Duẩn nhi chỉ có thể không tình nguyện trở lại phòng, lẩm bẩm nói:
- Sớm biết thế không tha thứ ngươi nữa, ta biết các ngươi muốn làm gì?
Nói rồi quệt miệng làm ra bộ dáng "hôn hít"
Sắc mặt Ngư Huyền Cơ đỏ lên, quát dẹp đường:
- Ngươi nói lại...
Duẩn nhi vội vàng chuồn mất, chạy vào trong nhà.
Hứa Tiên hơi có chút không có ý tứ day day mũi:
- Huyền Cơ, ta là nghĩ đến hỏi một chút, nếu như trừ khử loạn thế, nên từ nơi nào bắt tay vào làm?
Ngư Huyền Cơ nói;
- Ta đã bói qua một quẻ, ngươi trở lại sẽ biết.
Hứa Tiên nói:
- Trở lại đâu?
- Từ đâu thì trở lại đó.
Câu nói bí hiểm này, để Hứa Tiên thoáng cái nghĩ đến Hàng Châu, lại thoáng cái nghĩ đến kiếp trước, chính mình là xuyên qua mà đến, lẽ nào muốn xuyên qua trở lại, mới có thể trừ khử loạn thế sao?
- Chờ một chút, ngươi đây là đang hạ lệnh trục khách sao?
Ngư Huyền Cơ gật đầu, biểu thị đồng ý.
- Vậy được rồi!
Hứa Tiên lắc đầu, từ trong Công Đức Ngọc Bài xuất ra hai quả Kim Đan đặt ở trong tay tuyết trắng của Ngư Huyền Cơ:
- Ngươi một viên, Duẩn nhi một viên.
Ngư Huyền Cơ tiếp nhận Kim Đan, không hề có chút ý tứ cảm ơn nào, lập tức hỏi:
- Còn chuyện gì khác không?
Hứa Tiên cười khổ:
- Không có!
Chỉ đành xoay người rời đi, vì sao mỗi một lần cùng nàng có quan hệ xác thịt, đều sẽ trở nên càng bất hòa hơn đây? Năm ngoái sau nguyên tịch, nàng bế quan mấy tháng không chịu gặp hắn.
Mà lần này đăng môn đến tặng Kim Đan, lại ngay cả chén trà cũng chưa được uống, thường ngày chí ít còn có thể uống chén trà mà.
Ngay khi Hứa Tiên xoay người rời đi, Ngư Huyền Cơ bỗng nhiên quay về phía bóng lưng của hắn nói:
- Có thể làm phiền ngươi quên đi chuyện đêm qua được không?
Từ lúc cùng hắn phân ly, nàng càng nghĩ, đều cảm thấy chính mình quá xung động, dĩ nhiên làm ra cái loại chuyện đó, thật sự là quá kỳ quái.
Nhưng khi đó biểu tình của hắn lại khiến nàng không thể không an ủi hắn.
Hứa Tiên dừng lại cước bộ, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cúi đầu nói:
- Không thể quên được, vĩnh viễn đều không thể quên được!
Ngư Huyền Cơ sâu xa nói:
- Như vậy a!
Lại dùng thanh âm cự nhẹ than thở nói:
- Vậy cũng không có biện pháp a!
Hứa Tiên vừa về đến trong nhà, lập tức minh bạch ý tứ theo như lời nói của Ngư Huyền Cơ.
Phan Ngọc bất đắc dĩ nói với hắn:
- Hán văn, ngươi bị sung quân!
Hứa Tiên uống một ngụm trà do Vân Yên dâng lên, mới nói:
- Sung quân lẽ nào ta bị trị tội? Ngày hôm nay là đại điển đăng cơ, theo thường lệ là muốn đại xá thiên hạ đi sao!
Phan Ngọc nói:
- Hôm nay vừa lên triều, Lương Vương đã thượng thư cáo buộc ngươi cấu kết yêu đạo, mưu hại tiên hoàng, muốn trị tội ngươi, Hoàng hậu nương nương lời nói cũng có chút bất thiện, phụ vương ta và Vương Thái Sư nói chuyện giúp ngươi, mới miễn trách tội, sửa làm ra ngoài làm quan.
- Vậy nói như thế nào là sung quân?
- Đến địa phương như vậy làm quan, cùng sung quân cũng kém không quá nhiều.
- Ở đâu?
- Nam Cương.
Trong lòng Hứa Tiên rộng mở trong sáng, hắn đang muốn đi núi Thanh Thành đón tiếp Bạch Tố Trinh xuất quan, cùng Vân Yên đi nhìn thăm Thanh Loan, kế hoạch như vậy cùng hắn an bài vừa vặn không mưu mà hợp.
Hắn thân là Lục phẩm quan, chí ít cũng có thể hỗn làm Huyện lệnh, quá mê quyền chức.
Mà theo như lời Ngư Huyền Cơ cơ hội trừ khử loạn thế, hẳn là đã ở trong Thập Vạn Đại Sơn kia.
Lúc này Nam Cương theo như lời Phan Ngọc, không phải là Thiên Sơn lấy nam Tân Cương Nam Bộ, mà là chỉ Lĩnh Nam, cũng xưng là Bách Việt chi địa.
Cái gọi là Lĩnh Nam là chỉ Ngũ Lĩnh chi nam, Ngũ Lĩnh từ Việt Thành Lĩnh, Yết Dương Lĩnh, Manh Chử Lĩnh, Kỵ Điền Lĩnh, Đại Dữu Lĩnh năm ngọn núi cấu thành.
Đại thể phân bố tại Phúc Kiến, Quảng Tây Đông Bộ tới Quảng Đông Đông Bộ và Hồ Nam, Giang Tây giao giới năm tỉnh.
Cộng đồng cấu thành sơn mạch lớn nhất vắt ngang Giang Nam, phân cách Trường Giang và Châu Giang hai đại thuỷ vực, hình thành một tấm chắn thiên nhiên, chặn Lĩnh Nam và vùng Trung Nguyên liên hệ, có thể dùng Lĩnh Nam địa vực kinh tế văn hóa xa xôi lạc hậu với Trung Nguyên, hơn nữa dân tộc thiểu số đông đảo, được xưng là "man di chi địa", cũng chính là man hoang.
Nếu như đặt ở kiếp trước của Hứa Tiên, còn có thể nghĩ đến đông đảo phong cảnh danh thắng, như vậy tại thời đại này, cũng chỉ có thể làm cho người ta nghĩ đến độc trùng chướng khí giết người không thấy máu, thậm chí Vu Cổ kinh khủng.
Trước đây Hứa Tiên khẳng định là không tin những chuyện lạ thần tiên ma quái này, nhưng hiện tại hắn lại biết nơi đó xác thực còn lưu tồn không ít Thượng Cổ vu thuật, vì quản chế thường nhân.
Mặc dù thực sự không ai có thể ngự sử độc trùng, khu cản thi thể hắn cũng sẽ không quá kỳ quái.
Hơn nữa dân phong nơi đó nhanh nhẹn dũng mãnh, không phục triều đình quản chế, bình thường là tự lập làm vương, hàng mà phục phản, ngược lại phục hàng.
Bởi vì núi sâu rừng rậm, Đại Hạ khi đang thịnh nhất cũng có chút ngoài tầm tay với.
Chuyện tạo phản thứ nhất là làm thế nào, đương nhiên chính là giết tham quan.
Mặc kệ có quan lại ở địa phương chim không thèm ỉa này cướp đoạt ra bạc được không, trên dân tộc thiểu số huynh đệ một đao là chạy không thoát.
Hơn nữa khí hậu không phục chứa rất nhiều nguyên nhân, quan lại được phái tới đó, có thể sống đi ra ngay cả một phần mười cũng không có.
Ngược lại cũng không phải tất cả đều là không chết tử tế được, mà là bởi vì thu nhập từ thuế không được không có chính tích, cướp đoạt không được bạc, sẽ không cách nào hướng bên trên tặng quà, căn bản không chiếm được cơ hội lên chức.
Người khác lại không muốn đi, cũng chỉ có thể cả đời tiêu hao ở chỗ này, ở trong loại hoàn cảnh đó, lại có mấy người có thể chịu đến lúc cáo lão hồi hương.
Vì vậy rất nhiều quan viên vừa nghe chính mình bị phái đến loại địa phương này, đã liều mạng cũng muốn thuyên chuyển sang nơi khác, nếu như không được mà nói, thà rằng từ quan cũng kiên quyết không đi.
Mà rất nhiều phạm nhân bị sung quân chính là Lĩnh Nam chẳng khác nào phán ở tù chung thân.
Phan Ngọc nói:
- Triều đình là muốn bức ngươi từ quan!
Một ngày cãi lại ý chỉ của triều đình, cho dù không trừng trị tội.
Cũng chí ít là vĩnh viễn không cần ngươi, tuyệt con đường làm quan của ngươi.
Hứa Tiên vui vẻ nói;
- Từ quan cái gì, ta đã sớm muốn đi rồi.
Đời trước là không có tiền không có thời gian, chỉ có thể hướng tranh phong cảnh cảm thán.
Hiện tại rốt cục có cơ hội, sao có thể không tới xem, thưởng thức một chút phong cảnh nguyên sinh thái tự nhiên hoàn toàn không lọt vào phá hư.
Còn có thể thể hội một chút phong thổ của huynh đệ dân tộc thiểu số, thực sự là phong cảnh du gia phong tình du.
Cái gì? Vu Cổ cương thi, hai loại này sớm đã bị hắn đính tại bên trong hạng mục du lãm, là tuyệt đối không thể bỏ qua.
Phan Ngọc nhìn vẻ mặt vui mừng của Hứa Tiên, không giống như là bị biếm trích, ngược lại giống như được thăng quan, không, được thăng quan, hắn cũng không vui vẻ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...