phải, lần đầu tiên lộ ra biểu tình có chút bi thương:
- Một mình ta, thật tịch mịch a!
- Ta đến bồi ngươi.
Những lời này Nhu Gia còn chưa kịp nói ra miệng.
Vân Lộc ngửa đầu liếc mắt liếc mắt ánh trăng:
- Ta phải đi rồi.
Nói xong cũng đẩy nhanh bước về phía sâu trong lâm viên chạy đi.
- Chờ ta một chút.
Công chúa công chúa đuổi theo một đường chạy chậm, bất chấp bụi gai làm bị thương gương mặt non nớt.
Rừng cây u ám bỗng nhiên đến đầu cùng, trước mắt nàng rộng mở trong sáng, thấy thân ảnh Vân Lộc chạy vào một cửa cung, nàng đi theo tới trước cửa, đã thấy đại môn đóng chặt, đem nàng ngăn cách ở bên ngoài.
Nàng không cam lòng vỗ vỗ đại môn:
- Vân Lộc, Vân Lộc, mở rộng cửa a, ta có lời muốn nói với ngươi.
Xa xa ngọn đèn dầu tới gần, thái giám cung nữ vội vã hô lên:
- Điện hạ điện hạ.
Ở trong lâm viện mất đi thân ảnh của Nhu Gia công chúa, đã dọa hỏng bọn họ.

Lúc này vừa thấy nàng toàn thân chật vật, càng cả kinh, bất chấp tôn ti cấp bậc, vôi vã đem nàng ngăn cản.
Nhu Gia hỏi:
- Nơi này là chỗ nào?
- Điện hạ, ở đây chính là lãnh cung a.
Thái giám trả lời rùng mình một cái, chỉ cảm thấy một cổ âm hàn lãnh ý xông thẳng tới đáy lòng, thầm nghĩ gió thu này cũng thực sự là lạnh.
Nhu Gia ngơ ngác nhìn cửa cung, bị đám cung nữ ba chân bốn cẳng một lần nữa đưa lên cỗ kiệu, lắc lư rời khỏi nơi nầy.
Thái giám giơ kiệu lên cũng không nhịn được đẩy nhanh cước bộ, muốn nhanh chóng rời khỏi một chút, phía sau một mảnh địa phương không may mắn kia.
Bên trong kiệu một mảnh hắc ám, Nhu Gia công chúa ôm chặt tú cầu trong lòng, giọt nước mắt rơi xuống trên tú cầu mỹ lệ, lập tức rót vào trong đó, biến mất không thấy.
- Vân Lộc!
Cỗ kiệu bị đưa đến Khôn Ninh cung, Nhu Gia công chúa bị triệu tiến vào trong cung.

Hoàng hậu nương nương nhìn thấy bộ dáng của Nhu Gia công chúa, cũng không khỏi thất kinh:
- Nhu Gia, ngươi đây là làm sao vậy?
Thấy nàng trên mí mắt đỏ bừng, thần tình si ngốc, chưa từng trả lời.
Liền nổi giận nói:
- Các ngươi là bảo hộ công chúa thế nào, nói, đã xảy ra chuyện gì?
Những thái giám cung nữ kia đều là câm như hến, không dám tiếp lời.
Nhu Gia công chúa bỗng nhiên mở miệng nói:
- Mẫu hậu, ta đã nhìn thấy Vân Lộc.
Hoàng hậu nương nương trong lòng phát lạnh, nhíu mày nói:
- Không nên nói bậy.
Một bên phất phất tay.
Các cung nữ thái giám kia đều như được đại xa, vội vã lui xuống, ra khỏi cửa cung, mới châu đầu ghé tai lặng yên nghị luận.
- Công chúa điện hạ sẽ không phải là phát điên rồi chứ? Sao lại đột nhiên chạy vào trong viên tử đó?
- Ta thấy không phải là phát điên, mà là gặp quỷ đi sao!
Lời này để mấy người đều là cả người phát lạnh, không dám nói thêm gì đi nữa.
Một tiểu cugn nữ hướng cung nữ lớn tuổi bên cạnh dò hỏi:
- Mẹ, Vân Lộc là ai a?
Cung nữ lớn tuổi kia đang xuất thần, nghe vậy giật mình tỉnh giấc nói:
- Không nên hỏi thăm không nên hỏi loạn.
Nàng đương nhiên còn nhớ rõ Vân Lộc công chúa, đó là tiểu cô nương bị Nghi quý phi ở trong lãnh cung kia tự tay bóp chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui