Hứa Tiên Chí


Hắn chỉ quyết định tiếp thu chỉ dụ, đó là bởi vì ý chỉ này vừa vặn hợp khẩu vị của hắn, hơn nữa Ngư Huyền Cơ tiên đoán.

Nếu như thực sự hồ loạn sai phái đến địa phương khác, hắn tự nhiên là sẽ từ quan, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Doãn Hồng Tụ thanh âm trầm thấp:
- Vậy ngươi sẽ đến gặp ta chứ?
Hứa Tiên tùy tiện nói:
- Đó là đương nhiên, chúng ta là bằng hữu mà.
Hắn gãi đầu nói:
- Ta nghĩ thể nào cùng ngươi nói chuyện, giống như là hai tiểu hài tử vậy.
Doãn Hồng Tụ bật cười nói:
- Hài tử có cái gì không tốt, chí ít hài tử không nhận mệnh a.
Nàng cười Hứa Tiên ngây thơ, bản thân nàng lại không có nơi để đi.

Nàng nếu như thành thục khôn khéo một chút, sợ là sớm đã tìm người gả đi, hoặc là trai bao ba nghìn cũng không là vấn đề, làm sao chịu khổ làm nữ thanh niên lớn tuổi này.
Lời này ngược lại để Hứa Tiên ngẩn ra, đúng vậy, chí ít không thể nhận mệnh.

Hắn nếu là người chịu nhận mệnh đã sớm không ở lại thế tục dây dưa không dứt, sao lại hạ thủy cứu người, đổi lấy tràng xuyên qua khiến người nhận mệnh sợ nhất này.

Vừa nhận mệnh đã là mua dây buộc mình, nhân sinh không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có số phận lưu lại một con đường nhìn như an ổn kia.


Nhưng là sợ nhất không nhận mệnh, có đôi khi sẽ cùng với thống khổ.

Đi con đường nào, chỉ có bản thân biết.
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi lớn lên hay không, cũng đừng liên lụy ta.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, khi Doãn Hồng Tụ còn chưa cảm giác được thời gian, chờ nàng từ trong loại vui vẻ mạc danh kỳ diệu nay thanh tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn.

Vô luận nàng có không để ý tới lời nói của người khác thế nào, cô nam quả nữ cũng không tiên lưu hắn lại đến muộn, chỉ có thể tiễn biệt.
Chỉ để lại nàng nhìn mặt trời chiều dần hạ xuống, yên lặng suy nghĩ từ kia.
Nhận mệnh?
Màn đêm mở ra, bao phủ cả Hoàng thành.
Hoàng hậu nương nương trải qua một ngày lễ nghi bận rộn, cũng xem như có thể thoải mái xuống.
Hoàng tử hoàng tôn đều còn đang túc trực bên linh cữu, tuy rằng trong quan tài kia rỗng tuếch, chỉ có quần áo chôn cùng.

Không biết vì sao? Các đại thần đều quên mất kinh biến đêm đó, chỉ có nàng còn nhớ kỹ rõ ràng, thân ảnh người nọ kiên quyết rời đi.
Nàng không muốn quay về phía quan tài trống trơn kia, hoặc là căn bản không muốn hướng tất cả những thứ cùng hắn có liên quan, không để ý quy trình lễ nghi, trở lại trong Khôn Ninh cung, cô độc ngồi trên giường, lấy tay chống cằm, nghỉ ngơi.

Một tiếng hô hoán thê lương oán độc " hoàn mệnh cho ta" theo gió đêm thổi vào song cửa.
Hoàng hậu nương nương mở hai mắt ra, chỉ thấy một nữ quỷ bạch y tóc tai bù xù, thân huyết hồng lưỡi dài, ở ngoài cửa phiêu đãng qua lại, cái cổ của nàng như là bị bẻ gãy, rũ xuống trên vai, theo động tác qua lại đong đưa của annfg bị tóc dài lộn xộn che lấp, không thấy rõ diện mục.
Chỉ là từ trong đó phát sinh thanh âm khàn khàn như phong tương "Trả mạng lại cho ta".
Hoàng hậu nương nương che lại miệng muốn thất thanh kinh hô, ổn định tâm thần:
- Ngươi...!Ngươi là ai, dám đến trong cung tác loạn?
Nữ quỷ đầu lấy một loại phương thức nữu khúc quái dị giơ lên, lộ ra hai mắt tràn ngập tơ máu:
- Ta...là ai?
Nàng mạnh mẽ lao lên.
Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, hô lớn lên:
- Người a, người a!
Thái giám cung nữ nghe tiếng chạy tới, đều nói:
- Nương nương, người thế nào rồi?
Hoàng hậu nương nương đỡ trán lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là nằm ác mộng, đi đem đèn đều thắp lên.
Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng sắc mặt trắng bệch này cũng không khiến người ta cảm thấy không có gì.


Đám hạ nhân không dám lắm miệng, nhận mệnh đi thắp đèn, Khôn Ninh cung chỉ một thoáng đã trở nên đèn đuốc sáng trưng.
Hoàng hậu nương nương lại cảm thấy trong lòng hàn ý càng phát ra dày đặc, ở trong nháy mắt nữ quỷ lao tới kia, tóc dài vung lên lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, Hoàng hậu nương nương nhớ kỹ khuôn mặt kia, đó là Nghi phi bị nàng hãm hại, biếm vào lãnh cung.
- Lẽ nào thực sự là ác quỷ đến báo cừu?
Ý niệm này trong đầu khiến nàng trong lòng vừa động, không, đó chỉ là một hồi ác mộng mà thôi, không có gì khác biệt.
Trăng tròn đêm nay nếu là mượn thanh huy, từ trên cao nhìn lại xuống phía dưới.

Bốn phương Hoàng thành bao phủ một tầng vụ khí đạm kim sắc, lại đang dần dần tỏ khắp.

Mà ở góc tây bắc nội cung, đang lắng đọng khói đen dày đặc, nơi đó là lãnh cung trong truyền thuyết, phi tần thất sủng bị đưa về.
Tần phi một ngày mất đi, thất bại trong đấu tranh cung đình, sẽ bị đưa vào nơi đó, phảng phất như một món đồ chơi bị ném bỏ, sẽ không có ai hỏi thăm tới nữa.

Thanh xuân tươi đẹp bị nhốt trong bốn bức tường cao, chỉ có sầu khổ và u oán không ngừng chồng chất, cho đến khi các nàng chịu không nổi loại dằn vặt này, lo buồn mà chết.
Toàn bộ phi tần đều đang ngón trông rời khỏi địa ngục nhân gian này, nhưng hầu hết thời gian chỉ có thất vọng, càng nhiều người chờ mong được chỉ là lụa trắng ba thước hoặc là một chén rượu độc, cứ thế mà chết đi.
Lãnh cung âm u này không biết đã chôn vùi oán hận của bao nhiều.

Nguyên bản bị Chân Long Thiên Tử khí áp chế, mà hôm nay Chân Long Thiên Tử khí này đẫ bị thiên kiếp triệt để đánh tan, liền không còn có đồ vật nào có thể ngăn cả cổ oán khí này bạo phát.
Trong cung trên một con đường mòn, một cái kiệu đỉnh mềm đi về phía Khôn Ninh cung.

Thái giám giơ vỗ kiệu lên, cung nữ cầm đền ở phía trước dẫn đường.

Trăng sáng như ban ngày, đèn này ngược lại có vẻ mờ ảo.
- Mẫu hậu, nàng thế nào rồi?
Nhu Gia công chúa xốc lên rèm kiệu hỏi.


Khôn Ninh cung truyền đến tin tức, Thái Tử không thể rời khỏi linh đường, nàng vị công chúa này lại không thể không quản, không hỏi.
- Bẩm báo công chúa, nô tỳ không biết, tựa hồ là nằm mơ ác mộng chịu chút hoảng sợ.
Nhu Gia công chúa buông rèm kiệu xuống, quy củ ngồi trở lại chỗ, thế nhưng bên trong kiệu quá tối, nàng lập tức nhịn không được nhấc lên rèm kiệu, một lần nữa để ánh trăng tiến vào, hướng bốn phía nhìn xung quanh, Hoàng thành dưới đêm trăng trở nên rất khác so với thường ngày.
Một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ giữa bóng ảnh hoa mẫu đơn chạy qua, phát sinh tiếng cười khẽ "hì hì":
- Đến chơi a!
Thanh âm kia không linh mà quen thuộc, Nhu Gia công chúa vội vàng nói:
- Dừng, dừng lại.
Lại không biết là nói với thân ảnh kia, hay là nói với những thái giám cung nữ khiêng kiệu.
Đán thái giám cung nữ không rõ nguyên nhân, chỉ đành nghe theo mệnh lệnh dừng kiệu lại:
- Điện hạ, sao vậy?
Nhu Gia công chúa bất chấp giải thích, vén váy xuống kiệu, trợn to đôi mắt hướng về phương hướng thân ảnh kia biến mất nhìn ngó, lẩm bẩm nói:
- Vân lộc.
Thanh âm không linh kỳ ảo lại một lần nữa vang lên:
- Đến chơi a, Nhu Gia, ngươi thật chậm nha!
Nhu Gia công chúa khẽ cắn môi, hướng bụi hoa kia chạy đi.
Đám thái giám cung nữ ngăn cản không kịp, cầm đèn lồng chạy ở phía sau nàng:
- Công chúa, ngươi đến đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui